0
Gác cùng hắn là một nữ tử, tuổi hai mươi hơn Dạ Vũ tới sáu tuổi nhưng tu vi mới đạt thất giai, nàng có khuôn mặt nâu đen tuy thế cũng không che đi nổi nhan sắc thật sự. Ngũ quan hài hoà, đặc biệt là đôi mắt màu xanh lam sâu thẳm thẳm kết hợp với làn tóc xoăn tết thành từng bím khiến hắn có cảm giác nàng ta thần bí khó lường, nàng tên San Diệu.
“Tiểu tử, đây là canh gác chứ không phải lúc ngươi tu luyện” San Diệu một bên khó chịu nhìn Dạ Vũ, từ lúc canh gác với hắn, tên này chẳng làm gì ngoài tu luyện, yêu thú đến lúc nào có khi không hay, một tháng này nàng vẫn là tự mình canh gác cả ca.
“Thế đã lúc nào yêu thú tới chưa” Dạ Vũ nhàn nhạt mở miệng trả lời, đôi mắt vẫn nhắm nghiền.
“Ngươi…..cứ vênh váo đi, nếu yêu thú t·ấn c·ông mà không kịp ứng phó, ta sẽ tội trạng của ngươi phía trên bẩm báo” San Diệu cũng lười tranh cãi, nàng thấy tiểu tử này còn trẻ mà tu vi đã ngang mình, hơn nữa phong thái của tên này mang cho nàng cảm giác là thiếu chủ của Bang nào đó, thành ra cũng không muốn xích mích với hắn.