Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Mộng Sinh Giới
Unknown
Chương 169:
Băng Tử Huyên đứng lặng im trước ánh mắt của Tháp chủ tầng hai, không vội bước theo cô gái mang khí chất uy quyền ấy.
Ánh mắt sắc lạnh thường trực của hắn bỗng dịu lại đôi chút khi nhìn xuống hai bóng dáng nhỏ bé đang nằm trên mặt đất—Ayane và Mayu, hai cô gái vẫn còn run rẩy ôm lấy cơ thể đau đớn, trên cổ vẫn bị sợi xích trói chặt dưới chân bàn.
Hắn bước chậm đến gần, mỗi bước chân đều toát lên vẻ điềm tĩnh nhưng mang theo sức nặng của một sự hiện diện không thể xem nhẹ. Khi đứng trước hai cô gái, Băng Tử Huyên cúi nhẹ người, đặt chiếc huy hiệu của mình xuống dưới chân bàn. Chiếc huy hiệu tỏa sáng nhè nhẹ, như một lời tạm biệt lặng lẽ.
Hắn liếc nhìn Ayane và Mayu một lần nữa, ánh mắt sâu thẳm như truyền đạt điều gì đó mà không cần dùng đến lời nói. Sau một thoáng yên lặng, hắn khẽ nhắm mắt, như thể suy nghĩ một điều gì đó quan trọng. Khi đôi mắt mở ra, ánh sáng trong đó tựa hồ đã thay đổi, trở nên sắc bén nhưng không thiếu phần chân thành.
“Lần sau hãy cẩn thận,” giọng nói trầm thấp của hắn vang lên, mang theo chút uy nghiêm không thể phản bác, “không phải lúc nào cũng có người đến cứu hai người đâu. Nhớ kỹ lời tôi...”
Câu nói của hắn, thoạt nghe như một lời nhắc nhở, nhưng hàm chứa ẩn ý sâu sắc: lòng tốt quá mức, sự dễ dàng đặt niềm tin vào người khác—chúng chính là con dao hai lưỡi, cũng là điểm yếu chí mạng mà kẻ khác có thể lợi dụng để gây tai họa.
Dứt lời, hắn chạm nhẹ vào huy hiệu của mình. Ngay lập tức, ánh sáng từ chiếc huy hiệu bừng lên mạnh mẽ, lan tỏa ra xung quanh. Toàn bộ số điểm mà Băng Tử Huyên sở hữu được chuyển toàn bộ cho Ayane và Mayu.
Dòng chữ báo hiệu chuyển điểm xuất hiện trên màn hình lớn: “Điểm kinh nghiệm của Saito: 0. Điểm của Ayane và Mayu: Đã nhận toàn bộ.”
Trong khoảnh khắc ấy, huy hiệu của Băng Tử Huyên phát ra một tiếng “rắc” nhỏ. Nó vỡ ra thành từng mảnh, lặng lẽ biến mất trong không khí. Điều này đồng nghĩa với việc hắn chính thức rời khỏi cuộc chơi, không còn là học sinh của nơi đây, và cũng đã phá vỡ quy tắc của ngôi trường này.
Tuy nhiên, điều kỳ lạ là—không một tiếng chuông cảnh báo nào vang lên, không một h·ình p·hạt nào được áp dụng.
Những ánh mắt kinh ngạc của đám đông không che giấu được sự hoang mang. Họ đều hiểu, nếu là bất kỳ ai khác, việc làm trái luật như thế sẽ ngay lập tức bị trừng phạt. Nhưng đối với Băng Tử Huyên, ngay cả những người đứng đầu ngôi trường này cũng không dám động đến hắn.
Thế lực phía sau hắn là gì? Điều này mãi mãi là câu hỏi không lời đáp với hầu hết những kẻ đang đứng đây.
Khi ánh sáng từ huy hiệu cuối cùng lụi tắt, cô gái Tháp chủ đứng một bên quan sát tất cả, vẻ mặt không đổi nhưng trong lòng lại ẩn chứa một sự phức tạp khó tả. Cô xoay người, rút từ tay áo ra một lá bài mỏng như lưỡi dao.
