Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Mộng Sinh Giới
Unknown
Chương 170: Tàn đồ
Chiếc xe ô tô lướt đi trên con đường trải dài vào trung tâm Tokyo, ánh đèn đường vàng nhạt lấp lánh như những vì sao bị kéo xuống mặt đất. Phía trước, người tài xế với dáng vẻ điềm tĩnh chăm chú vào vô lăng, ánh mắt không rời khỏi dòng xe cộ đông đúc đang nối dài dưới bầu trời đêm.
Băng Tử Huyên ngồi ở hàng ghế sau, ánh mắt lơ đãng nhìn ra cửa sổ. Những tòa nhà cao tầng mọc san sát hai bên đường, các bảng hiệu neon phát sáng rực rỡ, phản chiếu qua kính xe thành những dải màu loang lổ.
Tokyo về đêm chưa bao giờ ngủ, nhưng trái tim hắn lúc này lại trầm mặc, như bị kéo xuống một vực sâu không đáy.
Hắn ngả đầu ra lưng ghế, đôi mắt nửa khép nửa mở, ánh sáng từ những ngọn đèn bên ngoài chiếu lên gương mặt tuấn tú nhưng thoáng chút u ám.
Kể từ lúc chia tay Tsubaki trên tầng thượng, tâm trí hắn không lúc nào ngừng quay cuồng với những lời cô ta nói. Những từ ngữ ấy dường như đã khắc sâu vào tâm trí hắn, từng chữ vang lên rõ ràng như thể Tsubaki vẫn còn đang đứng trước mặt:
“Băng Tử Huyên... Hiện tại thông tin mảnh tàn đồ kia đang nằm trong tay một người Mỹ, trước đây là một doanh nhân nổi tiếng với khối tài sản khổng lồ. Ông ta là một tay chơi đồ cổ chính hiệu, không có hội nghị đấu giá lớn nào mà ông ta không tham gia.
Bởi vậy, ông ta nắm giữ rất nhiều cổ vật, trong đó có cả mảnh tàn đồ mà chúng ta cần. Chỉ cần thêm mảnh đó, ghép với hai mảnh tôi đang có, chúng ta sẽ sở hữu bản đồ hoàn chỉnh dẫn đến Cổ Địa."
Ánh mắt Băng Tử Huyên trở nên sâu thẳm hơn khi nhớ lại đoạn sau. Giọng Tsubaki khi ấy trầm thấp nhưng nặng nề, phản chiếu sự khó khăn trong nhiệm vụ mà cô giao cho hắn:
“Nhưng không chỉ đơn giản là một vật sở hữu quý giá. Người đàn ông đó hiện đang bị giam giữ trong nhà tù khét tiếng nhất nước Mỹ – một pháo đài biệt lập giữa lòng biển khơi. Nhà tù ấy được canh giữ nghiêm ngặt đến mức gần như không có cách nào để tiếp cận. Ngay cả việc đến gặp ông ta cũng đã là không tưởng, chứ đừng nói đến chuyện lấy được mảnh tàn đồ.”
Hắn nhắm mắt lại, thở ra một hơi dài. Bên ngoài, những ánh đèn rực rỡ như đang xoay vòng trước mắt, nhòe đi trong dòng suy nghĩ.
Chiếc taxi màu vàng lăn bánh trên con đường nhộn nhịp dẫn vào trung tâm khu phố Shibuya, một trong những nơi sầm uất nhất Tokyo. Đây là khu vực mà ánh sáng không bao giờ tắt, nơi những bảng quảng cáo neon khổng lồ, những màn hình LED chiếu sáng rực rỡ cả một góc trời, và dòng người tấp nập không ngừng đổ về.
Dù đã gần nửa đêm, nơi này vẫn không hề giảm đi sự náo nhiệt.
Xe dừng lại trước một ngã tư đông đúc. Người tài xế taxi quay đầu lại, liếc nhìn qua Băng Tử Huyên và gật đầu nhẹ:
''Đến nơi rồi.''
Băng Tử Huyên mở cửa bước xuống. Tiếng ồn ào từ đám đông và tiếng nhạc điện tử phát ra từ các cửa hàng tràn vào lấp đầy tai hắn. Người tài xế, sau khi chắc chắn rằng hắn đã xuống xe an toàn, liền đánh tay lái, hòa mình vào dòng xe cộ không ngừng nghỉ.
Hắn đứng lại một lúc, đôi mắt đen lạnh lùng đảo qua quang cảnh xung quanh. Những tòa nhà cao tầng rực rỡ ánh đèn vươn lên trời cao, từng biển hiệu và màn hình chiếu hình ảnh rực rỡ, quảng bá mọi thứ từ thời trang đến công nghệ.
Hắn không quen thuộc với nơi này. Đây là lần đầu tiên hắn đặt chân đến Shibuya – một khu phố xa hoa, tràn đầy sức sống, nhưng đối với hắn lại chẳng mang chút gì gần gũi.
Hắn nhét tay vào túi áo khoác, cúi đầu bước đi, đôi chân dẫn hắn vào dòng người đông đúc. Nhưng trong đầu hắn, sự náo nhiệt ấy chẳng hề làm vơi đi những suy nghĩ nặng trĩu.
“Tsubaki...” Hắn thầm gọi tên cô ta, ánh mắt thoáng lạnh lại, từng lời nói của cô trên tầng thượng hôm đó vọng về rõ mồn một.
“Cái c·hết của hai người kia... gần như chắc chắn là có liên quan đến cô ta. Cô ta rõ ràng đang dùng cách đó để thúc ép mình nhanh chóng nhận nhiệm vụ c·hết tiệt này. Nhưng Tsubaki, đừng tưởng rằng cứ mang Hàn Tuyết ra làm con tin tinh thần là tôi sẽ ngoan ngoãn nghe theo cô mãi.”
