Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Mộng Sinh Giới
Unknown
Chương 179: Thiên ý đã định
Căn phòng chìm trong ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn dầu, yên tĩnh đến mức dường như cả hơi thở cũng vang vọng. Cánh cửa lớn chầm chậm mở ra, hai âm dương sư từ từ tiến vào, mỗi người trên tay nâng niu một món vật phẩm được bọc kỹ lưỡng trong lớp vải lụa cao cấp.
Dáng vẻ của họ nghiêm nghị và cẩn trọng, từng bước chân đều toát lên sự tôn kính đối với những món bảo vật họ đang mang theo.
Một người đặt lên khay gỗ quý một vật dài khoảng 50cm, được bọc cẩn thận trong một lớp vải lụa mềm mại, gấp nếp vừa vặn, khiến người ta không thể nhìn thấy bên trong là gì. Hình dáng trụ dài và dáng vẻ cổ xưa của món đồ khiến không khí càng trở nên trầm mặc.
Người còn lại tiến tới, hai tay dâng lên một vật dài hơn, rõ ràng là một thanh kiếm, được bao bọc bằng lớp lụa trắng tinh khôi, từng đường thêu chỉ vàng ánh lên dưới ánh đèn.
“Sư phụ,” cả hai đồng thanh cúi mình, đặt hai món vật phẩm xuống trước mặt lão trụ trì, rồi lùi lại một bước, giữ im lặng chờ đợi.
Lão trụ trì ngồi đó, đôi mắt mờ đục của tuổi già khẽ lóe lên ánh sáng kỳ lạ khi nhìn thấy hai bảo vật. Trong lòng ông ta, một cơn sóng cảm xúc cuộn trào không thể kiềm chế. Hàng trăm năm rồi, ông thầm nghĩ. Những món bảo vật này, từ lâu đã là một thử thách khắc nghiệt, một sự trừng phạt dành cho những kẻ không xứng đáng.
Ánh mắt lão ta chuyển sang Băng Tử Huyên, người đang đứng cách đó không xa, vẻ mặt vẫn bình thản của hắn. Nhưng trong tâm trí lão trụ trì, hàng loạt ký ức kinh hoàng hiện lên, những cảnh tượng từng khiến ông ám ảnh suốt nhiều năm.
Đã từng có không ít người đến đây, mang theo sự tự tin rằng họ chính là người được định mệnh lựa chọn. Nhưng chỉ ngay khi chạm tay vào những bảo vật này, họ lập tức bị sức mạnh của chúng phản phệ.
Tiếng gào thét, máu me, những c·ái c·hết thảm khốc với đủ mọi hình dạng bi thảm… tất cả đều là minh chứng rằng, bảo vật không chấp nhận những kẻ không có duyên cơ thực sự.
Lão trụ trì cúi đầu, thở dài nặng nề, giọng nói pha lẫn lo lắng và sầu muộn:
“Tiền bối, ngài thực sự tin tưởng cậu ta là người đó sao? Lão nạp đã chứng kiến quá nhiều kẻ ôm tham vọng chạm tới những bảo vật này, nhưng kết cục đều là c·ái c·hết không toàn thây. Những hình ảnh đó, dù muốn quên cũng không thể.”
Ông ta ngẩng lên, ánh mắt tràn đầy trăn trở nhìn Tsukuyomi, rồi lại dừng lại trên Băng Tử Huyên. “Cậu ta còn quá trẻ, sức sống đang hừng hực như vậy… Nếu không phải người đó, cậu ta sẽ c·hết, một c·ái c·hết quá uổng phí và thảm khốc.”
Tsukuyomi nhếch môi cười nhẹ, nụ cười mang theo sự tự tin tuyệt đối khiến lão trụ trì càng thêm bất an.
“Tiểu hòa thượng,” cô cất giọng, từng từ như lưỡi dao sắc bén cắt qua không khí, “ngươi nghĩ rằng ta, một kẻ đã tồn tại lâu hơn cả ngọn núi này, lại không phân biệt được ai là người có duyên hay không sao?”
Lão trụ trì thoáng sững người, không dám trả lời. Sự hiện diện của Tsukuyomi luôn mang lại một cảm giác như đứng trước vực thẳm, chỉ cần một bước chân sai lầm cũng đủ khiến ông m·ất m·ạng.
Tsukuyomi quay sang Băng Tử Huyên, ánh mắt đầy ẩn ý. “Nếu cậu ta không phải người được chọn, thì c·ái c·hết cũng là được định sẵn. Nhưng nếu cậu ta đúng là người đó…” Cô ngừng lại, một tia sáng kỳ lạ lóe lên trong đôi mắt sắc lạnh của cô. “Ngươi sẽ không hối hận vì đã giao những thứ này đâu.”
