Trở về nơi tập kết vài ngày sau đó, cả đội chia nhau lần lượt quay lại thành Cự Phong chuẩn bị thêm v·ũ k·hí cũng như đan dược, hôm nay đến lượt Dạ Vũ, hắn chỉ có một ngày thời gian sau đó phải quay lại nơi canh gác ngay.
Cự Phong thành vài tháng bây giờ đã đổi khác, chính là sự vắng vẻ của nó khiến người ta không khỏi có cảm giác đây là thành ma, có lẽ mọi người đều đã được phân bổ khắp xung quanh thành chống đỡ yêu thú, Dạ Vũ tiến vào Vân Tông Các, toà nhà này mới được trưng dụng từ Mộc Bang quán.
“Ta muốn đổi điểm cống hiến lấy tài nguyên”
Dạ Vũ đưa ra lệnh bài của mình, người gác quầy kiểm tra một lát quay lại nhìn Dạ Vũ có vẻ hơi bất ngờ, tên này còn trẻ mà điểm cống hiến cũng khá khẩm.
“Đây là danh mục những thứ có thể đổi ở đây cùng với số điểm cần có, người xem kỹ rồi quyết định”
Trước khi đến đây Dạ Vũ đã có chuẩn bị danh sách những thứ hắn cần đổi, hắn ưu tiên chính là yêu đan ngũ hành, lúc này đang là thú triều, yêu đan có thể nói là như nước sau mưa, giá rẻ đến không tưởng.
“Không ngờ điểm cống hiến có thể đổi được cả nguyên thạch”
Dạ Vũ quả thực bất ngờ, thông thường nguyên thạch chủ yếu là dùng trao đổi tài nguyên, hiếm ai trực tiếp hấp thụ nó để tăng tu vi, tất nhiên hiệu quả vượt qua hấp thụ từ thiên địa nguyên khí nhưng quả thực quá xa xỉ, có điều lúc này đang là thú triều, các Bang lớn cũng như Vân Tông rõ ràng không tiếc tài nguyên nâng cao năng lực chiến đấu toàn thành lên, nguyên thạch lại giá rẻ thế này.
“Mười điểm cống hiến một nguyên thạch ”
Dạ Vũ giết yêu thú đặc biệt là Sài Lang Vương nên điểm cống hiến của hắn được tầm hơn nghìn điểm cộng thêm bán lại yêu đan cho Vân Tông Các tổng cộng cũng được khoảng một ngàn rưỡi.
Hắn dùng hết số điểm vào mua yêu đan ngũ hành dự phòng vì đang được giá, theo tính toàn của hắn với số điểm này cộng thêm nguyên thạch trong túi là đủ bản thân đột phá Huyền Cơ, thật đúng là trời thuận lòng người. Thông thường giá yêu đan cao đến kinh người, các dược sư dùng nó để chế tạo đan dược tăng tu vi chứ không ai dùng trực tiếp như Dạ Vũ, trước kia hắn đúng là khổ sở về vấn đề này.
Dạ Vũ mua thêm chút đan dược chữa thương, để lại chút ít vốn dự phòng sau đó rời đi, thời gian cũng còn sớm hắn tranh thủ qua Mộc Bang tiện để gặp lại Linh Linh đồng thời lĩnh thưởng việc hộ tống Trác Dĩnh lần trước.
Mộc Bang lúc này trái ngược với Cự Phong thành ồn ào tấp nập, hoá ra sau khi thú triều xảy đến nhu cầu về đan dược tăng đột biến, hơn nữa những người bị thương nặng cũng cần chữa trị, Ngũ Bang thống nhất xây dựng tạm thời khu trị thương gần Mộc Bang thuận tiện cho việc điều trị.
Hắn thuận tiện tiến vào bên trong nhờ lệnh bài dược sư được Phúc Lão cấp
“Không phải chứ, ngươi là nhận việc cách đây hơn năm rồi lúc này mới quay lại lĩnh công sao” Trưởng quầy Kim Phòng Đại Bảo lần trước có ý định lôi kéo quan hệ với Dạ Vũ ngạc nhiên hết mức, hắn từng nghĩ mình phí công lôi kéo quan hệ bởi Dạ Vũ mất tích luôn sau lần đó không ngờ tiểu tử này tự nhiên có mặt.
“Không được sao? Ta là hoàn thành nhiệm vụ chưa lĩnh lương để dành cũng có gì, Trưởng quầy nhanh chóng một chút ta còn có việc cần làm”
Đại Bảo cũng không làm khó hắn, Dạ Vũ ý định nhận thêm vài đan phân nâng cao tay nghề dược sư của hắn nhưng lại thôi, lúc này quan trọng vẫn là tập trung vào tu vi, thời kỳ này tài nguyên dồi dào hắn phải nhân cơ hội đột phá.
