Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Mộng Sinh Giới
Unknown
Chương 174: Bản mệnh vỡ nát
Ánh sáng nhạt nhòa của buổi sáng sớm len qua rèm cửa, chiếu rọi nhẹ nhàng vào phòng khách, nơi không khí căng thẳng vẫn chưa lắng xuống. Giữa những tiếng động lao xao, một bóng dáng mảnh mai từ từ xuất hiện nơi cửa phòng ngủ.
Hàn Tuyết, với mái tóc dài hơi rối xõa trên vai, bước ra trong bộ đồ ngủ màu trắng nhạt. Đôi mắt cô còn lờ mờ vì chưa hoàn toàn tỉnh táo, gương mặt ngây ngô toát lên sự mệt mỏi sau đêm dài học bài chuẩn bị cho kỳ thi cuối cấp.
Cô bước đi chậm rãi, tay dò dẫm từng bức tường, từng góc cạnh, lần mò theo âm thanh vọng lại từ phòng khách.
Băng Tử Huyên ngồi trên ghế nhìn thấy em gái mình đang vất vả dò đường tiến đến, ánh mắt thoáng vẻ đau lòng. Hắn lập tức đứng dậy, định tiến đến dìu cô.
Nhưng trước khi hắn kịp bước đi, một bóng dáng kiêu sa đã nhanh chóng lướt qua không gian, để lại một luồng gió nhẹ. Tsukuyomi, với dáng vẻ thanh thoát mà ma mị, xuất hiện bên cạnh Hàn Tuyết như thể cô ta chỉ làn khói mỏng.
"Đứa trẻ này..." Tsukuyomi khẽ nghiêng đầu, đôi môi đỏ cong lên một nụ cười bí hiểm. Ánh mắt sắc lạnh nhưng mang chút thương cảm lướt qua Hàn Tuyết, như một kẻ bề trên đang quan sát một tạo vật bị vùi dập bởi số phận.
Cô ta cúi người, bàn tay thon dài khẽ nâng cằm Hàn Tuyết lên. Động tác của Tsukuyomi mềm mại nhưng lại mang đến cảm giác áp bức khó diễn tả. Hàn Tuyết theo phản xạ giật lùi, đôi mày nhíu lại đầy sợ hãi, nhưng không thể tránh khỏi.
"Không ngờ... thần nữ lại đối xử tệ bạc đến mức này. Đúng là đáng thương." Giọng nói của Tsukuyomi dịu dàng nhưng mang theo vẻ chế giễu lạnh lùng.
Hàn Tuyết khẽ run rẩy, đôi môi mấp máy nhưng không thốt được lời nào.
Tsukuyomi nhắm mắt, như thể đang dò xét điều gì đó. Khi cô ta mở mắt, ánh sáng đỏ rực lóe lên trong đồng tử, đôi môi khẽ mấp máy: "Bản mệnh của ngươi... đã sắp vỡ nát."
Những lời nói của Tsukuyomi như lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng vào tim của Băng Tử Huyên. Hắn nắm chặt tay, ánh mắt tràn ngập lo lắng nhìn về phía em gái mình.
"Nếu ngươi không phải dính vào kiếp nạn này, với tiềm chất trong người, ta thậm chí còn cân nhắc nhận ngươi làm đệ tử chân truyền. Ngọc quý như ngươi, đáng lẽ phải được mài giũa thành báu vật trên đời... Nhưng tiếc thay..." Tsukuyomi khẽ lắc đầu, ánh mắt thoáng vẻ tiếc nuối pha lẫn sự lạnh lẽo. "...Ngọc quý vẫn là phải bỏ."
Dứt lời, thân ảnh của cô ta một lần nữa biến mất trong làn khói huyết sắc mờ nhạt, và khi xuất hiện trở lại, Tsukuyomi đã ngồi vắt chéo chân trên ghế sofa, như thể chưa từng rời khỏi đó.
