Yến Yến thấy Dạ Vũ quay đi lại rối rít đuổi theo nói với
“Này tên kia, sao không đánh nữa lại bỏ đi như vậy”
““Ta sợ không đánh lại hắn nên chủ động chạy trước”
“Hừ, ngươi tưởng Yến tiểu thư ta đây là đồ ngu sao, rõ ràng là ngươi giữ thể diện cho hắn”
“Haizz, ta cũng hết cách, hắn là nhi tử của Ngưu Bang Chủ, ta thì không bối cảnh địa vị, không cẩn thận cái mạng cũng chẳng còn, đâu như tiểu cô cô ngươi”
“Ta sẽ bảo vệ ngươi”- Yến Yến vỗ ngực nói
“Bảo vệ cái mộ của ta hả”
“Ngươi,hừ…mà sao thực lực của ngươi lại mạnh vậy, mới nửa năm không gặp”
Dạ Vũ nở nụ cười nham hiểm quay lại nhìn Yến Yến nói” Cơ mật đại sự…….nhưng cũng không phải không thể tiết lộ”
Yến Yến tỏ ra thích thú, ghé sát tai lại người Dạ Vũ ríu rít nói nhỏ -“Nói mau, ta sẽ ban thưởng”
“Làm chuyện người lớn”
“Chuyện người lớn là gì chuyện gì?…..ngươiiii?
Dạ Vũ nhất thời phòng bị rút đao ra, chuẩn bị chịu trận công kích từ nàng nhưng không ngờ tiểu cô cô này lại đỏ mặt chạy đi mất. Dạ Vũ đờ người mất một lúc mới hiểu ra “ Có lẽ bắt đầu lớn thật rồi”- hắn tự thì thào
Hắn thở dài rồi trở về lều của mình, nằm dài xuống đất,hôm nay đúng là một ngày mệt mỏi nhưng thu hoạch cũng khá, có lẽ ta lên hồi phục tốt nhất để chuẩn bị cho ngày mai.
Hắn ngủ thiếp đi không biết bao lâu thì Long Nhị ở đâu quay về gọi hắn dậy
“Đi theo ta”
“Có chuyện náo nhiệt sao sư huynh”
Hai người đi thẳng tới khi trung tâm của doanh trại thì thấy Long Nhất đang đứng đó, hắn dẫn hai người đi thẳng vào chiếc lều hoành tráng nhất, Dạ Vũ thầm kinh ngạc, không biết phải giết bao nhiêu Nhung mới đủ da để bao bọc hết lều này, nó rộng tới gần một dặm”1” xung quanh được trang trí bằng các tấm vải đủ màu sắc sặc sỡ cùng với đó là các đầu yêu thú gắn thành tràng hoa kết quanh lều, có thể thấy độ hoành tráng của nó, hôm nay chắc có tiệc vui. Hắn quay sang nhìn Long Nhị, mắt của hắn cũng tỏa sáng như phát hào quang, Dạ Vũ hiểu con người này, tuy còn nhỏ nhưng rất có ham vọng quyền lực.
Long Nhất đến trước của đang định đưa tín vật ra thì thanh niên đứng đó đã chạy lại mặt mày vui vẻ khua tay nói
.
“Long Sư huynh, nghe danh đã lâu, hôm nay gặp mặt đúng là không gì bằng”
“Huynh Đệ biết ta? Huynh là…..”Long Nhất cũng chắp tay đáp lễ hỏi
“Haaa, tất nhiên rồi, danh tiếng Long Huynh ai không biết, tiểu đệ là Ngưu Dũng, Ngưu Thiết là huynh trưởng của đệ, có điều huynh ấy uy dũng cái thế, tiểu đệ thì thực lực cũng có hạn, cho nên…”
“Thì ra là Ngưu sư đệ,thật thất lễ, sư đệ không nên nói thế, đệ còn trẻ, biết đâu sau này cũng đâu thua kém cái tên Ngưu Thiết kia”
Cả hai cũng cười phá lên, tuy khả năng này khó thể xảy ra nhưng lời nói này làm không khí trở nên vui vẻ lạ thường.
