Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Mộng Sinh Giới
Unknown
Chương 175: Thông tin về Ngục Linh Chi Địa
Tsukuyomi nghiêng đầu, đôi mắt đầy vẻ thích thú nhìn Hàn Tuyết, giọng điệu mềm mại hơn thường lệ:
"Nha đầu, ngươi quả thật hiểu chuyện, biết cách làm dịu lòng người khác. Không bù cho cái tính bướng bỉnh của tiểu tử kia."
Cô ta cười nhạt, ánh mắt hướng về phía Băng Tử Huyên, rồi nhẹ nhàng vươn người, giọng nói đầy uy quyền nhưng cũng pha chút khoan dung:
"Nể tình nha đầu này, ta sẽ nói qua cho ngươi về cổ địa mà ngươi muốn đến. Nhưng nhớ kỹ, những lời ta sắp nói không phải để hù dọa, mà là để ngươi hiểu rõ nơi đó nguy hiểm thế nào. Nghe cho kỹ đây, tiểu tử."
Cô ta ngừng một chút, ánh mắt như chìm vào hồi tưởng, giọng nói trầm xuống, mỗi câu từ đều như ẩn chứa sức nặng ngàn cân:
---
"Cổ địa," cô bắt đầu, "là từ dùng để chỉ những di tích thượng cổ được hình thành từ không gian bị phong ấn hoặc tạo ra bởi các đại năng từ thời viễn cổ. Khi những đại năng ấy mất đi, họ để lại những không gian này cùng vô số bảo vật quý giá, pháp bảo mạnh mẽ, và bí thuật thất truyền. Nhưng đồng thời, chúng cũng là nơi đầy rẫy hiểm nguy c·hết chóc."
Cô ta khẽ nhếch môi, ánh mắt lướt qua Băng Tử Huyên đầy thâm ý:
"Cổ địa được chia thành năm đẳng cấp, từ thấp nhất đến cao nhất. Mỗi cấp độ đại diện cho mức độ nguy hiểm và giá trị của những gì bên trong. Cổ địa mà ngươi muốn tiến vào đây—" cô cười nhạt, "—chỉ là cấp thấp nhất. Nhưng đừng nhầm tưởng, cái gọi là 'thấp' ấy với thực lực của ngươi hiện tại cũng đủ để ngươi m·ất m·ạng hàng chục lần."
Cô ngả người ra sau, vắt chân, giọng nói vẫn đều đều nhưng chứa đầy sự uy nghiêm:
"Những cổ địa thường chỉ mở vào thời điểm nhất định, được định sẵn bởi sự vận hành của không gian và thời gian. Chỉ những kẻ có 'tiên duyên'—những người được cổ địa 'chọn'—mới có thể tự nhiên tiến vào. Tuy nhiên, cũng có cách khác để miễn cưỡng mở lối vào, nhưng đi bằng phương thức này thường sẽ đối mặt với nguy hiểm cao hơn rất nhiều."
Tsukuyomi dừng lại, tay mảnh khảnh khẽ nâng lên, như đang vẽ ra trong không gian hình ảnh của cổ địa:
"Cổ địa mà ngươi định đi thực ra không phải một cổ địa hoàn chỉnh, mà chỉ là một phần không gian bị rạn nứt liên kết với thế giới chính. Lối đi đến đó cực kỳ bất ổn. Chỉ cần một sai lầm nhỏ trong việc bước vào, ngươi sẽ bị kéo vào hư không và tan biến mãi mãi."
Hàn Tuyết khẽ cau mày khi nghe đến đây, nhưng Tsukuyomi vẫn tiếp tục, giọng nói sắc lạnh:
"Những kẻ bước vào cổ địa cùng lúc thường là người của Thuật Giới, những kẻ sống sót và mạnh mẽ nhất trong thế giới này. Nói trắng ra, chỉ riêng việc đối đầu với họ thôi cũng đủ khiến ngươi bỏ mạng, chưa nói đến các cạm bẫy, sinh vật hung hiểm, hay những bí thuật đã thất truyền hàng ngàn năm."