Chỉ một cú phất tay nhẹ, lá bài lao đi như tia chớp, chém đứt sợi xích trói trên cổ Ayane và Mayu một cách gọn gàng.
Cô không nhìn hai cô gái, chỉ quay đầu lại nhìn Băng Tử Huyên, giọng nói bình thản nhưng mang ý thúc giục: “Đi thôi... cô ta không phải người thích chờ đợi lâu đâu.”
Băng Tử Huyên lặng lẽ đứng dậy. Hắn không nói thêm lời nào, ánh mắt lạnh lùng thường trực trở lại. Hắn quay người bước theo Tháp chủ tầng hai, để lại phía sau một không gian nặng nề nhưng tràn đầy sự cảm kích trong ánh mắt của Ayane và Mayu.
Hai cô gái, vẫn còn ngồi trên mặt đất, ánh mắt dõi theo bóng lưng của hắn khuất dần. Ayane khẽ chạm vào cổ mình, nơi sợi xích vừa bị cắt đứt, ánh mắt đong đầy sự cảm động. Cả hai đều cúi đầu thật thấp, như gửi lời cảm ơn lặng thầm.
“Cảm ơn...” lời nói nhỏ như thì thầm thoát ra từ môi họ, lẫn trong không khí tĩnh lặng nhưng đầy xúc động.
Trên đỉnh tòa nhà cao hàng chục tầng nằm ở ngoại ô Tokyo, một sân lớn trải dài, được bao quanh bởi lưới sắt chống gió. Ánh sáng ban ngày tháng mười hai nhạt nhòa, mặt trời treo lơ lửng trên bầu trời xám trắng, làm nổi bật không khí lạnh giá của mùa đông.
Gió thổi qua từng khe lưới sắt mang theo hơi thở của tuyết sắp rơi, khiến cả không gian toát lên vẻ buốt giá lạ thường.
Băng Tử Huyên bước lên sân thượng, bước chân không nhanh không chậm, ánh mắt sắc lạnh thoáng lướt qua khung cảnh rộng lớn phía trước. Phía xa, những ngôi nhà và rừng cây trơ trụi mùa đông hiện lên trong tầm mắt như một bức tranh tĩnh lặng, gợi lên cảm giác cô lập và tĩnh mịch.
Bên cạnh hắn, cô gái dẫn đường - tháp chủ tầng hai, Arisugawa Kyouka, với mái tóc dài búi cao đuôi ngựa, đôi mắt sắc sảo bị che đi bởi dải băng đỏ mảnh buộc ngang. Trang phục đơn giản nhưng phảng phất sự uy nghiêm, từng bước chân của cô ta không phát ra tiếng động, như thể hòa vào làn gió.
Arisugawa Kyouka dừng lại khi đến gần lan can lưới sắt, nơi đã có một người đứng đợi từ lâu. Đó là Tsubaki, đang đứng quay lưng về phía họ. Mái tóc dài bạch kim của cô ta buông xuống, bay nhẹ trong làn gió. Tsubaki đặt hai tay lên lan can, ánh mắt chăm chú nhìn xuống khung cảnh bên dưới.
“Hội trưởng Tsubaki, tôi đã đưa cậu ta đến cho cô rồi đây.” Kyouka lên tiếng, giọng nói lạnh nhạt nhưng mang theo sự kính cẩn nhất định.
Tsubaki vẫn giữ im lặng, không quay lại. Cô ta khẽ nghiêng đầu, ánh mắt vẫn hướng xuống dưới, như đang suy tư điều gì đó sâu sắc. Sau một lúc, giọng nói trầm thấp và điềm nhiên của cô ta vang lên: “Băng Tử Huyên... cậu tới rồi.”
Cô ta từ từ quay người lại, đôi mắt sâu thẳm dừng trên khuôn mặt của Băng Tử Huyên. Ánh nhìn không có sự bất ngờ, chỉ là một sự đánh giá, như thể cô ta đã biết trước tất cả những gì sẽ xảy ra.
Tsubaki khẽ liếc sang Kyouka, một nụ cười nhẹ thoáng hiện trên gương mặt lạnh lùng: “Arisugawa, cô có thể đi được rồi. Cảm ơn cô.”
