0
Trở về nơi ở nhìn đống sách Vạn Bách Dược khiến hắn không khỏi thời dài” Haizz… lần này thì vạn đúng là vạn thật rồi” . Nhưng rất nhanh Dạ Vũ đã lấy lại tinh thần, vạn sự khởi đầu nan, chỉ cần qua bước khó khăn này mọi việc có lẽ sẽ tiến triển tốt hơn. Hắn nhanh chóng tập trung vào việc ghi nhớ tất cả các loại linh dược, theo tính toán nếu dốc hết sức tất nhiên sẽ mất khoảng mười ngày, nhưng như vậy quá là mệt mỏi, Dạ Vũ chỉa một ngày làm đôi, buổi sáng tới trưa hắn sẽ tập luyện Phá, từ trưa tới chiều hắn sẽ ngủ để lấy lại tinh thần, còn cả đêm hắn sẽ dành để học thuộc, theo tính toán sẽ mất khoảng chừng hai mươi ngày, mười ngày còn lại sẽ dành để xem lại một lượt trí nhớ của mình.
Lúc này đã là quá chưa ngày mai Bảo hăm hở mang phần ăn hắn lĩnh hộ tới nơi ở của Dạ Vũ, bữa sáng và bữa tối qua mang bán lại cho mọi người rõ ràng đã mang lại một khoản tài phú mà đối với hắn quả thực không nhỏ.
“Ta quả thực may mắn mà, tiểu đệ Dạ Vũ thật là tốt bụng” theo còn đường nhỏ lên căn nhà trên núi âm thanh ngày càng lớn hơn tiếng cây đổ, không biết vị tiểu đệ này học hành kiểu gì mà gây ra động tĩnh lớn thế, có thể đây là cách học của hắn cũng nên. Có điều khi tới nơi Bảo không khỏi há mồm, những cây xung quanh căn nhà đều đã bị Dạ Vũ đánh đổ hết, hắn cầm đao chém lung tung loạn xạ, cảnh tượng này khiến Bảo hít một hơi lạnh trong lòng
“Tiểu đệ vậy mà không như vẻ bề ngoài, thật là nguy hiểm”
“Vũ đệ, đừng đánh nữa, ta mang thức ăn tới đây” Bảo từ xa hô to chỉ sợ Vũ đệ không nghe thấy vung đao vào mình.
Nghe tiếng vị sư huynh này hắn đành dừng lại “Bảo huynh đấy hả, vất vả cho huynh rồi”
“Không có gì, ta mất chút thời gian chạy đi chạy lại thôi, hôm nay nhiều món ngon lắm, đệ ăn nhanh để ta còn mang chén bát về quầy”
Dạ Vũ vừa ăn vừa trò chuyện, hắn quả thực rất thích Bảo sư huynh, con người này có chút ngốc ngếch, thật thà, nhưng cảm giác ở cạnh người như vậy cực kỳ thoải mái, tâm lý không cần đề phòng lời ăn tiếng nói.
“Đệ có chút thắc mắc, không biết vì sao mấy vị sư huynh muội khác đâu mà không thấy ở đây?”
“À, mấy người họ sau khi đạt kiểm tra của Phúc Lão sư đã được phân đi nơi khác, nghe đâu là đi trồng cây, luyện dược, hái thuốc gì đó ta không rõ nữa, chắc sau này đệ hoàn thành bài kiểm tra cũng sẽ được như họ thôi”
Sau khi dùng xong bữa Bảo sư huynh mang chén bát rời đi, lúc này Dạ Vũ mới đi ngủ, quả thực cả đêm qua học thuộc với sáng nay tập Phá đã vắt kiệt sức của hắn.
