0
Dạ Vũ sau khi xác định được nơi dưỡng thương của Hắc Bắc hay ngay lập tức hướng Ẩm Vân Quán vị trí, hắn lần đầu tiên cùng Linh Linh hẹn hò cũng là không muốn làm nàng phải đợi lâu.
Ở giữa trung tâm thành ngã tư, Ẩm Vân Quán chiếm hết mặt đường ngã tư này, chia làm 4 lầu ở bốn bên đường, mỗi bên phục vụ một loại thực khách khác nhau được ghi rõ trên bảng “Vương, Vũ, Phong, Trần”.
“Trần ắt hẳn là trần tục đi, nơi những kẻ ít tiền lui tới… Linh Linh là hẹn mình chỗ này…một ngày nào đó ta sẽ đường hoàng dẫn nàng Vương Lầu thưởng thức”
Dạ Vũ tiến vào đi lên lầu hai bắt gặp chính Linh Linh đang đợi mình, có điều cảnh tượng sau đó khiến tâm tình hắn phát lạnh.
Thế Đan là con trai thứ 3 của Thế Dân năm nay cũng mười bảy tuổi rồi – Thành chủ Tiêu Dao, thiên phú luyện khí sư thì dốt nát mà thiên phú luyện võ cũng phế vật. Được cái tài năng ăn chơi thì không ai bằng, hắn trước kia ở Khí Gia Thành cũng gây ra không ít tai hoạ, cưỡng hiếp con gái nhà lành, tiếng xấu vang danh khắp vùng. Lúc này lại thêm cha hắn đương chức thành chủ Tiêu Dao khiến hắn càng thêm phách lối, không coi ai ra gì, thích cô nương nào là bắt cô nương ấy phục vụ mình.
Nguyên bản hôm nay hắn có tiệc ở Vương Lầu, nhưng đổi ý xuống Trần Lầu thưởng thức làn gió mới thì bắt gặp Linh Linh. Bình thường các cô gái khác thấy hắn chú ý thì sướng đến phát rồ, nguyện quỳ dưới chân hắn không thôi, ôm cái cột con trai thành chủ dù bị coi không ra gì nhưng cũng một bước lên tiên. Linh Linh thì khác, vẻ đẹp trong trắng của nàng vừa nhìn thấy đã khiến hắn không khỏi động sắc dục, tuy hơi non nhưng vẫn là dùng được.
Có điều tử nãy tới giờ dở bao thủ đoạn lời ngon tiếng ngọt Linh Linh vẫn một mực coi thường hắn. Bị từ chối giữa đám đông này làm Thế Đan hết sức mất mặt, đã quyết ý đợi lúc khác bắt cóc nàng, xem đến lúc nàng bị trói tay trói chân mặc hắn hành sự còn cái vẻ cao ngạo đó không
“Thế Đan ta từ trước tới nay muốn người con gái nào chưa ai thoát khỏi tay ta”
“Thế thì lần này là ngoại lệ đó” Dạ Vũ lạnh lùng lên tiếng, bước tới đẩy Thế Đan ra xa Linh Linh đứng trước mặt nàng bảo vệ, Dạ Vũ quay lại khiến Linh Linh thở phào vui mừng, từ nãy tới giờ bị tên dâm tặc quấy rầy buông lời thô tục khiến nàng phát sợ.”Thật tốt quá, huynh đã trở lại”
Thế Đan thấy hành động của Dạ Vũ thì không khỏi bật cười mỉa mai.
“Ta còn tưởng nàng có chỗ vững chắc lắm cho nên mới cự tuyệt ta, không ngờ là tên vô danh tiểu tốt này..hahaa”
“Hừ, vô danh tiểu tốt thì ta cũng bóp chết ngươi như một con kiến” Dạ Vũ mặt lạnh như băng, nếu không phải tại nơi đông người hắn chính là một đao chém chết tên này.
“Cái gì?…Ngươi nói rõ lên xem nào ? Bóp chết ta như một con kiến…?hahaha?
