0
Rời Tụ Nguyên Các trong lòng hắn không khỏi rỉ máu, năm nguyên thạch đã là cực hạn có thể bỏ ra.
“Tất cả tích cóp mấy năm nay coi như hết.. haiz!!” Hắn không khỏi thở dài, trước khi đến đây Dạ Vũ đã tìm hiểu những chi phí cần thiết, bởi thế hắn mới cắn răng vét cạn đáy nồi như vậy, dù sao thì khi thực lực tăng nên, tiền vốn bỏ ra sau này hoàn lại càng khá khẩm, nghĩ thế trong lòng hắn thoải mái hơn không ít một đường phóng ra ngoài thành.
Dạ Vũ cũng chưa cần thiết tập luyện Xuất Phá pháp ngay, hắn còn có việc phải làm, rời khỏi thành hướng về phía đông nam khoảng hai dặm, một cây cổ thụ tỏa ra ánh sáng lấp lánh màu linh tử cao tận mấy chục trượng, tán lá tỏa trùm vài phân “1” bốn thiếu niên dưới đó không phải đám Song Long thì còn là ai. Lúc này thấy hắn tới không khỏi nở nụ cười nham hiểm.
“Vũ đệ g·iết hay lắm..”- Long Nhị vừa cười vừa nói hồ hởi chào hắn, Dạ Vũ mỉm cười lướt nhìn mọi người một lượt lên tiếng, “Mọi chuyện vẫn tốt ?”
“Vẫn tốt…. …. không có sơ hở nào, việc ném đá giấu tay nay thực sự là kích động, những chuyện như vậy từ nay chúng ta nên làm nhiều một chút” . Long Nhị tỏ vẻ nham hiểm nói, việc này thực sự là hợp với tính khí của hắn, còn Uyển Viên và Bảo Bảo hai thiếu niên này thì khác, rõ ràng vẫn còn chút ngây thơ, sau hôm đó trốn mất tiêu, lơm lớp lo sợ mới tận bây giờ với giám lộ mặt, sắc mặt vẫn có chút tái nhợt khi nghe Long Nhị nói vậy, ánh mắt trở nên ngần ngại, dĩ nhiên việc này không thoát khỏi để ý của Dạ Vũ và anh em Song Long.
“Sao? Hai con thỏ đế g·iết người xong mà vẫn chưa hết sợ hả, lần đầu còn bỡ ngỡ, vài lần là quen ngay,hahaha” Long Nhị quay lại ôm vai bá cổ hai người khoái chí cười.
Dạ Vũ thấy thế lắc đầu không khỏi cười khổ trong lòng, nhóm của mình đúng là hỗn tạp, không có cái gì gọi là chỉnh tề, mà tận bây giờ vẫn chưa có người đứng đầu. Thực ra trong nhóm ngầm hiểu tiếng nói quyết định của hắn là trọng lượng nhất, nhưng hắn lại không hứng thú với việc này lắm, việc tu luyện vẫn là ưu tiên còn hoạt động của nhóm đa phần do Long Nhị chỉ đạo.
“Long huynh, huynh tập hợp mọi người ở đây có chuyện gì sao”
“Đúng thế, trước nghe ngóng tình hình việc g·iết Giao Đái, nhưng việc đã ổn thỏa, còn việc tiếp theo chính là …..Liệt sát Ngưu Mãng”
“Cái gì, huynh muốn c·hết sao “
“Đội chúng ta sao đủ thực lực g·iết Ngưu Mãng?”
“Nếu thích c·hết thì huynh đi mà c·hết một mình”
Hai người Bảo Bảo và Uyển Viên sau lưng nhao nhao mắng chửi Long Nhị, việc g·iết Giao Đái đã làm họ hãi lắm rồi,nghe tin Giao Mục kéo quân trả thù, tưởng tượng là bọn họ đứng mũi chịu xào không khỏi rét run, giờ cũng không còn cản đảm chịu c·hết.
