Hoàng hôn bây giờ đã buông xuống thung lũng, hàng ngàn thảo dược trăm hoa ngàn sắc kết hợp với ánh chiều tà le lói, một cảm giác mơ màng không nói lên lời, con người ta như muốn buông xuông tất cả để hòa mình vào khoảnh khắc này vậy. Đám thiếu niên Tô Minh lúc này đang trở về, đây là thời gian Tử Xuyên hấp thu thiên địa nguyên khí mạnh nhất, tốt nhất lên để nó tự nhiên, tránh khí tức của con người.
Đám thiếu niên trở về nơi ở của mình, đó là gò đất cao nhô hơn hẳn so với mặt xung quanh, trên đó có một dãy nhà ở chính giữa, một bãi đất trống trước của và hàng cây cao v·út bao phủ xung quanh. Từ xa họ đã nhìn thấy Dạ Vũ đang tu luyện
“Hừ, đúng là không biết tốt xấu, đã tới sau còn không chịu học hỏi mọi người, chạy đi luyện công, tên này hắn chắc chẳng trồng nổi cây nào mất” thiếu nữ vừa nhận xét này mặc bộ y phục màu tím, trên mái tết tóc điểm mấy bông hoa, khuôn mặt hết sức xinh xắn, lớn lên không biết có thành đại mỹ nhân hay không chứ nam nhân xin quỳ dưới chân là điều chắc chắn.
“Cũng có thể hắn ta thấy mình đến sau, biết chắc không theo kịp mọi người nên bỏ cuộc sớm đợi khảo nghiệm sau, biết sức mình ở đâu cũng là người thông minh” – Tô Minh thì thào
Nghe Tô Minh nói vậy, mấy thiếu niên phía sau cũng không nghị luận gì nữa. Dạ Vũ lúc này đang hết sức tập trung, hôm nay hắn đã thuần thục đóng mở được mười huyệt vị, đã là gấp đôi lúc trước giao chiến với Ngưu Phong, với tốc độ tu luyện này, hắn đoán chừng chỉ vài tháng nữa hắn sẽ hoàn thành một vòng nguyên lực 72 huyệt vị, đến lúc đó sức chiến đấu….Dạ Vũ cũng không dám nghĩ..
“một….hai….ba….mười….phá” Dạ Vũ tự nhẩm trong đầu, một phá xuất ra đánh trúng tảng đá phía trước “đùng” tảng đá vỡ toác thành mấy mảnh văng tứ phía, có điều hắn vẫn không hài lòng, dựa vào vết tích để lại, có thể thấy Phá xuất ra lực không tập trung, vét chém toác thành bản rộng, nếu đúng thì phải chém làm đôi tảng đá, sắc như gọt linh thảo, hắn vẫn chưa hài lòng.
Với Dạ Vũ thì chưa hài lòng nhưng với đám thiếu niên phía sau thì kinh hãi không thôi, đa phần thiếu niên trong Mộc Bang ưu tú vẫn là khoản luyện dược, thực lực chiến đấu không cao như những bang khác, cho nên Dạ Vũ trong mắt bọn họ chẳng khác gì quái vật. Thiếu nữ lúc nãy đang run rẩy trong lòng thầm than may mắn, nếu mà để tên này biết được mình nói xấu hắn, không trừng hắn đánh mình tan xác như tảng đá kia, nghĩ đến đây cô nàng không tự chủ mà lùi lại phía sau đôi chút.
