Đã là năm tháng từ thời điểm đấy, lúc này bên trong gian phòng của Mộc Bang Chủ, Mộc Tề cùng Phúc Lão ngồi đối diện.
“Phúc Lão, tiểu tử Dạ Vũ kia thiên phú không tệ chứ?”
“Tiểu từ đó đúng là có chút doạ người, định bụng đánh tan ngạo khí tuổi trẻ của hắn một chút….ai ngờ…haizzz, ta thực không biết hắn làm cách nào mà luyện được Hoả Thanh Đan”
Mộc Tề nghe vậy lại trầm ngâm, không biết là đang suy tính điều gì.
“Liễu đại nhân lúc đó gửi gắm hắn ở đây quả thực là nhìn đúng người, luyện dược suy cho cùng quan trọng nhất vẫn là không chế hoả diễm hay nói cách khác là không chế nguyên lực, về mặt này hắn quả thực là thiên phú….Lão thấy ta tương lai Mộc Bang gửi gắm hắn có khả thi?”
“Ý ngươi là……tiểu tử này đam mê đặt rõ ràng ở trên thực lực tu vi, hắn ở luyện dược không chút hứng thú, nếu như là có tiểu nha đầu….”
Mộc Tề nghe vậy trên môi không khỏi nhoẻm miệng cười đắc ý thì lại nghe Phúc Lão bồi thêm. - “Không phải lựa chọn tốt”
“Ý của lão là…”
“Việc lựa chọn nơi gửi gắm sau này cho nha đầu Linh Linh tốt nhất nên là một số nhà có thực lực, Ngũ Bang thế lực là lựa chọn ưu tiên”
Mộc Tề quả thực cũng có ý đó, nếu nhi nữ của mình có thể kéo thân gia Ngũ Bang thế lực thì địa vị của Mộc Bang càng thêm củng cố nhưng hắn cũng không cho là như vậy hảo lựa chọn
“ Ta dĩ nhiên cũng từng nghĩ qua, đứng trên khía cạnh lợi ích quả thật không sai, có điều ta chỉ có một đứa con gái duy nhất, nếu sau này tên tiểu tử nào đó lại đem Mộc Bang này bán vào Bang gia phụ hắn thì nguy cơ. Ngược lại phía tiểu tử Dạ Vũ, hắn lại được ta bồi dưỡng từ giờ tới lúc trưởng thành, lòng trung thành có thể đặt niềm tin, hơn nữa thực lực của hắn sau này lại không có kém đoán được”
“Haizz… quyết định ở ngươi đi” Phúc Lão thở dài nhấp ngụm trà thể hiện lười quan tâm sự tình.
Dạ Vũ dự tính ba tháng là có thể hoàn thành đan phương nhiệm vụ, có điều độ khó vượt qua hắn tưởng tượng. Có những đan phương tối đa Mộc Bang chỉ cho hai phần, tức chỉ được hỏng một lần luyện đan, Dạ Vũ lại phải cắn răng bỏ tiền túi mua thêm nguyên liệu, không những thế một số đan phương khó, cho dù hắn luyện thành cũng muốn luyện tập thêm thành ra nửa năm tài nguyên Mộc Bang chu cấp cũng là tiêu xài hết .
“Tính ra coi như hoà vốn nhưng trình độ luyện đan lại cải thiện”.
Dạ Vũ cũng hết sức hài lòng, lại lấy thêm 3 tháng đan phần hắn nhận sau khi hoàn thành vẫn là có lãi đi. Hắn tới chỗ người giúp việc đan phòng đưa hoàn thành đan phần nhận luyện là một thanh niên trẻ
“Phiền ngươi xem giúp thành quả”
Người này thấy Dạ Vũ tiến tới cười thầm trong bụng nghĩ hắn lại bỏ tiền ra mua thêm nguyên liệu đây, đúng là tài năng có hạn nhưng được cái đại gia, tên này quả thực không tin Dạ Vũ vậy mà Bát Phẩm dược sư. Nhưng thấy đan dược trước mắt không khỏi sựng lại hồ nghi.
