0
Trái ngược với bốn bang còn lại đều có phủ đệ tọa lạc tại vị trí đắc địa ở Cự Phong thành, Mộc Bang Phủ nằm ở vùng ven về phía bắc của tận sâu trong sâm lâm, nếu không phải Mộc Bang có vài quầy các và mọi đan dược cũng như yêu đan đều từ đây mà ra chỉ sợ người ta quên mất sự tồn tại của nó. Dạ Vũ theo lời Liễu Lục tới đây bái phỏng học việc, hắn không biết vì sao Liễu Lục lại kiên quyết như vậy, nói việc thông thạo các loại thảo dược cũng như biết chút ít về luyện đạn trợ giúp rất lớn trên con đường tu luyện sau này, dù sao cũng chẳng mất gì, Dạ Vũ đành làm theo.
Phía trước phủ là một tấm cửa rất lớn làm bằng gỗ đục màu có vài hoa văn trạm khắc khá đơn giản đóng im lìm, hai bên có hai cửa nhỏ hơn, có lẽ một đằng chỉ để ra, một đằng chỉ vào được, tiến tới người thanh niên đứng canh, Dạ Vũ đưa thưa.
“Nhờ huynh chuyển lời giúp, ta tới bái phỏng Mộc Bang Chủ”
“Ngươi đợi ta ở ngoài này”
Người này cầm thư vào trong một lúc thì quay ra dẫn Dạ Vũ tiến vào, khác với bên ngoài đằng sau cánh của nền đất đều được lát gạch trắng, dẫn tới một vòng cung nơi tỏa ra các hướng khác nhau, đi về phía bên trái chính là nơi nghỉ ngơi của gia chủ. Căn nhà có khá nhiều phòng kéo dài cả mấy dãy, nơi chính diện là phong tiếp khách.
Mộc Bang Chủ Mộc Tề nhìn bề ngoài rất dễ tạo hảo cảm, giáng người vừa phải khuôn mặt phúc hậu ở độ tuổi trung niên nhưng đôi khi cũng thoáng thấy cảm giác tần tảo. Không đợi Dạ Vũ tiến vào đã ra cửa đón trước.
“Dạ Vũ ……hahaha ta đợi ngươi mãi”
“Tham kiến Mộc Bang Chủ”
“Không cần đa lễ, nào..vào đi”
“Chắc ngài cũng biết mục đích tiểu bối tới đây……uhmm là Liễu đại nhân giới hiểu”- Dạ Vũ tỏ ra ngượng ngùng, có phần vì cậy quan hệ làm việc chưa quen
“Hahaha…ngươi không cần quá suy nghĩ, Liễu đại nhân có lời tất ta có lòng….hay thế này ta đưa ngươi đi thăm quan Mộc Phủ một vòng tiện thể giới thiệu luôn công việc của ở đây”
Mộc Tề dẫn hắn đi giới thiệu Mộc Bang một lượt, đại khái mộc bang chia thành năm khu, chính điện là nơi ở của mộc gia và các thành viên quan trọng, Tàng Thư là lưu nơi đan phương và đào tạo dược sư, ngọn đồi xa nhất và khu vườn rộng phía sau đó là dược viên, ngay bên cạnh là Đan phòng để điều chế đan dược và khu vực được canh giữ cẩn mật nhất là kho nơi cất trữ đan dược cũng như linh dược quý hiếm.
Sau đó Dạ Vũ được một người hầu dẫn đi sắp xếp nơi ở, hắn đến đây học việc, tất nhiên được phân cho khu vực dành cho môn đồ, đó là một dãy nhà gỗ sau núi, gần dược viên. Nơi này có chút hoang vắng, yên tĩnh, nhưng bản thân hắn cũng thích nơi ở như vậy, phần vì việc truyền nghề chú trọng người trong Mộc Bang nên cũng khá ít người. Dãy nhà có khoảng chục căn, đoán trừng có từng ấy môn đồ. Sau khi thu dọn nhà của mình, sắp xếp đồ đạc tinh tươm Dạ Vũ được dẫn tới Tàng Thư
“Ta sẽ học gì ở Tàng Thư?”