Căn phòng lặng như tờ. Hàn Tuyết lùi lại vài bước, mặt hơi tái đi. Cô quay đầu về hướng phát ra giọng nói của Tsukuyomi, cảm giác bất an trỗi dậy nhưng không thể nói rõ thành lời.
Băng Tử Huyên bước nhanh đến bên em gái, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, ánh mắt tràn ngập sự bảo vệ và an ủi.
Không khí lại trở nên nặng nề hơn sau lời nói kia của Tsukuyomi. Băng Tử Huyên dìu Hàn Tuyết bước chậm về phía ghế sofa, từng cử chỉ của hắn toát lên vẻ ân cần.
"Hàn Tuyết, em đừng nghe cô ta nói bậy bạ. Ả điên đó chỉ là nói sằng bậy mà thôi," hắn nói, giọng điệu cố giữ bình tĩnh nhưng không giấu nổi chút khó chịu khi liếc nhìn Tsukuyomi.
"Nào, lại đây," hắn dịu dàng tiếp lời, dẫn Hàn Tuyết tới chỗ ngồi.
Hàn Tuyết, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, ngồi xuống ghế, đôi mày khẽ nhíu lại, đôi môi mấp máy hỏi: "Anh hai, hôm nay nhà chúng ta có khách sao ạ?"
Nghe câu hỏi ngây ngô của em gái, Băng Tử Huyên thoáng im lặng, ánh mắt lướt qua Tsukuyomi đang ung dung ngồi vắt chéo chân trên ghế. Hắn đáp, giọng bình thản nhưng ẩn chứa sự mỉa mai:
"Nói là khách cũng không hẳn, em cứ coi cô ta là khách không mời mà đến cũng chẳng sao. Đừng quá bận tâm, em gái."
Hắn vừa nói vừa rót cho Hàn Tuyết một ly trà ấm, đặt vào tay cô như muốn xua đi mọi nỗi bất an trong lòng em gái. Đôi mắt hắn sau đó hướng thẳng về phía Tsukuyomi, ánh nhìn sắc lạnh mà đầy quyết đoán.
"Tôi không biết cô là ai, cũng không quan tâm lý do cô đến đây. Nhưng nếu đã không có lời nào tốt đẹp, thì phiền cô đừng nói ra. Và nếu không có việc gì quan trọng, tôi cũng chẳng ngại tự tay tiễn cô ra khỏi nhà đâu."
Giọng nói của hắn mang theo sự uy h·iếp ngầm, nhưng vẫn giữ vẻ lịch thiệp vốn có.
Tsukuyomi nghe vậy, không hề tỏ ra tức giận. Thay vào đó, cô ta bật cười, tiếng cười nhẹ nhàng nhưng lại đầy thâm ý. Đôi môi đỏ mọng nhếch lên, ánh mắt sắc bén lướt qua Băng Tử Huyên như nhìn một kẻ nực cười.
"Tiểu tử... ngươi thực sự nghĩ mình đủ sức đuổi bổn tọa ra khỏi đây sao? Chỉ dựa vào một con kiến như ngươi mà muốn hất bổn tọa đi? Đúng là buồn cười."
"Cho dù cô thực sự mạnh đến mức nào đi nữa, đáng sợ đến mức nào đi nữa—nhưng nếu động vào Hàn Tuyết, Băng Tử Huyên ta đây có c·hết cũng sẽ không để cô yên!"
Câu nói đầy khí phách của hắn làm cả căn phòng thoáng chốc rơi vào im lặng. Tsukuyomi vẫn ngồi đó, dáng vẻ điềm nhiên như chẳng buồn để tâm, đôi mắt sắc sảo lóe lên một tia hứng thú.
Hàn Tuyết, đứng bên cạnh, không giấu được vẻ lo lắng. Nghe thấy anh trai mình lớn tiếng, lời lẽ đầy phần gai góc, cô liền khẽ chạm tay vào hắn, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy trách móc:
"Anh hai... dù sao chị ấy cũng là khách. Hàn Tuyết vẫn mong anh hai bình tĩnh lại, đừng nổi nóng như vậy."