Lão trụ trì không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ nhìn xuống hai bảo vật, rồi thở dài. Trong lòng ông, vẫn còn một tia hy vọng nhỏ nhoi rằng lần này, vận mệnh sẽ dẫn lối đúng đắn.
Lão trụ trì khẽ nhắm mắt, tay run run đưa về phía trước như gánh cả trời đất, cuối cùng thì thở dài một hơi dài. Trong lòng ông, mọi sự nghi ngờ hay chần chừ cũng đã hóa thành hư không. Nếu đây là ý trời, thì ông sẽ thuận theo, đặt tất cả niềm tin vào cậu thanh niên trước mắt – Băng Tử Huyên.
Bàn tay gầy guộc của ông khẽ vẫy nhẹ, và như có một sức mạnh vô hình đáp lại, hai món bảo vật từ từ bay lên. Trên không trung, lớp vải lụa quý giá bọc lấy chúng bất chợt tự động bung ra, nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Ngay khi lớp vải vừa rơi, ánh sáng từ hai món bảo vật bất ngờ bừng lên như một tia chớp xé tan màn đêm tĩnh lặng.
Món bảo vật đầu tiên hiện ra là một cuộn trục ánh kim tuyệt đẹp. Những hoa văn hình cánh hoa đào được thêu rệt tinh tế trên bề mặt, phát ra ánh sáng dịu dàng nhưng uy nghiêm, như mang trong mình sự sống của thiên nhiên và thời gian.
Cuộn trục như đang thở, từng hơi thở phát ra một luồng khí tức huyền bí, làm cho không gian xung quanh trở nên linh thiêng lạ thường.
Món thứ hai khiến mọi ánh mắt đều phải dán chặt vào nó – một thanh katana tuyệt mỹ. Lưỡi kiếm dài, sắc bén đến mức dường như chỉ cần nhìn vào cũng cảm thấy bị cắt đứt.
Thân kiếm trong suốt, ẩn chứa những mạch sáng uốn lượn bên trong như dòng chảy của ngũ hành – lửa, nước, đất, gió, và kim loại – hòa quyện, di chuyển nhịp nhàng.
Ánh sáng xanh lam băng giá bao bọc lưỡi kiếm, từng tia sáng lóe lên như băng tinh lấp lánh dưới ánh mặt trời. Cán kiếm được quấn bằng vải trắng tinh khôi, nổi bật với họa tiết vàng óng ánh chạy dọc theo tay cầm.
Thanh kiếm tràn đầy uy áp, như thể một linh hồn cổ xưa đang ngủ yên bên trong, chờ người đủ sức mạnh để đánh thức nó.
Ngay khi hai món bảo vật hoàn toàn thoát vỏ, một luồng kim quang chói lọi bùng lên, lan tỏa khắp tứ phía. Ánh sáng quá mạnh khiến mọi người trong phòng, từ Tsukuyomi đến Băng Tử Huyên, và cả hai âm dương sư, đều phải đưa tay che mắt. Không gian như rung chuyển trước sức mạnh kỳ lạ đang dâng trào.
“Quả nhiên là thần kỹ… kiếm kỹ Okanai!” Tsukuyomi bất chợt thốt lên, giọng nói của cô đầy phấn khích, ánh mắt sáng rực không giấu nổi sự say mê.
Lão trụ trì chậm rãi hạ tay xuống, ánh sáng kim quang dần dịu lại, để lộ hai bảo vật vẫn đang lơ lửng trên không, tỏa ra một luồng sáng nhẹ nhàng nhưng đầy uy nghi.
Ông khẽ lắc đầu, dù đã từng chứng kiến chúng trước đây, nhưng mỗi lần nhìn thấy, cảm giác vẫn không khác gì lần đầu tiên. Một thứ sức mạnh không thuộc về thế giới này, vượt ngoài mọi quy tắc nhân gian.
Băng Tử Huyên đứng đó, ánh mắt không rời khỏi hai món bảo vật, trái tim đập mạnh trong lồng ngực.
Hai âm dương sư thì đã sững người từ lâu, không thể thốt lên một lời nào, chỉ biết ngẩng đầu nhìn chăm chú, toàn thân cảm thấy áp lực khổng lồ đến mức không thể hô hấp thoải mái.
Tsukuyomi khoanh tay, ánh mắt sắc bén, giọng nói đầy uy quyền: “Tiểu tử, đến nhận kiếm. Thứ đó vốn là của ngươi, đừng làm lãng phí thời gian.”