Đám thuộc hạ phía sau Thế Đan nghe những lời Dạ Vũ như gặp phải chuyện nực cười nhất thế gian, cả đám cười lên điên dại.
“Bóp chết nhi tử của thành chủ như con kiến, các ngươi có nghe thấy hắn nói gì không”
“haha”
Đấy là đám thuộc hạ của hắn, còn những người ăn uống ở đây là thầm thương hại Dạ Vũ và Linh Linh, tên Thế Đan này sợ hôm nay mất mặt sẽ tìm cách trả thù, nên họ cũng im lặng không giám ho he gì.
“Tới chiến đài” Dạ Vũ nhẹ nhàng nói ra ba từ, lời này vừa thốt ra cả đám liền im bặt, không khí nhất thời trở nên căng thẳng, bọn họ hiểu cái gì gọi là “Chiến đài” tới đó chỉ có sống chết do mình, dù con trai của Thành Chủ cũng là chết nếu không có thực lực.
Thế Đan tâm tình nhất thời trùng xuống, hắn không biết thực lực của Dạ Vũ thế nào, nhìn tiểu tử này tuy nhỏ tuổi, tu vi chắc cũng không cao, nhưng không có gì là đảm bảo, hơn nữa bản thân hắn chiến lực cũng phế vật, thời gian ăn chơi xa đoạ suốt thì lấy đâu ra mà tu luyện. Hắn năm nay mười bảy tuổi rồi nhưng vẫn mới tiến ngưng khí ngũ giai không lâu, mà chủ yêu là nốc đan dược tăng cấp, kinh nghiệm chiến đấu thì nghèo nàn, không như Dạ Vũ, ngày ngày chém giết mà lên.
Dạ Vũ nhìn khuôn mặt ái ngại của Thế Đan chính là đoán ra tâm tình hắn, trong tâm lý đã có sợ hãi, chiến đấu thực lại càng không có thế thượng phong.
“Sao? Ngươi sợ? Hừ..con trai thành chủ cũng chỉ là loại phế vật thôi, dùng sức đi bắt nạt mấy tiểu cô nương, loại như ngươi đúng là cặn bã cũng không bằng”
Nghe lời khích tướng của Dạ Vũ, Thế Đan mạt hạ tới cực điểm, hai mắt đỏ lên long sòng sọc, đối phương chính là nói ra tâm tình của mình, hơn nữa trước mặt thuộc hạ và biết bao nhiêu người này, đặc biệt là trước mặt Linh Linh. Hắn thẹn quá hoá giận, mất hết lý trí.
“Con mẹ mày, tao mà sợ thằng chó rách áo ôm như ngươi sao, chiến thì chiến”
Linh Linh nghe vậy cũng lo lắng trong lòng, mặc dù nàng tin tưởng Dạ Vũ, nhưng không ai dám trắc điều gì, nhỡ như hắn có việc gì..
“Dạ Vũ, hay là bỏ đi, chúng là kiếm nơi khác là được…”
“Nàng không cần lo nghĩ, ta tự biết mình ở đâu”
Hai người nhanh chóng kéo nhau tới chiến đài, hẹn hai canh giờ sau chiến đấu. Tin tức con trai thành chủ lên chiến đài thả ra tạo ra một hồi oanh động lan khắp Tiêu Dao thành. Mọi người lúc này lại càng thêm tò mò kẻ chiến đấu với Thế Đan là ai, Dạ Vũ tự nhiên cũng ăn theo nổi như cồn
“Dạ Vũ là tiểu tử nhà nào thế, hình như chưa có trong các thế lực lớn chưa có họ Vũ nào thì phải”
“Ta nghe đâu là tranh giành nữ nhân, haiizz, đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà”
“Tiểu tử Thế Đan này cuông dâm phách lối, hôm nay cũng là giấy lên tai hoạ “
Mọi người rôm ra bàn tán khắp nơi, tin này cuối cùng tới tai Thế Dân, hắn nghe được thì giận tím người. “Uỳnh”- chiếc bàn hắn ngồi một chưởng nát vụn, trên tay cầm chén chà cũng ném đi luôn, không được bổn sự gì ra hồn, phá hoại thì giỏi, Thế Dân thừa biết nhi tử mình phế vật như thế nào, đứng ngồi không yên, nhưng khi biết Dạ Vũ cũng mới huyền khí ngũ giai thì tâm tình bình tĩnh hơn một chút.