“Hừ, lũ phế vật, nếu s·ợ c·hết thì cút khỏi đội này…. Vũ đệ, ý đệ thế nào”
“Ngươi là ai mà có quyền đuổi chúng ta khỏi đội….tu vi mới tứ giai mà đã tinh tướng sao, Dạ Vũ đệ cũng định đi theo hắn chịu c·hết sao”
Dạ Vũ có chút khó xử, hai huynh đệ Song Long tính tình có chút khát máu, còn hai người kia thì lại ôn nhu, trước giờ hai huynh đệ này luôn có ý coi thường họ, gần đây cộng thêm thực lực bọn họ đã tiến tới tứ giai, tình cảm ngày càng mơ hồ kéo dãn, bốn người bọn họ tuy có chút khắc khẩu nhưng đều là nhi tử của các thúc bá trong dong đoàn của cha mình, độ tin cậy cũng lớn hơn, hắn thực sự không muốn chia rẽ nhóm này, nhưng có lẽ không ai mãi chung một con thuyền.
“Trước tiên cứ nghe ý kiến của Long huynh ” Dạ Vũ bình tĩnh nói
“Không phải nói gì hết, đi hoặc không đi, mấy con thỏ đế tốt nhất là ở nhà ăn thảo mộc, thịt ngưu mãng để chúng ta”
“Hừ.. nếu ngươi đã nói thế thì cũng không cần nhiều lời….Vũ đệ, ý của ngươi thế nào?
Hai người Bảo Bảo và Uyển Vân nhìn sang Dạ Vũ chờ câu trả lời, thấy hắn cũng không có ý theo nên không nói một lời hai người một đường bỏ đi, không khí trở nên có chút im lặng.
“Long huynh kiên quyết như vậy hẳn có nắm chắc, Ngưu Mãng hẳn không phải yêu thú chúng ta có đối đầu.”
“Chúng ta vừa đi vừa nói”.
Ngưu Mãng là loại yêu thú di chuyển theo thay đổi của khí hậu cứ khoảng ba chục năm một là khi Vô Ưu Thảo sinh sôi tràn đầy vùng thảo nguyên Nha Sình phía Nam của Cự Phong thành, chúng lại kéo đến theo từng đàn tới cả vạn con, thế rồi khi nguồn Vô Ưu Thảo hết đi, Ngưu Mãng lại theo phía Nam một đường sang Sâm Lâm khác. Không ai biết chúng đi đâu, đã từng có người cố ý theo chân chúng đến tận cùng bên kia nhưng chưa ai thấy trở về. Lần này đã là Ngưu Mãng rời đi sau chục năm ở Nha Sình, có vẻ Vô Ưu Thảo đã hết.
Thực ra trước đây không phải không có người nảy ra ý định liệt sát Ngưu Mãng, thậm chí là có ý định g·iết hàng loạt, các Bang lớn cũng bỏ ra không ít nhân sự chỉ có điều lợi chẳng bằng mất. Thông thường từng cá thể Ngư Mãng đều có thực lực Sơ Thú Trung Kỳ nhưng vấn đề chúng đi với nhau thành từng đàn tới cả mấy nghìn con, một khi có thành viên trong đàn bị t·ấn c·ông cả đàn điên cuồng trả thù không c·hết không thôi, tu sĩ Huyền Cơ chính là chạy trối c·hết. Mà ngoài thịt Ngưu Mãng có chút khoái khẩu hoặc có ít cho tu sỹ nào muốn lấy huyết mạch Ngưu Mãng để Mạch Huyết Thú còn không cũng chẳng nhiều công dụng, hơn nữa chúng còn sống ở vùng thảo nguyên, địa hình rộng lớn rất thích hợp cho Mưu Ngãng thỏa mãn bung sức, hết sức khó khăn khi giao thủ với chúng nên cũng chẳng ai làm liều.
Dạ Vũ cũng thừa biết Ngưu Mãng lợi hại thế nào nên thắc mắc quay sang Long Nhị :“Huynh có thể nói ta nghe qua hành động lần này không”
“Đệ biết Ngưu Đại Bang thiếu chủ không?
“Ngưu Thiết ?”
“Đúng thế, hắn là con trưởng của Ngưu Bang Chủ, chính là thiên tài năm nay ba mươi đã là muốn Huyền Cơ, mà lần này đích thân Ngưu Bang Chủ muốn dẫn quân g·iết Ngưu Mãng để Mạch Huyết Thú cho Ngưu Thiết”
“Nhưng Mãng Ngưu đâu phải loại dễ g·iết như vậy, hơn nữa nếu muốn Huyết Mạch Thú với Ngưu Mãng bắt buộc tu vi Họa Thú trở nên mới sinh ra huyết mạch, chỉ sợ Bang Chủ Ngưu Bang cũng là khó khăn”
“Hahaa…. Vũ đệ có điều còn không biết đầy đủ về tập quán của Mãng Ngưu.