Băng Tử Huyên thoáng chần chừ, ánh mắt liếc qua Tsukuyomi, cảm nhận được áp lực toát ra từ cô ta. Hắn nhìn lại thanh katana đang lơ lửng trước mặt, phát ra kim quang ngũ sắc nhẹ nhàng nhưng đầy uy nghi. Lòng hắn dấy lên những luồng suy nghĩ đối lập.
Đứng trước một món pháp bảo mạnh mẽ như vậy, hắn biết rõ sự lựa chọn này không chỉ mang đến sức mạnh mà còn tiềm tàng vô số nguy cơ. Nhưng rồi, hình ảnh Hàn Tuyết hiện lên trong tâm trí, nỗi lo sợ mất đi người thân duy nhất còn lại đã nhanh chóng xóa tan mọi do dự trong hắn.
Hắn siết chặt tay, hít một hơi thật sâu, rồi từ từ tiến đến gần thanh katana. Mỗi bước đi của hắn tựa như nặng ngàn cân, không chỉ vì áp lực từ món bảo vật kia mà còn từ ánh mắt của những người xung quanh. Tsukuyomi, lão trụ trì, hai âm dương sư – tất cả đều đang dõi theo từng bước chân của hắn.
Khi hắn đến gần, lão trụ trì khẽ ho một tiếng, ánh mắt phức tạp nhìn hắn, giọng nói trầm xuống như một lời cảnh báo cuối cùng:
“Nếu cậu đã suy nghĩ kỹ về những hậu quả khủng kh·iếp mà món bảo vật này có thể mang lại nếu cậu không phải là người mang duyên cơ, thì ta cũng khuyên cậu phải thật sự hiểu rõ. Cái c·hết từ sự phản phệ của thần vật không phải là c·ái c·hết bình thường, mà là một cơn ác mộng không thể thoát khỏi. Chàng trai trẻ, đừng chỉ vì tham vọng mà bất chấp tất cả.”
Lời nói của lão trụ trì như một tảng đá nặng nề đè lên bầu không khí vốn đã căng thẳng. Băng Tử Huyên dừng lại, quay sang nhìn ông ta, đôi mắt bình thản nhưng không giấu được chút căng thẳng. “Cảm ơn lời nhắc nhở của ông, nhưng ông cũng biết rõ, em gái tôi – Hàn Tuyết – thời gian của con bé không còn nhiều. Tôi không thể lùi bước lúc này. Nếu Tsukuyomi đã tự tin khẳng định tôi là người mang duyên cơ, tôi sẽ tin cô ta một lần. Nếu không mạo hiểm, làm sao tôi có thể cứu được người tôi yêu thương?”
Nghe câu trả lời này, Tsukuyomi khẽ nhếch môi, nụ cười pha chút trêu chọc nhưng ánh mắt lấp lánh sự hài lòng. “Tiểu tử, ngươi đây là đang nịnh hót ta đấy à?” Cô ta nói, giọng điệu có vẻ nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sức ép khiến người khác không dám tùy tiện đùa giỡn.
Lão trụ trì nhìn hắn thêm một lúc lâu, rồi cuối cùng thở dài, như đã chấp nhận rằng không gì có thể lay chuyển được quyết tâm của cậu thanh niên này. Ông ta cúi đầu, giọng điệu trầm lắng, đầy cảm xúc:
“Nếu ngươi đã quyết như vậy, ta cũng không thể cản ngươi nữa. Tiếp theo, chỉ có thể trông chờ vào số mệnh của ngươi – là phúc hay họa, tất cả đều phụ thuộc vào thiên ý. Chúc ngươi may mắn, chàng trai trẻ.”
Những lời cuối cùng của lão trụ trì vang lên trong căn phòng như một lời cầu nguyện, mang theo sự hồi hộp và lo lắng khôn nguôi. Tsukuyomi vẫn đứng đó, ánh mắt sắc lạnh nhưng sâu thẳm, như đang quan sát và đánh giá Băng Tử Huyên, chờ đợi xem liệu hắn có thực sự là người được chọn hay không.
Băng Tử Huyên hít một hơi thật sâu, đưa tay về phía thanh katana phát sáng lấp lánh. Ánh sáng từ thanh kiếm bỗng rực lên mạnh mẽ, như muốn kiểm tra lòng can đảm của kẻ trước mặt. Hắn nheo mắt, siết chặt lòng quyết tâm, chuẩn bị đối diện với thử thách lớn nhất trong đời.