Trời đã về khuyên, lúc này yến tiệc đã tàn, mọi người tranh thủ nghỉ ngơ phục hồi cho chuyến Liệt Hiệp ngày mai, bên trong căn lều của Ngưu Bang Chủ, Liễu nhân vật kia đang thưởng thức trà, ung dung tự tại như bậc hiền nhân.
“Liễu đại nhân, mời xem qua”
Ngưu Bản lúc này khác hẳn vẻ oai nghiêm vừa nãy, cung kính đưa một hộp gỗ được trạm khắc rất tinh xảo, bên trong còn phát ra mùi hơn nhàn mạt cùng làn khói trắng. Liễu Gia này cũng nhận lấy, mở khẽ quan sát rồi gật đầu nói.
“Thành ý của ngươi ta xin nhận, còn việc ta đã hứu giúp thì ngươi cứ yên tâm, ta sẽ làm hết sức mình”
Ngưu Bản chắp tay hành lễ nói “Ngưu Mỗ cảm tạ đại nhân trước, nếu đại sự này thành công, đại ơn của Liễu đại nhân Lưu Bản ta cả đời không quên”
Bàn chuyện một lúc, Ngưu Bản có lẽ vì tò mò lại hỏi sự việc nhận Dạ Vũ làm đệ tử
“Ngưu Mỗ có việc không hiểu lắm, chỉ là hơi tò mò, tại sao Liễu Gia ngài lại muốn thu tên Dạ Vũ làm đệ tử”.
Nghe Ngưu Bản hỏi thế người này lại thở dài, cứ dường như nhớ lại chuyện buồn, nhưng hắn cũng trả lời.
“Thú thật với Ngưu Bang Chủ, ta đây cũng từng có một gia đình……”
Tâm sự một hồi mới biết ra, Liễu nhân vật này tên thật là Liễu Lục, hắn xưa kia từng thành lập một tông môn, tuy nhỏ nhưng đó là hết sức tâm huyết của hắn, tình cảm trong tông môn giữa các đệ tử và sư phụ vô cùng khăng khít, phải nói là sống chết có nhau. Sau đó hắn cũng phải lòng một nữ đệ tử của mình, hai người nên duyên, cũng sinh ra một nhi tử kháu khỉnh. Có điều dường như ông trời muốn tuyệt đường người, tận cùng của hạnh phúc cũng là khởi đầu của nỗi đau, chiếc lá xanh mơn mởn thời xuân thì dường như chúng cũng phải mang định mệnh khô héo khi thu qua, bị môn phái đối địch hãm hại, đã bỏ ra một số tiền lớn thuê cao thủ tru sát toàn tông phái, trong trận chiến đó duy chỉ có hắn sống sót chạy ra được. Nhưng bản thân cũng bị trọng thương, tu vi giảm mạnh, kể từ đó Liễu Lục này sinh ra chán đời, đành đầu nhập vào Vân Tông, xin làm chức Vi Giả, lang bạc khắp các Sâm Lâm phụ thuộc Vân Tông này quên đi ngày tháng. Chỉ là hôm nay khi nhìn Dạ Vũ, hắn lại vô thức nhớ đến nhi tử của mình thành ra yêu mến.
Tiếng Quái Kê được gió mang theo vang cả vùng thảo nguyên báo hiệu ngày mới bắt đầu, đầu sớm, những con gió gửi vào tâm tình trao gữi đến từng ngọn vô ưu thảo, vỗ về vào nhau thành những đợt sóng, thật giống như đôi uyên ương trong tình yêu say đắm đang hòa cũng một nhịp điệu. Vô Ưu Thảo phát sáng, ánh sáng tím hòa với ánh trăng, tạo thành cảnh tượng hết sức huyền ảo, người ta cứ ngỡ như đang đứng trước biển vào đêm trăng tròn.
Tất cả mọi người đã vào vị trí, địa điểm cụ thể đã được Ngưu Bang thông báo, theo dự định sẽ gặp nhau ở đó sau hai canh giờ nữa và tiến hành Liệt Hiệp, chỉ là lúc này rắc rối phát sinh.
“Con mẹ nó, ta đau bụng quá”
“Trời ơi, bụng ta bị sao thế này, từ lúc tu luyện đến giờ ta chưa biết đau bụng là gì, đây là thế nào”
“Quốc Đà ngươi bị làm sao thế….aaaa, bụng của ta,”
“AAaa, ông trời ơi đau quá….đây là bị trúng độc rồi”
Mọi người đang chuẩn bị xuất phát thì bất ngờ ai nấy đều ôm bụng kêu là thảm thiết, mặt mũi tái xanh, không ai bảo ai mỗi kẻ một hướng chạy hướng bụi rậm không biết đang làm gì, có kẻ còn không nhịn được mà “ra” luôn tại chỗ, cảnh tượng hết sức kinh tởm.