Hắn khẽ nhếch môi cười nhạt, một nụ cười đầy khinh thường nhưng cũng chất chứa sự giận dữ kìm nén. Hắn bước ngang qua một màn hình LED khổng lồ chiếu quảng cáo rực rỡ, nhưng chẳng buồn để mắt đến.
“Tàn đồ? Cổ Địa? Thần Bảo? Tsubaki, cô nghĩ tôi là kẻ dễ bị mấy thứ viển vông đó dụ dỗ sao? Cô muốn tìm mẹ mình, tôi hiểu. Nhưng đừng lấy lý do đó để đẩy tôi vào chỗ c·hết. Hàn Tuyết là em gái tôi, là tất cả của tôi. Cô muốn tôi làm con tốt thí mạng để cứu mẹ cô, đừng mơ.”
Hắn dừng chân lại bên lề đường, đôi mắt nhìn về phía dòng người tấp nập qua lại trên vạch qua đường lớn của Shibuya – nơi hàng ngàn người di chuyển cùng một lúc, một biển người không dứt.
“Hàn Tuyết...” Hắn nhắm mắt lại, hình ảnh cô em gái hiện lên trong đầu. Ánh mắt ngây thơ, giọng nói dịu dàng của cô như lưỡi dao khắc sâu vào tim hắn. Vì cô, hắn sẵn sàng làm mọi thứ. Nhưng để bản thân trở thành một quân cờ trong tay Tsubaki, đó là điều hắn không thể chấp nhận.
“Tsubaki, tôi không phải là người cô có thể dễ dàng điều khiển. Nếu muốn ép tôi, thì cứ thử đi. Nhưng tôi sẽ tìm cách khác, một cách mà tôi có thể tự mình cứu Hàn Tuyết mà không cần phải bước vào bẫy của cô.”
Băng Tử Huyên đứng gần cột đèn ở góc phố, đôi mắt lặng lẽ quan sát dòng người qua lại không ngừng nghỉ. Ánh sáng rực rỡ từ những bảng hiệu neon hòa cùng tiếng cười nói náo nhiệt của đám đông khiến khung cảnh thêm phần sống động, nhưng trong lòng hắn, sự tĩnh lặng vẫn bao trùm.
Hắn liếc nhìn đồng hồ trên tay. Kim giờ đã chỉ gần 11 giờ đêm. Một cơn gió lạnh lùa qua, khiến tà áo khoác đen của hắn khẽ lay động. Người đi đường vẫn vội vã lướt qua, chẳng mấy ai chú ý đến hắn – một người đàn ông với dáng vẻ trầm mặc, như thể đang chờ đợi điều gì đó.
Bất chợt, một cảm giác lạ thoáng qua sau lưng. Trước khi kịp quay đầu lại, một bàn tay nhỏ nhắn khẽ chạm vào vai hắn. Một giọng nói quen thuộc vang lên ngay sát bên tai:
Saito-sensei, thầy chờ em ở đây lâu chưa?
Băng Tử Huyên quay đầu lại, bắt gặp khuôn mặt tươi tắn của Akane. Cô gái trẻ đứng đó, đôi mắt sáng long lanh, đôi môi khẽ nhếch lên một nụ cười tinh nghịch. Hắn thản nhiên đáp:
Cũng chỉ mới hơn 5 phút thôi.
Akane nghe vậy liền nhướng mày, giọng điệu không giấu nổi sự ngạc nhiên pha chút trách móc:
Thầy đến sớm thật đó, Saito-sensei!
Hắn thoáng mỉm cười, nhưng không nói gì thêm. Thực tế, hắn đã đến sớm hơn tận 20 phút. Không phải vì lo lắng cô đến muộn, mà vì hắn muốn có thời gian để quan sát mọi thứ xung quanh.
Lần này tôi gọi cô đến là vì có vài chuyện cần nhờ cô giải đáp. Có thể cô biết đến, và tôi cần một chút thông tin. – Hắn nói, giọng trầm nhưng không kém phần nghiêm túc.
Akane thoáng nghiêng đầu, ánh mắt hiện lên chút tò mò.
Chuyện quan trọng đến mức khiến thầy phải hẹn em ra đây sao? – Cô dừng lại một chút, rồi mỉm cười rạng rỡ. – Thôi được rồi, nể tình lần này thầy dẫn em đi ăn ở nhà hàng cao cấp, em sẽ nói tất cả những gì em biết!
Chưa kịp để Băng Tử Huyên phản ứng, Akane đã nhanh tay nắm lấy cổ tay hắn, kéo đi một cách đầy khẩn trương.
Chúng ta đến nhà hàng [Aurora Sky] đi, chỗ đó rất thích hợp để nói chuyện nghiêm túc! – Cô nói, giọng đầy hứng khởi.
Băng Tử Huyên bất đắc dĩ để cô kéo đi, chân bước theo thầm nói:
''Đúng là cô chẳng thay đổi chút nào, vẫn giữ nguyên cái bản tính ham ăn này.''
Hắn thầm lắc đầu, nhưng khóe miệng khẽ cong lên.
Cả hai hòa vào dòng người đông đúc ở đoạn ngã tư nổi tiếng của Shibuya. Những ánh đèn rực rỡ chiếu xuống, phản chiếu trên những tấm kính và màn hình khổng lồ, tạo nên một khung cảnh vừa lộng lẫy, vừa đầy sức sống. Akane vẫn kéo hắn đi không ngừng nghỉ, nét mặt cô đầy phấn khích, còn Băng Tử Huyên thì chỉ biết thở dài, bước theo cô gái trẻ đầy năng lượng này.