Linh Linh và Hoàn Xuân vẫn mải miết thu hoạch linh thảo thì bỗng dưng ngừng lại, tiếng chân của Quá Trư không khỏi làm họ giật thót. Tuy rằng các nàng đã chuẩn bị tâm thế có thể bắt gặp nhưng dù sao cũng không phải cái loại người như Dạ Vũ đi.
“Cẩn thận Quá Trư t·ấn c·ông” Dạ Vũ hét lớn, đao trên vai lúc này đã trong lòng bàn tay xông tới phía trước chém xuống. Bản đao và sừng của con Quá Trư này v·a c·hạm vậy mà toé lửa “keng”. “Con mẹ nó, lại đen đủi như vậy” Dạ Vũ không khỏi chửi thầm, hai chiếc răng nanh hoá thiết đại biểu yêu thú đã có tiến hoá giai đoạn, kết hợp với bộ lông vàng óng của Dạ Vũ khẳng định nó là Quá Trư Vương, tu vi ít nhất đã đạt tới sơ thú ngũ giai tương đương với hắn, nhưng nhục thân của yêu thú nào phải nhân loại có thể so bì. Vài chiêu cơ bản Dạ Vũ đều lâm vào yếu thế, hai tay đau nhức, thân thể bại lui.
“Các người còn đứng đó xem sao, đợi ta c·hết rồi qua nhặt xác hả” Hắn quay sang chửi hai còn đàn bà ngu xuẩn kia, các nàng cũng tội, bị t·ấn c·ông bất ngờ không biết phải phản ứng thế nào, dù sao kinh nghiệm chiến đấu cũng không có. Thấy hắn hô thế lúc này mới rút kiếm xông tới thì không biết từ đâu một con Quá Trư khác xông tới
“Cẩn thẩn đằng sau còn một con nữa” Linh Linh kinh hãi hét lớn, Dạ Vũ nghe vậy chỉ kịp quay lại thì hai chiếc răng lanh chảy đầy rớt rãi từ sau đâm thẳng vào bụng hắn, Dạ Vũ chỉ kịp dùng tay sau cầm đao che chắn phía trước, hắn vậy mà bay xa mấy chục trượng xong lăn xuống dưới đồi trực tiếp ngất đi.
Hai con Quá Trư thấy Dạ Vũ bay xuống sườn đồi mất mục tiêu t·ấn c·ông có lẽ hơi bối rối thì nhìn lại thấy Linh Linh và Xuân Hoàn quay ra đổi mục tiêu.
Hai nàng thấy vậy ánh mắt không khỏi lộ vẻ kinh hoàng, Dạ Vũ mạnh thế nào mà đã bại rồi, huống chi hai người bọn họ thực lực so với hắn kém xa. Nhưng Xuân Hoàn dù sao cũng lớn tuổi, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh chủ động tiến tới tách riêng con Quá Trư Vương ra giao chiến.
“Tiểu thư, nhanh chóng chạy đi, để ta cản bọn chúng lại”
Linh Linh còn đang phân vân không biết nên chạy hay đánh thì con còn lại đã xông tới, nàng bất đắc dĩ bị cuốn vào. Giao chiến một đoạn thời gian bất ngờ tâm tình nhất lại là Hoàn Xuân, nàng tu vi dù sao cũng là Huyền khí thất giai hơn con lợn vàng này tận hai cảnh giới, bởi nàng chuyên tâm vẫn là luyện dược trợ giúp tiểu thư nên cũng chỉ đánh ngang tay, cũng không có thua thiệt.
Hình như con Quá Trư Vương cũng không mạnh như nàng tưởng, nhưng tại sao tên Dạ Vũ kia lại tỏ ra chật vật như vậy?
Ở phía bên kia Linh Linh, con Quá Trư này là con cái, tu vi tam giai sơ thú thôi, vẫn là thấp hơn nàng cấp độ, nhưng nhục thân nó cường hãn thêm việc Linh Linh tâm tình sợ hãi, bị cảnh tưởng Dạ Vũ húc bay ám ảnh, thành ra chiêu thức loạng xoạng, bị dồn vào thế hạ phong. Trên cơ thể nàng lúc này đã xuất hiện một vài v·ết t·hương, quần áo đã rách vài chỗ, mặc dù không có thương nặng nhưng nhìn hết sức thê thảm.