“Lại manh như vậy” Tô Minh thì thào, tự nhiên lúc này hắn mới để ý, tiểu tử này rất lạ mặt, mặc dù Mộc Bang đông người nhưng nếu sống trong đây thì ít nhất hắn cũng đã gặp qua, có khả năng kẻ này là từ bên ngoài được nhận vô, hắn tiến tới chủ động nên tiếng
“Vũ đệ không ngờ lại là thiếu niên xuất chúng, chiến lực đến mức này, Tô Minh ta xin bái phục”
Dạ Vũ nghe vậy lúc này mới dừng lại quay ra cười nói
“Thì ra là mấy huynh muội, ta chú tâm quá không để ý….ta chỉ là chăm chỉ hơn chút thôi…không có gì đáng nói….về mặt đan dược ta còn phải học hỏi mọi người nhiều”
Dạ Vũ cũng kết thúc luyện tập, lúc này là giờ nghỉ ngơi của họ, hắn cũng không muốn làm phiền, sau đó mọi người cùng nhau ăn uống, hỏi han hắn một hồi, làm quen sâu hơn từng người, Dạ Vũ thực ra cũng không để ý tới ai, hắn chỉ xã giao sau đó một lúc hắn cũng xin phép đi nghỉ trước, thực ra là đi tu luyện tập trung tăng tu vi, ở một nơi linh khí nồng đậm thế này không ngu gì bỏ qua cơ hội thổ nạp nguyên khí.
Lúc này đã qua một ngày nữa, Tử Xuyên bước vào đợt gieo mới, Dạ Vũ sớm đã có mặt tại dược viên, hắn đang đợi mọi người tới.
“Vũ đệ hôm nay lại có hứng làm vườn hả”- Thiếu niên này tên Trí Minh sự đệ của Tô Minh,hắn có chút không thông minh bằng sư huynh mình, có điều lại hết sức chăm chỉ, lúc nào cũng là người đến sớm về muộn.
“hìi..hì, đệ muốn tìm hiểu từ những bước đầu tiên, cho nên hôm trước không có tham gia, Tử Xuyên lúc đó cũng trồng được hơn ngày rồi”
“Ra là vậy…thế mà ta hiểu lầm đệ tưởng đệ không định tham gia khảo nghiệm lần này”
Một lúc sau mọi người đều đông đủ cả, chào hỏi vào ba câu ai vào việc của người đó, Dạ Vũ cười thầm trong lòng, hắn cảm thấy những người của Mộc Gia đều thuộc một loại người, có gì đấy cần mẫn, thích chăm chú vào công việc của mình.
Dạ Vũ cũng không nhảy vào chăm xóc Tử Xuyên ngay. Hắn ngồi xuống tản ra thần thức của mình quan sát mọi người chuẩn bị đất trồng. Dường như tất cả các học đồ đều dùng một loại công thức trộn đất, hai thùng đất thường, năm lạng rễ cây Tử Xuyên cũ ủ lên men, một thùng đất vàng, hắn theo trí nhớ trong Vạn Bách Xuyên biết được đây là Kim Thổ, một loại đất gần núi lửa được vận chuyển vào Mộc Bang.
Không chỉ các học đồ mà cả những người hầu cũng chuẩn bị đất với thành phần tương tự, đoán trừng đây đã là công thức tối ưu của Mộc Bang rồi, hắn cũng không cần mày mò, học lại là được, Dạ Vũ cũng không tham gia vào trồng cây, hắn dự định hai ngày hôm nay sẽ chỉ dùng thần thức quan sát tất cả mọi người, cây nào phát triển mạnh nhất hắn sẽ học theo người đó, con đường ngắn nhất dẫn tới thành công chính là đi ă·n c·ắp công sức của người khác.
Hành động kỳ là của hắn thu hút sự chú ý của tất cả mọi người nhưng cũng không ai đi thắc mắc, bọn họ đã biết thực lực của hắn, nói không khéo hắn phật ý lại bị đòn oan. Tất nhiên Mộc Bang nghiêm cấm đánh nhau nhưng những nếu không tới mức trọng thương hay m·ất m·ạng họ cũng không quản, tự nhiên rước họa không ai tình nguyện.
Hơn một ngày quan sát, lúc này Tử Xuyên đang vào giai đoạn thành thục, Dạ Vũ không thấy bất kỳ hành động khác thường nào từ các học đồ, tất cả đều làm những công đoạn như nhau, thời gian như nhau. Nhưng bỗng lúc này vào giữa khuya đêm thứ nhất, Tô Minh đi tới vườn Tử Xuyên của mình, nhìn thấy Dạ Vũ vẫn nhắm mắt định thân ở giữa vườn, hắn cảm thấy hơi lưỡng lự nhưng vẫn tiến tới.