“Sao, có vấn đề gì với đan thành phầm hả?”
“À không…đan của ngươi rất tốt”
Dạ Vũ sao không biết tâm lý kẻ này, bản thân hắn ít tuổi hơn nữa lại có sự chỉ dẫn của Phúc Lão thành ra kẻ này nảy sinh tâm lý ghen tị. Đa phần những người giúp việc ở Đan Phòng là dược sư trình độ kém làm công việc linh tinh, vẫn là muốn Mộc Bang chỗ đứng nên chịu khó.
“Đây là xác nhận đan phòng” Kẻ này đưa Dạ Vũ xác nhận bút tích, hắn nhận lấy định rời đi thì không biết từ đâu một thiếu niên độ tuổi khoảng mười sáu, trên người băng bó vài điểm, khuôn mặt mệt mỏi, tóc tai bơ phờ rõ ràng là mới trị thương mới gần đây cũng là tiến tới. Lấy từ trong túi ra vài thảo dược cũng coi là mất công tìm tới lĩnh xác nhận đan phòng, kẻ này sau đó rời đi Dạ Vũ không nhịn được hỏi.
“Ta tưởng chỉ luyện đan mới có xác nhận đan phong nhiệm vụ?”
Sau đó hắn mới biết được, thực ra cũng có cả nhiệm vụ thu thập cả thảo dược quý hiếm nữa. Đa phần Dược Sư tất nhiên là vẫn chọn luyện đan, nhưng một số người năng lực yếu kém không đủ tự tin nhận đan phương, luyện không được mà còn mất tiền bù hỏng tài nguyên. Mặt khác không muốn từ bỏ quan hệ với Mộc Bang bởi nếu quá một năm không nhận nhiệm vụ nào thì coi như cắt đứt quan hệ, thành ra đành liều mạng nhiệm vụ đi vào chỗ nguy hiểm trong sâm lâm tìm kiếm linh thảo, cũng là vì thù lao được trả, hơn nữa ở trong một tổ chức tốt, ngươi chỉ đơn giản chuyên tâm nâng cao trình độ, không bận tâm trồng trọt, tìm kiếm, bảo quan linh thảo quả thực là tốt đủ mọi đường hơn một mình dược sư tự lập.
Dạ Vũ biết được ngay lập tức nhận thêm nhiệm vụ, hắn là cũng muốn tìm cơ hội rèn luyện sức chiến đấu, quả thực nhất cử lưỡng tiện thu thập linh thảo.
“Thu thập Hồ Đào…..thu thập Hổ Cốt…..Ồ”
Hắn nhìn một loạt nhiệm vụ yêu cầu cuối cùng ánh mắt chú ý tại nhiệm vụ thu thập linh thảo theo đoàn, cũng không biết là cần tìm kiếm gì, chỉ cần có tu vi Huyền Khí lục giai là đạt yêu cầu, cho dù hắn mới ngũ giai nhưng vẫn tự tin vào thực lực nhận nhiệm vụ này, Dạ Vũ sau đó quay trở về nơi ở, hồi phục tinh thần và thể lực, hắn muốn bản thân đạt trạng thái tốt nhất trước mỗi lần di chuyển vào sâm lâm.
Năm ngày sau tờ mở sáng tại Đại Môn Mộc bang, có đám người đang tụ tập ở đây, một trung niên tầm bốn mươi tuổi, bên hông đeo đoản kiếm, thân vận y phục dáng vẻ là dong đoàn thành viên.
“Tất cả những ai tu vi huyền khí lục giai tiến sang bên này”
Có tầm khoảng bảy thiếu niên tới ứng tuyển, ba người bước lên trước, bốn người đứng yên trong đó có Dạ Vũ. Người trung niên dò hỏi một lát chọn lấy hai người.