Kyouka hơi cúi đầu, ánh mắt bình thản đáp lời: “Nếu vậy, tôi cũng không làm phiền hai người nữa. Xin phép.”
Cô ta lùi lại vài bước, rồi bất ngờ cơ thể dần tan biến trong không khí, như thể chưa từng hiện diện. Chỉ còn lại những lá bài bạc nhỏ xoay tròn trong gió, lấp lánh dưới ánh sáng nhạt nhòa của mặt trời. Những lá bài bay lượn một cách nhẹ nhàng, rồi từng chiếc một tan biến hoàn toàn, hòa vào làn gió lạnh buốt.
Không gian trở nên im lặng, chỉ còn tiếng gió rít qua lưới sắt. Tsubaki vẫn đứng thẳng, ánh mắt thoáng động, nhưng thay vì nhìn vào Băng Tử Huyên, cô ta hướng ánh nhìn vào khoảng không vô định.
“Hai vị tiền bối... cũng vẫn là phiền hai người.”
Giọng nói của cô ta vang lên, không lớn nhưng rõ ràng, như đang gửi đến những người mà sự hiện diện không thể thấy được bằng mắt thường. Lời nói ấy không phải dành cho Băng Tử Huyên, mà như một lời nhắc nhở sắc bén với những kẻ đang ẩn nấp trong bóng tối.
Cơn gió mùa đông lạnh buốt thổi qua, mang theo một cảm giác nặng nề, tựa như mọi thứ trên sân thượng này đều đang lắng đọng trong sự chờ đợi.
Trên sân thượng ngập tràn ánh sáng ban ngày, hai thân ảnh đột ngột xuất hiện như những bóng mờ thoát ra từ một cơn gió mạnh. Sự hiện diện bất ngờ của họ khiến không gian như lắng lại.
Băng Tử Huyên khẽ giật mình, ánh mắt thoáng ngưng trọng. Dẫu sự bình tĩnh vốn là bản năng của hắn, nhưng sự xuất hiện này, không một âm thanh báo trước, vẫn khiến hắn cảm thấy áp lực vô hình.
Một người đàn ông dáng người cao lớn, khoác trên mình chiếc trường bào đen thêu bạc, từng đường nét trên trang phục như băng giá tan chảy thành dòng. Gương mặt nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén như kiếm nhìn qua Tsubaki, không buồn lướt qua Băng Tử Huyên dù chỉ một chút.
Bên cạnh hắn, một người phụ nữ xuất hiện với dáng vẻ thanh thoát nhưng toát lên uy nghiêm không thể xem thường. Mái tóc đen búi gọn, cố định bằng một chiếc trâm vàng khắc hình mặt trời tỏa sáng rực rỡ.
Cô ta vận một bộ kimono cách tân, sắc trắng ngà tinh khiết, được thêu tinh xảo những tia nắng mặt trời bằng chỉ đỏ cam, hòa cùng hoa văn mây vàng nhạt, như tôn thêm vẻ kiêu hãnh lẫn nguy hiểm của người mặc.
Người đàn ông nhếch môi cười, ánh mắt nhìn Tsubaki đầy đánh giá:
"Được lắm. Bọn ta ẩn mình lâu như vậy, vậy mà vẫn bị ngươi phát hiện. Không tồi."
Người phụ nữ bên cạnh khẽ mỉm cười, chất giọng nhẹ nhàng nhưng mang theo sự sắc sảo đến lạnh người:
"Không ngờ hậu duệ của Nhật Dạ vương triều lại có ánh mắt tinh tường đến thế. Có vẻ những gì nghe được về ngươi đều không hề sai lệch."
Tsubaki không hề nao núng trước những lời nhận xét. Cô mỉm cười nhã nhặn, cúi đầu một cách vừa phải, giọng nói vang lên với vẻ kính cẩn nhưng không hề tự ti:
"Hai vị tiền bối quá lời. Nếu không phải hai người cố ý để lại một chút hiện diện, tiểu bối e rằng khó lòng nhận ra. Nhưng dù vậy, sự hiện diện của hai vị vẫn làm nơi đây thêm phần vinh hạnh."
