Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 178: Vật về chủ cũ

Chương 178: Vật về chủ cũ


Ánh sáng nhạt nhòa từ những chiếc đèn lồng vẫn rọi khắp khuôn viên chùa Senso-ji, nhưng đối với Băng Tử Huyên, bóng dáng của Hàn Tuyết và Kira đang dần khuất bóng như kéo theo cả chút ấm áp cuối cùng của đêm đông này.

Hắn đứng đó, ánh mắt dõi theo không chớp, không giấu được vẻ không nỡ, nhưng bàn tay nắm chặt lại dần buộc chính mình quay trở về thực tại.

Từ trong làn huyết vụ, Tsukuyomi hiện ra, thân hình cao gầy khoác một tà áo đỏ thẫm như hòa lẫn vào ánh sáng mờ ảo xung quanh. Đôi mắt sắc lạnh của cô ta thoáng nhìn về hướng Kira và Hàn Tuyết vừa rời đi, rồi chuyển sang nhìn Băng Tử Huyên, giọng nói khẽ vang lên nhưng mang theo sự thúc giục:

“Tiểu tử, đi thôi.”

Băng Tử Huyên không đáp, ánh mắt vẫn dán chặt vào nơi hai người kia biến mất, như muốn ghi lại khoảnh khắc cuối cùng trước khi dấn thân vào con đường đầy hiểm nguy phía trước. Nhưng hắn biết, thời gian không chờ đợi ai.

Sau một hơi thở dài, hắn siết chặt bàn tay, ánh mắt trở lại sự kiên định thường ngày, rồi bước theo Tsukuyomi, từng bước nặng nề nhưng chắc chắn.

Cả hai lặng lẽ bước đi, hòa vào màn đêm mờ ảo. Con đường dẫn lối từ khuôn viên chính đến khu vực nội điện vắng lặng lạ thường, như một khoảng không gian tách biệt khỏi sự náo nhiệt của đêm giao thừa.

Tsukuyomi đi trước, mái tóc dài buông xõa bay nhẹ trong gió, bước chân cô ta đều đặn, ung dung, như đã sắp xếp mọi thứ từ trước.

Băng Tử Huyên im lặng quan sát, ánh mắt nghi hoặc nhưng không vội lên tiếng. Hắn có phần khó đoán với những hành động khó đoán của Tsukuyomi, nhưng việc cô ta chủ động liên lạc qua thần thức và ép hắn đến đây vào thời khắc này lại khiến hắn không khỏi băn khoăn.

Cuối cùng, họ dừng lại trước một căn phòng nhỏ nằm khuất trong khuôn viên nội điện. Cánh cửa gỗ cũ kỹ với những hoa văn điêu khắc tinh xảo được ánh đèn lồng chiếu sáng, tạo nên một khung cảnh vừa trang nghiêm vừa kỳ bí.

Tsukuyomi quay đầu nhìn hắn, đôi mắt thâm trầm nhưng ánh lên sự nghiêm túc hiếm thấy. “Ngươi đã từng đến đây, đúng không?”

Băng Tử Huyên khẽ gật đầu. “Đã từng. Đây là nơi ở của lão trụ trì.”

“Vậy thì không cần giải thích nhiều. Lão già đó đang đợi ngươi,” Tsukuyomi nói, giọng nói dứt khoát, nhưng ánh mắt vẫn chứa đựng điều gì đó phức tạp.

Cô đứng đó, ánh mắt sắc lạnh nhìn vào khoảng không phía trước, như đang hồi tưởng về điều gì xa xăm. Một làn gió đêm thoảng qua, tà áo đỏ thẫm của cô khẽ tung bay.

“Đã nhiều năm rồi... ta vẫn là chưa quay trở lại đây,” Tsukuyomi thì thầm, giọng nói khẽ như tiếng gió nhưng chất chứa sự u buồn lẫn một chút lạnh lẽo.