“Lần này ta chỉ cần hai thành viên thêm nữa, những ai không được chọn để hi vọng lần sau đi, các ngươi giải tán”
Những người không được chọn khuôn mặt tỉ tê sầu não, nhưng cũng không còn cách nào khác đành bụng rời đi, chỉ đó điều lúc này Dạ Vũ lên tiếng
“Khoan đã”
Tất cả mọi người nghe vậy quay lại, trung niên suy nghĩ chán nản, chắc thiếu niên này lại dở bài khóc lóc van xin, hắn cũng mệt loại người này thì bất ngờ Dạ Vũ đã cầm đao bọc vải xông tới đánh thẳng vào một trong hai người được chọn.
Đó là một thiếu niên, trên tay chỉ đơn giản truỳ thủ, thân hình có chút còm nhom, rõ ràng về diện thực lực không được tốt, đa phần theo lối đi Dược Sư toàn như vậy loại người.
Bị t·ấn c·ông bất ngờ tên này đâm ra luống cuống, hắn bản thân không nghĩ có kẻ dám dộng thủ trước mắt trưởng đoàn, nhưng thấy mọi người chẳng ai có phản ứng gì nên cũng đành ứng phó, dù sao hắn cũng không muốn bị người ta đ·ánh c·hết
“Quá yếu” Người trung niên thốt ra
Quả thực là như vậy, mặc dù tu vi hơn một tiểu cấp bậc nhưng lực hoàn thủ không có, kiểu tăng tu vi này đa phần là do đan dược, không qua ba chiêu của Dạ Vũ thiếu niên kia đã nằm gục trên đất, đau đớn không gượng dậy nổi
“Trưởng đoàn, ta nghĩ yêu thú trong sâm lâm chắc không tốt tới điểm thông báo trước như ta đâu, một phần danh ngạnh hôm nay ta tới lấy đi”- Dạ Vũ quay sang trung niên nói
“Những người khác mang hắn về chữa thương, còn ngươi đi theo ta” Trưởng đoàn nói xong cũng không mất thời gian dẫn Dạ Vũ và một người khác rời Mộc Bang, phía Bắc Sâm Lâm Cự Phong tiến tới.
Trên đường giới thiệu Dạ Vũ mới biết được trung niên này tên Trác Dĩnh, cũng giống như cha hắn đứng đầu một dong đoàn, có quan hệ rất tốt với Mộc Bang, tu vĩ có thể đoán được đã là Huyền Cơ, lần này nhiệm vụ tính là không có mấy nguy hiểm, đoàn có mười người tất cả nhưng có tiểu thư duy nhất của Mộc Bang là Linh Linh theo đoàn, vì đảm bảo an toàn Mộc Tề không tiếc nguyên thạch là mời Trác Dĩnh bảo hộ.
“Lại dính vào nha đầu đó sao” Dạ Vũ để lại ấn tượng không tốt lắm với cô nàng kia, nhưng hắn cũng không bận tâm, chỉ cần bản thân hoàn thành nhiệm vụ là được.
Tiến tới điểm hẹn đã là quá trưa, bẩy người tất thảy đang đợi bọn họ. Mọi người còn chưa kịp chào hỏi Linh Linh vậy mà đã quát lên
“Như thế nào lại là ngươi, còn là thành viên Mộc Bang ta, cút Trác Sư Thúc, đuổi hắn khỏi đoàn ngay”
Tất cả trố mắt nhìn nhau, không hiểu chuyện gì nhưng đắc tội với tiểu thư duy nhất Mộc Bang tương lai hẳn sẽ không tốt đi.