“Ở đó có Phúc Lão Sư, ta dẫn ngươi đi ra mắt ngài, còn học gì thì ta cũng không biết..hì hì”
Trả lời hắn là một thanh niên tầm hai năm tuổi tên Bảo, người này dáng người vừa phải, làn da hơi đen, khuôn mặt ngờ nghệch, có vẻ tốt tính, ngây thơ, không chỉ giúp hắn dọn nhà mà mỗi khi hỏi gì đều trả lời rất nhiệt tình khiến Dạ Vũ rất có hảo cảm.
Hắn được dẫn tới Tàng Thư, đó là một lầu các cao bốn tầng, tầng phía dưới là một căn phòng rất lớn, có xắp xếp bàn ghế và bục giảng, đoán trừng đây là nơi dạy học. Vừa bước tới của hắn đã thấy Phúc Lão Sư, đây là một lão nhân lớn tuổi, râu tóc bạc phơ dài tới chấm lưng đang ngồi nhắm mắt ngả lưng ra sau ghế, vừa thấy người này hắn đã nhanh chân tới bái phỏng.
“Tham kiến Lão Sư, đệ tử tên Dạ Vũ”
Phúc Lão mở mắt lười biếng nhìn hắn,
“Ta biết rồi, lại một tiểu tử nữa….Dạ Vũ….thật là một cái tên hay…..cầm quyển sách này về học thuộc, bao giờ thuộc hết đặc tính, phẩm chất, hình dạng và công dụng của một ngàn thảo dược này thì tới gặp ta, bây giờ lui đi”
“Đệ tử xin cáo lui”
Dạ Vũ cũng không biết phải làm gì tiếp theo đành nghe lời của lão, cầm cuốn sách trở về phòng. Tự nghĩ nếu muốn được người ta truyền dạy thì phải thuộc thật nhanh cuốn sách này, thành ra hắn không phí thời gian dư thừa ngay lập tức trở về học.
“Vạn Bách Dược….vạn sao lại một ngàn, cũng chẳng nghĩ nhiều nữa, ta sẽ thuộc trong vòng ngày hôm nay”
Nghĩ là làm, hắn nhanh chóng vận chuyển tinh thần lực của mình tới mức tối đa, tinh thần lực ngoài việc thần thức có thể bảo phủ tâm thức ra một vùng nhất định còn có công hiệu khác là thanh tỉnh tinh thần, tập trung vào việc học thuộc rất nhanh, đây cũng là khía cạnh hắn tự tin về bản thân nhất
“Sâm Ngọc Linh là loại thảo dược sống ở vùng núi cao…có tác dụng bổ tỳ, phế….Linh Chi là một loại trùng thảo có dạng chiếc ô…..có tác dụng….”
“An Tử mộc, cây cao khoảng 2 đến 5 phân, cành có góc, lúc non có màu lông hung, về sau nhẵn…..”
“Bạch Chỉ, cây thân thảo, sống lâu năm, có thể sống tới hơn ngàn năm thân cao khoảng mười phân, mặt ngoài màu tím hồng, phía dưới nhẵn…….tác dụng chống viêm, tăng cường hấp thu nguyên khí cho người b·ị t·hương tổn thân thể…..”
Dạ Vũ đắm chìm vào Vạn Bách Dược, hấp thu từng chữ giống như hắn hấp thu nguyên khí vậy, đây quả thực là một công việc hết sức nhàm chán, nhưng hắn là con người kiên định, từ nhỏ đã mất cha mẹ, được nhận nuôi, hơn nữa cha hắn để nuôi hắn đã hết sức mạo hiểm cộng thêm môi trường sống khắc nghiệt nơi đây tạo cho hắn một tâm trí thành thục rất nhiều. Việc học thuộc này so với chém g·iết sinh tử còn tốt hơn.
Cứ như vậy suốt một ngày, từ sáng đến tận tờ mờ sáng hôm sau hắn mới thuộc hết, đây quả thực là nỗ lực phi thường, Dạ Vũ ý định sau khi học thuộc xong hắn sẽ đi luyện phá nhưng tinh thần quả thực có chút mệt mỏi, hắn nằm xuống ngủ mất lúc nào không hay.