Dứt lời, không cần cô động tay, cánh cửa phía trước bất chợt rung chuyển. Một sức mạnh vô hình tựa như đang khuấy động, kéo mạnh cánh cửa mở ra. Bên trong, lão trụ trì đang thiền định đột ngột cảm nhận được áp lực khổng lồ ùa tới. Ánh mắt già nua vốn bình thản lập tức mở to, hiện lên vẻ kinh sợ, đôi môi khẽ mấp máy: “Đến sớm vậy sao…?”

Hai âm dương sư đứng hộ pháp hai bên lão, một người tay cầm phù bùa, người kia tay nắm chặt chuôi katana, lập tức chuyển sang trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Khi nhận ra tà khí tỏa ra từ Tsukuyomi, cả hai gần như không cần suy nghĩ, lập tức lao tới với tốc độ chớp nhoáng.

Người cầm phù bùa tung ra một chuỗi bùa chú, từng lá bùa phát sáng giữa không trung, xoay tròn như lưỡi kiếm sắc bén lao về phía Tsukuyomi. Người còn lại rút katana, ánh thép lóe lên trong bóng tối, đường kiếm sắc lẹm chém thẳng tới.

Nhưng tất cả đều quá chậm đối với Tsukuyomi.

Cô chỉ khẽ đưa tay lên, ngón tay thanh mảnh vạch một đường trong không trung. Ngay lập tức, một sức mạnh vô hình nhưng nặng nề như núi đổ ập xuống hai âm dương sư. Cả hai người đang lao tới liền khựng lại giữa không trung, như bị một bàn tay khổng lồ đè chặt xuống. Sàn gỗ dưới chân họ rạn nứt, từng mảnh vỡ bật tung, còn cơ thể họ thì gập xuống, quỳ rạp trên mặt đất.

“Tiểu hòa thượng năm đó… Không ngờ ngươi đã già đến mức này rồi,” Tsukuyomi cất giọng, âm điệu nhẹ bẫng nhưng như một lưỡi dao sắc lẻm đâm vào thính giác, vừa chế giễu vừa lạnh lùng.

Cô bước qua hai âm dương sư đang gục dưới chân mình, đôi chân dài nhịp nhàng tiến vào giữa phòng, tà áo đỏ thẫm khẽ lướt trên mặt sàn rạn nứt. Đôi mắt cô dừng lại trên lão trụ trì, ánh nhìn chứa đựng sự quan sát sâu sắc xen lẫn một chút khinh bạc.

Lão trụ trì lúc này đã gượng lại bình tĩnh, nhưng ánh mắt vẫn không thể che giấu sự chấn động. Ông nhìn kỹ người phụ nữ trước mặt, từng đường nét trên khuôn mặt, từng khí chất lạnh lẽo, cao ngạo toát ra từ cô ta. Một ký ức mơ hồ dần hiện về trong tâm trí.

Ông nhớ lại, khi còn là một tiểu hòa thượng non nớt vừa đặt chân đến chùa, có một lần lén nhìn thấy vị trụ trì đời trước trò chuyện với một người phụ nữ có khí chất y hệt như vậy. Mặc dù khi đó ông còn quá trẻ, nhưng hình ảnh ấy khắc sâu trong tâm trí đến mức ông không bao giờ quên được.

“Là ngài…!” lão trụ trì thốt lên, giọng nói run rẩy pha lẫn sự kinh hãi.

Tsukuyomi mỉm cười nhạt nhẽo, nụ cười như khói sương thoáng qua. Cô nghiêng đầu, ánh mắt ánh lên vẻ thờ ơ lẫn chút đùa cợt.

“Ngươi nhận ra ta, tiểu hòa thượng. Vậy thì tốt. Ít nhất ta không phải lãng phí thời gian giải thích với một kẻ ngu muội.”

Lão trụ trì không đáp lại ngay. Ông cúi đầu, ánh mắt lóe lên vẻ do dự lẫn sợ hãi. Dù đã trải qua bao năm tháng, chứng kiến bao chuyện đời, nhưng sự hiện diện của Tsukuyomi vẫn khiến ông không khỏi run rẩy.

“Ngài... đến đây... là vì điều gì?” lão trụ trì khẽ hỏi, giọng nói nặng nề như đang gánh trên vai cả ngàn cân áp lực.

