Sau trận chiến các thí sinh được nghỉ ngơi khoảng nửa canh giờ, đây cũng là lúc những thế lực phụ thuộc dâng rượu chúc mừng Doanh Bang Chủ, các tuyệt chiêu vuốt mông ngựa thi nhau thi triển không hết lời tâng bốc Doanh Nhất và cha của hắn và dự đoán xem ai là kẻ chiến thắng cuối cùng.
Mọi người say xưa là thế nhưng lúc này Dạ Vũ lại hết sức gấp gáp,có vẻ hắn đã nhìn ra cách Ngũ Căn Phá Kiếm vận hành“ Có lẽ ta có thể học được”.
Dạ Vũ lúc này đang thôi diễn lại quá trình Doanh Nhất xuất chiêu bằng Huyễn Pháp, theo quan sát của hắn, trước lúc Doanh Nhất xuất kiếm, nguyên lực trong thân thể Doanh Nhất này bất ngờ tăng tốc rất đột ngột, rõ ràng muốn vận Phá, nhưng có điều nguyên lực lại không truyền qua kiếm, việc này khiến Dạ Vũ nghĩ mãi không ra, nhưng hình như hắn có manh mối “Phải vào trận chiến mới biết được ta đúng hay sai”.
Thời gian dưỡng sức đã hết mà Dạ Vũ vẫn chưa tìm ra Ngũ Cắn Phá Kiếm này cách phá, trận chiến cuối cùng này có luật lệ có hơi chút khác biệt, sau khi nhận sự đồng ý của Ngũ Bang Chủ, thể thức trận cuối này đổi thành quần chiến, tức Dạ Vũ, Doanh Nhất, Triệu Liệt sẽ cùng lên chiến đài, sự thay đổi luật chơi này quả thực rất thú vị, không những phải tập trung t·ấn c·ông đối thủ mà còn phân tâm phòng thủ kẻ khác.
Cả ba người cũng bước lên chiến đài, đám đông ở dưới đang hết sức kích động, ai yêu quý hay đặt cược vào kẻ nào thì hô vang tên kẻ đó không ngừng, nhưng không hiểu vì lẽ gì tuyệt chẳng có ai hô tên Dạ Vũ. Long Nhị và Long Nhất cũng định hô hào cổ vũ đệ đệ của mình, nhưng lại thôi, chắc cảm thấy lạc lõng
“Doanh Nhất, đánh cho hai tên kia biết Doanh Bang ta thế nào đi”
“Triệu Liệt, thứ tự ngũ bang sẽ thay đổi vì ngươi”
“Doanh Nhất…………..Triệu Liệt….”
Ba người nhìn nhau nhất thời không biết phải xử lý tình huống này thế nào”Ta nghĩ chúng ta nên bàn bạc một chút”Dạ Vũ lên tiếng
“Ý của hai ngươi thế nào…………….Triệu Liệt, ở đây chỉ có ta và ngươi thuộc ngũ bang, chúng ta tốt nhất nên nhanh chóng giải quyết tên lôi thôi này đi, sau đó chúng ta sẽ phân cao thấp”. Doanh Nhất sũy nghĩ rất nhanh, ý định muốn loại bỏ Dạ Vũ trước, quả thực trong mắt hắn, Dạ Vũ không đáng nhìn lấy một cái.
“Triệt Liệt, đừng để hắn dụ dỗ, ngươi hẳn cũng biết, ở đây ai mạnh nhất, nếu loại ta đi chẳng khắc nào dâng giải quán quân cho hắn, ta nghĩ chúng ta hợp sức may ra có hi vọng làm nên điều kỳ tích”
Cả Dạ Vũ và Doanh Nhất đều nhắm vào Triệt Liệt lôi kéo, lúc này thành ra hắn phân tâm đang không biết nên kéo phe với ai thì Doanh Nhất đã vung kiếm chém tới.”Cả hai cùng lên một lượt đi, đánh bại cả hai ngươi là được”
Doanh Nhất thực sự đã mất kiên nhẫn, trong mắt của hắn Dạ Vũ là yếu nhược nhất, bởi vậy chủ định đánh bại Dạ Vũ trước, sau đó sẽ dễ dàng toàn tâm đối phó với Triệu Liệt.