“Thằng con đốn mạt, coi như hôm nay là bài học cho nó, tạo nghiệp lắm thì có ngày gặp hoạ..hừ..xong việc này ta sẽ dạy dỗ hắn cẩn thận hơn mới được”
Trác Dĩnh lúc này đang ở Mộc Bang dược quán, một tạp sự hớt hải chạy vào
“Trác Thúc….tiểu thư Linh Linh gặp chuyện…à không là Dạ Vũ gặp chuyện”
“Ngươi gấp gáp cái gì, nói rõ đầu đuôi mọi chuyện” Tạp sự này nhanh chóng kể hết mọi chuyện hắn nghe bàn tán được, Trác Dĩnh lúc này không khỏi trầm tư, tên Dạ Vũ chết thì chết cùng hắn không liên hệ, có điều việc này cũng liên quan tới Linh tiểu thư, hắn vẫn là quyết định đi xem đôi chút.
“Ngươi ở đây coi khách ra vào, ta đi một chút” Trác Dĩnh phân bố công việc rồi rời đi, Linh Linh dính dáng tới Thế Đan không hay ho chút nào, nếu không cẩn thận kéo quan hệ không tốt với Thế Gia thì Mộc Bang ở Tiêu Dao thành cũng không thuận lợi làm ăn. Trong suy nghĩ của hắn, mơ hồ muốn Dạ Vũ chết, thế thì êm ấm mọi chuyện, nếu chẳng may Thế Đan mà tử vong thì Mộc Bang không khỏi dính dáng, vẫn là gây nên một hồi sóng gió đi.
Chiến Đài hôm nay náo nhiệt hơn thường ngày, thậm chí các thế lực lớn vô hình chung cũng có mặt ở đây. Trên khu vực dành cho khách đặc biệt mọi ngày đều vóng bắng tự dưng đông đủ lạ thường, trong đó có hai huynh đệ Vương Cang và Vương Nhạc thuộc Vương Gia. Ngưu Thiết ở Ngưu Bang ba mươi tuổi Huyền Cơ nhưng Vương Cang năm nay hai năm đã Huyền Cơ được vài tháng, còn đệ đệ hắn Vương Nhạc mười bảy tuổi tu vi huyền khí bát giai muốn là trong mấy năm nữa nối tiếp sư huynh của mình.
“Sư huynh, theo huynh tiểu tử Dạ Vũ kia có khẳ năng chiến thắng không” Vương Nhạc rất tò mò ánh mắt của sư huynh mình, trước giờ hắn thấy sư huynh Vương Cang của mình nói đâu đúng đó, hết sức thiên tài, nhưng hắn không tin một người có thể đúng mãi được
“Không thể? Vương Cang lãnh đạm trả lời
“Sao huynh lại chắc chắn như vậy”
“Thứ nhất, có thể đoán được tiểu tử Dạ Vũ là hạng vô danh, không thế lực nào chống đỡ, bằng không cũng không ngu dốt mà động vào Thế Gia, ngoài mặt tuy nói Chiến Đài công bằng nhưng ra ngoài chiến đài thì chưa chắc không bị trả thù, tiểu tử này chính là suy nghĩ nông cạn, vì một con đàn bà mà liều mạng chém giết, chính là ngu đần”
“Thứ hai, hắn mới tu vi huyền khí ngũ giai ngang bằng với Thế Đan,nhưng Thế Đan dù sao cũng là nhi tử của Thế Gia ở Khí Gia thành, hậu chiêu và bảo mệnh dắt túi ắt hẳn có nhiều, vượt vài tiểu cánh giới giết Thế Đan còn khó chứ đừng nói ngang cấp”
Vũ Cang là nói ra suy đoán của mình chắc như đinh đóng cột, Vũ Nhạc cũng thấy có lý hết sức, nhưng hắn mơ hồ vẫn muốn sư huynh mình sai, nếu không phải như thế hắn cũng đâu có đặt cược số lớn nguyện thạch cho Dạ Vũ.