“Tiểu thư phóng ám hiệu cầu cứu đi, chúng ta chịu khó cầm cự một chút, bên kia họ sẽ tới ứng cứu”
Linh Linh lúc này mới nhớ ra là vẫn còn ám hiệu, có điều khi sờ vào túi thì lại không thấy đâu, sắc mặt không khỏi hoảng sợ
“Tiểu thư, nhanh phóng ám hiệu” Hoàn Xuân ở bên kia khẩn trương thúc dục
“Ám hiệu ....….ám hiệu hình như ta đưa tên Dạ Vũ kia cầm rồi”
Hai người lúc này tâm tình không khỏi rớt xuống, vô thức cả hai nhìn về phía Dạ Vũ ngất đi thì đã không thấy hắn đâu sắc mặt đã tối xầm lại
“Không phải hắn nhân cơ hội chạy trốn rồi chứ” Hoàn Xuân ý nghĩ trong đầu nói ra
“Tên đáng ghét đó, ta biết ngay hắn là cái loại người đó mà” Linh Linh nước mắt ngắn dài, vừa mếu máo vừa chửi, cảm xúc lúc này của nàng rất hỗn loạn, vừa sợ hãi, vừa hận Dạ Vũ vừa hối hận vì đã đưa túi ám hiệu cho hắn cầm, chính nàng muốn h·ành h·ạ hắn như người hầu mà không ngờ tự mình đào hố chôn mình, lần này mà c·hết đúng là không nhắm mắt.
Trái ngược với suy nghĩ của hai nàng, Dạ Vũ lúc này đã cao v·út trên cây, ẩn nấp quan sát, tâm tình hắn không khỏi sáng khoái
“Haizz, để nàng ta chịu khổ cực tí mới dễ dạy bảo” Quá Trư Vương mặc dù cường hãn nhưng đánh cũng chỉ là ngang tay với Hoàn Xuân, sở dĩ lúc trước nàng thua thiệt trước hắn là vì chủ quan không dùng toàn lực, bằng không Dạ Vũ cũng không dễ dàng một chiêu đắc thắng như vậy. Còn Linh Linh thì khỏi bàn, chính là để nàng nếm mùi đau khổ chút ít, không c·hết hoặc trọng thương là được, xước xát tí chính là hảo kế hoạch.
Quá một đoạn thời gian, Linh Linh lúc này đã kiệt sức, sợ hãi tới cực điểm, Hoàn Xuân còn bị cuốn vào Quá Trư Vương không dứt ra cứu trợ được.
Hai tay đau nhức, cả người máu me đã thấm hết vào áo trong lẫn ngoài, nhìn cực kỳ thê thảm, nàng lúc này chống cự đích xác cho có, không quá vài chiêu đã ngã nhào trên mắt đất không đủ lực mà đứng dậy.
“Tiểu thư, gắng gượng nên, tiểu thư mà c·hết ở đây ta cũng không có chỗ sống được” Hoàn Xuân ở bên kia hét lớn, Linh Linh mà c·hết thì nàng cũng coi như xong cái mạng nhỏ của mình, cho dù thoát được lần này, đối diện với Trác Dĩnh chính là không hoàn thành bảo vệ Linh Linh, c·hết cũng không oan.
Linh Linh lúc này ngồi bệt trên mặt đất, kinh hãi tới cực điểm, toàn thân vô lực nhìn Quá Trư xông tới, hai mắt nó đỏ ngàu, đôi răng nanh nhỏ từng rớt rãi ý định thẳng ngực nàng đâm thủng. Hằng ngày nếu nhìn thấy cảnh này chính là tiểu như lá ngọc cành vàng thái độ, không muốn nhìn làm bẩn ánh mắt, không hiểu sao lúc này Linh Linh chăm chú tới vậy, thời gian như ngừng lại, c·ái c·hết tự nhiên không đáng sợ như nàng tưởng tượng, chính là buông xuôi sinh mạng của mình.
Từ từ .......từ từ.......chiếc nanh Quá Trừ tới gần ngực nàng còn quãng một gang tay thì như từ trên trời phóng xuống một thanh đao dâm xuyên qua đầu nó thẳng xuống đất cắm cái “phịch”.
Quá Trư không kịp kêu nên một tiếng c·hết bất đắc kỳ tử hai mắt trợn ngược, Linh Linh bị một màn này giật mình cái thót như từ cõi c·hết trở về, chưa hiểu tại sao thì Dạ Vũ đã từ phía sau xông tới, một tay quàng qua sau lưng nàng bám vào vai, một tay cầm nên đôi tay đầy v·ết t·hương chăm chú quan sát, ánh mắt chìu mến, xót xa hỏi
“Ngươi không sao chứ?”