---
"Và còn một điều ngươi phải nhớ rõ," cô nhìn thẳng vào Băng Tử Huyên, giọng nói như khắc sâu vào tâm trí hắn:
"Cổ địa không mở mãi mãi. Thời gian đóng lại là ngẫu nhiên, thường chỉ kéo dài khoảng một tuần. Nếu ngươi không thể quay ra trước khi lối vào biến mất, ngươi sẽ bị mắc kẹt bên trong, không có cách nào thoát ra cho đến khi cổ địa mở lại. Và một điều nữa: không ai đảm bảo rằng khi nó mở lại, ngươi vẫn còn sống để bước ra."
---
Tsukuyomi khẽ nghiêng người, ánh mắt sắc bén nhìn Băng Tử Huyên, đôi môi đỏ mọng nhếch lên một nụ cười bí hiểm. Giọng nói của cô vang lên, vừa như kể chuyện vừa như đánh đố:
"Cổ địa mà ngươi muốn bước chân vào, ta chưa từng tự mình đi, nhưng thuộc hạ của ta đã tiến vào một lần và mang về một số thông tin đáng giá. Nghe kỹ đây, tiểu tử, vì những gì ta sắp nói sẽ quyết định ngươi có thể sống sót trở ra hay không."
---
Cấu trúc Cổ địa: Ngục Linh Chi Địa
Cổ địa này được chia làm sáu khu vực, mỗi khu vực lại là một thế giới riêng biệt với mức độ nguy hiểm tăng dần. Kẻ có gan tiến sâu hơn sẽ gặp được cơ duyên lớn hơn, nhưng cũng đối mặt với c·ái c·hết gần kề.
Khu vực 1: Hỏa Thạch Địa
Đây là khu vực ngoài cùng, được bao phủ bởi các khối đá khổng lồ đỏ rực như nung chảy, không gian đầy khí nóng và ngột ngạt. Những dòng nham thạch nhỏ chảy len lỏi giữa các tảng đá, phát ra ánh sáng đỏ u ám.
Yêu thú canh giữ: Tam Đầu Viêm Lang
Cấp bậc: Nhị giai.
Kỹ năng: Phun lửa (tạo ra các luồng lửa có nhiệt độ cực cao) Bạo Viêm (tự p·hát n·ổ khi bị áp sát) tốc độ di chuyển nhanh nhẹn như lửa cháy lan.
Nguy hiểm: Khu vực này không có nhiều giá trị đối với kẻ tu luyện cao cấp, nhưng vẫn tiềm ẩn nguy cơ c·hết chóc với người bất cẩn.
Cơ duyên: Một số thảo dược có khả năng gia tăng sức bền và chống nhiệt, phù hợp cho những ai muốn chuẩn bị trước khi vào sâu hơn.
---
Khu vực 2: Lạc Phong Sơn Cốc
Nơi đây là một thung lũng rộng lớn với các ngọn đồi và khe núi sâu thẳm. Không khí ẩm ướt, mùi tanh thoảng trong gió. Một con sông nhỏ chảy qua giữa khu vực, nước trong vắt nhưng tiềm ẩn nguy cơ c·hết người.
Yêu thú canh giữ: Phi Dực Hàn Mãng
Cấp bậc: Tam giai.
Kỹ năng: Hàn Băng Dịch: Phun ra dung dịch băng giá có tính ăn mòn mạnh như axit, làm tan chảy ngay cả kim loại.
Tốc Độ Lôi Đình: Khi đạt cực hạn, tốc độ của nó nhanh như cơn gió lướt qua, khó lòng theo kịp.
Phi Hành: Đôi cánh lớn giúp nó bay lượn tự do, khiến việc t·ấn c·ông từ mặt đất gần như vô ích.
Nguy hiểm: Đây là nơi bắt đầu xuất hiện những bảo vật giá trị, nhưng nguy hiểm cũng tăng gấp bội. Chỉ cần bất cẩn, ngươi sẽ trở thành con mồi của Phi Dực Hàn Mãng.