“Nếu tiểu thư có thực lực thì dùng nó để đuổi ta đi, ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt nàng nữa, bất cứ khi nào thấy nàng ở đâu ta chủ động tránh xa vạn dăm, còn không có thì ngậm mồm vào”
“Ngươi” Nàng ta quả thực không ngờ Dạ Vũ trước mặt mọi người lại dám nói như vậy, nếu đọ ra thực chiến, cho dù có mười Linh Linh khả năng vẫn là thất bại. Nhưng quá mất mặt bởi vậy tiểu thư nhỏ này vẫn lên giọng chữa nhục
“Hừ, người như ta sao phải động tay động chân với loại rác rưởi như ngươi, Hoàn Xuân, ngươi lên cho ta”
Hoàn Xuân này là người hầu chăm sóc Linh Linh từ nhỏ, tu vi đã đạt tới huyền khí thất giai ngoài tuổi 30 rồi, không tính là thiên phú gì nhưng trên phương diễn luyện dược và tu vi thực chiến cũng là tốt giúp ích cho Linh Linh. Nàng hơi do dự nhưng thấy trưởng đoàn không phản ứng gì cũng đành nghe theo lệnh của tiểu thư.
“Keng….Bịch”
Đó là tất cả những gì nàng có thể, một chiêu bay ngược về sau đập người vào gốc cây, trên miệng không khỏi trào ra một vệt máu.
Dạ Vũ cũng là lùi lại đôi chút, với cái loại tạp nham này tốt nhất lại dùng phương pháp cường bạo áp chế cho các nàng sợ, dây dưa rất là mất thời gian, hắn phá đã là xong một vòng tuần hoàn 72 huyệt vị, lực p·há h·oại đã kinh người so với đám đồng trang lức, Hoàn Xuân căn bản không có cơ hội hoàn thủ, nhưng dù sao cũng hơn hớn hai tiểu cảnh giới, có mất chút sức.
Tất cả mọi người xung quanh thấy cảnh này không khỏi hít một hơi lạnh, tiểu nha đầu Linh Linh lúc này mới tái xanh mặt mũi, nàng không ngờ mới gần năm không gặp hắn đã mạnh tới mức này, tưởng tượng chính mình ăn một đòn vừa rồi….nàng cũng không dám nghĩ.
Nhưng bất ngờ nhất lúc này là Trác Dĩnh, mới mười ba tầm tuổi, tu vi ngũ giai huyền khí không tính là thiên tài nhưng phá đã luyện tới mức này thì quả thực hơi đáng sợ, hăn nhớ lại bản thân mình khi hoàn thành một vòng tuần hoàn của phá đã là mười bẩy tuổi đi, hơn nữa thiếu niên này hành động dứt khoát, tâm tính có phần thành thục, sau này trưởng thành thậm chí các bang chủ cũng là ngang sức có khả năng, hắn thưởng thức.
“Dạ Vũ, nhiệm vụ của ngươi ta phân công luôn, đi theo bảo vệ Linh Linh tiểu thư”
“Không thể nào, Trác sư thúc, ta không thể nào cùng hắn bên cạnh” Linh Linh dĩ nhiên là bất bình, nàng hận không thể đuổi Dạ Vũ đi được, đằng này lại một mực theo mình bảo vệ
“Linh tiểu thư, bang chủ đã uỷ thác ta quản lý đoàn này, nếu không phục thì ngươi lập tức rời đoàn, đoàn trưởng phải có tiếng nói lớn nhất……tất cả mọi người nghe đây, những lúc không có ta bên cạnh, tất cả nghe theo lệnh Dạ Vũ hắn điều hành còn bây giờ xuất phát” Trác Dĩnh rất là cương quyết, bản thân tu vi đã là Huyền Cơ còn không trị nổi một tiểu nha đầu sao, hơn nữa hắn đặt niềm tin nơi Dạ Vũ, thiếu niên này kinh nghiệm qua lại sâm lâm hẳn phải nhiều nhất đám tiểu bối này. Tất cả mọi người không ai dám có ý kiến gì, nha đầu Linh Linh thì ngậm tức tuân lệnh thôi, bị đuổi về nhà thì quá là mất mặt với mọi người, đặc biệt là với cha của nàng.
