Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Mộng Sinh Giới
Unknown
Chương 173: Tiểu tử- ngươi vậy mà dám khó chịu với ta!?
Thời gian như dòng nước chảy, thoáng cái đã gần một năm nữa trôi qua. Không khí của năm mới đang dần bao trùm lên Tokyo, mang theo sự hối hả và nhộn nhịp đặc trưng của những ngày cuối năm.
Băng Tử Huyên, từ đêm Giáng Sinh đầy xúc động đó, đã chuyển đến sống tạm cùng Kira và Hàn Tuyết trong một căn nhà trung lưu nhỏ nhắn ở Tokyo.
Ngôi nhà không lớn, chỉ là một không gian đơn giản, nhưng đầy đủ tiện nghi và ấm cúng. Ánh sáng dịu nhẹ từ cửa sổ chiếu vào phòng khách, nơi Băng Tử Huyên đang ngồi trầm ngâm trên chiếc ghế sofa cũ. Trên tay hắn là một cốc cà phê nóng, khói bốc lên nghi ngút hòa quyện vào không khí lạnh của buổi sáng Tokyo trước thềm năm mới.
Bầu trời hôm ấy không đẹp, những đám mây xám xịt như muốn phủ kín cả thành phố, mang theo chút u ám và nặng nề. Nhưng có lẽ, khung cảnh này lại phản chiếu đúng tâm trạng của Băng Tử Huyên. Hắn khẽ đưa điếu thuốc lên môi, hít sâu một hơi, rồi chậm rãi thở ra làn khói trắng mỏng manh.
Ánh mắt của hắn lơ đãng nhìn về phía xa, qua ô cửa sổ nhỏ. Trong đôi mắt ấy, sự trầm tư hiện rõ, như đang chất chứa hàng loạt suy nghĩ không lời. Từ lâu, hắn không phải là người yêu thích thuốc lá, thậm chí luôn coi nó là thứ độc hại.
Nhưng chẳng hiểu sao, trong những ngày gần đây, hắn lại tìm đến nó như một cách để xoa dịu đi nỗi lo âu và áp lực đang đè nặng trong lòng. Mùi khói thuốc cay nồng len lỏi trong không khí, mang đến một cảm giác lạ kỳ: vừa mơ hồ, vừa nhẹ nhõm.
Từ phía hành lang dẫn vào phòng khách, Kira xuất hiện, bộ quần áo đơn giản nhưng vẫn tôn lên nét đẹp thanh thoát của cô. Cô khựng lại một chút khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Ánh mắt sắc bén của cô thoáng hiện lên vẻ bất ngờ khi thấy Băng Tử Huyên đang cầm điếu thuốc trên tay, động tác hút và nhả khói thành thục đến mức khó tin.
"Ân nhân," Kira cất giọng, phá tan không khí yên lặng, "ngài bây giờ cũng đã h·út t·huốc rồi sao?"
Băng Tử Huyên quay đầu lại, ánh mắt bình thản nhìn cô, như thể hành động của mình chẳng có gì đáng bận tâm.
"Cũng chỉ mới gần đây thôi," hắn đáp gọn, giọng điệu có chút trầm ngâm.
Hắn đưa tay gẩy tàn thuốc, để những mẩu tro xám rơi xuống chiếc gạt tàn trước mặt, rồi dụi điếu thuốc còn cháy dở một cách dứt khoát. Dường như hắn không muốn kéo dài thêm thói quen này trước mặt Kira.
Kira ngồi xuống chiếc ghế đối diện, đôi mắt hơi nheo lại nhìn hắn chăm chú.
"Ngài vốn không phải người thích khói thuốc. Thật khó mà tưởng tượng được có ngày ngài lại thành thạo việc này như một người đã hút lâu năm vậy."
Băng Tử Huyên khẽ cười, nhưng nụ cười ấy không mang nhiều ý vui vẻ, mà tựa như một cách để che giấu cảm xúc bên trong.
"Đôi khi, một vài điều ta không thích lại trở thành thứ khiến ta nhẹ nhõm... ít nhất là tạm thời."
Kira im lặng một lúc, ánh mắt cô như muốn đọc thấu tâm trạng phức tạp của hắn. Dù không nói ra, nhưng cô hiểu rằng những áp lực và lo toan mà Băng Tử Huyên đang phải gánh chịu không phải điều dễ dàng có thể sẻ chia.
"Nếu nó khiến ngài cảm thấy dễ chịu hơn, tôi sẽ không can thiệp. Nhưng ân nhân, đừng để nó chiếm lấy ngài. Một người như ngài, tôi tin rằng có thể đối diện với bất kỳ điều gì mà không cần dựa vào thứ này."