“Không phải chứ, người tu luyện cũng bị đau bụng sao, đây rõ ràng là bị ha độc rồi…ta nhớ ra rồi, đây là Bách Tán Dược”
Lúc này không biết từ đâu một người chạy tới, một đám người theo sau, đây là người của Ngưu Bang.
“Có việc gì vậy?
“Dạ bẩm trại chủ, mọi người bị trúng độc Bách Tán Dược”
“Đây là có người cố tình gây sự rồi, người đâu, đi báo lại cho Bang Chủ đợi chỉ thị, còn ngươi, mau đi kiếm thuốc giải cho mọi người”
“Vâng”
……….
Lúc này đoàn của Ngưu Bang đang xuất phát tiến về điểm hẹn thì có tiếng vó ngựa từ xa truy hô.
“Bẩm Bang Chủ, phía bên kia có chuyện” người đưa tin hớt hải phi tới
Ngưu Bản sắc mặt vẫn thản nhiên nói” Có việc gì, bình tĩnh nói”
Người này thông báo lại tình hình một lượt, sắc mặt của Ngưu Bản nghe xong hết sức âm trầm, kệ hoạch hắn chuẩn bị mấy chục năm, đến lúc sắp hoàn thành tuyệt đối không có sai sót.
“Hay là người của bốn bang kia đã biết kế hoạch của chúng ta, nhưng ngoài mấy người chúng ta ra không ai biết,”
“ có khi nào vị Liễu..”
“Câm mồm, ngươi muốn chết sao, Liễu đại nhân đó là nhân vật thế nào mà làm việc như vậy…..ta quyết rồi, bây giờ đổi kế hoạch, để ta thông báo với Liễu tiên sinh trực tiếp hành động, còn Ngô Phúc, ngươi chỉ thị các trại chủ khác vẫn thực hiện chuyến liệt hiệp bình thường, cứ báo với họ là Ngưu Bang có chút việc cần giải quyết”. Ngưu Bản khi nghe người dưới trướng nghi ngờ Liễu Lục trực tiếp giết ngay ý nghĩ đó, không có hắn lần này không quá 3 phần thành công, có Liễu Lục chẳng khác nào mười phần mười, nhưng linh cảm lại bất an, Ngưu Bản không muốn chờ nữa, hắn phóng tới Liễu Lục
“Liễu đại nhân, kế hoạch có chút rắc rối, chúng ta trực tiếp hành động, không đợi nữa”
“Được, theo ý ngươi”
Sau đó Ngưu Bản cùng bốn người khác và Liễu Lục trực tiếp tách khỏi đoàn, đi về hướng khác. Tình cờ một lúc sau ba người họ rời đi, bốn vị bang chủ còn lại cũng nhận được thông tin ở phía bên kia.
“Có vẻ Ngưu Bản không đợi được nữa rồi, chúng ta cũng hành động thôi” – Doanh Nhất lên tiếng
“Cũng không cần phải vội vàng, việc của chúng ta là phá đám thôi, cứ để họ hành động trước”
“Ta không đợi được nữa rồi, nhìn khuôn mặt của hắn khi mà kế hoạch mấy chục năm thất bại trong gang tấc,hahaha”
Bốn người tán gẫu một hồi sau đó cũng tách đoàn, việc này rơi hết vào quan sát của Dạ Vũ, từ sớm hôm nay hắn đã để ý bốn vị bang chủ này, chỉ là lúc này hắn đang phân vân, không biết nên có tò mò không. Dạ Vũ đi tìm ba huynh đệ tam Long, họ lúc này đã chuẩn bị lên đường, thấy Dạ Vũ đến Long Nhất không giấu nổi ngạc nhiên
“Vũ đệ, thông tin Bách Tán Dược ở đâu đệ có được, cũng nhờ đó mà bọn ta kịp thời tìm kiếm thuốc giải”
“Đệ chỉ tình cờ biết được thôi, à mà đệ có việc này muốn nói riêng với Long Huynh”
Hắn đem sự việc mình biết được kể chi tiết cho Long Nhất, tâm tình vị sư huynh sau khi biết kế hoạch thực sự của Ngưu Bang không khỏi dậy sóng
Theo phán đoán của Long Nhất việc Ngưu Bang tập hợp mọi người vây công Ngưu Mãng rõ ràng là muốn làm chậm tốc độ của Ngưu Vương, cũng là để che mắt thiên hạ, để bọn họ có thời gian chuẩn bị tập kích nó. Có điều bốn bang còn lại biết được mục đích, có tình trì hoàn để Ngưu Mãng Vương có thời gian thoát ra khỏi thảo nguyên, đồng thời bố trí người để lúc then chốt phá hỏng đại sự, nhưng đây là việc tranh đấu giữa các bang, hắn không hiểu tiểu đệ của mình sao lại có hứng thú.