“Dạ Vũ này luôn tỏ ra thần bí, tuy hắn thể hiện ra thực lực võ giả nhưng thiên phú dược sư chưa thấy đâu, làm màu bên ngoài để dấu đi sự yếu kém của mình trên thiên phú luyện sư, đoán chừng hắn cũng không hiểu mình đang làm gì, giả thần giả quỷ..hừ”
Tô Minh thầm cười lạnh, đây là Mộc Bang chứ không phải các bang khác, hắn vẫn trong túi ra một loại bột màu xanh lá, tiếp đó rải một lượt xuống những gốc cây Tử Xuyên của mình sau đó rời đi.
Hành động này không thoát khỏi thần thức của Dạ Vũ, hắn ngay lập tức nhận ra chất bột màu xanh đó, đấy là một loại rêu tên Xá Xá, hay mọc trên đá núi nửa sau mưa, sau khi được phơi khô, xay ra thành bột, kết hợp với Kim Thổ có tác dụng tăng cường hấp thụ thiện địa nguyên khí cho linh được.
“Vậy mà mình không nghĩ ra…. Tô Minh này cũng không phải dạng vừa, ta tốt nhất sớm mai nên đi kiếm loại rêu này”
Đã mười bốn ngày trôi qua, Dạ Vũ vẫn ngồi đó như pho tượng, lúc không có người hắn hấp thu nguyện lực tăng tu vi, lúc khác hắn tập trung tản thần thức quan sát tất cả các môn đồ khác. Nhìn chung tất cả đều thao tác giống nhau, tất nhiên mỗi người sẽ có thủ đoạn riêng làm cây của mình lớn nhanh hơn nhưng đều bị Dạ Vũ nắm bắt hết.
Hắn ngồi đó lâu dần thành quen, mọi người thậm chí cười đùa, nói chuyện cứ dường như hắn không có đấy, đây là một loại cảm giác rất lạ, hắn tồn tại như không hề tồn tại, hết sức thú vị, đến ngày thứ mười năm hắn rời đi, quay về nơi ở của mình mà không tiếp tục quan sát nữa,
Thực ra việc thúc đẩy tăng trưởng cho linh dược chính là vào từng thời kỳ của cây cần cung cấp đúng chất cần thiết cho linh dược vào thời điểm đó. Tỉ dụ như Tô Minh, thời kỳ Tử Xuyên thành thục sẽ bắt đầu hấp thụ thiên địa nguyên khí, lúc này bằng cách nào đó làm tăng khả năng đó cho thảo mộc. Dạ Vũ sắp xếp lại trí nhớ một đoạn, tổng hợp các giai đoạn phát triển của Tử Xuyên, sau đó tìm tòi trong Vạn Bách Dược loại linh dược nào phù hợp với yêu cầu từng giai đoạn.
Ngay sau đó hắn tới Chưởng Quan, đây là nơi cung cấp linh dược, thảo dược, phụ gia .vv cho luyện sư, tùy vào cấp bậc và địa vị khác nhau sẽ được tiếp cận số lượng và chất lượng linh thảo cố định, có một vài phụ gia hắn không thể đổi được đành phải đổi sang loại khác thay thế nhưng nhìn chung hắn cũng hài lòng.
Ngày hôm đó hắn mới bắt đầu trồng thử Tử Xuyên, quả thật không ngoài dự đoán, cây của hắn sau hai ngày cao hơn hẳn mọi người một gang tay, hơn nữa nhìn màu sắc có thể biết được phẩm chất linh thảo vượt trội hơn mọi người rất nhiều, Dạ Vũ cười thầm, “trồng cây cũng không phải khó lắm”.
Từ hôm đó trở đi hắn dường như quên luôn vụ khảo nghiệm, dành hết thời gian cho thổ nạp tăng trưởng tu vi và luyện tập Phá, Dạ Vũ không muốn bỏ phí bất kỳ thời gian nào ở đây. Mọi chuyện cứ diễn ra như vậy cho tới ngày khảo nghiệm.
