Tận sâu trong Sâm Lâm Cự Phong cách Cự Phong thành gần trục dặm về phía tây nơi đây là địa bàn hoạt động của bầy Hắc Hầu.
Có một thiếu niên toàn thân phát phình, cơ bắp cuồn cuộn, nổi từng đường gân máu nhìn qua như hắn sắp bạo thể mà c·hết đang điền cuồng công kích vào đám Hắc Hầu. Hắc Hầu thực lực cũng không quá mạnh, chỉ là sơ thú sơ kỳ nhưng sống thành bầy đàn đến mấy chục con, nếu gặp phải đám này công kích, quần công không ngừng tiêu hao nguyên khí có mà Huyền khí ngũ giai cũng chỉ có đường chạy trối c·hết. Hắc Hầu Vương cảm nhận thiếu niên tu vi huyền khí tam giai không khỏi khinh miệt, cho đám tiểu Hắc Hầu ra mà đánh, nó quả thực cũng lười với loại tự tìm đường c·hết này.
Có điều mọi sự lại không như nó tưởng, kẻ điên này đã đánh hơn ngày nay rồi mà cũng không có mệt. Kẻ này không mệt nhưng nó thì mệt, nó thực sự phát mệt. Nhiều lúc nó phát điên, muốn toàn lực g·iết c·hết kẻ này nhưng không ngờ càng ăn đòn hắn càng lộ ra vẻ sung sướng, hận không thể an đòn thêm nhiều hơn.
Lúc đầu nó cũng hi vọng qua mấy ngày nữa kẻ điên cũng mệt c·hết mà qua đi, tiếc là tên này hắn cũng không có dừng lại, mà kéo dài gần năm ngày rồi, lúc này Hắc Hầu Vương thực sự kinh hãi, nó đã không ngơi nghỉ tận năm ngày, mắt của đàn Hắc Hầu đã phát đỏ cả rồi, nổi từng gân máu nhưng không phải vì tức giận mà là vì không được ngủ. Đàn Hắc Hầu sợ hãi đến độ bỏ cả địa bàn mà chạy đi chỗ khắc nhưng không ngờ tên điên này lại đuổi theo không tha. Cả đàn hận không thể t·ự t·ử mà c·hết để thoát khỏi cảnh địa ngục này.
Nhưng dần dần Hắc Hầu Vương cũng nhận ra tên điên này đến chỉ muốn để đánh nhau, thế là nó lại kêu gọi đàn của mình về địa bàn, cứ mỗi canh giờ cắt cử ra mấy tên tiếp quyền hắn. Quả thật cách này vô cùng có hiệu quả, cuối cùng sau hơn sáu ngày địa ngục, nó cũng biết đến cảm giác ngủ là gì.
Chuyện kỳ là như vậy đã kéo dài được thêm hai ngày nữa, lúc này Hắc Hầu Vương đang nằm dài trên cái ngai của nó được xếp bằng mấy cục đá cẩm thạch, phía trước cắm một que gỗ, tất cả việc nó cần làm là quan sát bóng của que này so với mặt trăng, cứ đúng canh giờ là hú lên vài tiếng đổi ca ra đánh với tiên điên kia. Công việc này nó có chút phát chán nhưng nghĩ lại cảnh tượng mấy ngày trước trong lòng nó không khỏi cảm thấy an ủi.
“Hô! Hô! Hô!” Hắc Hầu Vương hú lên ba tiếng, mấy tiểu Hầu đang tiếp quyền với thiếu niên nghe thấy sắc mặt như nhặt được chí bảo chạy mất dạng. Trái ngược với mấy con kia mấy tiểu Hầu bên này xây xẩm mặt mày nhưng cũng miễn cưỡng bước ra phía trước lao tới vung quyền vào thiếu niên.
Bất ngờ thiếu niên này hô lên: “Các người tất cả lên hết một lượt, dùng hết sức mà đánh, sau hôm nay ta sẽ rời đi ”
Đám Hắc Hầu không hiểu chuyện gì lại tỏ ra vẻ sợ hãi, nhưng Hắc Hầu Vương dường như hiểu ra điều gì đó, hú lên điên cuồng, hú như đây là lần cuối cùng được hú của nó vậy.”Hô! Hô ! Hô !.......Hô!” cả bầy nghe thấy thế bất ngờ thoát ra trạng thái uể oái, hú theo ầm ĩ cả lên, con thì cầm gậy, con thì cầm đá, mắm môi lồi mắt như mất trí đánh về phía thiếu niên. Có lẽ bọn chúng chỉ hận không đ·ánh c·hết được tên này luôn thôi.