Dạ Vũ sớm đã đoán ra bước này, cho dù thế nào kẻ như hắn cũng sẽ bị người ta nhắm tới, hắn đã nhanh chóng hoàn thủ, dùng toàn lực nhục thân vung đao phản kích”Keng” hai binh khí va vào nhau mạnh tới mức làm cả hai người đều bị văng v·ũ k·hí của mình ra khỏi tay. Dạ Vũ bị trẹo cả cổ tay cố nén đau đớn, hắn đã nghĩ Doanh Nhất mạnh rồi, không ngờ còn mạnh hơn hắn tưởng, một đòn của đối phương cũng đỡ không nổi, nhanh chóng Dạ Vũ lấy lại bình tĩnh, nhặt binh khí lên lùi lại phía sau.
Dạ Vũ kinh sợ đối phương nhưng Doanh Nhất này còn kinh hãi hơn, hắn là đã dùng toàn lực, muốn một đòn đánh bay đối thủ, hắn không thể ra đòn mạnh như vậy liên tiếp được, đối thủ rõ ràng thấp hơn mình một cảnh giới, không những thế Ngũ Căn Phá Kiếm hắn đã vận dụng nguyên lực tối đa ấy vậy mà chỉ ngang bằng với đối thủ, tên Dạ Vũ này chỉ dùng nhục thân đơn thuần phản đòn, tên này là trâu chó sao, còn mạnh hơn cả Lưu Võng. Tuy bắt ngờ đôi chút nhưng hắn cũng nhanh tay bắt lấy kiếm của mình.
Mọi việc nói thì dài nhưng chỉ trong chớp mắt, Triệu Liệt cũng hơi chút bất ngờ về thực lực của Dạ Vũ, vậy mà có thể khiến Doanh Nhất buông được v·ũ k·hí ra. Hắn tranh thủ cơ hội vận Vong Thương đánh mạnh về phía Doanh Nhất. Vì vừa mất sức sau chiêu vừa rồi, Doanh Nhất lúc này lại rơi vào phía hạ phong, liên tiếp bị Triệu Liệt đánh lui, nhưng bất ngờ hơn nữa Dạ Vũ thấy vậy mà cũng không tiếp tay cho hắn.
“Dạ Vũ, con mẹ ngươi, còn không đánh giúp ta, nhanh chóng loại tên Doanh Nhất này đi”
Dạ Vũ nghe thế cười nhạt, không những không t·ấn c·ông Doanh Nhất, lúc này lại vậy mà quay lại t·ấn c·ông Triệu Liệt, Triệu Liệt đâm ra lúng túng, chạy cách xa hẳn hai đối thủ tính thương lượng nhưng đao và kiếm đã chém tới.
“Con mẹ ngươi, đây là cái loại chó má gì vậy, ngươi bị điên rồi hay sao” Triệu Liệt tối xầm mặt mũi chửi, hắn không thể ngờ được thế trận sắp kết thúc thì tên Dạ Vũ này đổi mặt.
“Hahahha…..hay lắm, Dạ Vũ, ta nhớ tên ngươi” Doanh Nhất cười như điên, hắn đang lo sợ nếu Dạ Vũ quay sang t·ấn c·ông mình thì nguy cơ, không ngờ tên này lại trở mặt giúp mình, thật thú vị.
Dạ Vũ vung đao chém mạnh về phía Triệu Liệt, hắn chỉ kịp đưa thương lên đỡ, ngay lúc này Doanh Nhất cũng chém tới từ phía bên kia, Triệt Liệt nâng đầu thương còn lại lên đỡ kiếm, cả hai đầu thương bị cố định, không thể hoàn thủ Dạ Vũ và Doanh Nhất cùng nhấc chân đạp mạnh vào ngực Triệu Liệt, hắn bay mạnh khỏi chiến đài, miệng chảy ra vệt máu vậy mà vẫn bật dậy thật nhanh chửi lên chiến đài,” Dạ Vũ, Doanh Nhất, hai tên khốn các ngươi, ta không phục”
Đám đông lúc này ở dưới như phát rồ, nhưng kẻ bên phe Doanh Nhất hò hét ầm ĩ, còn những kẻ bên phe Triệu Liệt thì không ngừng nhục mạ Dạ Vũ.