Linh Linh lúc này mới nhìn đến khuôn mặt hắn, tự nhiên vô thức cảm giác gần gũi đi vào tâm trí nàng, cảm giác an toàn lúc này dâng nên, nàng như đứa con nít úp mặt vào ngực hắn khóc rống lên
“huuh….ngươi là tên khốn nạn,….. tên đáng ghét, ……ngươi bỏ lại hai ngươi bọn ta..huuhh”
“Ta không có, lúc đó ta b·ị đ·ánh ngất đi v·ũ k·hí không biết bị quăng xuống chân đồi lúc nào, là ta chạy xuống tìm nó, sau đó ta liền chạy lên đây cứu ngươi” Linh Linh thì tất nhiên hoảng loạn chẳng thế nào nhớ nổi v·ũ k·hí của hắn có bị quăng đi không, chỉ ôn nhu tiếp nhận sự việc tin tưởng hắn.
“Tiểu tử mau qua giúp ta, ta sắp không chịu được nữa rồi” Xuân Hoàn thấy tiểu thư mình được cứu vui mừng không thôi, chính nàng cũng là từ cõi c·hết trở về, nhưng Quá Trư Vương nhục thân quá mức cường hãn quả thực có sắp chịu không nổi kiên trì.
Dạ Vũ lúc này mới chạy qua hợp lực liệt sát Quá Trư Vương, tuy là da dày thịt béo nhưng Phá của hắn lúc này đã một vòng sức mạnh, thêm với Hoàn Xuân thủ đoạn cũng tốt, Quá Trư cũng chỉ chống cự được đoạn thời gian sau đó liền c·hết dưới tay hai người, cơ hội chạy thoát cũng không có.
“Hai người đã b·ị t·hương nên về trước nghỉ ngơi, để ta thu dọn chút việc hậu trường” Dạ Vũ quay qua nói với
Hoàn Xuân nhanh chóng đến đỡ Linh Nhi dậy -“ Tiểu thư không sao chứ”
“Um, không có việc gì, chỉ b·ị t·hương ngoài da thôi, ngươi cũng tốt?”
“Vâng, chúng ta nhanh chóng về nơi hẹn, cứ kệ hắn ở lại có chút việc”
Hai người lúc này lời của Dạ Vũ chính là nghe theo tuyệt đối, sự tin tưởng hắn mơ hồ sau lần này lên một mảng lớn, Linh Linh rời đi nhưng ánh mắt không khỏi nhìn lại thiếu niên lúc trước nàng chính là coi thường tới cực điểm, hôm nay lại cứu mạng mình, cảm xúc của mình là gì bây giờ chính nàng cũng không hiểu.
Dạ Vũ sau đó tìm kiếm một vòng, quả không ngoài dự đoán của hắn đã thấy ngay hang ổ của Quá Trứ, đám Quá Trư con thấy người lạ tiến vào mà không phải bố mẹ thì là hét inh ỏi nhưng đã nhanh chóng trở thành xác c·hết.
“Thịt của Quá Trư con không khỏi ngon hơn đi, hơn nữa cha mẹ của các ngươi đ·ã c·hết, chẳng sớm thì muộn nếu không có sự bảo vệt thì đám này cũng là c·hết trên tay yêu thú khác, coi như ta từ bi hoá kiếp sớm cho các ngươi.”
Dạ Vũ tự bào chữa cho hành vi diệt gia của mình, hắn chủ định tới đây xem có thu hoạch được gì không nhưng xem ra cũng chẳng có gì, Quá Trư Vương có ích nhất vẫn là thân thể, mang về thành chắc được chút tài nguyên. Dạ Vũ nhanh chóng thu xác Quá Trư Vương và vợ của nó vào nhẫn trữ vật, một tay cắp nách vài con Quá Trư con, tay kia vác bao linh thảo trở về điểm hẹn.
Lúc này đã quá thời gian tập hợp nửa canh giờ mà vẫn chưa thấy đội của Linh Linh về, nhiều người không khỏi đồn đoán.
“Linh tiểu thư không biết có gặp vấn đề gì không”
“Làm gì có việc gì, cùng lằm là mấy con lợn bẩn thỉu thôi, hơn nữa còn có tên Dạ Vũ đáng sợ kia đi theo càng yên tâm, chắc một lúc nữa nàng sẽ tới”
Trác Dĩnh cũng là suy nghĩ như vậy, địa bàn ở đây hắn cực kỳ quen thuộc, khả năng có nguy hiểm là không cao, hơn nữa cũng không có ám hiệu sự tình, đội đó không yếu đến độ c·hết cũng không ra ám hiệu được. Nhưng cũng không có gì là chắc chắn, nếu qua đoạn thời gian bọn họ còn không có trở về, hắn sẽ đi tìm.