………….
Mãng Ngưu vào mỗi lần di chuyển qua các Sâm Lâm như vậy ắt là bị yêu thú khác tập kích rất nhiều, trong đàn không hiếm những Ngưu Mãng trọng thương hoặc già chính là không thể tiếp tục đành ở lại chờ c·hết, những Ngư Mãng này đúng là mồi ngon cho đám Hắc Hùng, Nguyệt Hổ cùng Miêu Linh, Ngư Bang Chủ cũng là bọ ngựa bắt ve chim sẻ đứng rình.
Ba người họ hướng phía thảo nguyên Nha Sình mà di chuyển theo đường mòn mà các dong đoàn đi trước đó vậy mà cũng mất gần một tháng mới tới đoạn chuyển tiếp giữa sâm lâm và thảo nguyên thì dừng lại, cảnh tượng trước mặt hùng vĩ vượt ngoài sức tưởng tượng của Dạ Vũ, hiện ra trước mặt là vùng thảo nguyên mênh mông, từng làn gió thổi trên nền cỏ tạo thành những đợt sóng như sóng biển hòa với ánh sáng tỏa ra từ Vô Ưu Thảo.
“Chúng ta ở đây ca ca của ta sẽ tới”
“Trước giờ đệ chưa từng thấy Vô Ưu Thảo phát quang” Dạ Vũ vẫn thẫn thờ nói
“Chúng chỉ tỏa sáng trong lần sinh cuối cùng thôi, đây cũng báo hiệu chu kỳ tàn lụi của nó để đám Ngưu Mãng rời đi”
“Long Nhất huynh ấy có quan hệ với người của Ngưu Bang sao?
“Việc này ta cũng không biết, dù sao thì chúng ta cũng nên tách khỏi dong đoàn của sư thúc sư bá mà tìm cơ nghiệp riêng thôi, có thể quan hệ với người của Ngũ Bang đúng là không chỗ nào tốt bằng”
Trên đường trò truyện Dạ Vũ càng hiểu Long Nhị hơn, nhìn qua có vẻ hắn là người hiếu sát lỗ mãng nhưng quả thực tâm tư rất cẩn thận. Long Nhị là con thứ hai của sư thúc Long Phong, Long Tam là con út, tuy Long Tam thực lực không yếu nhưng thể chất đặc thù bị câm bẩm sinh còn Long Nhất thì đã hơn hai mấy tuổi hắn chưa có tiếp xúc lần nào. Lần này Ngưu Thiết Huyền Cơ ngoài việc Huyết Mạch Thú còn có ý đồ khuyếch trương tên tuổi, rõ ràng là muốn thu phục nhân tài dưới trướng nên không ngại lôi kéo thêm mấy người như hắn, việc cạnh tranh rõ ràng không chỉ giữa các Bang lớn với nhau mà cạnh tranh trong nội bộ bang càng khốc liệt hơn, Ngưu Bang Chủ cũng không chỉ có hắn là nhi tử.
Ba người Dạ Vũ đợi khoảng mấy canh giờ thì bất ngờ có một thanh niên thân hình cao lớn trên vai vác thanh đại đao khiến hắn nhìn thấy cũng khó thở không biết từ đâu xông ra.
“Đại sư huynh..hảo” Long Nhị thấy thanh niên này chạy tới ôm vai bá cổ như là thân thiết từ lâu.
“Giới thiệu với huynh đây là Vũ Đệ, tiềm lực quả thực không tầm thường, còn đây là Đại sư huynh của ta Long Nhất”
Dạ Vũ chắp tay hành lễ “ Nghe Nhị huynh nói về Đại huynh đã lâu, đúng là uy dũng oai phong còn hơn lời kể”
“Vũ đệ hảo ….tuổi nhỏ đã có phong cách.. ta nghe Nhị đệ kể việc chém g·iết nhi tử của Giáo Mục hay lắm, hắn với binh đoàn của sư bá quả thực có chút hơn thù, g·iết đúng phải”
“Sư huynh quá khen, mong sư huynh giúp đỡ hơn”
“Gia Phụ với Sư Bá là huynh đệ trong một dong đoàn đệ còn nói lời khách sáo, thôi giờ theo ta”
“1”1 phân = 3 mét