Cả đoàn mười người đơn giản chạy bộ, việc di chuyển bằng ngựa trong sâm lâm rất hạn chế, tiếng động có thể gây sự chú ý cho yêu thú, trừ khu tu vi ngươi quá cao hoặc ngại mạng dài thì không bàn. Các thành viên tu vi đều đã tối thiếu huyền khí tứ giai, di chuyền vài ngày nửa tháng trong sâm lâm không còn là vấn đề, cả đoàn di dọc theo trục đường chính thẳng lên phía bắc được hai ngày thì rẽ lên hướng tây bắc.
Lúc này trời đã gần hoàng hôn hơn một tuần sau đó Trác Dĩnh tập hợp mọi người lại, ý định nghỉ ngơi sớm để sáng mai di chuyển.
“Mọi người chú ý, đây là khu vực linh thảo Hương Phụ Tử mọc rất nhiều, chúng là thức ăn yêu thích của đám Quá Trư”
Hoá ra linh thảo này cũng nằm trong danh mục cần thu thập, Quá Trư ở khu vực này thực lực có cao hơn đám Quá Trư lần trước đám người Giao Đái săn bắt, thực lực trung bình đã là sơ thú tứ giai, nếu gặp phải Quá Trư Vương tu vi có thể lên tới ngũ giai cho nên tu vi tối thiểu thành viên phải là huyền khí lục giai.
Cả đội chia thành 5 cặp mỗi cặp 2 người tản ra tứ phía tìm kiếm Hương Phụ Tử, tiện thể làm thịt vài dầu yêu thú cho bữa tối, nếu gặp nguy hiểm phóng ám hiệu trợ giúp. Riêng Dạ Vũ được phân công theo sát Linh Linh thành ra Trác Dĩnh một mình một hướng, tất cả hẹn nhau khi mặt trời yếu bóng nhất tụ họp lại chỗ này, .
Linh Linh cùng người hầu lững thững đi trước, Dạ Vũ như cái đuôi đi phía sau, cảm giác không dễ chịu chút nào
“Dạ Vũ, ngươi đi trước đi, ta cùng Hoàn Xuân không cần ngươi bảo vệ, Quá Trư yêu thú bọn ta có khả năng tự bảo vệ”
“Tiểu thư rất xin lỗi, ta là đang nhiệm vụ đoàn trưởng giao, nàng chịu khó năm bữa nửa tháng khuôn mặt đáng ghét của ta đi”
“Ngươi”
Nàng quả thực cũng hết cách, dù nói gì hắn cũng lỳ mặt ra cho nên đành mặc kệ, hơn nữa thời gian không còn nhiều hai người nhanh chóng thu thập linh thảo. Hương Phụ Tử quả thực ở đây rất nhiều, không những thế phẩm chất cũng rất tốt, Dạ Vũ cũng đã gặp qua loại này linh dược ở nơi Quá Trư sinh sống nhưng đây là lần đầu hắn thấy nhiều như vậy.
Phía Bắc Sâm Lâm Cự Phong có thể nói là cấm địa cho đám tiểu bối, nơi này chỉ yếu các dong đoàn liệt h·iếp với nhau săn bắt yêu thú, đây cũng là lần đầu tiên Dạ Vũ đi tới nơi này, trước đó hắn cũng chỉ giám quanh quẩn ở phía đông và phía nam. Nhưng lần này dường như cũng không có gì quá nguy hiểm, di chuyền một vài ngày xem chừng vẫn chưa vào lãnh thổ của yêu thú Nhật Thú cấp độ ( tương đương với Huyền Cơ tu si).
Hai người Linh Linh và Hoàn Xuân động tác thuần thục, chẳng mấy chốc một mảnh rừng không một cọng Hương Phụ Tử đựng hết trong một bao vải lớn.