Cơ duyên: Một số bảo vật ẩn trong sông hoặc trong các khe đá, như Huyết Thạch Tâm (tăng cường huyết khí) hay Tụ Linh Thảo (tăng tốc độ hấp thu linh khí).
---
Khu vực 3: Mê Huyễn Cổ Trận
Mô tả: Đây là khu vực không có yêu thú, nhưng không vì thế mà bớt nguy hiểm. Cả khu vực là một thế giới ảo cảnh, được tạo thành bởi một pháp trận cổ xưa. Cảnh vật nơi đây thay đổi không ngừng, đưa kẻ xâm nhập vào những giấc mơ hoặc ác mộng sâu thẳm nhất.
Nguy hiểm: Ảo Cảnh Phá Tâm: Pháp trận này không t·ấn c·ông cơ thể, mà t·ấn c·ông trực tiếp vào tâm trí. Những ai không đủ ý chí mạnh mẽ sẽ bị lạc trong ảo cảnh, tự phát điên hoặc tự hủy hoại bản thân.
Linh Hồn Bẫy: Một số ảo ảnh thực chất là linh hồn bị phong ấn, chúng sẽ tìm cách thao túng hoặc hút cạn sinh khí của ngươi.
Cơ duyên: Nếu vượt qua được ảo cảnh, ngươi có thể tìm thấy Tinh Thần Ngọc Phách (giúp tăng cường ý chí và sức mạnh linh hồn) hoặc Bản Đồ Tàn Khuyết dẫn đến tầng sâu hơn.
Chuẩn bị: Tsukuyomi nói thêm, "May mắn thay, ta có một pháp bảo có thể giúp ngươi chống lại pháp trận này. Nhưng nhớ rằng, nó chỉ kéo dài một thời gian ngắn, và ngươi vẫn phải dựa vào bản thân để vượt qua."
---
Khu vực 4-6: (Thông tin chưa rõ)
Tsukuyomi dừng lại, đôi mắt lóe lên ánh nhìn bí ẩn.
"Kẻ thuộc hạ của ta không thể tiến sâu hơn tầng ba, nhưng những gì ở khu vực bốn đến sáu chắc chắn còn vượt xa sức tưởng tượng của ngươi. Chỉ một điều ta có thể nói chắc chắn: càng tiến sâu, nguy hiểm càng khôn lường, nhưng cũng chính là nơi giấu những bảo vật xứng đáng nhất."
---
"Giờ thì, tiểu tử, ngươi đã biết rõ mình sắp đối mặt với thứ gì chưa?" Tsukuyomi ngả người ra sau, cười khẩy. "Còn muốn đi sao? Nếu ngươi vẫn cố chấp, thì ta chỉ có thể chúc ngươi may mắn mà thôi."
Băng Tử Huyên ngả người về phía trước, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Tsukuyomi và Điệp Linh Tú. Giọng nói của hắn có phần quả quyết, nhưng cũng mang theo chút cầu khẩn:
"Ta có một thỉnh cầu. Nếu cổ địa thực sự nguy hiểm và cũng chứa đựng những thứ quý giá đến vậy, chi bằng hai người cùng ta tiến vào chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Các người đã khuyên răn và cảnh báo, nhưng ta cũng không phải loại người mù quáng. Có các người hỗ trợ, cơ hội sống sót của ta chắc chắn sẽ lớn hơn nhiều. Ta không ngại trả món ân huệ này bằng tất cả khả năng của mình."