“Đây là cái loại chó má gì vậy, mẹ ngươi là thú vật hay sao”
“Tên khốn này nhà bán bánh tráng phải không?”
“Ta biết ngay kiểu gì hắn cũng dở trò đ·ồi b·ại mà”
“Doanh Nhất, bây giờ ta ủng hộ ngươi, đánh cho tên kia cha mẹ không nhận ra đi”
Doanh Nhất và Dạ Vũ sau khi đạp rơi Triệu Liệt xuống thì nhanh chóng không ai bảo ai tách nhau ra nhìn nhau đề phòng.
“Sao ngươi lại thay đổi quyết định quay sang t·ấn c·ông hắn”
“Bởi vì ta tự tin có thể đánh bại ngươi” Doanh Nhất nghe được
câu nói sắc mặt nhất thới khó coi, nếu như trước khi giao thủ, những lời này từ Dạ Vũ thốt ra hẳn phải khiến hắn cười phá lên vì sự ngu xuẩn của nó, nhưng bây giờ lại khiến hắn trầm ngâm, tên Dạ Vũ này có thực lực để đánh bại mình.
Dạ Vũ cũng chẳng thèm nhiều lời, dùng hết sức bình sinh vung đao chém tới, Doanh Nhất tất nhiên cũng phản đòn, có điều khi hai binh khí sắp chạm nhau, Dạ Vũ bất ngờ bẻ đao lệch sang bên một chút làm điểm v·a c·hạm thay đổi, và đúng như dự đoán của hắn, Doanh Nhất đã phải lùi lại phía sau một bước.
“Hừ….Doanh Nhất, có vẻ ta đã tìm ra bí mật của ngươi rồi”
Doanh Nhất này thoạt đầu giao đấu như vũ bão, mỗi đòn của hắn là một lần xuất phá, nếu không để ý sẽ khó phát hiện ra điểm bất thường, còn tưởng hắn đã thành thục khống chế nguyên lực tới mức đó, đâm ra kinh sợ. Nhưng Dạ Vũ lại không cho là như thế. Ngay bản thân hắn việc điều khiển nguyên lực bảo phủ toàn bộ v·ũ k·hí để tạo lợi thế sức mạnh cho đòn đánh để mà duy trì lâu đã là cực kỳ khó khăn, đằng này việc khống chế nguyên lực chỉ tập trung tại điểm v·a c·hạm giữa hai binh khí thì gần như không tưởng, đây là kỹ năng của Huyền Khí cửu giai tập luyện mới có chứ không phải Huyền Khí ngũ giai có thể đạt được.
Sau khi quan sát Dạ Vũ đã nhận ra, trước lúc xuất chiêu, Doanh Nhất tất nhiên cũng như hắn mỗi khi dùng phá, sẽ đóng mở các huyệt vị để tăng cường gia tốc cho Nguyên Khí lưu chuyển tron g kinh mạnh. Có điều Doanh Nhất sẽ phóng luồng nguyên lực này tới điểm v·a c·hạm của hai v·ũ k·hí thông qua bàn tay của mình chứ không qua binh khí.Tức là Doanh Nhất phải dự đoán điểm v·a c·hạm này, bởi thế Dạ Vũ mới cố tình làm chệch đi điểm giao nhau ban đầu dự kiến qua đó hóa giải Ngũ Căn Phá Kiếm này.
