Dạ Vũ dùng hết sức lực một đường chạy về doanh trại, dù sao thì cũng chưa chắc an toàn, hắn cũng đang lo lắng bỏ lỡ cuộc tỉ thỉ của đám tiểu bối. Hắn quay về thì vừa may mắn Ngưu Bản đang phát biểu khích lệ tinh thần hậu bối của mình tích cực giao thủ và không quên công bố phần thưởng cho người dẫn đầu.
“Tỉ thí còn chưa bắt đầu sao Huynh” Dạ Vũ hỏi Long Nhất từ phía sau
“Đệ về kịp rồi, tốt quá, ta đã đăng ký hai đệ thi đấu rồi mà lo lắng đệ tới trễ không biết phải xử lý sao”
Dạ Vũ thở phào nhẹ nhõm, hắn thực sự cần nguyên thạch tới sắp điên rồi, hắn nhận ra một điều là dù càng kiếm được nhiều thì lòng tham không những không giảm bớt mà người ta lại càng muốn có thêm, không biết lần này minh kiếm được bao nhiêu đây.
“À mà đệ có thắc mắc, tại sao không cho đám người các huynh tỉ thí mà chỉ là bọn đệ”
“Chuyện này rất dễ hiểu, thứ nhất thế hệ sư huynh chiến lực đã cao, giao đấu ắt sẽ ác liệt, có thể dẫn đến sự cố không cần thiết, nhất là trong những dịp vui như thế này, bọn tiểu đệ có cái hay là nếu dành chiến thắng thì các thế lực đó tất nhiên sẽ vui, còn nếu thua cũng không sao, dù sao còn nhỏ cũng chưa nói lên được năng lực gì trong tương lai, đành ra bên thua cũng không quá mất mặt”
Ngưu Thiết thân mặc y phục màu trắng, thân hình tuy không cao lớn như Ngưu Bản nhưng lại có phong thái điềm tĩnh nhã nhẵn khác hẳn với sự dũng mãnh của cha mình,cùng với khuôn mặt cương nghị, ánh mắt sắc bén như nhìn thấu quần hùng, đúng là cương nhu kết hợp trên cũng một con người cho người ta cảm giác tin cậy, hắn thay mặt bậc trưởng bối điều hành.
“Ngưu Thiết ta xin đứng ra điều hành cuộc tỉ thí của các sư đệ, lúc trước những ai muốn thi đấu đã đăng ký, sau đó ta sẽ bốc thăm ngẫu nhiên một cặp đấu với nhau, kẻ chiến thắng cuối cùng bất kể là ai cũng sẽ được lĩnh thưởng hậu hình, còn luật lệ rất đơn giả, đối thủ cúi đầu xin thua thì thôi, bằng không chiến đến c·hết”
Lời này vừa thốt ra, tiếng hoan hô ầm ầm phía dưới vang lên, những kẻ thi đấu cuộc thi này ai chẳng có ước mong được đứng trước quần hùng phát biểu như hắn, còn đám trưởng bối thì tấm tắc gật đầu, thưởng thức hảo tửu mà quan sát con cháu mình tranh tài để mà nhớ lại mình còn trẻ khi xưa, cũng bốc đồng và hiếu thắng như vậy, cái khoái cảm làm kẻ trên cao nhìn xuống kẻ dưới khổ cực nỗ lực để đạt được vị trí của mình đúng là khó cưỡng.
Tổng cộng có hai mươi người tham gia, riêng ngũ bang nắm chắc hai người là mười thí sinh, còn vị trí còn lại cho các thế lực khác, thực ra không phải kẻ nào cũng đủ dũng cảm bước lên trên chiến đài, phải chịu ánh mắt của cả trăm người, nếu thất bại thật không giám ngẩng đầu nên nhìn ai. Nhưng đây cũng chính là sự khác biệt giữa một quân vương và kẻ tầm thường, không chịu được thất bại sao có tư cách hưởng thụ thành công.