Cuộc sống của hắn cứ thế diễn ra trong vòng một tháng, người ở Mộc Bang biết hắn chỉ có vài người, hắn như người vô hình ở đây, thực ra Dạ Vũ cũng rất thích sự yên tĩnh này để có thể an tâm tu luyện. Đến ngày thứ ba mươi theo ước hẹn với Phúc Lão Sư hắn tới diện kiến
“Thưa Lão Sư, đệ tử có mặt để hoàn thành kiểm tra”
Từ sáng sớm Dạ Vũ tới Tàng Thư để gặp Phúc Lão, hắn bước vào hành lễ, đang chuẩn bị tinh thần trả lời Phúc Lão đã bất ngờ đứng dậy khua tay nói, “Không cần kiểm tra gì cả, ta tin ngươi, bây giờ đi theo ta”
“Cái này..không phải chỉ đơn giản thế chứ!!”
Dạ Vũ thì thào, biết thế hắn khỏi học cho xong, Phúc Lão mang hắn men theo con đường lát đá dẫn lên trên núi, vượt qua ngọn núi cao ngay sau Tàng Thư không ngờ mở ra trước mắt là vùng thung lung rộng trải dài mấy chục dặm được bao phủ bởi các vách núi cao ngất, đây quả thực là nơi lý tưởng cho việc trồng linh dược.
Ngay khi hắn l·ên đ·ỉnh núi, từng luồng khí mát rượi ập vào mặt hắn, không những thế nguyên khí trong người Dạ Vũ vậy mà tự động vận chuyển, cảm giác như sóng trào.
“Thiên địa nguyên khí ở thung lũng này rất nồng đậm, ta cảm giác một trời một vực so với phía sau núi, hình như có thủ đoạn làm nguyên khí tụ tập vào nơi này, nơi đây nếu luyện công quả thực hiệu quả rất tốt”
“hahaa, tiểu tử ánh mắt quả thực không làm ta thất vọng, nếu ngươi không nhìn ra đượcchút thủ đoạn này ngược lại ta sẽ hối hận vì đặt niềm tin vào ngươi….thung lũng này là tâm trận, lấy dãy núi bao quanh làm thành Tụ Nguyên Sơn Mạch Trận, tác dụng chính là tăng cường tập trung nguyên khí nơi đây, mục đích tất nhiên là để tạo điều kiện thuận lợi chăm sóc linh dược”
Dạ Vũ còn đang thầm khen thủ đoạn của Mộc Bang không tầm thường thì Phúc Lão đã nắm lấy vai hắn nhấc bồng lên phi hành, động tác của Phúc Lão Sư nhẹ tựa lông hồng, nước chảy mây trôi, phong thái hoạt bát nhanh nhẹn khác hẳn vẻ ngoài lười biếng mà Lão hay chưng ra. Nhưng Dạ Vũ lúc này không để tâm nới việc đó, việc hắn kinh hoàng chính là Lão vậy mà có thể phi hành, tức tu vi của người này đã đạt tới ít nhất Trúc Cơ nếu là tu tiên bằng không đã tới Huyền Đan nếu đi theo con đường súc vật.
Các bang lớn đúng là ngọa hổ tàng long, không thể nhìn vẻ bề ngoài mà đánh giá, bảo sao khi Mộc Bang khi tới đây xây dựng cơ đồ mấy bang khác không hề có chút động thái nào, ngược lại còn tỏ vẻ hợp tác, nói không chừng Mộc Bang mới là bang lớn nhất ở Cự Phong thành này.
Phúc Lão dường như cũng đoán ra tâm tình của Dạ Vũ, lão cảm thấy hết sức thỏa mãn trong lòng, một chút thủ đoạn đã có thể thu phục được tên tiểu tử này “trẻ nhỏ dễ dạy…hahaha”.
Dạ Vũ được Lão xách lên phi hành trên trời, trong lòng hắn không khỏi ham muốn một ngày mình cũng được tự do bay đi bay lại như vậy, phóng tầm mắt xuống phía dưới, hắn thấy thung lũng này hình như được phân bổ rất quy củ, có từng lớp màu dược thảo chia thành các khu, phía đầu này xuất hiện rất nhiều người chăm sóc thảo dược, làm đất, thu hoạch v,v hết sức bận rộn, cũng chẳng để ý có ai bay trên đầu, càng về phía cuối người phía dưới thưa thớt dần cho tới khi không còn bóng người.