Tình trạng cứ như thế kéo dài mấy canh giờ thì bất ngờ “Ầm” thiếu niên đấm mạnh quyền xuống đất, sóng xung kích tỏa ra tứ phía khiến đám Hắc Hầu ngã lăn ra cả, khí thế của hắn thế mà lúc này đã là huyền khí tứ giai.
“Cuối cùng cũng đột phá bình cảnh” hắn thì thào nói với chính mình. Thiếu niên này không phải Dạ Vũ thì ai, sau khi chém g·iết đám Giao Đái, đội của hắn tách ra tạm tránh thị phi, nhân tiện cha hắn cũng mới đưa 5 viên yêu đan ngũ hành hắn cũng tranh thủ luyện Huyền công.
Sau đó hắn lấy trong túi ra một quả Hắc Mong ném về phía Hắc Hầu Vương, đây chính là linh quả yêu thích của đám Hắc Hầu này tu luyện có điều nó cũng có tác dụng tăng tinh thần và nguyên khí một chút cho con người nên đã bị tranh gần hết. Hắc Hầu Vương nhận lấy trên mặt lộ ra vẻ vui mừng nhảy múa, không biết là vui do nhận linh quả hay vì Dạ Vũ sắp rời khỏi đây nữa.
Dạ Vũ sau khi tiến giai, tinh thần hắn có chút mệt mỏi, hắn ý định tìm kiếm một chỗ an tĩnh tu luyện Huyễn Pháp. Bỏ lại đám Hầu Vương, hắn một đường tiến thẳng sâu hơn trong Sâm Lâm, lúc này tu vi đã tịnh tiến, hắn cũng bạo gan hơn. Lấy trong túi ra tấm bản đồ bằng da quan sát, sau khi suy tính một chút hắn tiến thêm vê phía tây khoảng năm dặm nữa. Nơi đây là địa bàn của đám Tê Vực, yêu thú này cũng chỉ tu vi sơ thú sơ kỳ nhưng lớp giáp lại vô cùng cứng cáp, yêu thú trung kỳ gặp nó cũng ngán ngẩm mà bỏ đi. Có điều Tê Vực này lại khá lành tính, chỉ tìm ăn trùng nhỏ dưới đất, nếu không đụng tới nó nó cũng lờ đi, bởi vậy hắn mới tiến vào đó.
Trên đường vào hắn cũng gặp vài đầu Tê Vực nhưng cũng thuận tiện tiến vào. Dạ Vũ tìm thấy một hang động hoang, nhanh chân vào trong đó, sau khi bố trí một vài bẫy báo động phía ngoài hắn liền tọa thiền, tu luyện Huyễn Pháp.
Nhất thời Đăng Linh đeo sau túi giờ đem ra trước mặt, nhưng hắn cũng chưa vội luyện hóa tinh linh ngay. Bây giờ ưu tiên phải là hồi phục tinh thần lực, hơn tuần liên tiếp luyện Huyền Pháp, tinh thần hắn chịu không nổi.
Sau ngày thứ sáu hắn bất ngờ mở mắt, dùng Khống Linh thuật khiến Đăng Linh lơ lửng trước mặt, tinh thần hắn đầu nhập vào đó. Lần trước hai nay chỉ còn một tinh linh này tên là Minh Linh, một loại tinh Linh hết sức phổ thông, có điều chúng hay hiện hữu sâu trong Sâm Lâm nơi ít nhất phải có tu vi Huyền Khí cửu giai mới có thực lực tiến vào, bởi thế hắn đều nhờ cha mình bắt dùm. Chỉ là Đăng Linh lại không được tốt lắm được chế tạo bởi Tinh Thần sư mới Linh Sơ (Cấp bậc Linh Cơ ngang với Huyền Cơ) nên chỉ chứa được hai con đã là cực hạn, mà Đăng Linh tốt hơn cha hắn bỏ ra không được, mặc dù là con nuôi nhưng vì Dạ Vũ cha hắn đã bỏ hết sức. Hắn biết điều này nên rất kiên trì tu luyện, một ngày sẽ trợ giúp cha một chút.