Hắn ý định chào hỏi qua Phúc Lão và Mộc Tề Bang Chủ nhưng họ lại không có ở đây, chắc hẳn đang tập trung cùng những bang chủ khác lên kế hoạch đối kháng yêu thú. Linh Linh cũng không có trong Mộc Bang, hắn hỏi ra mới biết nàng đang trong khu vực được ngũ bang dựng ra chuyên để điều chế đan dược phục vụ chiến đấu.
“Dược Trại” gọi là trại nhưng nó giống như trang viên rộng lớn của phú gia bên ngoài được canh gác cẩn mật, chỉ thấy từng đoàn xe tấp nập ra vào, mùi thảo dược nồng đậm toả ra mấy dặm xung quanh.
“Tiểu tử, đến đây có việc gì” Tên gác cổng chỉ kiếm vào Dạ Vũ chất vấn, hắn đưa ra lệnh bài dược sư của Mộc Bang ra “Ta là muốn tìm người”
“Lệnh bài thân phận của Mộc Bang không có hiệu lực ở đây, muốn vào trong ngươi phải có lệnh bài của Trại, ngươi quay về Mộc Bang cầm thư giới thiệu quay lại đây sẽ được nhận vào”
Tên gác cổng cương quyết từ chối Dạ Vũ, Dạ Vũ nhanh tay đưa vào tay người này một ít nguyên thạch, vẻ mặt khẩn cầu.
“Vị sư huynh có gì giúp đỡ, ta là chỉ muốn tìm một người nói chuyện vài ba câu rồi sẽ rời đi, tuyệt không làm ảnh hưởng tới công việc của huynh…nàng tên là Linh Linh, nhi nữ của Mộc Bang Chủ”
Người này nhận nguyên thạch vẻ mặt hoà hoãn hơn chút ít
“Thôi được, nếu là chỉ gặp mặt nói chuyện ta sẽ chuyển lời, còn gặp được hay không là việc của ngươi”
Hắn quay vào chuyển lời cho Dạ Vũ, thực ra tên này khi nghe nói đến Linh Linh tâm ý đã thay đổi, có thể quan hệ với nhi nữ của một Bang Chủ thân phận chắc không tầm thường, hơn nữa nhìn phong thái còn trẻ mà sự tin tin Dạ Vũ toả ra có thể thấy chiến lực cũng không phải dạng thường, chắc là thiếu gia nhà nào đó hắn không biết.
Một lát sau Linh Linh từ trong chạy ra, nàng không nói lời nào liền chạy tới nhảy lên ôm cổ bá chân hắn dựa đầu vào ngực Dạ Vũ nước mắt ngắn dài.
“Huhuh….Huynh là tên đáng ghét, sao lúc nào cũng làm người ta phải lo lắng…”
Dạ Vũ có hơi chút ngượng ngùng, hắn không nghĩ tình cảm hai người đã thân thiết tới mức này, nhưng nàng thân làm nữ nhi đã chủ động như vậy bản thân còn gì phải cố kỵ. Dạ Vũ cũng là ôm chặt lại nàng, vuốt ve mái tóc rồi xuống lưng an ủi.
“Nàng biết chuyện ta ở Sâm Lâm sao”
“Ân…là Trác thúc nói với ta….hắn khuyên ta nên quên huynh đi….”
Dạ Vũ bấy giờ mới nhìn lại Linh Linh một lượt, thân hình có chút nở nàng hơn, quả thực thành thục càng ngày càng giống thiếu nữ, có điều thần sắc có đôi chút mệt mỏi, bơ phờ, hắn ân cần hỏi han.
“Công việc ở đây vất vả vậy sao”
“Uhm…lúc này đang là thú triều, nhu cầu đan dược tăng đột biến…ta là muốn quên đi huynh nên đăng ký vào đây tất bật để không có thời gian nghĩ tới huynh…..mà sao huynh quay về thành không tìm ta ngay” Linh Linh giận dỗi hỏi dò, theo thời gian nàng biết hắn hẳn phải quay về thành từ mấy tháng trước rồi.
“Có chút việc khẩn…ta…ta là không có thời gian….”
“Có thật không…hay là những việc đó quan trọng hơn muội”
“Cái này…..”
Dạ Vũ có chút lúng túng không biết trả lời thế nào…nữ nhi sở thích bản năng chính là làm cho nam nhân của mình trở thành kẻ ngốc trước mặt mình như vậy, Dạ Vũ kinh nghiệm đối phó yêu nữ sao nhiều bằng đối phó yêu thú được.
“Ta hỏi huynh thế thôi…ta biết huynh còn có việc quan trọng khác mà…chỉ cần huynh an toàn là tôt rồi” Linh Linh mỉm cười thích thú nói, Dạ Vũ thì như gỡ được rối, gật đầu lia lịa
“Phải..ta đúng là có việc quan trọng…không thể gặp nàng ngay được”
Hai người sau đó tranh thủ thời gian tâm sự gần đến cuối ngày, hắn thời gian có hạn không thể ở cùng nàng lâu được.