“Đệ muốn xem cao thủ Huyên Cơ với Huyền Đan đánh nhau sẽ như thế nào thôi, nhân tiện nếu họ có thế giết vài con Ngưu Mãng, chúng ta hôi của cũng được, bọn họ chắc chẳng để ý mấy các xác đâu”
Long Nhất hôm nay mới được dịp mở mang đầu óc về vị tiểu đệ này, đúng là nghèo đến phát rồ, mạng cũng không cần, nhưng bản thân hắn cũng có hứng thú, sau khi suy tính một hồi, Long Nhất và Dạ Vũ quyết định sẽ bám theo bốn vị bang chủ, còn Long Nhị và Long Tam vẫn tham gia nhóm liệt hiệp kia bình thường.
Lúc này ở nơi nào đó trên thảo nguyên, mấy người Ngưu Bản phi như bay tiến về con sông Sa Hà, nó là con sông ngăn cách Thảo Nguyên Nha Sình nơi Vô Ưu Thảo sinh sống với vùng cỏ khác, chỉ cần vượt qua con sông này, Ngưu Mãng Vương sẽ thoát được, bọn họ sẽ dự định tập kích nó ở đây.
“Ngưu Bang chủ hẳn đã chuẩn bị kỹ càng? Ngưu Mãng Vương nếu đánh một với một ta chỉ ngang tay, hơn nữa việc giao chiến trên chiến trường rộng như thảo nguyên lại là bất lợi với người chúng ta, Ngưu Bang Chủ nên biết rõ”
“Liễu đại nhân yên tâm, kế hoạch ta đã chuẩn bị từ nhiều năm trước, chỉ đợi có sự trợ giúp của Liễu đại nhân ngài ắt sẽ thành công”
Việc nhận lời giúp đỡ Ngưu Bản của Liễu Lục cũng là chuyện bất ngờ, bản thân Liễu Lục làm sứ giả của Vân Tông phải di chuyển khắp nơi, Vân Tông tuyệt sẽ không cho việc sứ giả qua lại với một thành quá nhiều lần, tất sẽ có mối quen dẫn tới tham nhũng, ảnh hưởng tài nguyên thu về cho tông phái, đây cũng là một trong những cách quản trị. Bản thân Liễu Lục đang bị trọng thương, tu vi đại giảm, hắn đang cần một nguyên đan của một loại trùng khá khó kiếm, không ngờ Ngưu Bản lại lấy ra được.
Kế hoạch giết Ngưu Mãng Vương thực ra đã thực hiện một lần vào khoảng ba mươi năm trước, Ngưu Bản cũng Huyền Cơ cần tìm một yêu thú đế Mạch Huyết Thú, lúc đó đã thất bại để Ngưu Mãng Vương chạy thoát, 30 năm sau tới lượt con trai hắn, tham vọng có người đầu tiên của Ngưu Bang đạt tới tu vi Huyền Đan càng ngày càng thành hiện thực hơn bao giờ hết. Với kinh nghiệm chiến đấu lần trước, hơn nữa lần này được sự giúp đỡ của Liễu Lục, hắn tin tuyệt đối thành công.
Ngưu Mãng muốn rời thảo nguyên Nha Sình cần đi qua con sông Sa Hà, Sa Hà này bề rộng tới mấy dặm, sâu cả mấy trục trượng thêm đó nơi đây tập trung rất nhiều Ngạc Ngư, rất nhiều Ngưu Mãng bỏ mình lại, hơn nữa đám Hắc Hổ cũng không bỏ qua cơ hội kiếm ăn này, có thể nói nếu giao chiến lúc đó là thích hợp nhất bởi đội hình của Ngưu Mãng rất hỗn loạn, có thể tránh được vây công của đám Ngưu Mãng đi theo.
Theo kinh nghiệm của Ngưu Bản, Ngưu Mãng sẽ tiến hành qua sông lúc giữa ngày, lúc này nhiệt độ lên cao nhất, Ngạc Ngư rất nhạy cả với nhiệt, nếu hoạt động quá mức chúng sẽ không chịu được, Ngưu Mãng cũng là lúc này tiến hành qua sông, Ngưu Mang Vương sẽ ở đằng sau cùng chặn giết đám Hắc Hổ để đàn qua trước, nó sẽ qua sau cùng.
0