“Dạ Vũ, tuy ta chưa gặp ngươi lần nào nhưng đừng làm cho ta thất vọng…. có dũng cảm thách đấu mong rằng cũng có nắm chắc đi”.
Thế Dân lúc này cũng có mặt trên khán đài, từ nãy tới giờ hắn bị mấy thế lực khác mỉa mai cười cợt đã là tức đến tận họng, tuy là thành Chủ Tiêu Bang nhưng chức thành chủ là do các thế lực bầu lên dựa trên số đông, một số thế lực đối đầu cũng là không coi ra gì Thế Dân địa vị, nhưng hắn vẫn nhịn, hắn có niềm tin tuyệt đối nhi tử của mình sẽ thắng.
Linh Linh trên khán đài bây giờ đang hối hận tự trách mình, giá mà nàng không muốn tới Ẩm Vân Quán thì mọi sự không đến nông nỗi này, nàng thật không giám tưởng tượng cảnh Dạ Vũ thất bại, Dạ Vũ mà có mệnh hệ gì chắc bản thân sẽ ân hận suốt đời.
Hai người đang chuẩn bị lên chiến đài, trước đó phải ký vào hiệp ước sinh tử, Thế Đan tim đập thình thịnh, hắn lúc này không còn lo lắng như trước nữa, dù sao thì hắn cũng là nhi tử của thành chủ Tiêu Dao thành, hắn tự nhận thấy bản thân hù doạ mình quá mức nhưng đứng trước cái chết có mấy ai bình tĩnh nổi.
Dạ Vũ thì tâm tình có chút suy nghĩ lại, không phải hắn sợ chết mà là cảm thấy bản thân quá kích động, có thể trực tiếp bỏ đi là xong. Nhưng suy nghĩ kĩ, việc gì gặp khó cũng lui, đến người mình thương cũng không đủ can đảm đứng ra bảo vệ thì sống cũng hèn nhát như rùa rụt cổ, nếu chết cũng là cản đảm tâm trí, kiếp sau đầu thai hẳn vẫn có khí thế đi.
Hai người ký hiệp ước sinh tử xong thì bước lên chiến đài, cơ hồ cả hai lên cùng lúc. Vừa xuất hiện một cái, cả khán đài ầm ầm tiếng hét, những trận đấu bình thường sẽ không có người dẫn dắt đám đông nhưng lần này thì khác, tên chủ trì trận chiến thao thao bất tuyệt từ lúc Dạ Vũ và Thế Đan còn chưa ra.
“Thế Đan con trai của thành chủ Thế Dân và tiểu anh hùng Dạ Vũ bước lên khán đài”
Lời của hắn vừa dứt, đám đông vô thức chia làm hai phe, một bên hô vang Thế Đan, bên còn lại là Dạ Vũ kêu tên, nhưng những người kêu tên Dạ Vũ đông hơn thì phải. Nghĩ đến lý do Dạ Vũ cười nhạt trong lòng, có thế bình thường mọi người đều ghen ghét kẻ mạnh, có địa vị nhưng ẩn dấu trong lòng, hôm nay thấy một trong những kẻ đấy có nguy cơ xa chân nên trong vô thức quay ra ủng hộ hắn.
“Hừ..đúng là chửi quan tham nhưng bản thân lại muốn được làm quan”
Một hồi tiếng trông vang lên, sau đó sinh tử mặc người thực lực đi “Tùng…tùng…tùng”
“Chiến…. giết…đánh hắn….”