Công pháp này có thể gọi là Ngụy Phá thì đúng hơn, việc nguyên lực không qua binh khí sẽ dẫn tới tác dụng gia tăng sát thương giảm đi nhiều vì phải phân tán trên diện tiếp xúc rộng để tăng khả năng chính xác chứ Doanh Nhất cũng không phải lúc nào cũng đoán đúng điểm v·a c·hạm, bởi thế lực từ kiếm của Doanh Nhất lúc mạnh lúc nhẹ khác nhau, hơn nữa tiêu hao tất nhiên lớn hơn vì sẽ thoát đi nguyên lực không cần thiết vào không khí, nhưng chỉ với việc Doanh Nhất có thể khống chế nguyên lực trong cơ thể để xuất ra ngoài tới chính xác điểm giao nhau thì chứng tỏ hắn cũng đã phải luyện tập công pháp này rất nhiều.
Khám phá ra bí mật này, Dạ Vũ kết hợp với tinh thần lực của mình, quan sát luồng nguyên khí thoát ra từ tay Doanh Nhất qua đọ dự đoán điểm nguyên lực của hắn trợ giúp cho binh khí và tránh nó ra.
Dạ Vũ đã nắm được thóp đối phương, t·ấn c·ông như vũ bão, tất cả Ngụy Phá của Doanh Nhất đều trượt, khiến hắn liên tiếp rơi vào thế hạ phong,”Doanh Nhất, nếu ngươi chỉ có thế thì đầu hàng đi thôi”
“Ngươi đừng có hoang đường”Doanh Nhất gào lên, vung kiếm chém mạnh, sau vài đường kiếm rõ ràng đã cân bằng thế trận với Dạ Vũ
“Ồ, không phóng Nguyên Lực ở binh khí mà chuyển vào cổ tay muốn cứng trọi cứng với ta sao, hừ” Dạ Vũ ngay lập tức cũng tập trung nguyên lực vào cổ tay, ý định cứng trọi cứng với đối thủ, tất nhiên Doanh Nhất tất bại, bao năm tháng hắn khổ luyện Huyền Pháp không chỉ để chơi.
Doanh Nhất đang phát khóc, tên điên này rõ ràng cậy mạnh, xuất đao của Dạ Vũ lúc này hắn chẳng quan tâm tới độ hung hiểm, chỉ vung mạnh từ trên chém xuống, từ bên chém ngang, muốn cậy nhục thân đè ép Doanh Nhất, cả cơ thể của hắn lúc này đau rã rời, nhất là hai cánh tay và cổ tay gần như không gượng được, nhưng nếu đầu hàng thì hắn không chịu được nhục nhã.
“Thiên tài? Anh hùng? Ngươi chỉ đến thế thôi sao?
Tình huống trên khán đài nhất thời rơi vào khó sử, Dạ Vũ chém như điên tới độ đối thủ phải quỳ xuống đỡ đòn, nhưng Doanh Nhất cũng quyết không đầu hàng, gắng gượng đến cùng, cảnh tượng hết sức mất mặt cho Doanh Tà, tất cả mọi người lúc này đều im lặng, không ai giám lên tiếng chửi bới Dạ Vũ nữa. Quá một thời gian Doanh Nhất cánh tay đau đến độ kiếm không cầm được rơi xuống dưới chân, và cũng đợi có vậy, Dạ Vũ cũng quang đao của mình đi,lao vào đám đá túi bụi đối thủ, Doanh Nhất lúc này chỉ biết co người chịu đòn nhưng hắn cũng quyết không đầu hàng.
Bao nhiêu lời khinh mệt lúc trước Dạ Vũ nghe hết, tất cả dồn ném vào nắm đấm trả lên đối thủ như lời muốn nói đây là câu trả lời của ta. Có điều qua một lúc hắn cũng bình tĩnh lại, đây là danh dự của Doanh Bang, có lẽ mình cũng không nên quá phận, hắn dừng t·ấn c·ông, sút mạnh Doanh Nhất bay khỏi khán đài.