Rất nhanh Ngưu Thiết đến bốc thăm phân cặp chiến đấu
”Trận đấu đầu tiên là cuộc tỉ thí của Ngưu Phong của Ngưu Bang ta…
Đám đông chỉ cần nghe thấy cái tên Ngưu Bang là gần như phát rồ, ai cũng mong muốn xem cuộc chiến của các thành viên ngũ bang, nhưng cũng có người lại suy nghĩ khác, tốt nhất là để các thí sinh ưu tú giao đấu với những thí sinh yếu trước, kịch hay thưởng thức về sau, và đúng như những kẻ này mong muốn.
chiến với Dạ Vũ của dong đoàn Trương Gia”
“Ồ,ồ…..ồ”
“Cũng tốt, để mấy kẻ yếu loại trước đi”
“Ngưu Phong……Ngưu Phong” –đám đông kích động hô tên hắn
Long Nhất với Long Nhị cau mày thầm nghĩ, không phải xui xẻo thế chứ, ít ra cũng nên gặp đối thủ yếu hi vọng còn có vào vòng trong, nhưng cũng ngại nói ra, chỉ quay lại động viên Dạ Vũ
“Cũng tốt, có thể chiến đấu với nhi tử của Ngưu Bản sẽ làm đệ biết được sức mình ở đâu, coi như đây là một lần vấp ngã để mạnh mẽ hơn, đệ không cần lo lắng đâu”
Đấy là suy nghĩ của hai huynh đệ Song Long, còn hắn thì không ngừng cười khổ, “sao lại mình ngay đầu tiên chứ, còn đụng ngay tên Ngưu Phong kia, ta và hắn đúng là có duyên mà”
Ngưu Phong nghe thấy tên của Dạ Vũ sắc mặt tối sầm, chửi thầm không thôi” Tên khốn nạn Ngưu Thiết, tay chó sao mà đen đủi quá vậy, mới nãy đả thương ta còn chưa phục hồi hẳn, bây giờ còn đụng phải hắn nữa sao ta lại xui xẻo như vậy, kẻ này là khắc tinh của Ngưu Phong ta sao”
Cả hai người bước lên chiến đài ở giữa được dựng ở giữa lều, ánh mắt lập tức va vào nhau, Dạ Vũ không nhịn nổi cười phá lên “ahhaha”.
Đám đông thấy thế không hiểu nổi xì xào
“tên này sợ quá hóa rồ rồi sao?”
“thật đáng thương”
Ngưu Phong thì tức đen mặt chửi thầm, “cười con mẹ nhà các ngươi, ta mới là kẻ đáng thương đây này”
“Ngưu Phong, ngươi nên nhận thua đi thôi, chứ để ta ra tay không hay lắm đâu”- Dạ Vũ dùng tâm lý chiến
“Hừ, bổn cũ soạn lại không có tác dụng nữa đâu, lần trước là ta kích động quá mức đâm ra sai lầm để ngươi chiếm lợi thế, lần này đừng hòng, phá của ngươi rõ ràng là cũng mới học, tất nhiên chỉ xuất được một lần là tối đa, chỉ cần ta tránh được thì ngươi chịu thua đi”
Dạ Vũ lâm vào trầm ngâm, hắn nói đúng, Phá tối đa bây giờ hắn thi triển được có đúng một lần, tiêu hao nguyên lực quá lớn, nếu trượt đúng là dơ tay chịu trói, hơn nữa tên Ngưu Phong này chiến lực đã đạt tới huyền khí ngũ giai, hơn hẳn hắn một tiểu cảnh giới, nhưng hắn cũng chẳng nghĩ nhiều nữa, chiến.
Hai người rút đao lao vào nhau thừa sống thiếu c·hết, lần này thực sự khó khăn hơn lần trước rất nhiều, qua vài đường đao mà Dạ Vũ vẫn không tìm được sơ hở của Ngưu Phong. Ngưu Phong ở phía bên kia cũng thầm kinh hãi, tên Dạ Vũ này đao nào đao đấy chính là muốn lấy mạng mình, kỹ năng chiến đấu của Dạ Vũ không phải thiếu niên mười mấy tuổi có được, huống chi lực phát ra từ đao và nguyên khí của tên này tuy thấp hơn mình một cảnh giới cũng không hề thua kém.
Nhưng Ngưu Phong cũng không mất bình tĩnh, hắn suy tính thể lực và nguyên khí của mình cao hơn Dạ Vũ, có thể đao pháp của đối thủ thành thục nhưng nếu trận đấu kéo dài ta ắt hẳn chiến thắng.