Kiến Phong lúc này mới xuất hiện trở lại, hắn dẫn đám học đồ tới một mảnh đất riêng biệt, các thửa vườn đã được chuẩn bị sẵn, chia thành các ô vừa đủ với số môn đó tham gia.
“Các đệ sẽ thi khảo nghiệm ở đây, mỗi người sẽ được phát số lượng hạt giống cố định, tất cả sẽ không được rời khỏi đây sau hai ngày kết thúc, ta sẽ trực tiếp giá·m s·át, có ai có yêu cầu nào không?”
Tất cả các học đồ ngay lập tức bắt tay vào làm việc thậm chỉ chẳng cần Kiến Phong ra lệnh, Dạ Vũ cũng không ngoại lệ, mọi thứ đã được hắn chuẩn bị từ trước. Bên cạnh Kiến Phong lúc này Viêm Liệt không biết xuất hiện từ lúc nào đứng quan sát.
“Theo ngươi tiểu tử Dạ Vũ có thể vượt quả khảo nghiệm lần này”
“Sư thúc, việc này tiểu bối cũng không dám chắc, có điều theo ta quan sát, hắn rất lười, không hề chú tậm việc chăm sóc Tử Xuyên, nếu không phải sư thúc đặt niềm tin vào hắn ta tuyệt đối cho rằng hắn thậm chí về cuối cùng”
Các môn đồ khác vẫn là theo công thức cũ trộn đất trồng với Kim Thổ nhưng Dạ Vũ lại khác, hắn dựa vào Vạn Bách Dược biết rằng Kim Thổ tác dụng chính là ngăn chặn thiên địa nguyên khí, sở dĩ cần Kim Thổ lúc đầu bởi hạt mầm của Tử Xuyên có đặc tính rất nhạy cả với nguyên lực thiên địa, nếu quá nhiều nó sẽ thối rữa hoặc cây sẽ còi cọc, nhưng Kim Thổ không thể tối ưu việc ngăn chặn đó, rất nhiều thiên địa nguyên khí sẽ tràn vào qua Kim Thổ, vẫn sẽ gây ảnh hướng. Biết được việc này thì đơn giản rồi, Dạ Vũ hắn gieo trực tiếp hạt giống xuống đất chứa rễ cây Tử Xuyên lên men, sau đó ngồi xuống điên cuồng hấp thụ nguyên lực, múc đích chính là hút cần nguyên lực xung quanh hắn.
Hành động của hắn rơi vào mắt các môn đồ không khác gì thằng điên, Tô Minh cười lạnh trong lòng “Quả nhiên chỉ giỏi làm trò, từ trước tới giờ ta chưa thấy ai trồng Tử Xuyên mà không có Kim Thổ, tự tìm thất bại”
Nhưng Kiến Phong lại há mồm không thôi, hắn có c·hết cũng không ngờ có kẻ lại dùng cách này ”Cái này…đây là ta lần đầu thấy”
Viêm Liệt cạnh đó cười ha hả khoái chí “Tiểu tử này thật thú vị…quả thực từ trước tới giờ không ai dùng cách đó, bởi không ai lãng phí thời gian làm vô việc tốn sức như thế, trong một cuộc thi cách này sẽ phát huy tác dụng, nhưng nếu gieo trồng với số lượng lớn thì Kim Thổ sẽ tốt hơn “
Hơn nửa ngày đã trôi qua, đây là lúc Tử Xuyên chuyển sang giai đoạn tích tụ hơi nước và hàn khí, ngặt nỗi với Kim Thổ, đây là loại đất chống nước rất mạnh, bởi thế rễ của cây Tử Xuyên cũ lên men mới phát huy tác dụng, tăng cường khả năng tích nước cho đất, các môn đồ khác lúc này không ai bảo ai đều dùng lấy ra loại bột màu đỏ nâu. Dạ Vũ cũng lấy ra loại bột này, đó là Mộc Hoàng, một loại bột xay ra từ cây, có tác dụng hút ẩm trong không khí.