“Huynh trấn thủ ngoài thành nhớ bảo vệ tính mạng…không cần quá liều mạng đâu…một thời gian nữa Vân Tông hoàn thành xong trận pháp đến lúc đó mọi người sẽ được an toàn”
“Ta tự biết chăm sóc bản thân mình…muội nhớ giữ gìn sức khoẻ…cũng không cần quá sức luyện dược”
Dạ Vũ dẫn nàng trở lại Trại Dược sau đó mới quay về nơi trấn thủ, trở về lúc nửa đêm không khí có chút khó hiểu, mọi người ai cũng sầu não..khuôn mặt đượm buồn…nhân số thiếu đi vài người và đặc biệt Dạ Vũ cũng không thấy cha hắn đâu, đâm ra lo lắng, gấp gáp hỏi.
“Tuyết San đội trưởng…đã có việc gì xảy ra”
Tuyết San vẻ mặt mệt mỏi mang chút tiếc nuối im lặng một lát rồi cũng trả lời
“Là yêu thú tập kích, tổng cộng năm người bỏ mình trong đó có Việt Trạch….cha ngươi không việc gì chỉ bị thương đôi chút, hắn đang an táng các huynh đệ bỏ mình rồi”
“Yêu thú mạnh tới mức hai Huyền Cơ và ngươi cũng không phải bỏ mạng một người sao, không có lý nào bọn họ lại mắc lại sai lầm không đợi đồng đội mà truy đuổi yêu thú lần nữa”
Dạ Vũ có chút không tưởng tượng ra loại yêu thú nào dưới sự vây công của cả đội mà vẫn có thể giết được năm người như thế, hơn nữa nhìn qua Tuyết San nàng có vẻ không giống như vừa mới giao chiến xong.
“Lúc đó ta cũng quay về thành chuẩn bị ít tài nguyên, không ngờ quay lại đã muộn”
Dạ Vũ sắc mặt lại trầm ngâm, qua hai lần yêu thú tập kích mà đã gần nửa đội bỏ mình trong đó có cả Huyền Cơ, chỉ sợ bản thân hắn ngày mai chết không chừng, .
“Ta nghĩ chúng ta nên gọi thêm tiếp viện, với nhân lực hiện tại chỉ sợ không chống đỡ được bao lâu nữa”
“Ta đã yêu cầu tri viện với tầng trên nhưng những nơi khác cũng là như thế, có vị trí đã diệt toàn đội rồi, chúng ta như này đã là may mắn”
“May mắn? hừ…chết nửa đội hình còn gọi là măn mắn, ý ngươi là chúng ta đáng ra phải chết hết rồi sao?....Vân Tông các ngươi năm nào cũng nhận tài nguyên từ thành chúng ta phải bỏ xương máu ra thu thập để nhận được sự bảo vệ thế này hả” Dạ Vũ một bên tức giận, đá phăng chiếc bàn Tuyết San đang ngồi lên cao chỉ tay vào nàng hét lớn.
Tuyết San cũng là chịu không nổi chỉ trích, một trưởng tung ra phía Dạ Vũ, hắn toàn thân nguyên lực phòng thủ nhưng chênh lệch quá lớn bay ra xa đập vào góc tưởng miệng trào ra ngụm máu tươi.
“Hừ!! phế vật, ngươi nếu mạnh mẽ thì bảo vệ mọi người đi còn mạnh miệng ai cũng mạnh miệng được….ta cũng là phụng lệnh Vân Tông làm việc, sống chết của các người không cùng liên hệ đi”
Dạ Vũ cũng là nói ra tâm tư của mọi người cất trong lòng nhưng nếu suy tính kỹ lại, Vân Tông cũng không chỉ bảo vệ mỗi Cự Phong thành, bọn họ còn nhiều thành khác phân tán lực lượng. Dạ Vũ quay về không thấy cha hắn đâu nên tâm trạng có chút hơi kích động, hắn biết yêu thú ác liệt nhưng mức độ này đây là lần đầu tiên đối mặt.
Hắn cũng nhận ra sự vô lý của mình nên sau đó không nói gì nữa rời đi tìm cha. Trương Vận lúc này cùng vài người nữa đứng trước tấm mộ đắp tạm của những huynh đệ bỏ mình, bên trên có khắc dòng chữ “Cự Phong Dũng Sĩ Mộ”. Cả mấy người ai nấy đều cúi đầu buồn bã, trời như hiểu lòng người lúc này cũng đổ cơn mưa tầm tã, cái lạnh thấu xương thấm qua da thịt len lỏi tới tận linh hồn.