“Nói chuyện với Long Huynh thật thống khoái, thật có lỗi với huynh quá, đệ còn phải chào hỏi mấy người khác, xin mời sư huynh vào trong để huynh trưởng cùng với gia phụ chiêu đãi”.
Tiến vào đại sảnh, đập vào mắt Dạ Vũ ngay lập tức chính là chiếc ghế ở chính giữa bục, được trạm khắc hoa văn hình các yêu thú hết sức giữ tợn cùng với đầu lâu, sừng và nanh của chúng ở xung quanh, ngai vàng này được đặt ở giữa trung tâm và cao hơn hàng ghế khác một bậc càng làm tỏa khí thế áp bức quân vương. “Có lẽ ngồi đó là Ngưu Bang Chủ rồi”.
Ba người an vị vào vị trí của mình thì Long Nhị hỏi ”Nhi tử của Ngưu Bang Chủ mà huynh cũng không biết sao?
“Ngưu Bang Chủ có rất nhiều nhi tử, thực lực không tốt nên được phân đứng ngoài tiếp khách, cho nên cũng không cần quá bận tâm, có điều tên Ngưu Thiết đó cũng đã nghiên cứu rất kỹ các khách mời, dù gặp lần đầu cũng nhận ra ngay, tạo cho người ta cảm giác thân quen, tác phong hành sự như vậy đệ nên học hỏi”
Càng ngày càng đông người đến hơn, ba người ngồi tận hưởng không khí lễ hội cũng quên đi thời gian, những mĩ nữ sinh đẹp nhảy múa, đàn hát, từng đống lửa phừng phừng kết hợp với men rượu mê say trong khoái lạc khiến người ta quên mất mình là ai, mọi sự cứ như vậy khoảng nửa canh giờ, có vẻ mọi người đã đông đủ thì lúc này các nhân vật quan trọng mới xuất hiện, những vũ công dẹp sang một bên, tiếng đàn ca dừng lại, một đám người từ đại sảnh đi vào thì bất ngờ mọi người đứng dậy vỗ tay, Dạ Vũ và Long Nhị cũng là lần đầu đến dự đại tiệc như vậy, thấy thế cũng làm theo như đúng rồi vậy.
Bốn đội tiến đến ngồi bàn được xếp gần ngang hàng với Ngưu Bảng Chủ, Dạ Vũ nghĩ thầm chắc là tứ Bang còn lại, nhưng bất ngờ là một người vận trang phục khá lạ mắt lại đến ngồi bàn ngang với Ngưu Bảng Chủ, thấy có vẻ khó hiểu Dạ Vũ liền hỏi
“Long huynh có biết người lạ kia là ai không”
“Đệ thật là có con mắt quan sát, đó là sứ giả của Vân Tông”
“Vân Tông?” cả hai thiếu niên ngạc nhiên hỏi
“ Hai đệ còn nhỏ lên chưa biết cũng điều hiển nhiên, sâm lâm này lúc đầu vô cùng hoang vu và khắc nghiệt, yêu thú vào lúc đó rất mạnh, chính là đám người Vân Tông này khai hoang, đánh đuổi yêu thú mở ra Cự Phong thành này, sau đó cho các thế lực khác khai thác và thu lợi từ họ, cùng với đó tài nguyên tốt từ đây truyền ra ngoài hầu như phải đi qua Vân Tông, Vân Tông chính là mua rẻ bán đắt cho các địa phương khác, nói chung đôi bên cũng có lợi, không những thế khoảng vài chục năm sẽ có các đợi thú triều, Vân Tông sẽ phái cao thủ trợ giúp bảo vệ Cự Phong thành”.
Hai thiếu niên có vẻ hiểu ra, thế giới bắt đầu trở nên phức tạp hơn với họ, Dạ Vũ thì cười nhạt cho qua, hắn không bận tâm tới cái gọi là thế lực này, Long Nhị thì khác, một tương lai hình như mới mở ra cho hắn.