Dạ Vũ tỉnh dậy đã là giữa trưa, lúc này tự nhiên lại cảm thấy đói bụng, bình thường có thể hấp thụ nguyên khí mấy ngày không cần ăn,”Việc học chú tâm học thuộc này làm mình không thể hấp thụ nguyên khí được…có lẽ cũng nên đi thử thức ăn của Mộc Bang xem có mùi vị gì”
Hắn cầm tấm lệnh bài hôm qua được Bảo sư huynh đưa cho hắn tới khu bếp của Mộc Bang, tuy gã chỉ là người hầu nhưng Dạ Vũ xưng hô rất thân tình với người này. Theo hướng dẫn hắn đưa tấm lệnh bài đến trước chưởng quầy, người này nhìn Dạ Vũ một chốc rồi nói
“Hình như tiểu tử người là học viên mới….tên là gì”
“Dạ Vũ…còn thúc”
“Hahaha… ta nghe nói hôm qua ngươi đã đến đây mà bây giờ mới tới lấy thức ăn, chắc lại khổ cực học thuộc mấy cái quyển sách đó vạn,vạn gì đó hả, tiểu tử không cần cố gắng quá đâu, thông thường cũng phải mấy tháng có khi cả năm mới có người thuộc được nó”
“Đa tạ đã chỉ bảo, ta sẽ lượng sức mình hơn”
Trò chuyện một hồi hắn cũng lấy xong phần ăn của mình, qua trưởng quầy hắn mới biết được ở Mộc Bang được ăn ba bữa vào sáng, trưa và tối. Không những thế xuất ăn còn phụ thuộc vào lệnh bài của người tới lĩnh, người hầu chỉ ăn món thông thường, những đệ tử như Dạ Vũ thì có thêm chút linh thảo hỗ trợ tu luyện và bồi dưỡng tinh thần, đại loại sẽ phù hợp với từng địa vị trong Bang, quả thực hết sức quy củ.
Hương vị của xuất ăn này quả thực không tầm thường, nghe trưởng quầy nói xuất ăn của hắn có thêm Tri Túc, một loại thảo mộc giúp thanh tỉnh đầu óc và Hương Xạ giúp tăng cường các giác quan thêm nhạy bén, chẳng biết có thật hay không cứ ngon miệng là tốt với hắn.
“Hahha, tiểu đệ cũng không cần quá mức cố gắng, những học đồ trước đó đều mất cả năm có khi hơn mới thuộc được cuốn sách đó, đệ không cần vội vàng”
“Đa tạ huynh đã nhắc nhở…..à mà sao huynh đi ăn muộn vậy”
“Ta hả…ta còn phải mang đồ ăn cho mấy người khác nữa”
“Ồ…Bảo huynh có thể giúp ta mang đồ ăn được không? Tất nhiên…”
“Được, đệ cứ đưa lệnh bài đây ngày mai ta sẽ giúp”
Dạ Vũ còn chưa nói hết câu người này đã đồng ý, hắn định trả thêm thù lao, không ngờ vị Bảo sư huynh này tốt tính vậy, sau nói chuyện một hồi, Dạ Vũ quyết định nhường phần ăn vào buổi sáng và buổi tối cho vị huynh đệ này, hắn chỉ cần mang giúp vào buổi trưa đến căn nhà sau núi, Bảo sư huynh vui như nhặt được vàng, dự định sẽ bán đi xuất ăn này kiếm thêm thu nhập, Dạ Vũ cũng không quan tâm sư huynh của mình làm gì với nó nhưng việc thẳng thắn của Bảo sư huynh khiến hắn tăng thêm phần hảo cảm.
Xong xuôi hắn cũng không trở về nơi ở mà tới thẳng Tàng Thư gặp Phúc Lão Sư, vẫn dáng vẻ lười biếng với đôi mắt nhắm nghiền, hình như Lão đã nghe được tiếng chân của Dạ Vũ, hắn vừa tới cửa Lão đã nói vọng ra
“Chưa thuộc hết cuốn đó đừng mong ta chỉ dạy gì cho ngươi, đi về đi”
“Thưa Lão Sư, ta tới đây mục đích là muốn ngài kiểm tra, ta đã học thuộc Vạn Bách Dược rồi”
Phúc Lão đang nhắm mắt nghe hắn nói vậy mở mắt trừng trừng nhìn hắn, khuôn mặt lộ ra vẻ khó chịu
“Nhóc con, nếu dám nói láo làm phiền đến việc nghỉ ngơi của ta thì chuẩn bị chịu phạt đi”
Căn bản là Lão không tin Dạ Vũ có thể thuộc được hết Vạn Bách Dược trong chỉ một ngày, kẻ này chỉ nói dối, hình ảnh Dạ Vũ trong mắt lão xấu đi nhiều lắm, lão còn đang tính xem phải xử lý tên tiểu tử nói dối không biết ngượng mồm này.