Nghe lời hắn, Điệp Linh Tú khẽ nhếch môi cười, ánh mắt thoáng vẻ giễu cợt nhưng vẫn xen lẫn một chút cảm thông. Cô chậm rãi đứng dậy, vòng tay trước ngực, đáp lời:
"Tiểu tử, ngươi nghĩ bọn ta không muốn đi cùng ngươi sao? Nếu có thể, ta thậm chí còn muốn đích thân vào đó để c·ướp lấy mọi thứ về tay mình. Nhưng ngươi phải hiểu, bọn ta chỉ là hồn thể, không phải chân thân. Kể từ đại chiến năm đó, linh hồn bọn ta đã chịu phong ấn và cấm chế đặc thù. Những nơi như cổ địa, với không gian bất ổn và đầy những sức mạnh bài xích, chỉ cần bước vào, sức mạnh linh hồn của bọn ta sẽ nhanh chóng tiêu tán như cát bụi. Chưa kể, mỗi tấm bản đồ cổ địa chỉ cho phép hai người tiến vào, bọn ta không thể chen chân thêm."
Điệp Linh Tú ngừng lại, ánh mắt hướng về phía Tsukuyomi như để nhường lời.
Tsukuyomi chậm rãi nghiêng người, đôi chân vắt chéo, nụ cười nửa miệng như khắc sâu thêm vẻ bí ẩn của cô.
"Điệp Linh Tú nói đúng. Nhưng ngươi đừng vội thất vọng. Dù chúng ta không thể đi cùng ngươi, ta vẫn có thể để lại cho ngươi một chút trợ giúp. Trước khi tiến vào, ta sẽ truyền cho ngươi một phần sức mạnh của mình, đủ để bảo vệ ngươi trong những tình huống nguy cấp. Ngoài ra, một số pháp bảo hộ thân cũng sẽ được giao cho ngươi sử dụng. Nhưng nhớ kỹ, dù có mọi sự chuẩn bị, mạng sống của ngươi vẫn phụ thuộc vào chính bản thân ngươi mà thôi."
Cô ta nhếch môi, ánh mắt lóe lên vẻ nghiêm nghị.
"Ta cũng khuyên ngươi, mục tiêu chính của ngươi chỉ nên là tìm được pháp bảo để hàn gắn và thay đổi bản mệnh của Hàn Tuyết. Đừng quá tham vọng mà sa vào những tầng sâu hơn. Ngươi biết tại sao ta nói vậy không?"
Băng Tử Huyên cau mày, nhưng không nói gì, chờ đợi câu trả lời.
Tsukuyomi gật đầu nhẹ, tiếp tục:
"Ở tầng ba, có một món bảo vật phù hợp với mục đích của ngươi. Nó đã tồn tại ở đó hàng nghìn năm, và đến nay chưa kẻ nào lấy được. Không phải vì họ không đủ sức, mà vì những kẻ tranh đoạt đều đã bỏ mạng trong ảo cảnh của tầng này. Nếu ngươi muốn lấy được món đó, ngươi phải vượt qua tất cả – không chỉ ảo cảnh mà cả những kẻ khác cũng đang dòm ngó. Ngươi phải chuẩn bị tâm lý rằng, thứ này không ai dễ dàng để ngươi lấy đâu."
---
Trong khi Băng Tử Huyên còn đang cân nhắc những lời Tsukuyomi và Điệp Linh Tú vừa nói, ánh mắt hắn khẽ đảo qua em gái mình.
Hàn Tuyết vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế, hai tay nhỏ nhắn cầm chiếc bánh quy Băng Tử Huyên đưa cho, ăn một cách ngon lành mà không hề hay biết những gì vừa diễn ra. Khuôn mặt cô thoáng vẻ ngây thơ, đôi mắt trong veo hướng về phía hắn, thỉnh thoảng còn khẽ mỉm cười khi tìm thấy phần nhân ngọt trong chiếc bánh.
Tsukuyomi, sau khi quan sát Hàn Tuyết một hồi, khẽ nở nụ cười đầy ý tứ. Đôi tay cô ta vung lên, nhẹ nhàng xóa bỏ thuật cách âm mà từ đầu câu chuyện đến giờ đã phong tỏa hoàn toàn nhận thức của Hàn Tuyết về cuộc đối thoại.