“Trước tiên Ngưu Mỗ kính mọi người một chén” – Ngưu Bang Chủ lớn tiếng cầm chén rượu nói
“Kính Ngưu Bang Chủ” – Mọi người đồng thanh đưa rượu nên uống
“Hà..Thật thống khoái, đã lâu lắm rồi Ngưu Mỗ về riêng phần mình và Cự Phong thành về phần chung mới có dịp quy tụ các anh hùng để chung vui như vậy. Chắc mọi người đều biết mục đích của chuyến liệt hiệp lần này, thế gian này chính là lớp sau vượt lên lớp trước mà xưng hùng, người già ngã xuống thì người trẻ gánh vác, Ngưu Mỗ đúng là cảm thấy may mắn khi có một nhi tử đáng để giao trọng trách này. Xin giới thiệu với mọi người, niềm tự hào của Ngưu Bản ta - Ngưu Thiết “
Tiếng hô hào hòa với vỗ tay của mọi người vang lên, Ngưu Thiết đứng lên nói mấy câu khách khí, đây coi như là buổi ra mắt của hắn, lời nhắn nhủ với các thế lực trong Cự Phong rằng hắn sẽ thay phụ thân mình gánh vác Ngưu Bang. Thế rồi đại diện của Vân Tông phát biếu, sau đó tới bốn đại bang còn lại chúc mừng, rồi đến các thế lực nhỏ hơn, quy trình rất rõ ràng, không ai bảo ai nhưng mọi người tự biết quy tắc ngầm này. Dạ Vũ phát mệt, hắn tuy không tham dự nhiều tiệc nhưng hắn hiểu rõ quy tắc vận hành của nó. Long Nhị thì chăm chú lắm, cũng hô hào rượu tiệc từng bừng cùng sư huynh mình, đôi mắt hắn sáng ngời.
“Long Huynh, khi nào có thể rời khỏi đây”
“Đợi một chút nữa lúc mọi người ngà ngà say, đệ đi cửa sau ra, nhưng nhớ quay lại sớm, ta nghe nói hôm này sẽ tổ chức đại hội tranh tài giữa các đám tiểu bối của các đệ, có thưởng!!!”
Dạ Vũ hơi do dự chút, hắn định quay về lều nghỉ ngơi nhưng nếu có thể kiếm thêm ít tài nguyên tu luyện thì lại là chuyện khác, nhưng vẫn bỏ ra ngoài, dự định đúng lúc sẽ quay trở lại, cũng không ai để ý tới tiểu nhân vật như hắn, mọi người đang còn say sưa.
Hắn ra thật xa khu vực doanh trại, trên một vùng Vô Ưu Thảo ngồi xuống nhập định, Vũ định tu luyện một chút Huyễn Pháp, mấy ngày hôm nay đã hết sức căng mình với một thiếu niên như hắn, hắn dự định tu tinh thần lực một chút, cốt chủ yếu để tinh thần sảng khoái cũng đồng thời để coi phạm vị bao phủ thần thức của mình có giảm đi chút nào không. Dạ Vũ vận chuyển Huyễn thuật, một cảm giác thanh tịnh tràn ngập tinh thần hắn, bây giờ không có Tinh Linh nên sẽ không tiến bộ nhưng để hồi phục thì vẫn rất hiệu quả. Hắn tập trung tản thần thức của mình ra xung quanh, “5..10…15…20..vẫn thế” Dạ Vũ không khỏi than cho thân mình, tinh linh này thực sự khó kiếm mà.
Hồi phục tinh thần khoảng một canh giờ, định bụng quay lại tham dự tranh đấu giữa đám tiểu bối thì bất chợt hắn cảm nhận thân ảnh bất ngờ xuất hiện trong phạm vị thần thức của mình.