Người đàn ông cười nhạt, ánh mắt đầy thâm ý:
"Vẫn là khéo miệng như lời đồn. Chúng ta, hôm nay cũng chỉ là tình cờ ghé qua."
Người phụ nữ khẽ nghiêng đầu, ánh mắt sắc lạnh thoáng qua Tsubaki nhưng lại chất chứa ý vị sâu xa:
"Hậu duệ hoàng gia, nhưng ngươi vẫn giữ được sự khiêm tốn và chừng mực. Những người trẻ tuổi có thể dành được chút tán thưởng từ ta cũng là không nhiều."
Tsubaki cúi nhẹ đầu lần nữa, nụ cười nhàn nhạt không đổi:
"Được hai vị khen ngợi là vinh dự lớn lao. Tiểu bối sẽ ghi nhớ."
Trong ánh sáng nhạt dần của chiều đông, gió trên sân thượng thổi mạnh. Người phụ nữ với dáng vẻ thanh nhã nhưng đầy uy quyền khẽ liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, nụ cười thoáng hiện trên môi như mang theo chút trêu chọc:
"Thôi được rồi, chúng ta cũng không nên quấy rầy đôi trẻ nữa. Đi thôi."
Giọng nói của cô ta nhẹ nhàng nhưng mang theo quyền uy khó cưỡng. Người đàn ông bên cạnh khẽ nhướn mày, rồi cười nhạt đáp lại, ánh mắt lướt qua người phụ nữ:
"Ta biết rồi, không cần nhắc."
Cả hai không nói thêm lời nào nữa. Trong chớp mắt, thân ảnh của họ dường như hòa tan vào làn gió đông, từng mảnh ánh sáng nhạt nhòa như cơn sương mù tan biến dần.
Tsubaki dõi theo bóng họ cho đến khi hoàn toàn biến mất. Gió lạnh thổi tung mái tóc của cô, nhưng cô vẫn bất động, ánh mắt thoáng nét trầm ngâm và có phần nghiêm trọng. Sau vài giây yên lặng, cô chậm rãi quay sang nhìn Băng Tử Huyên, nét mặt thoáng căng thẳng, nhưng giọng nói cố gắng giữ bình tĩnh:
"Tên nhà cậu… vậy mà lại có liên hệ với loại cường giả đáng sợ như thế này. Nếu hai người họ mang sát ý, e rằng chúng ta không thể thoát khỏi phiền phức lớn."
Băng Tử Huyên nhíu mày, nét mặt hiện lên vẻ bối rối. Hắn chưa bao giờ gặp hai người này trước đây, càng không hiểu sao họ lại xuất hiện ở đây. Ngay lập tức, hắn đáp lại bằng giọng điệu dứt khoát nhưng thành thật:
"Hai người họ là ai? Tôi thực sự không biết. Đây là lần đầu tiên tôi gặp. Cô nói tôi quen họ… chắc chắn là hiểu nhầm rồi."
Tsubaki khẽ nhìn Băng Tử Huyên, ánh mắt sắc sảo như muốn dò xét tận sâu bên trong hắn. Một tia sáng thoáng qua trong đôi mắt của cô, như thể cô vừa nhận ra điều gì đó. Nhưng thay vì vạch trần, Tsubaki chỉ khẽ cười nhạt, nét mặt trở lại bình tĩnh, giọng nói trầm xuống đầy ẩn ý:
"Thôi được rồi. Chuyện này để sau đi. Chuyện tôi muốn nói với cậu hôm nay vẫn quan trọng hơn."
Nói xong, cô nhẹ nhàng giơ tay lên, từ đầu ngón tay của cô tỏa ra một luồng sáng mỏng như sợi tơ, dệt thành một lớp kết giới mỏng bao quanh cả hai. Ánh sáng từ kết giới mờ nhạt, nhưng rõ ràng nó mang lại một cảm giác an toàn tuyệt đối, chặn đứng mọi âm thanh có thể lọt ra ngoài.
Tsubaki hít một hơi thật sâu, đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Băng Tử Huyên, sẵn sàng cho cuộc trò chuyện.