Lời nói của Kira nhẹ nhàng nhưng không kém phần thẳng thắn, mang theo sự quan tâm chân thành. Băng Tử Huyên im lặng, ánh mắt trở nên sâu thẳm hơn. Sau một lúc, hắn khẽ gật đầu, như để đáp lại lời khuyên của cô.
Bầu không khí trong phòng khách dần trở nên yên ả, chỉ còn lại hơi ấm từ cốc cà phê trên bàn và ánh sáng nhàn nhạt từ bầu trời u ám ngoài kia.
Bầu không khí trong căn phòng nhỏ trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Băng Tử Huyên đặt cốc cà phê xuống bàn, đôi mắt ánh lên vẻ quyết tâm không thể lay chuyển. Hắn cất giọng trầm ổn nhưng đầy quả quyết:
"Kira, tôi đã quyết định rồi. Tôi sẽ làm mọi thứ để cứu Hàn Tuyết, cho dù phải tiến vào Cổ Địa nguy hiểm như cô từng nói. Tôi nhất định sẽ thay đổi bản mệnh của Hàn Tuyết – 'Bản Mệnh Tuyệt Tẫn' – thứ đã đẩy con bé vào vòng xoáy bi thương này."
Kira nghe lời hắn, ánh mắt thoáng lộ vẻ phức tạp. Cô im lặng vài giây, dường như cân nhắc từng lời nói trước khi đáp lại:
"Ân nhân, suy nghĩ này của ngài, Kira hiểu rõ hơn bất kỳ ai. Nhưng tôi cũng đã nói với ngài rồi, Cổ Địa không phải là nơi mà một người bình thường có thể dễ dàng đặt chân vào. Nơi đó thực sự vô cùng nguy hiểm, không chỉ bởi những cạm bẫy mà còn bởi những sinh vật đáng sợ luôn chực chờ đoạt mạng bất kỳ ai. Thành tâm mà nói..."
Cô ngừng lại, ánh mắt thẳng thắn nhìn hắn:
"... với thực lực hiện tại của ngài, tỷ lệ sống sót gần như là con số không."
Những lời này như một cú đấm thẳng vào lòng kiên định của Băng Tử Huyên, nhưng hắn không để lộ bất kỳ dao động nào. Ngược lại, hắn chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt càng thêm kiên định, như đã sẵn sàng đối mặt với mọi hiểm nguy trước mắt.
Ngay khi bầu không khí căng thẳng tưởng chừng sẽ kéo dài, bất chợt, từ người Kira, một làn khói mỏng bồng bềnh thoát ra. Làn khói nhanh chóng kết tụ lại thành hình dạng của một nữ nhân tuyệt sắc, toàn thân phát ra ánh sáng mờ ảo. Làn khói ấy như hòa vào không gian, bao phủ bởi một khí chất thần tiên thoát tục.
Băng Tử Huyên lập tức nhíu mày, bản năng khiến hắn hơi lùi lại một bước, ánh mắt đầy cảnh giác. Hắn đã đối diện với không ít hồn thể trong đời, nhưng hồn thể trước mặt hắn lúc này thực sự khác biệt.
Sự uy nghiêm, thanh cao, và vẻ đẹp hoàn mỹ của nữ nhân này khiến hắn không khỏi kinh ngạc, thậm chí trong một thoáng hắn đã quên cả sự phòng bị.
Nữ nhân đó cất giọng, thanh âm như tiếng chuông ngân vang, vừa nhẹ nhàng lại vừa áp đảo:
"Tiểu tử, không cần phải sợ hãi. Ta không có ý hại ngươi. Sao phải căng thẳng như thế chứ?"
Kira đứng bên cạnh cũng bị bất ngờ trước sự xuất hiện của nữ nhân này. Cô cau mày nhìn về phía hồn thể, giọng nói không giấu được chút trách móc:
"Điệp Linh Tú, sao cô lại xuất hiện? Tôi đâu có cho phép cô ra ngoài lúc này!"
Nữ nhân được gọi là Điệp Linh Tú khẽ cười, nụ cười mang theo vẻ tinh nghịch nhưng vẫn toát lên khí chất thần tiên:
"Ta ở trong người cô mãi như vậy thật sự rất khó chịu. Ta chỉ muốn trực tiếp nói chuyện với tên tiểu tử này. Có gì đâu mà cô phải phiền lòng?"
Kira nghe vậy, ban đầu định phản bác, nhưng nghĩ lại, lời của Điệp Linh Tú cũng không phải không hợp lý. Cô hít sâu một hơi, cố lấy lại bình tĩnh, rồi quay sang Băng Tử Huyên, giọng nói đã hòa hoãn hơn:
"Ân nhân, cô ấy là Điệp Linh Tú. Nếu ngài có thắc mắc gì về Cổ Địa, cô ấy có lẽ sẽ cho ngài những câu trả lời chính xác nhất."