Tới đây hắn cũng không nghĩ nhiều nữa, tập trung tinh thần luyện hóa Minh Linh, vẫn như những lần trước, từng cảm giác thanh khiết tràn ngập thức hải. Hắn tập trung quan sát thức hải, quả thực từng làn khí tinh thuần đã nhiều hơn chút ít. Sau mấy ngày bất ngờ “Vận” một ý niệm trong đầu, từng luồng tinh thuần không còn bay vô định nữa là tập trung thành luồng xoáy lốc, hắn tản ra tinh thần, “Hai mươi trượng tròn, Huyền Pháp lại có chút tiến giai”
Cả tu vi và tinh thần lực lần này đều có chút tiến bộ khiến hắn không khỏi vui mừng. Có điều hắn không quá đắc ý. Nhanh chóng suy nghĩ về thực lực của mình, nếu nói về nguyên lực và tinh thần lực cộng với nhục thân hắn có chút vượt hơn đồng trang lức một chút, có thể vượt một tiểu cảnh giới giao thủ nhưng chân chính gặp phải cao thủ cách hai tiểu cảnh giới hắn không nắm chắc.
“Bây giờ có lẽ ưu tiên tăng thực lực công kích lên, mình hiện tại vẫn chưa có sát chiêu, chỉ đơn giản dựa vào quyền pháp và kinh nghiệm chiến đấu có lẽ không đủ vượt cấp khiêu chiến”. Bất giác hắn nghĩ tới Phá.
Phá đơn giản là tập trung nguyên lực vào v·ũ k·hí vung đòn thì thông qua binh khí mà phát ra lực p·há h·oại. Ví dụ hắn dùng đao thì gọi là Đao Phá, cảnh giới tu luyện thường phải là Huyền khí ngũ giai trở lên mới là tối thiếu, giống với Triệu Tuấn kia, dùng Thương Phá mà đâm xuyên đầu Quá Trư. Khi dùng phá có thể phát công kích ra xa, chém toạc thân cây, đánh tan tro thạch, có điều với tu vi của hắn bây giờ những thứ đó chỉ để làm màu mà thôi, lực công kích chẳng đáng mà quan trọng nhất lúc tiếp cận đối thủ vung đao nếu kết hợp với phá gây lực p·há h·oại cận chiến mạnh hơn.
Sau khi có quyết định, hắn định trở về thành tìm chút ghi chép về Phá, giá cả cũng không đắt lắm, nếu phụ thân còn ở trại thì có lẽ có thể hỏi chút kinh nghiệm, nhưng chắc phụ thân đã vào sâm lâm hiệp sát yêu thú rồi.
Quyết định xong hắn một đường quay về Cự Phong thành trên đường đi hắn liên tục tản thần thức của mình ra thử nghiệm tinh thần lực. So với việc tập trung tinh thần đánh đấm thì việc tra xét này tiêu tốn tinh thần hơn hẳn, với độ tiêu hao này chắc hắn cũng chỉ chịu đựng được khoảng gần một ngày mà thôi.
Vào đến cổng thành Dạ Vũ cũng không tìm đến Phá Các ngay, trước hết dò xét tình hình xung quanh một chút, mặc dù hắn tự tin đã ném đá giấu tay rất cẩn thận nhưng với thủ đoạn dò xét của cao thủ thì cũng không nắm chắc hoàn toàn. Dạ Vũ tìm một quán rượu gần thành tiến hành vào đó trước, cũng không có gì bất thường hắn liền kêu mấy tô thức ăn và một vò rượu, nhận thấy bàn bên cạnh có mấy đại hán đang tụ tập bàn tán hăng xay và cũng chỉ đợi có vậy.