Dạ Vũ thừa biết đối phương nghĩ gì, nhưng có điều Ngưu Phong lại không biết về công pháp và hắn tu luyện, nhục thân và nguyên khí của hắn được rèn luyện bởi Huyền Pháp và Huyễn Pháp hơn đối thủ ở cùng cảnh giới rất nhiều, cùng với đó là Không Linh Pháp giúp hắn giảm tối đa nguyên khí tiêu hao không cần thiết, càng kéo dài, chính hắn mới là người có lợi.
“Ngươi thấy ai sẽ chiến thắng”
“Như thế cũng phải hỏi sao, tất nhiên là Ngưu Phong rồi”
“Tên Dạ Vũ này đúng là ngu”
“Đã yếu còn muốn đọ sức bền”
Bang Chủ Triệu Bang ra vẻ tiếc nuối cho Dạ Vũ đánh giá- “Nếu thực lực yếu hơn tốt nhất là dùng sức đánh phủ đầu thì may ra mới có cơ hội chiến thắng, tiểu bối kia có vẻ kinh nghiệm chiến đấu còn không nhiều, chiến thắng ắt thuộc về Ngưu Phong rồi, xin chúc mừng Ngưu Bang Chủ”
“Triệu Bang Chủ nói đúng lắm, xin chúc mừng Ngưu Bang Chủ”
“Hahah…các vị quá khen, là do nhi tử nhà ta may mắn gặp phải đối thủ yếu mới có khả năng chiến thắng, nếu gặp đám tiểu bối của các vị thì ắt hẳn nó đã có một cuộc đấu vất vả rồi”
“Điều này cũng chưa chắc” – Sứ giả của Vân Tông bất ngờ lên tiếng
Ngưu Bản nghe thế quay sang hỏi :“Ồ, không biết Liễu đại nhìn ra tiểu tử kia có gì đặc biệt”
“Ta nghĩ cứ đợi đến lúc kết thúc trận đấu kết quả sẽ rõ ràng”
Dạ Vũ và Ngưu Phong giao đấu cứ như vậy trôi qua đươc một phần ba nén nhang vẫn chưa thấy ai rơi vào thế hạ phong, mọi người thầm khen tên tiểu tử Dạ Vũ đúng là có ý chí chiến đấu, cầm cự được lâu như vậy cũng là giỏi rồi, nhưng chỉ Ngưu Phong mới biết chính hắn mới là kẻ có ý chí chiến đấu, con mẹ nó, lúc đầu giao thủ hắn rõ ràng là chiếm thế thượng phong, mỗi lần đều là dồn ép đối thủ xuống hạ phong, nhưng càng đánh lâu hắn cảm nhận được mình sức lực mình càng yếu đi trong khi đó đối thủ khí thế lại càng tăng lên.
“Chuyện này là sao, tên này sao trâu chó vậy, không được, nếu cứ để tình trạng này kéo dài ta hẳn thất bại, phải ra tuyệt chiêu thôi”
“Bạo Đao” – Ngưu Phong hét lớn
“Ồ, Ngưu Phong ra tuyệt chiêu rồi, không phải chứ, mới vòng đầu đã lộ át chủ bài rồi sao”
“Tên Dạ Vũ này thế mà không tầm thường, ép được Ngưu Phong phải dùng công pháp bản môn, coi như thất bại cũng xứng đáng”
Dạ Vũ nhíu mày, Bạo Đao này không ai không biết, đó là công pháp bí truyền của Ngưu Bang, chỉ con cháu Ngưu Gia mới được học. Công pháp này nghe nói có năm tầng luyện hết 3 tầng đầu có thể đạt tới Huyền cơ Sơ kỳ, hai tầng sau chính là Huyền Cơ Hậu Kỳ mà Ngưu Bản mới có tu vi Huyền Cơ Trung Kỳ ắt hẳn luyện được bốn tầng.
Cơ chế của Bạo Đao Pháp là tập hợp các chiếu thức liên hoàn với nhau, tầng này mạnh hơn tầng sau, mỗi chiêu đánh ra tích lại quán lực cho chiêu sau, nghe nói nếu có thể hoàn thành hết các chiêu thức của công phàp này có thể một chém g·iết c·hết Ngưu Mãng Vương.
Tuy có chút môn đạo nhưng Dạ Vũ cũng không rung động lắm, bởi để thực hiện hoàn thành chiêu thức công pháp cần một người thi triển có nguồn nguyên lực rất lớn, hơn nữa gánh nặng lên nhục thân không thể tưởng tượng được, công pháp này càng về sau càng mạnh chứ mấy chiêu đầu thi triển ra có khi mất hết nguyên lực và tác dụng cũng không lớn, hắn tự tin có thể đánh bại được Ngưu Phong.