“Dạ Vũ, người là cầm lấy giúp bọn ta”
Hắn bắt lấy trong lòng có chút không vui, từ khi nào mình thành đầy tớ cho nàng ta thế
“Nhịn… dăm bữa nửa tháng thôi” Hắn thì thào trong lòng nhưng mặt không khỏi lộ vẻ mặt chán ghét, Linh Linh thấy vậy lại hết sức khoái chí, dường như nàng mới tím ra thú với mới “Ngươi cứ đợi đấy, bổn tiểu thư cho ngươi biết tay”.
“Hoàn Xuân, chúng ta tiếp tục tiến lên” Linh Linh này rõ ràng là muốn hắn vác bao tải này linh dược đi đoạn đường h·ành h·ạ hắn, không nặng nhọc gì nhưng cảm giác tên đáng ghét kia phải nghe lời nàng hết sức là thoả mãn.
“Dừng lại” Dạ Vũ quát lớn
“Tại sao, phía trước ta dám chắc còn rất nhiều linh thảo” Linh Linh ngay lập tức phân bua, quyết không để bản thân thua thiệt được, đánh nhau không lại nhưng cãi nhau thì chưa chắc.
“Trác sư thúc đã nói chỉ tìm thảo dược một canh giờ là đủ, lúc này quay về vừa kịp hẹn thời gian, phía trước ta không dám đảm bảo có yêu thú cảnh giới cao lạc vào, tốt nhất là quay về, hơn nữa Hương Phụ Tử chỉ là tiện đường lấy xuống thôi, không cần thiết”
“Hư, ngươi chỉ cần theo sau bảo vệ bổn tiểu thư là được, ta mang tiếng tiểu nữ của Mộc Bang không muốn thua kém người khác phương diện này, Hoàn Xuân…kệ hắn tiến liên phía trước” Linh Linh vẫn là kiên quyết tiến lên, Hoàn Xuân mặc dù cảm thấy Dạ Vũ có lý nhưng sau cũng vẫn phải theo tiểu thư của mình.
Dạ Vũ đúng là hết cách, hắn đành đi theo nàng ta, còn vấn đề vác chút linh thảo chẳng đáng bận tâm, hắn có thể thu vào túi trữ vật nhưng vật này ở đây quá quý hiếm, Dạ Vũ không muốn bản thân trở thành tầm nhắm cho những kẻ vì lợi bán mạng ở Cự Phong thành này.
Ba người tiếm kiếm một hồi cuối cùng cũng thấy một mảng Hương Phụ Tử, chỉ là khi nhìn thấy đám linh thảo này Dạ Vũ không khỏi cười thầm. Quá Trư vào thời điểm này đang thời kỳ sinh con, Quá Trư Đực và Cái giai đoạn này vẫn còn ở cùng nhau vì con của chúng vẫn còn nhỏ, chỉ khi sau này Quá Trư con lớn lên, Quá Trư đực mới g·iết con mình nếu trong đám con có con đực, lúc này Quá Trư Mẫu mới dẫn con bỏ đi, thấy đám linh thảo đổ rạp, đất dược dũi lên lộn xộn hắn đoán chắc Quá Trư con vừa mới ở đây, khu vực này dĩ nhiên gần hang ổ của gia đình chúng.
“Tiếc thật, Hương Phụ Tử đẹp như vậy không biết con vật ngu xuẩn nào làm đổ hết cả” Hoàn Xuân làm quá điệu bộ chỉ đợi tiểu thư của mình tiếp lời
“Không có gì, chỉ cần thu hoạch hết những cây còn lại cũng đủ cho ta nhiều nhất số lượng rồi”
“Nhanh lên, ta không đợi hai ngươi nữa đâu” Dạ Vũ cố tình hét lớn, hận không thể trực tiếp lôi gia đình Quá Trư tới đây luôn. Quá Trư thông thường nếu không chủ động công kích nó vẫn sẽ là tránh nhân loại xung đột, chỉ trừ trường hợp tới quá gần hang ổ vào đương lúc Quá Trư Mẫu mới sinh, gây cho nó cảm giác nguy hiểm thì Quá Trư mới chủ động t·ấn c·ông con người.
0