“Các đại ca, ta có thể uống rượu với mấy huynh được không? Dạ Vũ tỏ vẻ chờ mong hỏi
“ Hhahaa… tiểu tử, lại học đòi làm trượng phu sao, hảo.. lại đây”
Nhanh chóng rượu và thức ăn trên bàn hắn đã được dọn sang, qua vài bà chén hỏi thăm thì bất ngờ có đại hán nói
“Tiểu tử… tuổi còn nhỏ không lo khổ luyện mà lại lo chăm chỉ hưởng lạc rồi, tương lai không tốt lắm đâu, như ta đây này, nhớ lại ngày xưa…..haizzz”
“Thôi ngay đi Xâm Võ, nếu mà không có cái ngày xưa của ngươi thì chúng ta đâu chung một hội, ý ngươi là tụi này kém cỏi đúng không, phải không hả?….hahaha”
Dứt lời cả đám cười phá lên, Dạ Vũ nắm bắt tình hình ngay lập tức nói “ Ta quả thực chán ghét việc tập luyện, chỉ mong có sức mạnh thật nhanh để tung hoành và hưởng thụ như các đại ca “
“Hahahah….. nhóc con, không luyện tập mà đòi có sức mạnh sao, không chăm chỉ lại bị người ta g·iết c·hết như tên…. Tên tiểu tử mà là nhi tử của Giao Mục đấy nhỉ…”
“Đúng thế”
“Đúng thế, bị người ta chém c·hết đó”
“ Là Giao Đái, hắn c·hết rồi sao? Dạ Vũ hoảng hốt hỏi.
“Sao? Sợ rồi hả, nghe đâu là do tên nhi tử của bang chủ Triệu Bang làm, haizz cũng là chuyện cơm bữa thôi”
“Thế Giao Mục hắn không trả thù cho con mình sao”
Sau vài lời dò xét Dạ Vũ cũng nắm bắt được thông tin, Giao Mục nghe tin nhi tử bị g·iết liền kéo quân đến Triệu Bang gây sự, thêm thế hắn cũng còn kích động vài dong đoàn đang bất đồng với Triệu Bang nhắm kéo thêm nhân lực. Thực lực Triệu Bang là yếu nhất trong năm đại Bang, thêm vào đó tình hình hiện tại đang rối ren, đối trọi gay gắt với bốn bang còn lại, lúc này gây sóng gió quả thật không khôn ngoan, nên Triệu Bang Chủ cũng nhường bước, nghe đâu đền bù ít nguyên thạch và mối làm ăn gì đó. Được việc Giao Mục cũng lui quân
“ Đúng là chó khôn ăn xong không để lại xương, nhưng mà lấy con mình ra kiếm lợi thế nào cũng không khỏi……dù sao thì hắn cũng có đến mấy đứa con, c·hết một đứa không tính là gì” Dạ Vũ thầm tiếc nuối, tốt nhất là đánh nhau xứt đầu mẻ chán thì dong đoàn của cha hắn càng có lợi.
Ở rìa phía đông cùng của thành, trên đường dẫn lên núi có một đại môn lớn, trên đó khi 2 chữ rất khí thế “Phá Các”. Dạ Vũ vừa bước vào thì đã có người hồ hởi ra đón tiếp, sau đó hắn được dẫn vào lên tận núi trên đó hóa ra lại có mấy tòa nhà hoành tráng hết sức được làm bằng đá, trong đó một người bước ra chắp tay cười nói.
“Ta là Tử Thông tiểu đệ đến tìm hiểu về Phá đúng không, ắt hẳn mới tiến giai huyền khí ngũ giai, tuổi trẻ vậy mà tu vi lại cao cường, ta thật ghen tị”
Dạ Vũ trong lòng thầm cười lạnh, cái thủ đoạn vuốt mông ngựa khách hàng này hắn quá quen thuộc rồi, trong những lần với phụ thân giao dịch hắn đã học được không ít, bình thản trả lời
“Tiểu đệ Dạ Vũ, sư huynh quá khen, ta tu vi chưa ngũ giai nhưng thân thể có chút đặc thù, tứ giai cũng có thể luyện Phá”
“Ồ” Tử Thông thấy sắc mặt hắn và nghe thế càng tỏ ra ngạc nhiên, hứng thú với Dạ Vũ càng tăng thêm, có điều vẫn là moi tài nguyên từ hắn. Thông thường các Bang lớn khi thế hệ sau học phá sẽ có người kèm riêng, hết sức tận tình, còn võ giả tầng thấp thì tự học từ người thân hoặc đến Phá Các này là cũng khá xa xỉ rồi.