“Không biết lệnh tiểu bối Ngưu Phong này có thể thi chiển được mấy chiêu”- bang chủ Mộc Bang trầm ngâm hỏi Ngưu Thiết
“Tầng đầu tiên có ba chiêu, mỗi chiêu 3 thức, mỗi thức 3 đòn, tổng cộng chín đòn, nếu tên Dạ Vũ có thể trụ được qua 3 chiêu này hắn sẽ thắng” Ngưu Bản trở nên trầm ngâm, hắn biết rõ thực lực của nhi tử mình, thi triển 3 tầng đầu đã là cực hạn của nó, nếu không thể chiến thắng chẳng khác nào cá nằm trên thớt.
“Dạ Vũ, đón lấy sự cuồng nộ của ta, thức thứ nhất Xuất”Ngưu Phong hét lớn vung đao chém về phía Dạ Vũ, hắn cũng vung đao đánh trả, lần đầu tiên cảm nhận được áp lực lớn như thế này từ đối thủ, rõ ràng sức nặng từ đao của Ngưu Bản đã tăng, không những thế, 3 đòn đầu đánh ra tạo thành thế dồn ép liên tiếp đè nên nhau khiến Dạ Vũ bị đẩy lùi về sau mất mấy bước.
“Thức thứ hai, Phá”
Ba đòn của thức này thế t·ấn c·ông khác hoàn toàn với thức thứ nhất, chủ yếu là đâm và sau đó chém ngang, đẩy Dạ Vũ liên tục vào thế bị động chống đỡ, hắn phải liên tục tránh né, sức t·ấn c·ông như vũ bão, đẩy Dạ Vũ ra tận mép chiến đài, nếu rơi khỏi đài thì tự nhiên là thua.
Có điều Dạ Vũ ngay lập tức nhận ra một điều, mỗi đòn của Ngưu Phong uy lực có thể mạnh thêm nhưng tốc độ rõ ràng tốc độ thi triển đang giảm, cho nên 2 thức đầu mục đích là để ép hắn vào thế khó tránh né bắt buộc phải đỡ thức thứ ba.
“Hừ, ta né”
Dường như Ngưu Phong cũng nhận ra suy nghĩ của Dạ Vũ, hắn dùng kế khích tướng
“Dạ Vũ, ta đã đỡ đòn mạnh nhất của ngươi, ngươi có giám đỡ đòn mạnh nhất của ta không, ngươi có dám khôngggg,……….thức thứ 3, bạooo”
“Ngươi tưởng ai cũng ngu như ngươi hả” –Hắn chửi thầm
Mọi người đang hồi hộp nhìn Ngưu Phong lao về phía Dạ Vũ, xem Dạ Vũ thảm bại thế nào sau chiêu này thì bất ngờ hắn phóng đao về phía Ngưu Phong, Ngưu Phong giật mình đành dùng đòn đầu tiên đánh bay đao của đối thủ, lao tới chém mạnh về phía Dạ Vũ, mọi người kinh ngạc khó hiểu, vứt đao đi đây là muốn b·ị c·hém c·hết sao? Thì bất ngờ Dạ Vũ cúi đầu xuống kéo tấm phản trải trên chiến đài khiến Ngưu Phong trượt chân chém trượt xuống sàn. Chớp thời cơ đối thủ mất thế hắn né ngang rồi vòng ra sau nhặt lên bản đao của mình, Ngưu Phong vì quán tính ngã dúi dụi xuống đất, hắn kinh hãi quay người lại phía sau thì chỉ thấy Dạ Vũ vung đao chém tới.
“một….hai…ba…bốn..Phá” Ngưu Bản chỉ kịp nâng đao cản trước ngực “keng”.Nguyên lực và nhiệt lượng từ đao của đối thủ đập vào ngực hắn, khiến lục phủ ngũ tạng chịu tổn thương lớn, kết hợp với v·ết t·hương lúc trước còn chưa lành hẳn, hắn phun ra ngụm máu tươi, chỉ kịp nhìn Dạ Vũ thì thào “Bổn cũ soạn lại” sau đó trực tiếp ngất đi.