Ngưu Thiết vì quá chăm chú vào trận chiến tới độ trận đấu kết thúc hắn cũng quên luôn công bố người chiến thắng, lúc này mới giật mình đứng dậy, tiến tới chiến đài chỉ tay vào Dạ Vũ
“Người chiến thắng chung cuộc là Dạ Vũ đến từ dong đoàn Trương Gia, đúng là anh hùng xuất thiếu niên, Cự Phong thành tương lai lại có một cao thủ rồi”
Ngưu Thiết nói nói cười cười có điều không ai biết phản ứng thế nào cho phải, cả đám người không ai ưa Dạ Vũ bởi mấy hành động vô sỉ của hắn trước đó, bây giờ hắn lại lộ ra thực lực như vậy, tâm trí mọi người nhất thời không kịp xử lý. Nếu như người trong Ngũ Bang chiến thắng thì dễ rồi, dâng rượu chúc mừng vuốt mông ngựa, đằng này……
Cũng may trong lúc tất cả đều khó xử Ngưu Bang Chủ bất ngờ cười.
“Hhaha, không hổ danh là Liễu Đại Nhân, con mắt nhìn người của ngài đáng để cho Ngũ Bang Chủ ở đây phải học hỏi.
“Đúng thế, chúc mừng Liễu Đại Nhân, chỉ nhìn qua là đã thấy thực lực chân chính của từng người, Doanh mỗ đây đúng là cần học hỏi nhiều”
“Chúc mừng Liễu đại nhân”
………..
“Không phải chứ, tên Dạ Vũ này có quan hệ với Liễu nhân vật kia sao”
“Đúng là không thể nhìn vẻ bề ngoài đánh giá được, người càng tầm thường càng nguy hiểm”
“Ta nghĩ kỹ cũng thấy tên Dạ Vũ này chiến thắng hoàn toàn xứng đáng, đây nha….”
Đám đông khi thấy Bang Chủ Ngũ Bang hành sự như vậy lại quay ra nói lời dễ chịu với Dạ Vũ, hắn nghe vậy chỉ cười nhạt, cũng không giải thích, các ngươi nghĩ như vậy cũng tốt, mang cái mác quan hệ với người Vân Tông mình hành sự chỉ có lợi không hại.
Sau trận đấu kết thúc, Ngưu Bang Chủ sẽ thưởng tương đương với thứ hạng mỗi người. Dạ Vũ đứng đầu, hắn nghiễm nhiên có phần giá trí nhất là một thanh đao được đúc bằng Sát Thiết, do nghệ nhân đứng đầu Cự Phong thành chế tạo theo yêu cầu của hắn. Đây thực sự là phần thưởng quý giá, Sát Thiết là loại vật liệu có thể coi là cứng chắc nhất, hơn nữa vật liệu này rất n·hạy c·ảm với máu và sát khí, nếu binh khí đã qua chiếm g·iết nhiều lần sẽ phát ra sát khí và mùi máu tanh tỉ lệ với số sinh mang c·hết dưới nó, đây có thể coi như chiến tích, cũng như dùng để dọa nạt đối thủ khá hiệu quả, những kẻ cầm đầu như bang chủ Ngũ bang rất yêu thích, có điều với Dạ Vũ, uy thế có lẽ là quá xa vời.
“Thưa Ngưu Bang Chủ, tiểu bối có chút yêu cầu với phần thưởng lần này”
“Ồ, ngươi không hài lòng với phần thưởng này sao?
“Dạ thưa không! Thanh đao làm bằng Sát Thiết quả thực quá giá trị, có điều với tu vi của tiểu bối thực sự binh khí không tạo ra qua nhiều khác biệt, quan trọng nhất vẫn là thực lực, mà ta…..quả thực tài nguyên tu luyện nghèo đến đáng thương, không biết ngài có thể đổi thành nguyên thạch được không?
“Hahhaah……suy nghĩ có chút thấu đáo, được.Người đâu, ban cho hắn 200 nguyên thạch”
“Cái gì? 200 nguyên thạch” Dạ Vũ kinh hãi, hắn nghĩ Sát Thiết quả thực quý giá nhưng không ngờ đến mức này, cái này có chút quá đáng.
