Lúc này ở Đoàn Phường Trương Vận đang hết sức lo lắng, thông tin dong đoàn của Vĩ Kỉ bị diệt toàn bộ đã lan rộng ra khắp nơi, nguyên nhân chưa rõ thế nào nhưng khả năng lớn nhất là bọn họ gặp phải yêu thú khủng bố nào đó từ sâu trong Sâm Lâm đi lạc ra đây, chuyện này không phải lần đầu tiên xảy ra, trước đó đã có vài tình huống như thế, sau một thời gian con yêu thú đó sẽ quay lại bên trong, mọi dong đoàn đều tụ tập về đây đợi nó rời đi mới tiếp tục công việc, chỉ là chưa dong đoàn nào nhìn thấy hình dáng nó ra sao.
Thông tin các thành viên đội Vĩ Kỉ cũng nhanh chóng được thông báo ở Đoàn Phường, khi nhìn thấy cái tên Dạ Vũ Trượng Vận tâm trạng rầu rĩ không thôi, hắn thậm chí định liều mạng tới đó tìm Dạ Vũ nhưng đã bị mọi người trong đội ngăn lại, lúc này tới đó mà gặp con yêu thú kia chính là bỏ mạng, hơn nữa khả năng cao Dạ Vũ t·ử n·ạn rồi, nếu hắn còn sống nhất định sẽ trở về, bởi khi một yêu thú khủng bố xuất hiện, các yêu thú khác sẽ trốn hết lượt, con đường quay lại thành hết sức an toàn.
Dạ Vũ lúc này vẫn chưa biết cha hắn lo lắng cho hắn đến thế nào vẫn ung dung quay lại Đoàn Phường, điều hắn thấy lạ là đám yêu thú không biết đi đâu m·ất t·ích, không thấy một mống nào, chắc có lẽ v·ụ n·ổ kia quá kinh khủng doạ đám yêu thú chạy hết. Nhớ lại lúc đó khoảng cách với nơi tên kia ném túi vải ra cũng phải cả trăm trượng, không những thế hắn đã nhanh chân lùi lại phía sau, tốc độ Dạ Vũ không phải là chậm, phải được khoảng năm mươi trượng nữa trước khi v·ụ n·ổ lan tới vậy mà vẫn b·ị t·hương, sức công phá phải lớn thế nào mới làm ra hiện trạng đó.
Nghĩ lại hắn mới thấy tên kia cũng là tính toán ra khả năng ra chạy thoát, cho hắn một cơ hội, trước phải không tham lam, hai phải nhanh chóng lùi lại phía xa và ba chính là vận dụng toàn bộ nguyên khí là lá chắn bằng không chính là c·hết. Tuy vậy Dạ Vũ chẳng lý nào phải cảm ơn kẻ đó, mang tính mạng người khác ra làm trò tiêu khiển.
0