Tsukuyomi nhìn ông, đôi mắt thâm trầm như đáy vực, nhưng không vội trả lời. Cô đưa ánh mắt về phía Băng Tử Huyên.

“Tiểu tử, vào đi. Ngươi còn đứng đó làm gì nữa?” Giọng Tsukuyomi cất lên, lạnh lùng và mang chút thúc giục.

Băng Tử Huyên không đáp lại, chỉ khẽ gật đầu rồi bước vào. Ánh sáng mờ nhạt từ ngọn đèn dầu trong phòng tạo nên những mảng sáng tối lờ mờ, khiến không gian thêm phần u ám.

Khi bước qua ngưỡng cửa, hắn thoáng nhìn thấy hai âm dương sư vẫn còn quỳ rạp dưới đất, khuôn mặt họ vặn vẹo vì sức mạnh vô hình đang đè nặng lên thân thể. Những mảnh sàn gỗ nứt vỡ nằm rải rác xung quanh, tựa như dấu vết của một trận cuồng phong vừa quét qua.

Ánh mắt của hắn dừng lại trên lão trụ trì đang ngồi xếp bằng ở trung tâm gian phòng. Dù vẻ ngoài của ông ta cố giữ bình thản, nhưng trong ánh mắt đã lộ rõ sự bất an. Khi ánh nhìn của lão bắt gặp Băng Tử Huyên, một tia tức giận thoáng lóe lên, dù được che giấu rất nhanh.

“Tên tiểu tử này…” lão trụ trì thầm nghĩ trong đầu, sắc mặt càng lúc càng u ám. “Ta đã bảo hắn đến đây một mình, vậy mà hắn lại dám mang ả ta theo. Hắn có biết rằng việc này sẽ khiến ta gặp rắc rối đến thế nào không? Thực sự là muốn hại ta đây mà!”

Lão khẽ liếc Tsukuyomi, ánh mắt lóe lên chút căng thẳng. Nhưng đúng lúc ấy, Tsukuyomi như thể cảm nhận được luồng suy nghĩ trong đầu lão. Đôi mắt lạnh lẽo của cô lập tức chuyển sang nhìn thẳng vào lão trụ trì, ánh nhìn sắc bén như một thanh kiếm vô hình đâm thẳng vào tâm trí ông ta.

Lão trụ trì thoáng rùng mình, ánh mắt đối diện với Tsukuyomi mà không khỏi hoảng hốt. Cảm giác như mọi suy nghĩ trong đầu mình bị bóc trần, không thể nào che giấu. Lão vội nở một nụ cười gượng gạo, cố gắng che đi sự hoảng loạn và tức giận vừa nhen nhóm.

“Tiền bối, lâu lắm rồi không gặp, phong thái của ngài vẫn uy nghiêm như ngày nào,” lão nói, giọng hơi run nhưng vẫn cố tỏ ra bình thản.

Tsukuyomi không hề tỏ ra cảm kích trước lời nói của lão. Đôi môi cô nhếch lên một nụ cười mỉa mai, ánh mắt chứa đầy vẻ dò xét, như đang đọc từng tầng suy nghĩ của lão trụ trì.

“Phong thái của ta vẫn như xưa, nhưng còn ngươi…” Tsukuyomi bước chậm rãi về phía trước, đôi giày nhỏ nhắn của cô phát ra những tiếng bước chân vang vọng giữa không gian im lặng. “Ngươi thì khác. Tiểu hòa thượng năm đó, giờ đây đã là một kẻ quá nhiều toan tính rồi.”

Lời nói của cô như một lưỡi dao sắc bén cắt vào không khí, khiến lão trụ trì khẽ giật mình. Nhưng ông ta nhanh chóng cúi đầu, nụ cười gượng vẫn không tắt.

“Tiền bối nói đùa rồi. Lão nạp tuổi tác đã cao, chẳng qua chỉ muốn giữ gìn sự yên bình cho nơi này mà thôi.”