Lão dừng trước một ngôi gỗ nhỏ trên này trên vách núi, xung quanh không biết trồng cây gì nhưng rất nhiều màu sắc làm nổi bật ngôi nhà lên so với xung quanh. Một trung niên tầm 50 tuổi đang chăm sóc đám cây xung quanh nhà thấy Phúc Lão thì nhanh chân bước tới hành lễ.
“Tham kiến sự phụ, không biết người có việc gì cần đồ đệ”
“Đây là sư đệ mới của ngươi, chỉ dạy hắn cho tốt, ta đặt rất nhiều kỳ vọng ở hắn”
Dứt lời Phúc lão bỏ Dạ Vũ ở lại mà đi, hắn lúng túng không biết phải xử lý thế nào
“Tiểu….ta…”
“Nếu đồ tôn đã nhận ngươi làm đệ tử thì chúng ta xưng hô như huynh đệ, ta Viêm Liệt”
“Tiểu đệ Dạ Vũ tham kiến sư huynh”
“Không cần khách khí, đệ theo ta sắp xếp chỗ ở, tiện thể thăm quan nơi này, ngày mai ta sẽ phân việc cho đệ”
Mới tinh mơ sáng hôm sau, màn sường mù giăng đầy trùm xuống thung lũng như biến nơi đây thành miệng chén rót đầy hơi nước, ánh sáng mặt trời quanh năm mờ ảo như hoàng hôn tạo nên khung cảnh tịch mịch không nói lên lời. Dạ Vũ được một nam nhân khoảng 30 tuổi tên Kiến Phong dẫn đi tới khu vực tận phía xa, hình như nơi đây dành tụ tập mấy người mới học việc và người hầu làm những công việc thu hoạch thảo dược.
“Vũ đệ, đây là khu vực dành cho những học đồ mới như đệ, để ta dẫn đệ đi ra mặt mọi người”
“Mọi người dừng tay một chốc” Kiến Phong hô to, lúc này mấy thiên niên đang chăm sóc thảo dược của mình đồng loạt dừng lại, quay qua tò mò thiếu niên đứng cạnh hắn
“Từ nay nhóm của chúng ta có thêm Vũ đệ, mọi người làm quen và giúp đỡ đệ ấy nhiều hơn, Tô Minh, đệ qua hướng dẫn đệ ấy làm quen mọi người”
Một thiếu niên tầm mười năm tuổi, đoán trừng lớn nhất ở đây tiến tới, Kiến Phong dặn dò người này một chút rồi rời đi
“Ta tên Tô Minh”
“Tiểu đệ Dạ Vũ, mong được huynh giúp đỡ”
“Cũng không có gì khó khăn đâu, đệ ở đây một vài ngày sẽ quen thôi, nào để ta dẫn đệ đi ra mắt mọi người”
Tô Minh giúp hắn làm quen mọi người một lượt nhân tiện giới thiệu công việc ở đây. Hóa ra đây là một bài kiểm tra, có một loại thảo dược tên Tử Xuyên, chu kỳ sinh trưởng rất ngắn, khoảng hai ngày, những môn đồ mới tới có nhiệm vụ chăm sóc và quan sát trong hai tháng, hết hai tháng bọn họ sẽ phải làm một khảo nghiệm, chính là thi trồng Tử Xuyên, người nào cây phát triển lớn nhất, hấp thụ được nhiều thiên địa nguyên lực nhất, dược tính mạnh nhất sẽ là người chiến thắng, tất nhiên kinh nghiệm và quan sát của từng người đều tự giữ kín.
Những học đồ trước đã ở đây được một tháng lợi thế hơn hắn, Dạ Vũ chỉ còn một tháng, đây đúng là khó khăn, có điều, hắn tự tin mình có thể vượt qua khảo nghiệm lần này.
Dạ Vũ hỏi thăm thì biết được lứa Tử Xuyên này đã trồng được một ngày, ngày mai mới là thu hoạch, biết được việc này hắn ngay lập tức trở về nơi ở của mình luyện Phá, chẳng thèm quan tâm tới đám người này nữa.