“Được, nếu ngươi đã nói thuộc thì đọc hết cả quyển từ đầu tới cuối cho ta xem”
“Thưa Lão Sư, đọc hết cả quyển quả thực mất rất nhiều thời gian của ta và cả ngài phải ngồi nghe, chi bằng lão sư hỏi bất kỳ thảo dược nào trong cuốn này, xem ta có trả lời hay không là được”
“Hừ…cũng được thế nói cho ta linh dược Bách Phong xem nào”
“Trong cuốn lão sư đưa ta không có linh dược nào tên là Bách Phong” Dạ Vũ điềm nhiên trả lời
Phúc Lão sư nghe Dạ Vũ nói vậy đôi mắt không khỏi lộ điểm kỳ dị, Lão định thử hắn xem, nếu hắn không trả lời như thế thì sẽ lộ ngay đỡ phải kiểm tra nhiều, chỉ là không ngờ hắn biết, không phải là tiểu tử này đoán đúng ý đồ của ta chứ? Hay là hắn thực sự thuộc hết quyển đó? Lão không tin, đây là việc không tưởng.
“Giỏi…..thế nói qua cho ta nghe về Thương Truật xem”
“Thương Truật có rất nhiều tên gọi khác nhau như Địa Quỳ, Bảo Phác Tử…..là cây thân mộc sống lâu năm cao khoảng 6 phân, có rễ phát triển thành củ to……hay mọc ở vùng nói có linh khí dồi dào, đặc biệt là ở những nơi ẩm thấp, âm u, tích lũy nhiều âm khí….có tác dụng trị thương do lửa gây ra hoặc bị nội thương do những công pháp hỏa lực của đối thủ gây ra…..ngoài ra…”
Phúc Lão nghe trả lời xong không khỏi nhíu mày, phong thái tự tin, lời lẽ trôi chảy như mây trôi của Dạ Vũ không khiến lão tự hỏi “Không phải kẻ này thuộc hết thật chứ, thế này thì quá kinh dị rồi, không ngờ cuối đời ta lại gặp sự việc này”. Nhưng Lão vẫn chưa tin ngay mà hỏi thêm trăm loại linh dược, linh thảo nữa, tất cả hắn đều trả lời được, không thừa một từ, không xót một từ.
Đến nước này thì Lão thật sự tin rồi, không có việc kẻ này ăn may tới cả trăm lần như thế,thiếu niên này tâm trí phi thường kiên định và tập trung, thực ra Dược Sư cần nhất là phẩm chất này, việc trồng cây, luyện dược cho tới luyện đan đều cần tới sự tập trung, kiên trì, việc học thuộc chỉ là khảo nghiệm tâm tính của đệ tử thôi. Lão thật không ngờ có thể gặp được đệ tử có phẩm chất ưu việt như thế này ở đây
“Thật không ngờ ở nơi chó gặm sỏi gà mổ đá này lạ có thể gặp được thiên tài loại này”
Phúc Lão tự thì thầm trong lòng, sau đó lão lấy đâu ra đúng mười quyển sách quăng trước mặt Dạ Vũ nói.
“Đây là chín cuốn còn lại của Vạn Bách Dược, còn cuốn thứ mười là tập hợp các phương thuốc chữa bệnh thông thường cho phàm nhân, nhưng nó rất thích hợp để ngươi rèn luyện căn cơ luyện dược, về học thuộc hết cho ta, nếu trong vòng một tháng ngươi có thể quay lại đây ta sẽ truyền dạy hết bổn sự cho ngươi, lui đi”
Dạ Vũ tái mét mặt mũi, cái này!!! con mẹ nó không phải quá đáng chứ, ta có phải có ba đầu sáu tay đâu, hơn nữa nếu học hết rồi thì cần quái Lão dạy nữa, đây rõ ràng là chơi ta rồi. Nhưng hắn không dám nói thế, chỉ nhận lấy rồi xin phép cáo lui.
Dạ Vũ rời đi thì Phúc Lão cũng nhắm mắt im lặng trở lại, có điều trên mắt lão lúc này dường như nở nụ cười kích động, tươi tắn hơn thường ngày thì phải.