Tsukuyomi dừng bước, đôi mắt vẫn gắn chặt vào lão trụ trì. Cô không nói thêm, chỉ nhếch môi cười nhạt, nụ cười đầy ẩn ý.

“Tiểu hòa thượng… ngươi vẫn giữ vật đó chứ?” Tsukuyomi cất giọng, từng lời nói nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa uy quyền đáng sợ.

Lão trụ trì thoáng rùng mình, ánh mắt khẽ dao động. Nhưng chỉ trong tích tắc, lão lấy lại vẻ bình thản, cố gắng che giấu cảm xúc. “Tiền bối, ngài nói vật đó là gì chứ? Lão nạp thực sự không hiểu ý ngài,” lão đáp, giọng điệu mang chút ngờ nghệch, như thể không biết Tsukuyomi đang nhắc đến thứ gì.

Tsukuyomi nhếch môi, ánh mắt lạnh lẽo như băng tuyết nhìn thẳng vào lão trụ trì. Cả gian phòng như chìm trong một luồng áp lực nặng nề, không khí như đông đặc lại bởi sự hiện diện của cô. “Thực sự là không biết sao?” Giọng cô trầm xuống, từng chữ như những mũi kim châm vào tâm trí lão trụ trì.

“Ta cho ngươi trả lời lại một lần nữa.”

Lời nói của cô mang theo một tia đe dọa ngấm ngầm, khiến lão trụ trì lập tức tái mặt. Trán ông ta bắt đầu lấm tấm mồ hôi, đôi tay đặt trên đầu gối khẽ run. Lão biết rõ, Tsukuyomi không phải là người có thể dễ dàng lừa gạt.

“Tiền bối…” Lão trụ trì nuốt khan, giọng nói có phần run rẩy. “Vật đó… thực sự không thể tùy tiện mang ra được. Ngài cũng thừa biết điều đó hơn lão nạp mà…”

“Ta tất nhiên biết,” Tsukuyomi cắt lời, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu tâm can lão. “Nhưng ngươi cũng phải biết, vật đó đã tìm được chủ nhân thực sự. Ngươi không cần cố chấp giữ lại nữa. Chẳng lẽ ngươi muốn chống lại thiên mệnh?”

Lời nói của Tsukuyomi như một lưỡi dao sắc bén đâm vào lòng lão trụ trì. Lão cắn môi, ánh mắt thoáng nhìn sang Băng Tử Huyên đang đứng yên lặng bên cạnh.

Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Băng Tử Huyên, lão không khỏi hoang mang. Đúng, từ lần gặp hắn trước đây, lão đã có linh cảm mạnh mẽ rằng hắn chính là người mang duyên cơ lớn nhất với món đồ được cất giữ qua nhiều thế hệ ở đây.

Nhưng linh cảm vẫn chỉ là linh cảm. Trong lòng lão, vẫn còn ba phần hoài nghi chưa thể xóa bỏ.

Nếu trao nhầm, hậu quả sẽ là không thể tưởng tượng nổi. Ông ta sẽ không chỉ mang tội với những trụ trì đời trước mà còn gánh trách nhiệm với toàn bộ nhân gian. Nhưng nếu không trao, lại trái với thiên ý, đồng thời đắc tội với Tsukuyomi, kẻ mà chỉ đứng gần đã đủ khiến ông ta run sợ.

“Chuyện này…” Lão trụ trì ấp úng, mồ hôi chảy dọc hai bên thái dương. Giọng ông ta nhỏ dần, như thể đang vật lộn với chính suy nghĩ của mình. Đôi mắt vẫn không ngừng liếc nhìn Băng Tử Huyên, sự lưỡng lự hiện rõ trong từng hành động.

Băng Tử Huyên đứng im, không nói một lời, đôi mắt sắc bén ánh lên sự điềm tĩnh.

Tsukuyomi, vẫn giữ nụ cười lạnh nhạt trên môi, bước một bước về phía lão trụ trì. Áp lực từ cô như tăng lên gấp bội, khiến lão không khỏi giật mình. “Ngươi muốn ta phải đợi đến bao giờ? Hay là ngươi định đợi đến khi mọi thứ không thể cứu vãn được nữa?”