Cả khán trường im lặng như tờ, không ai phải biết nói gì, Bốn Bang Chủ còn lại tám mắt nhìn nhau không biết phải mở lời trước như thế nào để không mất lòng Ngưu Bản, thì bất ngờ không biết từ đâu có tiếng nói vọng lên
“Tên vô liêm sỉ Dạ Vũ, đến việc hèn hạ như thế mà cũng nghĩ ra được”
“Ta không phục, loại tên kia đi”
“Đúng thế, thế này còn gì là nam tử hảo hán nữa” Đám đông thấy thế nhao nhao lên chửi cùng.
Trong khi đó hai huynh đệ Long Nhất khóe mắt giật đùng đùng, không ngờ sư đệ của mình thắng bằng thủ đoạn này, vừa vui mừngvừa xấu hổ.
Dạ Vũ thấy mọi người chửi mình thế hắn cũng im lặng chịu trận, trong chiến đấu sinh tử kẻ sống mới là anh hùng hảo hán.
“Tất cả nghe cho rõ đây, ta mới chỉ là thiếu niên, ban đêm ngủ vẫn còn sờ tí mẹ, cho nên chữ anh hùng hảo hán để kẻ khác làm đi”
Nhất thời khán đài im bặt, há hốc mồm, có người đang uống rượu sặc gần c·hết, đập chén xuống đất chửi.
“Câm miệng lại ngay tên tiểu gia hỏa kia”
“Con mẹ nó, lý lẽ như thế mà cũng có thể nghĩ ra được, kẻ này không diệt sớm sau này ắt sẽ thành đại họa cho thiên hạ”
“Đúng thế, loại hắn đi”
Sứ giả của Vân Tông nghe hắn nói thế phá lên cười ha hả “Hahaa, tiểu gia hỏa…mồm mép thật đáo để”
Bốn Bang Chủ còn lại cười khổ không thôi, không biết phải nhận xét thế nào về tên tiểu tử này nữa.
Đám đang đông chửi bới không ngớt thì bất ngờ Ngưu Bang Chủ đứng lên nói
“Mọi người nghe ta nói…………….tiểu bối Dạ Vũ đây quả thực chiến thắng rất xứng đáng, Ngưu Phong rõ ràng là đã bị ép tới mức phải dùng Bạo Đao bằng không hẳn sẽ thất bại, mặc dù hắn đã thi triển nhưng không thể chiến thắng được đối thủ thì tất nhiên sẽ không còn sức mà đánh, lúc đó chẳng khác nào cá nằm trên thớt, còn việc tấm phản, trong quy định không có cấm việc đó, kẻ nào thua kẻ đó thiệt, ta tuyên bố Dạ Vũ chiến thắng”
Mọi người thấy Ngưu Bản đứng lên nói thế nhất thời thôi bàn tán, bình tĩnh nghĩ lại quả thật tên Dạ Vũ nhìn thì có vẻ vô sỉ kia đúng là cũng có chút bản sự, bằng không thì cũng không ép được Ngưu Phong đến bước kia, nghĩ thông mọi nghĩ thông lại quay ra cảm thấy Ngưu Bang Chủ đúng là có con mắt nhìn thế sự.
“Ngưu Bang Chủ quả thật là công tâm, không hề thiên vị nhi tử của mình, giám thua giám nhận, đúng là bâc anh hùng hảo hán” – Không biết thế lực râu ria nào vuốt mông ngựa mở miệng
“Nói hay lắm,
“Ngưu Bang Chủ đúng là anh minh”
Dạ Vũ nghe thế thầm chửi lão Ngưu Bản đúng là sống lâu thành tinh, rõ ràng nhi tử của mình thua mất mặt nói một hồi lại thành mình anh minh, trình độ mồm mép của mình đúng là chỉ làm cho người ta muốn chém, thâm hậu thực sự mới là lão, có lẽ mình cần tu luyện thêm mõm công.
Doanh Bang Chủ Doanh Tà là đối thủ cạnh tranh vị trí đứng đầu trong Ngũ Bang với Ngưu Bang, hai người từ xưa cũng có hiềm khích với nhau, đã nhiều lần thua thiệt Ngưu Bản, lần này có cơ hội hạ nhục đối thủ tất nhiên cũng không thể bỏ qua, cười đểu quay sang nói:
“haha, Ngưu Bang Chủ không chỉ võ công cao cường mà võ mồm cũng thâm hậu không kém”
“Đó là điều tất nhiên, đâu như ai đó võ công đã kém võ mồm cũng không lại ai, phải không chư vị?”