Băng Tử Huyên thoáng nhíu mày, ánh mắt di chuyển từ Kira sang Điệp Linh Tú. Nữ nhân này quả thực khiến hắn cảm thấy khó lường, nhưng ánh mắt sáng ngời và thái độ điềm nhiên của cô ta không mang theo ác ý.
Điệp Linh Tú nhướng mày, ánh mắt như đang đánh giá Băng Tử Huyên. Sau vài giây im lặng, cô cất giọng:
"Tiểu tử, nếu ngươi muốn cứu em gái mình, ta có thể giúp ngươi hiểu rõ hơn về nơi gọi là Cổ Địa. Nhưng trước hết, ngươi cần phải chứng minh rằng ngươi có đủ quyết tâm để đối mặt với những gì kinh khủng nhất. Vì nơi đó, không chỉ là hiểm nguy, mà còn là nơi thử thách ý chí đến cực hạn."
Băng Tử Huyên nghe Điệp Linh Tú nói về lòng can đảm và quyết tâm, khóe môi hắn nhếch lên thành một nụ cười khẽ, ánh mắt hiện rõ vẻ cứng rắn. Hắn hít một hơi sâu, đặt tàn thuốc trong tay xuống, giọng nói trầm thấp nhưng không kém phần sắc bén:
"Ngay cả mạng sống ta còn không màng, cô lại đi nói về quyết tâm với ta. Nếu cô đã hiểu rõ về Cổ Địa đến như vậy, thì tốt nhất hãy nói thẳng ra những gì ta cần biết. Còn nếu không, ta đây tự mình tìm hiểu cũng chẳng sao. Nhưng nếu cô đã nghi ngờ lòng quyết tâm của ta, vậy thì không cần phải phí lời làm gì. Ta tự bước trên con đường của mình, không cần ai phải ban phát lòng thương hại."
Những lời hắn nói không lớn, nhưng từng câu từng chữ như lưỡi dao sắc bén, toát lên vẻ lạnh lùng và kiên định đến khó tin.
Điệp Linh Tú, vốn từ đầu mang thái độ điềm tĩnh, nghe lời này lại bất giác thoáng ngạc nhiên. Đôi mắt lấp lánh như sao của cô ta thoáng chớp, ánh lên chút ngỡ ngàng, rồi nhanh chóng chuyển thành nét nghiêm nghị. Cô ta lơ lửng trong không khí, hồn thể dao động như thể hiện cảm xúc phức tạp của chính mình.
"Tiểu tử này," Điệp Linh Tú cuối cùng cất giọng, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Băng Tử Huyên. "Ngươi đây là đang giận dỗi với ta sao? Ta chỉ có ý tốt muốn nhắc nhở ngươi, vậy mà ngươi lại mang cái thái độ cứng đầu, khó chịu này để đối đãi với ta?"
Giọng nói của cô ta tuy nhẹ nhàng, nhưng mang theo uy áp vô hình, như một vị trưởng bối đang khiển trách kẻ hậu bối không hiểu chuyện.
Điệp Linh Tú khẽ khoanh tay trước ngực, đôi môi nở một nụ cười mỉa mai. Cô ta hạ người xuống, đến gần Băng Tử Huyên hơn, rồi nhướng mày, giọng nói có chút trêu chọc:
"Ngươi nghĩ rằng với thực lực và cái tính khí bướng bỉnh này của ngươi, có thể tiến vào Cổ Địa? Hừm, đừng nói đến việc sống sót trở ra, ngay cả việc đi tìm được mảnh tàn đồ thứ ba kia ngươi cũng chẳng làm nổi. Chỉ có miệng lưỡi mà không có thực lực, ngươi nghĩ mình là ai chứ?"
Nói đoạn, cô ta không đợi Băng Tử Huyên đáp lại, chỉ nhẹ nhàng đưa ngón tay mảnh khảnh lên. Một làn khói mỏng phát ra từ hồn thể, tụ lại nơi đầu ngón tay cô.
"Ta không cần ngươi nói thêm một lời nào. Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là kẻ không biết trời cao đất dày."
Dứt lời, Điệp Linh Tú dùng ngón tay chạm nhẹ vào trán của Băng Tử Huyên. Lực từ đầu ngón tay truyền xuống, không mang theo đau đớn, nhưng lại khiến hắn cảm giác như có một luồng năng lượng kỳ lạ xâm nhập vào cơ thể mình.
"Cái chạm này là để cảnh tỉnh. Ngươi không chỉ cần quyết tâm, mà còn phải có thực lực. Nếu không, đừng tự đâm đầu vào chỗ c·hết."