Ngay khi thuật cách âm biến mất, Hàn Tuyết chớp mắt vài lần, như vừa được thoát khỏi trạng thái mơ hồ. Cô ngước nhìn mọi người xung quanh, vẻ mặt ngạc nhiên, rồi hồn nhiên cất tiếng hỏi:
"Ơ? Sao mọi người từ đầu đến giờ yên lặng thế? Không ai nói gì cả sao?"
Lời nói của cô khiến cả Băng Tử Huyên, Điệp Linh Tú và Tsukuyomi bất giác dừng lại một nhịp, rồi đồng loạt nhìn cô. Ánh mắt họ thoáng vẻ bất ngờ xen lẫn sự buồn cười, nhưng không ai nói ra điều gì.
Thấy ba cặp mắt đổ dồn về mình mà không ai trả lời, Hàn Tuyết lại tưởng rằng trên mặt mình dính vụn bánh, liền vội vàng lấy tay lau đi lau lại hai má, trông vô cùng đáng yêu và ngây ngô.
Tsukuyomi lắc đầu khẽ cười, bước đến trước mặt cô, cúi xuống như muốn nhìn rõ khuôn mặt nhỏ nhắn đó.
"Nha đầu, ta phải đi rồi, mai sẽ quay lại gặp ngươi."
Nói xong, cô ta đứng thẳng dậy, ánh mắt lại chuyển sang Băng Tử Huyên, sắc mặt trở nên nghiêm nghị hơn.
"Sáng mai là đầu năm mới. Ta, năm nay, sẽ đến nhà ngươi chơi. Hãy chuẩn bị cho thật kỹ, đừng làm bổn tọa mất hứng."
Giọng nói uy nghi của cô ta vừa dứt, thân thể kiều diễm liền hóa thành huyết vụ, thoáng chốc biến mất trong không trung, chỉ để lại một mùi hương nhẹ phảng phất như dấu tích của sự hiện diện.
Điệp Linh Tú khẽ thở dài, ánh mắt thoáng vẻ mệt mỏi. Cô bước đến gần Băng Tử Huyên, nói một câu đầy hàm ý:
"Ta cũng cần nghỉ ngơi. Sáng mai sẽ là một ngày thú vị đây, nhỉ?"
Vừa dứt lời, thân ảnh của cô ta mờ dần, hóa thành một dòng sáng lấp lánh rồi nhập vào cơ thể Kira, nơi cô đang trú ngụ.
Phòng khách giờ chỉ còn lại Băng Tử Huyên và Hàn Tuyết. Thấy không khí bỗng trở nên yên tĩnh, Hàn Tuyết nghiêng đầu thắc mắc, đôi mắt tròn xoe nhìn anh trai mình:
"Anh hai, sao mọi người đi hết rồi? Lúc nãy còn đông vui lắm mà!"
Băng Tử Huyên thoáng ngẩn người, nhìn em gái ngây thơ không biết gì về những chuyện vừa xảy ra. Một nụ cười nhẹ thoáng qua môi hắn.
"Không có gì đâu, Tuyết Nhi. Chỉ là họ có việc cần làm thôi. Em cứ tiếp tục ăn bánh đi, ngày mai sẽ là ngày vui mà."
Hàn Tuyết nghe vậy cũng không hỏi thêm, gật gù rồi tiếp tục cầm chiếc bánh còn lại trong tay, vừa ăn vừa mỉm cười, ánh mắt sáng rỡ như không có điều gì phải bận tâm trên đời.
Băng Tử Huyên lặng lẽ ngồi xuống cạnh cô, ánh mắt nhìn về phía cửa sổ, nơi ánh trăng mờ nhạt đang chiếu rọi. Hắn thở dài, lòng nặng trĩu suy nghĩ về ngày mai và những thử thách sắp tới. Nhưng nhìn thấy nụ cười hồn nhiên của em gái mình, hắn lại thấy bản thân như được tiếp thêm động lực.
"Tuyết Nhi, anh nhất định bằng mọi giá sẽ cứu được em." Hắn thầm nói trong lòng, ánh mắt lóe lên một tia quyết tâm không gì lay chuyển nổi.