Đám đông điền cuồng hò hét nhưng Dạ Vũ và Thế Đan vẫn đứng yên bất động. Thế Đan là vì thăm dò đối thủ, hắn kinh nghiệm thực chiến không nhiều nên cũng không dám mạnh động, Dạ Vũ cũng đang thăm dò đối thủ, thần thức hắn phóng tới tất cả tập trung toàn bộ vào đối thủ, nhất cử nhất động đều tỉ mỉ quan sát, cứ dường như thế giới chỉ có hắn và đối thủ, tất cả xung quanh cứ như vô hình trong một không gian tĩnh mịch.
“Ồ, nhất tâm định”
Không biết ai đó trong khu vực dành có các thế lực lớn nhận định
“Nhất tâm định là gì”
“Đó là một trạng thái tâm thức tập trung toàn bộ vào một mục tiêu, tất cả tinh thần và sức lực đều dồn về đối thủ, bên ngoài dù có thế nào cũng không ảnh hưởng, để đạt được trạng thái này có hai khả năng, một là cảnh giới tinh thần rất cao hoặc là người trong chém giết sinh tử khoảnh khắc cận kề cái chết nhiều lần mà tao ngộ ra, bản thân ta trong chiến đấu cũng không mấy khi đạt được trạng thái này, Thành Chủ, nhi tử của ngài gặp đối thủ rồi..haha, thú vị thú vị” Vương Can là không kiêng nể Thế Dân thưởng trà cười lớn
Thế Dân trong lòng không khỏi trùng xuống, hắn biết cái gọi là “nhất tâm định” ý nghĩ như thế nào, thậm chí cảnh giới cao có thể phán đoán trước hành động của đối thủ, đối phương chỉ cần nảy ra suy nghĩ là đã bị nắm bắt, chiến đấu với cái loại người như thế ngươi cơ bản không có cơ hội chiến thắng nếu cùng tu vi, như chính hắn cũng là mơ hồ cảm giác này cảm nhận thôi, ấy vậy mà nhi tử của mình lại đụng phải tên tiểu tử Dạ Vũ này nhất tâm định.
Mọi người còn đang hò hét thì bất ngờ Thế Đan đã ném thứ gì đó từ tay mình phóng tới Dạ Vũ, gần như ngay khoảnh khắc Thế Đan mới cử động tay Dạ Vũ cũng đã hành động, vung đao về phía trước và lấy lức nhảy lùi về phía sau, chỉ thấy một tiếng “uỳnh” ngay trước chỗ cũ Dạ Vũ đứng một số sâu xuất hiện, một quả cầu lửa bùng lên rồi nhanh chóng biến mất nhưng sóng xung kích áp lực những người trên khán đài cũng cảm thấy khó thử chứ đừng nói cự ly gần như Dạ Vũ .
“là Bạo Liệt Đan”
“Con mẹ nó đúng là nhà giầu cái gì cũng có”
“Thắng khốn Thế Đan kia, chơi vậy ai chơi lại ngươi, chém giết đàng hoàng coi”
Dạ Vũ lúc này bắn ngược về sau đập lưng xuống đất miệng phun ra phúng máu, sắc mặt không khỏi tái nhợt, gắng gượng đứng dậy.
“Vậy mà không chết” Thế Đan kinh hãi suy nghĩ, Bạo Liệt Đan giá trị kinh người, một quả nếu cự ly gần tu sĩ huyền cơ cũng phải chết không nghi ngờ, vậy mà tên Dạ Vũ vẫn còn đứng dậy được, không khỏi quá sức quái vật đi, tên này là gián hay sao mà sống dai vậy, nhưng khổ nỗi hắn chỉ có một quả phòng thân thôi.