“Ngươi..hừ, để xem nhà nào hôm nay là kẻ mạnh nhất”
Doanh Tà rất tự tin với Doanh Nhất là nhi tử của hắn, hắn có con muộn thành ra không có thế hệ cạnh tranh với Ngưu Thiết, nhưng thế hệ thứ hai thì lại khác. Doanh Nhất từ nhỏ đã nổi danh thiên tài ở Cự Phong thành, được mọi người ca tụng sau này trưởng thành có thể đối trọi lại được Ngưu Thiết, quả thực hắn là thiên tài thật.
Mười tuổi đã Huyền khí tứ giai, năm này mười hai tu vi đã là Huyền khí ngũ giai, nếu cứ theo cái đà này tầm hai mươi mấy tuổi hắn đã là Huyền Cơ như Ngưu Thiết, đến lúc đó chưa biết mèo nào cắn mỉu nào, tương lại sau này đúng là không thể hạn lượng.
Ngưu Bản nghe vậy cũng nhíu mày, ngoài Ngưu Phong thì Ngưu Bang chỉ còn Ngưu Dũng thực lực cũng tương đương huỵnh đệ của mình, đám nhi tử của hắn còn lại thiên phú có hạn, tối nay có vẻ Doanh Bang sẽ lên mặt, nhưng qua ngày mai thì…..
Bốn Bang Chủ còn lại tám mắt nhìn nhau, ai cũng biết Ngưu Bản nghĩ gì, bình thường nếu gặp kích tướng như vậy lão đâu để yên, hôm nay lại im lặng chỉ có điều làm sao bọn ta để m·ưu đ·ồ của lão thành công được.
Ngưu Thiết tiến hành bốc thăm phân cặp đối đầu, cặp sau là Yến Yến của Doanh Bang với một cô nàng bên Mộc Bang, Mộc Bang tất nhiên bị loại, Mộc Bang là đầu mối cung cấp thuốc và linh dược, nguyên đan cho bốn bang còn lại. Ở môi trường khốc liệt như sâm lâm này, việc b·ị t·hương và bỏ mạng là hết sức bình thường, cho nên thực lực tuy không mạnh nhưng Mộc Bang nhận được sự quan tâm rất lớn từ các bang khác, linh thảo, linh dược, tất cả đều ưu tiên trao đổi trước với giá cả phải chăng, tất nhiên thuốc và đan dược chữa thương cũng phải ưu tiên giá cả cho bốn bang còn lại, đôi bên cùng có lợi.
Chiến đài cứ như thế tiến hành, hết cặp này tới cặp khác, sau lượt đầu tính cả Dạ Vũ còn mười người tiến hành bốc thăm đấu vòng hai.
Trong mười người này tất nhiên Doanh Nhất và Doanh Yến Yến hai người, một tiểu cô nương bên Mộc Bang vì may mắn bốc phải đối thủ yêu nên thuận lợi tiến vào vòng trong, ngoài ra còn có Ngưu Dũng cùng với Triệu Tuấn của Triệu Bang, bốn người còn lại lần lượt chỉa đều cho các bang lớn còn lại, tuyệt chỉ có Dạ Vũ là thế lực ngoài Ngũ Bang, hắn mục đích tham gia không phải để dành chiến thắng, nếu gặp đối thủ yếu thì không ngại chiến thắng, còn quá mạnh thì tốt nhất trực tiếp đầu hàng, vào đến vòng sau này đã là có ít nguyên thạch bỏ túi, với hắn tuyệt đối mãn nguyện, bởi thế sau khi chiến Ngưu Phong hắn tranh thủ phục hồi nguyên lực, đợi gọi đến tên là đánh, có điều hắn vẫn âm thầm dùng tinh thần lực quan sát các đối thủ giao đấu.
Long Nhất không hiểu ra thái độ của hắn cũng không biết thưc lực của tiểu đệ mình
“Vũ Đệ, ta thiết nghĩ khó khăn lắm mới có cơ hội được thi đấu với những kẻ có thực lực, đệ nên quan sát đối thủ, nhận ra điểm mạnh, điểm yếu của họ mà giúp mình tiến bộ, không nên quá tập trung vào việc phục hồi, vòng sau thua có thể nhưng nếu bỏ lỡ cơ hội học hỏi thì rất đáng tiếc"
0