Lão trụ trì nuốt nước bọt, lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi.

Lão trụ trì im lặng suy nghĩ, ánh mắt chập chờn như ngọn nến trong cơn gió, cuối cùng cũng đưa ra quyết định. Dù trong lòng vẫn còn nhiều do dự, nhưng ông ta hiểu rằng, khi Tsukuyomi đã đặt chân tới đây, mọi sự chống đối chỉ là vô nghĩa.

Với sức mạnh khủng kh·iếp và sự quyết đoán của cô, ngay cả ý định phản kháng nhỏ nhất cũng chỉ chuốc lấy hậu quả thảm khốc.

Thở dài một tiếng như trút bỏ gánh nặng trong lòng, lão cúi đầu nói, giọng điệu pha chút bất lực:

“Nếu tiền bối đã chắc chắn hắn là người đó, lão nạp xin tin vào con mắt nhìn người của ngài. Nhưng…” Lão ngừng lại, ngẩng lên, ánh mắt khẩn cầu hướng về Tsukuyomi. “Phiền tiền bối… hãy tha cho hai người bọn họ. Họ chỉ làm tròn bổn phận bảo vệ, không có ý mạo phạm ngài.”

Tsukuyomi đứng đó, đôi mắt sắc lạnh thoáng qua một tia thờ ơ, như thể những lời cầu xin kia chẳng mảy may khiến cô bận lòng. Nhưng rồi, sau một hồi quan sát lão trụ trì, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, nở một nụ cười mơ hồ.

“Ngươi cuối cùng cũng biết điều. Được thôi, ta sẽ không làm khó hai kẻ đó.”

Dứt lời, cô phất nhẹ tay. Luồng áp lực khủng kh·iếp đè nặng trong căn phòng lập tức tan biến. Hai âm dương sư, vốn đang bị ghì chặt xuống mặt sàn, đồng loạt thở hổn hển.

Sức mạnh vừa giải phóng khiến họ cảm giác như vừa thoát khỏi vực sâu không đáy. Mồ hôi túa ra trên trán, nhưng cả hai không dám thốt lên lời nào, chỉ quỳ gối cúi đầu chờ lệnh.

Lão trụ trì quay sang nhìn họ, giọng nói trở nên nghiêm nghị nhưng không giấu được sự mệt mỏi:

“Các ngươi hãy đến nơi cất giữ bảo vật và mang nó tới đây.”

Hai âm dương sư, dù cơ thể vẫn còn run rẩy, lập tức cúi người thật sâu đáp:

“Vâng, thưa sư phụ.”

Họ nhanh chóng đứng dậy, không dám nhìn Tsukuyomi thêm một giây nào. Đôi chân vội vã rời khỏi căn phòng, bóng dáng dần khuất sau cánh cửa gỗ nặng nề.

Trong căn phòng, không khí nhẹ bớt nhưng vẫn mang nặng sự căng thẳng. Lão trụ trì chắp tay niệm một câu Phật hiệu như để tự trấn an mình. Ông ta khẽ ngước mắt lên, ánh nhìn xen lẫn sự thận trọng và nể sợ hướng về Tsukuyomi và Băng Tử Huyên.

“Lão nạp chỉ mong mọi thứ diễn ra đúng như thiên ý. Tiền bối, xin hãy cho lão nạp thêm chút thời gian, bảo vật sẽ sớm được mang đến.”

Tsukuyomi khẽ nghiêng đầu, đôi mắt sâu thẳm như không chứa chút cảm xúc nào.

“Ta đã chờ lâu như vậy, không ngại chờ thêm một lát. Chỉ cần ngươi không để ta thất vọng, tất cả sẽ diễn ra êm đẹp.”

Nghe những lời này, lão trụ trì không khỏi cảm thấy lòng nhẹ bớt phần nào, nhưng ông ta vẫn giữ im lặng, chắp tay ngồi thẳng, chờ đợi trong sự cẩn trọng tuyệt đối.

Chương 178: Vật về chủ cũ