“Người này vận chuyển nguyên lực vào từng bước chân di chuyển làm thoát rất nhiều nguyên khí không cần thiết, có vẻ thực lực cũng không cao, bị phát hiện có lẽ cũng an toàn thoát mạng”
Dạ Vũ bám theo khoảng hai dặm đường thì bất chợt người này dừng lại
“Bị phát hiện chăng? Không đúng, Vô Ưu Thảo khá cao thêm vào nữa tiếng gió rít trên thảo nguyên rất mạnh, không lý nào mình bị phát hiện”
Lúc này thì bất ngờ có một bóng đen thứ hai xuất hiện, Dạ Vũ tập chung thần thức lắng nghe, có điều khoảng cách đã là 40 trượng, hắn không nghe được gì. Hắn chợt nảy ra một ý định, tập trung toàn bộ thần thức về phía trước bỏ qua xung quanh, không ngờ lại hiểu quả.
“Mọi sự thế nào”
“Tốt thưa đại nhân….có điều nô thần hơi tò mò, tại sao chỉ là Bách Tán dược”
“Nhiều lời”-Người thứ hai gằn dọng
“Nô thần biết lỗi”
“Thực ra nói cho người cũng không có vấn đề gì, chỉ có điều từ nay ít việc không cần thiết lại, ngày mai Ngưu Bản dẫn Ngưu Thiết đi Mạch Huyết Thú chỉ là bề ngoài, thực chất Ngưu Bản muốn Mạch Huyết cho Ngưu Thiết Ngưu Mãng Vương sau đó mới là thật sự”
“Ngưu Mãng Vương? Không thể nào?
“Việc này ta cũng không rõ, ta chỉ nghe thoáng qua Đại Nhân nói vậy,chúng ta cố gắng kéo dài thời gian để phá đám kế hoạch của họ,…….Có con chuột con huyền khí sơ kì bám đuôi, ngươi tự giải quyết đi”
“Cái gì…nô tài biết phải làm thế nào”
Dạ Vũ thầm phát lạnh, vậy mà bị phát hiện, có điều hắn cũng không bỏ chạy ngay, người thứ hai kia hẳn vẫn không biết hắn có thể nghe được họ nói chuyện, đợi kẻ mạnh này đi, tên còn lại không có khả năng bắt được ta, bằng không kẻ có thực lực mạnh hơn đuổi hắn không nắm chắc chạy thoát.
Quả đúng như hắn nghĩ, cảm nhận được bóng đen thứ hai bỏ đi xa, kẻ đầu tiên mới tiến lại gần
“Chạy”
Tên mặc áo đen ngớ người, còn đang tính giả vờ không biết tiến lại gần hắn khoảnh cách thích hợp rồi tấn công, không ngờ tên này đã mất dạng.
“Con mẹ nó, chuyện này mà để lộ thì phiền to, nhưng mà cũng không sao, dù sao thì hắn cũng chưa nghe thấy gì”
Hắn cấm đầu cắm cổ đuổi theo, nhưng khổ nỗi con chuột nhắt này còn chạy nhanh chẳng kém hắm, hắn thầm kêu khổ không thôi”đúng là mất mặt không phải chứ, chẳng phải đại nhân nói tên chuột này mới tu vi huyền khí sơ kỳ thôi sao”
Người áo đen đang định từ bỏ thì bất chợp Dạ Vũ nói vọng lại “Ngươi có muốn bàn bạc chút chuyện không, ta biết cái gọi là Bách Tán dược, cái gì gọi là Ngưu Mãng Vương đó nha”
“Cái gì, con mẹ nhà ngươi, làm sao có thể” Tên này vã mồ hôi lạnh mặc dù ngoài trời gió rất to, nếu để kẻ này chạy đến doanh trại thì mình xong mạng rồi, con mẹ nó, sao lại đen đủi như vậy.
“Bàn bạc con mẹ ngươi,ta giết….khoan đã, khoan đã tiểu tổ tông, có gì bình tĩnh nói”
“Nhưng ngươi phải hứa không được truy sát ta”
“Ta hứa, ta hứa”
Dạ Vũ dừng lại, không biết từ đâu đã có khăn che mặt bình tĩnh nói “năm nguyên thạch”
“Không phải chứ, bây giờ ngươi định tống tiền ngược lại ta sao, ta giết…”
Hắn còn chưa dứt lời Dạ Vũ đã chạy mất, kinh hồn bạt vía hắn kêu lên
“Khoan đã, là quen miệng thôi, là quen miêng thôi” Thấy Dạ Vũ dừng lại sắc mặt hắn có vẻ hòa hoãn hơn, sao mình lại đen đủi như vậy, mới sơ kỳ mà đã chạy nhanh thế sao, bây giờ không thể dùng vũ lực được, phải bình tĩnh, nịnh nọt tiểu tổ tông này, bằng không thì xong đời.