Trương Vận vô thức nhớ tới người vợ cũ của mình không khỏi thờ dài.”Kiếp con người trong thiên địa quả thực không bằng con sâu cái kiến, sống hôm nay ngài mai đã xanh mộ, người ta tu luyện sau cùng mục đích không phải chống lại thiên địa, đi ngược sinh tử sao? Nhưng chung cuộc thực sự có thể thoát khỏi sinh tử sao?”
Mấy người bên cạnh tâm trạng cũng trùng xuống, mấy ai sống ở sâm lâm mà không có người trải qua cảm giác người thân bỏ mình, Dạ Vũ đứng xa cũng thôi ý định tiến lại, có những cảm xúc không phải chia sẻ là có thể hiểu được, nên là để người ta một mình với chính họ.
Những người chôn cất xong xuôi cũng trở về nghĩ ngơi, đến sáng hôm sau người thì có người của Vân Tông tới thông báo với Tuyết San sự tình rồi rời đi, Dạ Vũ đang canh gác cũng bị triệu tập về.
“Ta vừa nhận được mệnh lệnh, chúng ta rút vào vòng thủ trong, tập hợp với các đội khác, thu hẹp phạm vi cố thủ cũng là biện pháp tốt, mật độ nhân lực sẽ dầy hơn, mọi người nhanh chóng thu dọn rồi di chuyển”
Tuyết San một bên thông báo sau đó rời đi trước, nàng mọi việc để lại cho Trương Vận chỉ huy.
“Tại sao ngay lúc đầu không tập hợp mọi người lại co cụm phạm vi phong thủ, nhân lực không phải tản ra chúng ta đã không chết nhiều người như vậy”
Một đại hán ở bên mở miệng thắc mắc, cả đội cũng là suy nghĩ như vậy sự tình khó chịu với quyết định của thành chủ. Trương Vận cũng là nhanh chóng ổn định lại bất mãn trong đội.
“Ta nghĩ hẳn là có nguyên nhân, lúc trước quay về thành đổi điểm lấy tài nguyên hẳn mọi người đã thấy có lớp tường thành bằng Hắc Đá bao quanh Cự Phong thành phạm vi năm dặm, nếu chúng ta không bảo vệ phía ngoài họ sao có thời gian rãnh tay mà củng cố nó, lần này chúng ta rút vào trong thành, yêu thú sẽ khó mà tấn công được”
Mọi người dù sao cũng còn sống sót, lúc này cần đồng tâm nên cũng nhanh bình tĩnh trở lại thu xếp rút đi. Lúc này bao quanh Cự Phong thành cách năm dặm đã là một bức tường bằng Hắc Đá cao tới hai trượng, phải nói tốc độ xây dựng rất nhanh, cách mỗi một dặm sẽ có một cánh cổng để di chuyển ra vào, nhóm người Dạ Vũ lúc này đang đứng trước một trong những cánh cửa đó.
“Đưa ra lệnh bài” Đứng gác là một đám người, đứng ra là một đại hán hét lớn, nhìn y phục có vẻ là người Vân Tôn.
Dạ Vũ và mọi người đưa ra lệnh bài nhanh chóng được dẫn vào trong
“Đưa những người này sắp xếp chỗ ở và phân công việc” Đại hán người của Vân Tông một bên chỉ huy lính gác bên cạnh làm việc, một bên vẫn kiểm tra lệnh bài của những người xếp hàng.
Dạ Vũ quan sát những người quay vào thành, đa số thần sắc đều tỏ ra vẻ mệt mỏi, thậm chí có những người không thể đi được phải khiêng bằng cáng, tứ chỉ cơ hồ mất hết cũng có. Xem ra độ khốc liệt của thú triều còn hơn hắn tưởng.
Dạ Vũ trong lúc hỗn loạn đã để lạc mất đội cũ, cha hắn lúc này ở đâu hắn cũng không rõ, nhưng Dạ Vũ không mấy lo lắng, vào được trong tường thành này đã là an toàn. Hắn được người ta phân tới canh gác ở một trong các cổng Hắc Đá tường thành, phía trên cổng có một căn tròi xây tạm bằng đá chắp lên, cũng tốt hơn che nắng che mưa so với canh gác trước kia, hết ca thì quay về nghỉ ngơi, công việc chỉ có thế.
Khoảng thời gian gần ba tháng đã trôi qua, thi thoảng cũng có yêu thú tới tấn công nhưng gặp phải bức tường ngăn trở, hơn nữa phía trên còn bố trí Đại Tiễn, một trong vũ khí khá tốt để đánh lui yêu thú, yêu cầu hai võ sĩ tu vi ít nhất thất giai nguyên khí kéo cung mới được, lực sát thương gây ra yêu thú Linh Thú(Ngang Huyền Cơ) cũng phải bỏ mình nếu trúng.
0