“Linh tiểu thư” Không biết ai đó hô lên
Mọi người đồng loại quay lại hướng đó, nhìn thấy nàng quần áo tả tơi thảm hại không khỏi giật mình chạy tới.
“Linh tiểu thư, tiểu thư không sao chứ, có chuyện gì thế”
“Tên tiểu tử Dạ Vũ kia đâu”
“Thế còn linh thảo thu hoạch không được chút nào sao?”
Mọi người tra hỏi dồn dập tới độ hai nàng còn không kịp thở, Trác Dĩnh trong lòng không vui quát lớn
“Tất cả giải tán, ai đó đưa nàng về chữa trị, Hoàn Xuân ngươi qua đây”
Mọi người thấy vậy nhất thời im bặt, Linh Linh được một cô nàng đưa vào sau lều chữa trị, Hoàn Xuân tiến tới tâm tình không khỏi run sợ, nàng trách nhiệm bảo vệ tiểu thư thế mà tiểu thư b·ị t·hương thảm hại trong khi đó mình vẫn là lành lặn nguyên vẹn.
“Nói xem có chuyện gì” Giọng của Trác Dĩnh lạnh như băng
Hoàn Xuân gấp gáp kể lại chi tiết mọi việc cho Trác Dĩnh, sau đó chỉ biết cúi đầu chịu kết quả. Trác Dĩnh nghe xong trong lòng không khỏi trầm xuống “Lại đi rơi đao đúng lúc như vậy, hơn nữa một đòn của sơ thú tam giai liền ngất đi? hừ”.
Nửa canh giờ sau Dạ Vũ mới trở về, lúc này mọi người đang tụ tập ăn uống bên củi lửa, chưa ai kịp lên tiếng chào hỏi Trác Dĩnh đã đứng dậy, không nói một lới tiến tới một trưởng ngay ngực hắn làm Dạ Vũ không kịp phản ứng bay ngược lại gốc cây đằng sau miệng không khỏi rỉ ra chút máu.
Trác Dĩnh tiến lại gần thì thảo vào tai hắn :“Ta không biết giữa ngươi và Linh Linh có xích mích gì, nhưng Linh Linh là tiểu thư Mộc Bang ta bảo vệ, đây là cảnh báo, đừng để có lần sau”
Mọi người ngơ ngác không hiểu việc gì, bọn họ cũng không có nghe kể qua sự tình.
“Hay là tên này thấy nguy hiểm chạy lấy thân” cũng là đoán mò như vậy
Linh Linh thì khác, đứng phắt dậy chạy tới đẩy Trác Dĩnh ra quát lớn, mắt đã rớm lệ
“Thúc làm gì vậy, huynh ấy là không cố ý, hơn nữa không có huynh ấy ta đ·ã c·hết rồi, Thúc có biết phải trái không vậy”
Sau đó nàng ân cần cúi quỳ xuống bên cạnh hắn, lau hắn vệt máu trên miệng thì thào hỏi
“Ngươi không có sao chứ, thúc ấy chỉ là muốn bảo vệ ta thôi”
Dạ Vũ nhìn phản ứng của Linh Linh không khỏi cảm thấy xấu hổ, quả thực chính là mình cố tình bẫy nàng, tự hỏi nếu nàng biết tính toán của mình cảm xúc sẽ như thế nào. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu chính hắn không dở thủ đoạn liệu Linh Linh có như thế này thái độ với hắn. Haizz, chinh phục một cô gái chính là thế này vấn đề, không xấu xa nàng không yêu.
“Ta không có việc gì, còn nàng, v·ết t·hương không sao chứ”
“Ân” Linh Linh cúi đầu thì thầm, không hiểu sao khi được Dạ Vũ quan tâm như vậy, hai má tự nhiên nóng lên, tim cũng đập nhanh hơn thì phải.
Trác Dĩnh thì khỏi nói, bất đắc dĩ không thôi, rõ ràng là bị người ta chơi đùa còn quay ra cảm kích, đúng là thiếu nữ dễ lừa. Trong khi đó mình bảo vệ tiểu thư còn bị nha đầu quay ra trách móc. Haizz, đúng là tâm tình người làm cha mẹ thấy con gái bị người ta lừa mất, càng khuyên can nó lại càng ngu đi theo trai, hắn cũng là hết cách im lặng rời đi.
Sau khi người dùng bữa xong đều nhanh chóng nghỉ ngơi, cả ngày di chuyển đã là thấm mệt. Riêng Dạ Vũ nhận nhiệm vụ canh gác, với hắn tu luyện Huyễn Pháp cũng chính là nghỉ ngơi, thanh tỉnh tuyệt đối không cần ngủ.