Cô ngừng lại một chút, rồi quay về phía trước, hướng ánh mắt mơ hồ nhưng nụ cười thì vô cùng hiếu khách:
"Chị ơi, đừng chấp nhặt anh hai em. Thật ra, anh ấy không phải kiểu người thô lỗ hay tục ngữ như vậy đâu..."
Nói đến đây, Hàn Tuyết quay lại nắm tay anh trai, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng không kém phần kiên định:
"Anh hai, anh hãy xin lỗi chị ấy đi! Dù sao người ta cũng là khách, anh không thể ăn nói thiếu lịch sự như vậy được!"
Câu nói của cô như một liều thuốc làm dịu đi sự nóng nảy trong lòng Băng Tử Huyên. Hắn vốn bướng bỉnh, lại hiếm khi chịu nhượng bộ trước bất kỳ ai, nhưng chỉ cần một lời từ em gái, trái tim hắn lại mềm mỏng đến lạ. Hắn cúi đầu, giọng điệu không mấy thoải mái:
"Xin lỗi...?"
Tsukuyomi, ngồi vắt chân một cách ung dung trên ghế sofa, chỉ khẽ liếc hắn qua khóe mắt. Cô ta ngả người ra sau, điệu bộ kiêu sa và hờ hững, giọng nói ngọt ngào nhưng lại chứa đựng sự mỉa mai:
"Chưa đủ thành tâm."
Câu nói của cô như một mũi tên đâm thẳng vào lòng tự trọng của Băng Tử Huyên. Hắn siết chặt nắm tay, ánh mắt đầy phần khó chịu. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt dịu dàng của Hàn Tuyết, hắn chỉ biết cắn môi, cố đè nén cảm xúc, rồi hít một hơi sâu.
Hắn bước tới trước mặt Tsukuyomi, cúi đầu thấp hơn một chút, giọng nói cố gắng giữ bình tĩnh:
"Chị đại này, cho tôi xin lỗi về chuyện vừa rồi. Là tôi bất kính với chị, mong chị lượng thứ. Lần sau, tôi nhất định sẽ không cư xử như vậy nữa."
Cả căn phòng rơi vào im lặng, chỉ còn tiếng cười khẽ, nhưng vang vọng của Tsukuyomi. Cô ta bật cười, tiếng cười như chuông ngân, vừa có chút mỉa mai, lại vừa đầy vẻ thích thú:
"Thôi được, lời xin lỗi của ngươi, bổn tọa tạm thời nhận vậy."
Cô ta đứng dậy, đôi mắt như chứa đựng hàng ngàn bí mật, nhìn thẳng vào Băng Tử Huyên:
"Tiểu tử, ngươi quả thật rất thú vị. Ta sẽ tạm tha cho cái miệng lớn của ngươi hôm nay. Nhưng nhớ kỹ, lần sau, đừng để ta phải nghe những lời lỗ mãng như thế nữa. Bằng không, hậu quả không phải chỉ là một lời xin lỗi đâu."
Nói xong, Tsukuyomi xoay người, mái tóc dài mềm mại uốn lượn theo từng bước chân, rồi lại ngồi xuống ghế, điệu bộ vẫn ung dung như thể tất cả chỉ là một trò đùa.
Hàn Tuyết khẽ nắm lấy tay anh trai, nở nụ cười dịu dàng:
"Anh hai, vậy là tốt rồi. Em biết anh không muốn, nhưng anh làm đúng mà."
Băng Tử Huyên chỉ thở dài, ánh mắt khẽ lướt qua Tsukuyomi. Dù không ưa cô ta, hắn biết rõ một điều: đối với loại người như Tsukuyomi, đôi khi nhượng bộ không phải là hèn nhát, mà là để bảo vệ những điều quan trọng hơn.