Ánh mắt của Điệp Linh Tú sắc bén, nhưng lại ẩn chứa một tia lo lắng khó nhận ra. Cô ta tuy nói ra những lời nặng nề, nhưng lại mang ý tốt muốn thử lòng và nhắc nhở Băng Tử Huyên.
Kira đứng bên cạnh, thấy hai người tranh luận như vậy, chỉ biết thở dài. Cô khẽ kéo tay áo của Điệp Linh Tú, cố gắng can ngăn:
"Điệp Linh Tú, được rồi, cô làm vậy là hơi quá rồi. Ân nhân chỉ là nóng lòng muốn cứu Hàn Tuyết mà thôi. Cô cũng nên hiểu cho tâm trạng của ngài ấy."
Điệp Linh Tú hừ nhẹ, thu lại luồng năng lượng từ ngón tay, rồi chậm rãi bay ngược về chỗ cũ. Dù vậy, ánh mắt cô ta vẫn dán chặt vào Băng Tử Huyên, như thể muốn nhìn thấu mọi suy nghĩ trong đầu hắn.
Băng Tử Huyên khẽ cười nhạt, không nói thêm lời nào, chỉ đưa tay xoa trán, nơi vừa bị Điệp Linh Tú chạm vào. Đôi mắt hắn ánh lên vẻ kiên định, không hề dao động.
Băng Tử Huyên ngồi yên lặng, ánh mắt nhìn Điệp Linh Tú lơ lửng trước mặt mình. Cô ta khoanh tay trước ngực, đôi mắt xinh đẹp nhắm nghiền lại như thể đang cố kìm nén một cơn giận nào đó. Dáng vẻ hờn dỗi khiến khí chất thần tiên vốn có của cô ta giờ đây lại pha thêm chút trẻ con.
Đột nhiên, Điệp Linh Tú mở mắt, quay ngoắt người lại. Đôi môi mỏng khẽ cắn, gương mặt thoáng chút đỏ lên vì tức giận. Cô ta cuối cùng không kìm được, lại bay sà đến gần Băng Tử Huyên, đôi tay nhỏ nhắn chỉ thẳng vào mặt hắn, giọng nói như trách móc:
"Nếu ngươi đã cố chấp không chịu nghe lời khuyên của ta, thì ta cũng không rảnh mà nhọc lòng với ngươi nữa! Cứ làm theo ý mình đi, để rồi c·hết vô nghĩa ở Cổ Địa đó! Và để ta nói rõ với ngươi, ngay cả khi ngươi c·hết, bản mệnh của em gái ngươi cũng không thoát khỏi lời nguyền đâu!"
Những lời nói sắc như dao găm của Điệp Linh Tú vang lên trong không gian tĩnh lặng, như muốn cắt vào lòng tự tôn của Băng Tử Huyên. Hắn khẽ nhíu mày, đôi môi mím lại như đang cố kìm nén cơn tức giận.
Nhưng trước khi hắn kịp phản bác, không gian bất chợt trở nên nặng nề, lạnh lẽo như thể có một cơn gió bão vô hình đang tràn qua. Ở giữa căn phòng, một làn huyết vụ đỏ thẫm như máu từ hư không tụ lại, xoay tròn chậm rãi nhưng đầy áp lực.
Huyết vụ nhanh chóng định hình, hóa thành một bóng dáng cao ráo đầy kiêu sa. Đó là một nữ nhân với đôi chân dài miên man, dáng vẻ quyến rũ và gương mặt đẹp đến ma mị. Làn da trắng như sứ, đôi mắt đỏ rực như hai viên ruby tỏa sáng, khí chất mang theo chút tàn độc lẫn mị lực khiến người khác không thể rời mắt.
"Điệp Linh Tú, nếu ngươi đã không thể nói được cho ra lẽ, thì để ta làm thay."
Giọng nói của cô ta vang lên, nhẹ nhàng nhưng mang theo lực uy áp khó cưỡng, như tiếng vọng từ một vực sâu.
Băng Tử Huyên thoáng ngạc nhiên, ánh mắt hắn dừng lại trên người nữ nhân mới đến. Khí chất cùng sát khí ẩn hiện trên người cô ta khiến hắn bất giác cảm thấy một áp lực vô hình đè nặng.
Điệp Linh Tú nhìn thấy nữ nhân kia hiện thân, gương mặt thoáng chút khó chịu. Cô ta quay sang, giọng nói mang theo sự không ưa rõ rệt:
"Tsukuyomi, ngươi sao lại đến đây? Chuyện giữa ta và hắn, vẫn chưa cần ngươi xen vào."
Tsukuyomi bước từng bước chậm rãi nhưng đầy uy nghi về phía Điệp Linh Tú và Băng Tử Huyên. Đôi giày cao gót của cô ta dường như không chạm đất, chỉ để lại âm thanh trầm đục vang lên trong không gian tĩnh lặng.