Đăng Linh lần nữa lại xuất hiện trước mặt, nhanh chóng một tinh linh biến mất, sau gần một năm, phạm vi thần thức đã ngoài ba mươi trượng bao phủ. Dạ Vũ quả thực cũng không biết cảnh giới tinh thần của hắn lúc này là gì, chỉ đơn giản tu luyện theo Huyễn Pháp. Hắn nhiều lần cũng dò hỏi về những người tu luyện thần thức, họ cũng không có dùng tới tinh linh, đôi khi tinh linh chỉ là tác dụng luyện đan tăng tốc bổ trợ cho tu luyện thôi, không nghe thấy ai trực tiếp hấp thu như hắn, bởi người thường nếu dùng cách này hiệu quả cũng là có. Nhưng chẳng quá mấy lần trực tiếp phát điên, thậm trí bạo thần mà c·hết.
Dạ Vũ suy nghĩ thì bỗng có tiếng chân tiến lại gần từ phía sau, rõ ràng là tiếng chân người. Hắn không khỏi nhíu mày, di chuyển rón rén lại còn tiếp cận từ sau, hay là Trác Dĩnh tới dạy bảo hắn? Khả năng là không phải bởi hắn từ lúc đó tới giờ còn chưa động qua Linh Linh đi, nếu không phải hắn thì là ai? Tay phải đã cầm đại dao trước mắt, chuẩn bị động thủ.
Ba bước khoảng cách tới gần, hắn đột nhiên đứng phắt dậy đao vung lại phía sau đến trước cỗ đối phương thì dừng lại.
“Linh Linh? Sao lại là nàng?”
Linh Linh toát cả mồ hôi lạnh, một khắc vừa rồi cứ giống như lúc Quá Trư sắp đâm vào bụng vậy, bình tĩnh lại mới nhỏ nhẹ nói
“Ta......ta tới cảm ơn ngươi chuyện đó ......ta tưởng ngươi ngủ rồi nên tới doạ chút xíu!!! với lại không muốn bị ai nghe được”
Nói đến đây tự nhiên giọng này nhỏ lại, khuôn mặt thẹn thùng. Dạ Vũ cũng không khỏi khó xử, không phải nàng vậy mà thích mình rồi chứ?
“Ờ......uhmmm.......nhưng mà lần sau đừng có lén lút như vậy, rất dễ bị hiểu lầm là yêu thú, tránh cho bị c·hết oan”
“Ân”
Hai người ngồi cạnh nhau bên đống lửa hồng, tự nhiên chẳng ai biết nói gì, kết hợp với không khí tĩnh lặng của Sâm Lâm về đêm càng làm cho tiếng tim của cả 2 nghe rõ hơn, rõ là đang đập loạn nhịp, hai người lại càng thêm phần khó xử.
“Ta xin lỗi” Linh Linh lấy dũng cảm mở lời trước
“Về việc gì”
“Thì việc ta coi thường ngươi lúc tỷ thý so tài ở Ngưu Bang…..tại lúc đó ngươi…” Linh Linh vẻ mặt hối lỗi, chỉ cúi mặt xuống thủ thỉ
“Ăn mặc rách rới?....Không đẹp trai như bây giờ?....Hay là vì ta đã cứu ngươi nên chỉ cảm kích” Dạ Vũ liền quay sang nhìn thẳng mắt nàng dò hỏi mà như trách móc
“Ta!!!!” Linh Linh liền khó xử nàng không biết phải thừa nhận sao, hắn nói ra chính là tâm tư của thiếu nữ nhỏ
“Những lời không hay của người khác ta không để ở trong lòng đâu, nàng đừng bận tâm”
“Ân”
“Nhưng những người quan trọng với ta, ta lại là rất để trong lòng đấy” Nói đến đây tự nhiên giọng hắn nhấn mạnh, một tay chạm nhẹ vào chiếc cằm nhỏ xinh của nàng, nâng nhẹ khuôn mặt đã ửng đỏ như ánh lửa, quay ánh mắt sang chỗ hắn.
Mắt chạm mắt, trái tim của nàng tự dưng hoá con sóc nhỏ nhảy liên hồi, mơ tưởng như sắp nhảy ra khỏi nồng ngực rồi, Linh Linh lúc này chẳng thể nghĩ nổi gì nữa, nàng như bản năng nói ra tâm tình của mình khoảnh khắc này.
“Thế..!!!!ta.!!.có quạn trong với ngươi không?”
“Ngươi đoán xem”
0