“Sao hả, là ngươi chê ít, đây là chi phí ta bỏ ra để luyện một binh khí hoàn thiện, đổi cho ngươi còn không thấy thỏa đáng sao?
Hai trăm nguyên thạch! Tận 200. Lúc này lòng tham của hắn đã lên tới đỉnh điểm rồi, nhưng hắn cũng không phải kẻ ngu, bản thân mình nếu cầm 200 nguyên thạch này chỉ sợ cái mạng qua ngày mai cũng không còn, phú quý đến tận miệng còn không cầm được hóa ra là cảm giác này sao?
“Dạ bẩm, không phải là quá ít mà là quá nhiều, tiểu bối chỉ cần………50 nguyên thạch thôi”
Lời này vừa nói ra mọi người không khỏi bất ngờ, kẻ này là thằng ngu hay sao. Nhưng những người có suy nghĩ một chút ắt thông cảm cho hắn ”Thất phu vô tội, hoài bích có tội”.
Ngưu Bang Chủ cảm thấy thực sự hài lòng với tiểu tử này, vừa giữ lại được Sát Thiết vừa tốn ít nguyên thạch của mình, hơn nữa tâm tính của tên nhóc này thực sự có chút thấu đáo.
“Hảo, ta đồng ý với yêu cầu của ngươi, ……..tất cả nghe đây, 50 nguyên thạch là phần thưởng của Ngưu Bản ta dành cho kẻ có tài, ta đây ghét nhất là những loại không làm mà đòi có ăn.
“Đa tạ Ngưu Bang Chủ ban thưởng”
Dạ Vũ chắp tay hành lễ, nhận nguyên thạch rồi xin phép cáo lui về trước, việc của hắn ở đây cũng hết, có lẽ bây giờ hắn sẽ tranh thì về nghĩ xem mình sẽ làm gì với đống tài nguyên này, có điều chưa kịp cáo lui thì Liễu nhân vật kia đã lên tiếng.
“Khoan đã”
Dạ Vũ khó hiểu dừng lại, không biết đại nhân vật như vậy cớ sao lại chú ý đến mình, hắn đành lên tiếng.
“Không biết đại nhân có gì chỉ dạy”
“Ngươi có thể nhận đủ 200 nguyên thạch với Sát Thiết làm cây đao cho mình”
“Xin hỏi ý của đại nhân là như thế nào?....Vãn bối thụ sủng nhược kinh….mong đại nhân dạy bảo”
“Cũng không có gì to tát lắm…..ngươi nhận ta làm sư phụ”
“Việc này…”
Dạ Vũ lúng túng, không biết phải hành sử thế nào, hắn nằm mơ cũng không ngờ có ngày được người mà Ngũ Bang Chủ cũng phải kinh sợ đồng ý nhận mình làm đệ tử. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, công pháp mình tu luyện có chút quý báu, riêng bản thân hắn cảm nhận, chỉ cần có tài nguyên đầy đủ, sau này mình có thể trưởng thành đến mức độ kinh khủng, chỉ sợ lộ ra không an toàn thậm chí với sư phụ mình, hơn nữa gia tộc của mình vẫn còn là điều bí ẩn cộng thêm việc phải bỏ lại gia phụ, hắn không lỡ rời đi.
“Không nhất thiết phải trả lời ta ngay, dù sao ta cũng có việc ở đây một thời gian, ngươi suy nghĩ cho thật kỹ, lúc nào ta rời đi sẽ tìm tới ngươi.- Thấy Dạ Vũ do dự, Liễu nhân vật này cũng không bắt ép, hắn muốn để Dạ Vũ toàn tâm toàn ý quyết định, đối với người này, việc nhận đệ tử xem ra rất quan trọng.
Sau đó Dạ Vũ cáo từ trở về nơi nghỉ ngơi của mình, nhưng sự kiện này lại không lắng xuống, nó như làn sóng lan tràn khắp nơi, việc được nhận làm đệ tử của Vân Tông chẳng khác nào một bước lên trời, việc này trước đây chưa từng có.
0