Dạ Vũ tỏ vẽ sợ hãi, run rẩy nói“Ngươi làm ta sợ, mười nguyên thạch”
“Con mẹ nhà ngươi, sao ngươi không đi ăn cướp luôn đi đi”
“Ngươi mà làm ta sợ là ta chạy mất nữa đó”
“Thôi được rồi,ta nghe, ta nghe, mười thì mười, nhưng làm sao để ta tin ngươi”
“Ngươi không có lựa chọn, ngươi nghĩ sao nếu ta mang tin này về báo cho Ngưu Bang đây, phần thưởng chắc không nhỏ thế này đâu”
“Nhóc con, đừng có mà làm quá, đây là việc tranh đấu giữa Ngũ Bang, nếu ngươi báo việc này cho Ngưu Bang thì bốn bang còn lại không tha cho ngươi đâu, ngươi trẻ người non dạ còn nhiều chuyện chưa hiểu, đây là ta muốn tốt cho ngươi thôi”
“Bốn bang còn lại?
“Đúng thế, bốn bang không muốn Ngưu Thiết Mạch Huyết được Ngưu Thú Vương, bây giờ Ngưu Bang thực lực đang đứng đầu, nếu Ngưu Thiết mà thành công thì bốn bang còn lại không có đường sinh nhai, đừng ép người khác vào đường cùng nhóc con”
Dạ Vũ có vẻ trầm tư, nhận thấy chiến thuật tâm lý chiến này có tác dụng nên tên áo đen khuôn mặt có vẻ hòa hoãn, quả thực Dạ Vũ cũng có suy nghĩ như vậy, dù sao nếu thông báo cho Ngưu Bang chưa chắc họ đã bảo vệ mình, có thể sẽ có thưởng lớn nhưng còn mạng mà dùng không mới là vấn đề, bây giờ có lẽ là nên tống tiền tối đa tên này.
“Mười năm nguyên thạch, giá cuối”
“Ngươi” tên áo đen trợn mắt há mồm gằn giọng nói
“Ta hứa, giá cuối, không hơn không kém, ta cũng không ngu mà đi thông báo cho Ngũ Bang, việc này quá lớn tiểu nhân vật như nếu tham dự vào có thể chết bất cứ lúc nào, bây giờ chỉ còn cách kiếm lời từ ngươi thôi, ngươi nếu không đưa ta cũng hết cách, cùng lắm thì hai ta cùng chết”
“Ngươi…Ranh con, ngươi được lắm, đừng để ta biết khuôn mặt thật của ngươi”- Dứt lời hắn lấy trong túi mười lăm nguyên thạch ném cho Dạ Vũ
Dạ Vũ bắt lấy nguyên thạch, mắt hắn phát sáng tới độ có thể chiếu sáng cả mấy ngàn dặm, bây giờ cầm nguyên thạch trong tay vẫn còn không nghĩ là thật, mới chỉ võ mồm vài câu đã có tài nguyên tu luyện rồi, trước đó thì vất cả khổ cực mấy năm trời… lần sau có lẽ mình nên làm nhiều chuyện này một chút, hahah.
“hề hề, huynh đệ, ngươi làm nhiều việc thiên thương hại lý như vậy coi như đây là nhân quả trả nghiệp cho ta đi, để ta gánh lấy nghiệp trạng cho ngươi”
Tên áo đen nghe thế tối sầm mặt mũi không nói lời nào bỏ đi,mười lăm nguyên thạch đã là gần hết đáy nồi của hắn rồi, hắn thở dài suy nghĩ,có lẽ tên chuột nhắt kia nói đúng, tên áo đen bắt đầu nghĩ về con đường hoàn lương của mình.
1: 1 dặm = 500 mét
0