Linh Linh được một màn lặng người đi, cả người nàng như chết lặng, nước mắt tự dưng trào ra, nàng đột nhiên nhớ tới khi xưa khinh miệt hắn vì dở thủ đoạn không đẹp. Nhưng hôm nay nàng mới thấy lúc đó mình ngu xuẩn cỡ nào, trước cái chết, cái gọi là chính nghĩa, ác nghĩa chẳng nghĩa lý gì, còn sống chính là còn chính nghĩa, chết rồi nói gì cũng vô dụng.
Linh Linh trong vô thức chẳng biết phải làm sao khóc rống lên “Dạ huynh gắng lên….nếu huynh mà có mệnh hệ gì..huuhuuh”. Tiếng khóc của nàng biến mất giữa biển người âm thanh hò hét nhưng bằng cách nào đó Dạ Vũ vẫn nghe thấy được,hắn càng trở nên bình tĩnh hơn, nếu hôm nay bỏ mạng, tất cả đều vô nghĩa hết.
Không chỉ có Thế Đan kinh hãi việc Dạ Vũ đứng dậy được mà những thế lực cũng lớn đại diện cũng hít một hơi lạnh, không hình dung ra làm cách nào Dạ Vũ sống sót được sau vụ nổ đó. Sở dĩ Dạ Vũ sống được là hắn đã tinh ý nhận ra nguy hiểm, đối phương tự nhiên ném thứ gì đó về mình, mười phần mười chắc chắn là vật nguy hiểm, trách thoát là ưu tiên, chỉ ngay sau khi đối thủ động tay chân, hắn đã đưa Sát Đao về phía trước che trắn, một mặt lùi lại phía sau cùng với đó dùng nguyên khí tạo thành một lớp lá chắn vô hình phía thân người mắt trước. Sát Đao che đỡ phần lớn lực sát thương cộng thêm khoảng cách cơ hồ đã được kéo xa so với Bạo Liệt Đan năm bước chân nên phản lực tác dụng không lớn, Tuy thế Dạ Vũ cũng nếm đòn đau, lục phủ ngũ tạng mơ hồ đảo lộn hết cả, y phục phần trước ngực và cánh tay tan tác hết cả, áp lực xé rách cả da thịt, máu từ những vết thương đó đang rỉ ra không khỏi khiến người ta kinh hãi, Dạ Vũ tuy không chết nhưng cũng là bị thương nặng.
Thế Đan thấy màn này tuy bất ngờ nhưng ngay lập tức phản ứng, không cho đối phương cơ hội thở dốc, rút đoản kiếm tiến thẳng tới chỗ Dạ Vũ.
“Lại là sát kiếm…con mẹ nó mấy thằng có tiền, xài toàn đồ tốt không, tới bao giờ lão tử mới có một món vũ khí làm từ sát thiết đây”
Dạ Vũ vung đao lên đỡ, Sát Đao của hắn lúc này đem ngòm vì bụi vụ nổ, không ai nhận ra là sát thiết, hắn lựa chọn phòng thủ trước đòn tấn công của đối phương, đợi cơ thể hồi phục đôi chút. Thế Đan chính là phế vật sự tình, đòn tấn công không có chút phá nào bao bọc, chỉ dùng nguyên lực vào đôi tay chém xuống lấy lực, hơn nữa kinh nghiệm chiếm đấu cũng không nhiều, chiêu thức không hiểm hóc. Dạ Vũ nhìn vẻ ngoài tuy vất vả chống đỡ nhưng thực chất không khó khắn đến vậy, cái chính là hắn đã bị trọng thương, cử động cơ hồ đau đớn không thôi.
“Phải nhanh giải quyết tên này”
Đây chính là quyết định của hắn, nếu để trận chiến kéo dài, Dạ Vũ cở bản là không chịu nổi, cơn đau mãnh liệt từ toàn thân ập xuống đại não, không phải vì hắn tinh thần cường đại đã là ngất đi rồi. Dạ Vũ dùng hết sức cùng lực kiệt của mình còn lại đáp trả, điên cuồng công kích, sự vùng lên bất ngờ này của hắn làm Thế Đan đâm ra lúng túng.