Đám môn đồ còn lại thấy Dạ Vũ cũng làm như họ lại tỏ ra hết sức khó chịu “Tên này vậy mà học lỏm cách của bọn ta”. Dạ Vũ nghe lời bàn tán vậy cảm thấy thực sự khó hiểu, thế nào là cách của các ngươi, đều là đi học từ người ta, bây giờ ta học lại của các người, khác biệt là gì? Chắc có lẽ bởi Dạ Vũ thể hiện ra quá lười biếng bọn họ mới cho rằng kẻ chẳng nỗ lực gì mà cũng đạt được kết quả như người chăm chỉ nên sinh ra tâm lý gen tị, hơn nữa lúc này Tử Xuyên của hắn đã có dấu hiệu lớn hơn những người khác khoảng nửa gang tay, Tô Minh thấy vậy càng tỏ ra bực tức hơn, hắn coi thường đối phương, không ngờ kết quả Dạ Vũ lại tốt hơn hắn.
“Hừ, vẫn chưa biết ai hơn ai đâu” Tô Minh cười thầm trong lòng, bởi hắn còn thủ đoạn khác, hắn tự tin có thể đánh bại tiểu tử này. Hắn đợi, và cũng là thời điểm giữa đêm ngày thứ nhất, lúc này Tử Xuyên bước vào giai đoạn thành thục, Xá Xá từ trong tay Tô Minh rải lên những gốc Tử Xuyên của hắn. Đám môn đồ khác thấy cảnh này tự nhiên lại sinh ra tâm lý thua thiệt, cảm giác tủi thân pha chút thất bại trong lòng, bản thân mình thì không biết làm gì trong khi đó thí sinh cùng thì lại hành động.
Nhưng chưa hết bất ngờ, Dạ Vũ cũng từ trong túi lấy ra Xá Xá rải lên những gốc cây của mình. Tô Minh thấy cảnh này trợn mắt há mồm, một cảm giác uất ức dâng lên, bản thân mình thì cố gắng tìm tòi, trong khi đó tên khốn kia thế mà lại học trộm mất.
“Dạ Vũ, tên khốn nhà ngươi, ngươi ă·n c·ắp ý công thức của ta, làm sao mà ngươi biết được Xá Xá có tác dụng giúp Tử Xuyên tằng cường hấp thụ nguyên khí, rõ ràng là đêm hôm nọ ngươi đã học trộm nó” Hắn quay sang mặt đỏ tía tai nói thẳng mặt Dạ Vũ.
“Trên thế gian này, không có của người, của ta, chỉ có thắng và thua, thắng, tất cả của ngươi, thua, ngươi chẳng có thứ gì” Dạ Vũ chẳng thèm liếc nhìn Tô Minh lấy một cái buông lời vu vơ bỏ đi, đây đã là giai đoạn Tử Xuyên tích cực hấp thụ thiên địa nguyên khí, để cây tự nhiên là tốt nhất.
“Ngươi!!!”
Hai ngày đã trôi qua khảo nghiệm đã kết thúc,tất cả các môn đồ đã thu hoạch thành quả của mình đặt trước mặt Kiến Phong, hắn đảo qua một lượt dừng trên cây Tử Xuyên của Dạ Vũ khóe mắt không khỏi giật giật, Kiến Phong đã quan sát Dạ Vũ suốt những ngày hắn luyện tập và hai ngày khảo nghiệm lúc này không khỏi nghĩ thầm .“Tiểu tử này mặt có chút dày hơn người khác”
“Dạ Vũ vượt qua khảo nghiệm lần này, có ai có ý kiến gì không”
Cả đám nhìn nhau trên mặt tỏ ra vẻ bất bình nhưng chẳng ai lên tiếng, rõ ràng kết quả Dạ Vũ vượt trên hẳn bọn họ, kết quả là tất cả, quá trình ai bận tâm. Thấy mấy thiếu niên này không có phản ứng gì, Kiến Phong mới tuyên bố giải tán
“Các ngươi về nơi nghỉ ngơi, ngày mai tiếp tục nghiên cứu chăm sóc Tử Xuyên đợi đợt khảo nghiệm sau, Dạ Vũ, ngươi đi theo ta”
0