“ Nói về Phá thì đúng là vô cùng vô tận, Phá chính là căn bản của một võ sư, cho dù sau này tu vi có thông thiên thế nào thì…..”
Tên này nói một hồi Dạ Vũ thực sự mất kiên nhẫn, dẫn hắn đi thăm quan hết chỗ này chỗ kia, chỉ ra ưu việt của Phá Các này rồi lại đến kể vài kẻ nổi danh từng học ở đây, hắn chịu không nổi liền nói
“ Ta nghĩ huynh nên vào vấn đề chính”
Tử Thông nghe thế hơi bất ngờ nhưng hắn cũng xử lý ngay “ haha, tiểu đệ đúng là khẳng khái, thế thì ta cũng không vòng vo, trước tiên đệ phải học cách truyền nguyên lực vào binh khí. Lúc đầu tiểu đệ nên mua công pháp dẫn nguyên khí giá năm nguyên thạch, quyển này là đúc kết của cao thủ viết ra, giá trị của nó thì khỏi bàn, còn chi phí tập luyện sẽ có gia sư chăm sóc riêng cho đệ giá 5 nguyên thạch, tổng cộng mười nguyên thạch”
Dạ Vũ nghe giá cả không khỏi níu lưỡi há mồm, cha hắn cả một chuyến liệt hiệp liều cả mạng giỏi lắm được cũng chỉ năm nguyên thạch, sau đó còn phải chia cho mọi người. Có điều Không Linh pháp lại không chỉ có công dụng điều động nguyên khí để cầm nắm binh khí, bởi thế hắn mới tự tin đến đây.
Bất ngờ hắn rút đao sao lưng chém về phía trước mặt Tử Thông, từng luồng nguyên khí dù rất mờ nhạt nhưng từ lưỡi đao tản ra. Nhìn tới cảnh này, Tử Thông không khỏi trợn mắt há mồm, tên này cũng không khỏi quái thai đi, truyền nguyên lực vào binh khí quả thực cũng không quá khó, nhưng vấn đề Dạ Vũ mới chỉ tiến giai tứ giai huyền khí, đây là lần đầu tiên hắn thấy sự việc này. Nghĩ tới đây Tử Thông lại nảy ra ý nghĩ lôi kéo quan hệ, đầu tư lâu dài với Dạ Vũ, sau này hắn trưởng thành, thì lợi không nhỏ.
“Haha… ta không ngờ tiểu đệ lại lợi hại tới vậy, nếu đệ đã xong bước này thì chúng ta sang bước thứ hai, phóng xuất nguyên khí ra ngoài, tạo lực p·há h·oại lớn hơn. Về bước thứ hai cũng cần một quyển ghi chép là Xuất Phá giá năm nguyên thạch, có điều ta lúc trước cũng có một cuốn giờ cũng bỏ đi, cho tiểu đệ cũng được. Còn về phần sư phụ kèm cặp, ta có quen một sư huynh có quan hệ khá tốt, giá cả bình thường là mười nguyên thạch ta sẽ nói khéo huynh ấy có năm nguyên thạch thôi. Còn nếu đệ muốn luyện tập được tốt hơn thì có Tụ Nguyên Các, nơi tập trung linh khí thiên địa, sẽ hiệu quả hơn trong quá trình luyện tập. Nơi đây thông thường có tiền cũng không còn chỗ, đều đã có đặt trước, nhưng ta vẫn có cách giúp đệ thu xếp, còn giá cả thì ta không lo được ở đây, giá năm nguyên thạch một ngày.”
“Ồ, nếu sư huyng đã có hảo ý như vậy thì ta không nhận lại là không đúng, công pháp ta xin nhận, sư phụ riêng thì thôi, tiểu đệ tử từ nhỏ đã quen tự tìm tòi. Còn Tụ Nguyên Các…” Dứt lời hắn lấy từ thắt lưng ra năm nguyên thạch đưa cho Tử Thông.
Tử Thông nhận lấy nguyên thạch rồi đưa Xuất Phá pháp cho Dạ Vũ, sau dặn nếu muốn Tụ Nguyên Các thì thông báo trước để hắn chuẩn bị. Hỏi thăm vài câu Dạ Vũ có ý rời đi sự việc khi nào quay lại sẽ liên hệ.
0