Thế Đan cơ bản kinh nghiệm chiến đấu không có nhiều, nhanh chóng rơi vào thế hạ phong, một đao Dạ Vũ cúi mình ý định chém xuống cẳn chân đối thủ, Thế Đan nhanh chóng cắm kiếm xuống đất cản ngang nhưng bạo lực quá mạnh đánh hắn bay cả kiếm ra ngoài sàn đấu, hắn kinh hãi đôi mắt trợn tròn không biết xử lý gì tiếp theo thì đao tiếp theo của Dạ Vũ đã tới trước ngực.
“Thế Đan chết”
Đấy là tất cả xuy nghĩ của mọi người nhưng cảnh tượng tiếp theo lại không như vậy, hắn chỉ bay ngược ra sau thổ huyết sắc mặt kinh hãi tới cực điểm như từ cõi chết trở về.
“Lại là có áo giáp…tên này sao mà đồ chơi nhiều vậy”
“Dạ Vũ sợ là hôm nay phải chết rồi”
Thế Đan sợ quá hoá giận đôi mắt đổ ngòm nhìn thẳng Dạ Vũ sủa như điên dại
“Dạ Vũ ngươi không giết được ta đâu, đay là Hoàng Thủ Giáp chịu được cả đòn công kích của Huyền Cơ tu sĩ, ngươi cẳn bản không giết được ta….hahah”
“Còn nữa, đây mới là sát chiêu, chịu chết đi”
Hắn trong tay không biết từ đâu lấy ra quả cầu kim loại màu xám, Thế Đan ấn vào ngực mình một cái, một tầng sáng mở hồ hiện ra bao quanh cả người hắn, sau đó hắn như liều mạng lao tới chỗ Dạ Vũ ném ra quả cầu này, chỉ thấy quả cầu vỡ ra tung toé nhưng không gây ra tiếng nổ. Nhưng sau đó một loại cây kim nhỏ li ti từ đó phóng ra tám phương tứ hướng với tốc độ kinh người gặp quầng sáng trên người Thế Đan thì dừng lại rơi xuống đất. Phía bên kia Dạ Vũ không may mắn như vậy, hắn không kịp tránh né, bị một số cây kim đâm vào người, hắn nhanh chóng dùng nguyên lực đẩy nó ra nhưng không kịp nữa rồi.
Những chỗ kim đâm da thịt bắt đầu trở nên đen xậm lại nhanh chóng lan ra khắp người, cơ thể hắn lúc này trông như xác chết bắt đầu phân huỷ.
“Dạ Vũ chết”
Vương Nhạc ngồi cạnh sư huynh của mình nhận định, cảm giác có chút tiếc nuối dâng lên, sau cùng sư huynh của hắn vẫn là suy đoán đúng, chiến đài quầng sáng bảo vệ lúc này biến mất, các thế lực lớn cũng rục rịch bỏ về. Khán đài thì chia làm hai phe, một bên tung hộ Thế Đan, chửi rủa Dạ Vũ không biết thân biết phận, một bên tiếc nuối cho Dạ Vũ gặp phải đại gia món đò chơi giết chết tu sĩ huyền cơ cũng bỏ ra được.
Linh Linh từ trên khán đài chạy xuống sân, khóc nức nở
“Dạ huynh….là tại ta, tại ta mà huynh mới..huhuh”
“Không phải tại nàng đâu, là tại hắn không biết trời cao đất dày là gì giám động tới bổn thiếu gia ta,hahaha” Thế Đan một bên cười lớn mỉa mai đắc ý
“Thế Đan tên khốn kiếp, ta liều mạng với ngươi” Linh Linh giận quá không làm chủ được bản thân, rút kiếm định xông tới liều mạng với hắn thì Trác Dĩnh đã xuất hiện đằng sau một chỉ tác động vào sau gáy làm nàng ngất đi, mang nàng với Dạ Vũ về Mộc Quán.