Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 181: Kiếm kỹ Okanai

Chương 181: Kiếm kỹ Okanai


Bầu không khí ở chùa Senso-ji phút chốc thay đổi hoàn toàn, như thể thời gian ngừng trôi khi thân ảnh hư ảo của thần nữ xuất hiện trên bầu trời. Ánh sáng từ nàng tỏa xuống bao phủ khắp khuôn viên chùa, dịu dàng mà uy nghiêm, khiến mọi thứ trở nên thánh thiện và trang nghiêm đến kỳ lạ.

Những người có mặt tại chùa, từ già đến trẻ, từ các nhà sư đến những tín đồ bình thường, đều không hẹn mà đồng loạt quỳ xuống. Ánh mắt họ tràn đầy thành kính, lòng dạ hoan hỷ, như thể tất cả đang được chứng kiến một điềm lành vĩ đại chưa từng có. Họ thì thầm cầu nguyện, nhiều người xúc động đến rơi nước mắt.

“Thật sự là thần nữ hiện thân sao?” Một cụ già tóc bạc phơ, run rẩy nhưng đôi mắt sáng rực lên sự vui mừng, thốt lên bằng giọng nói nghẹn ngào.

“Thần nữ Amaterasu-no-Mikoto... truyền thuyết kia... không ngờ lại là sự thật!” Một người đàn ông trung niên nhìn lên bầu trời, ánh mắt không giấu nổi vẻ kinh ngạc và sùng kính.

Những tiếng xôn xao bàn tán bắt đầu lan ra khắp nơi. Người người cúi đầu, tay chắp trước ngực, bày tỏ lòng thành kính. Có những người đã sống cả đời gắn bó với nơi này, những tín đồ già nua từ nhỏ đến lớn luôn tin vào sự linh thiêng của ngôi chùa Senso-ji, giờ đây được tận mắt chứng kiến cảnh tượng thần nữ hiện thân, đều không khỏi xúc động:

“Cuối cùng... cuối cùng ta cũng được thấy một điều kỳ diệu như thế này! Một đời cầu nguyện không uổng phí!” Một cụ bà khóc nức nở, những giọt nước mắt vui mừng lăn dài trên gương mặt già nua.

“Thần nữ thật sự đã giáng lâm! Phải chăng đây là điềm lành cho một khởi đầu năm mới?!” Một thanh niên trẻ tuổi, ánh mắt sáng rực như vừa được tiếp thêm sức mạnh của niềm tin, thốt lên.

---

Ở một góc xa hơn, lão trụ trì đứng lặng người, ánh mắt nhìn chăm chú vào khoảng không nơi thần nữ vừa hiện ra. Vầng trán ông ướt đẫm mồ hôi, không phải vì sợ hãi, mà vì một sự kinh ngạc đến tột độ. Mãi một lúc lâu, ông mới thốt lên được vài lời, giọng nói run rẩy nhưng đầy cảm xúc:

“Đã mấy trăm năm nay... cuối cùng, hai món bảo vật ấy đã tìm được chủ nhân thực sự. Người trẻ tuổi kia... không ngờ hắn chính là người được nhắc đến trong tiên tri từ hàng thế hệ trước.”

Lão trụ trì cúi đầu thật sâu, trong lòng cảm thấy như một gánh nặng suốt đời mình cuối cùng đã được trút bỏ. Ông nhớ lại lời của những trụ trì đời trước, những người đã sống cả đời tìm kiếm chủ nhân của hai món bảo vật huyền thoại. Họ đặt niềm tin vào số phận và tiên tri, nhưng suốt bao năm qua vẫn chưa từng có ai đủ tư cách để được chọn.

“Cậu thanh niên ấy... thật sự là người trong lời tiên tri.” Ông nói khẽ, như đang tự nhủ với chính mình, ánh mắt ánh lên vẻ thanh thản.

Sau đó, ông ngước nhìn lên bầu trời, nơi ánh sáng thần thánh từ thần nữ vẫn còn vương lại, và thì thầm như một lời nhắn gửi đến các thế hệ trụ trì đi trước:

“Cuối cùng, ta cũng đã hoàn thành nhiệm vụ mà các ngài để lại. Mọi thứ đã trở lại đúng với an bài của thiên đạo.”

---

Những lời ông nói như hòa vào trong không khí thiêng liêng, cùng với tiếng chuông chùa ngân vang, hòa quyện vào khung cảnh thần thánh của sự kiện chưa từng có trong lịch sử Senso-ji.

Băng Tử Huyên, sau bao nỗ lực, cuối cùng cũng đã hoàn toàn nắm giữ được Huyền Vân Vũ – thanh bảo kiếm thần bí khiến hắn phải trả giá không ít để có được.

Khi bàn tay hắn chạm vào chuôi kiếm, cảm giác ấm nóng từ nó lan tỏa dọc theo cơ thể, như thể thanh kiếm đang thấu hiểu chủ nhân mới. Hắn lật qua lật lại thanh kiếm, quan sát từng chi tiết. Lưỡi kiếm ánh lên sắc kim loại với hoa văn cổ ngữ chằng chịt.

“Rốt cuộc thứ này có gì mà khiến ta khổ sở đến vậy?” Băng Tử Huyên lẩm bẩm, đôi mắt dán chặt vào lưỡi kiếm, nhưng chưa kịp hiểu rõ những bí mật ẩn giấu bên trong thanh kiếm, thì bất ngờ, cuốn trục nằm cạnh hắn – vốn im lìm từ đầu – lại tự động bay lên không trung.

Cuốn trục nhẹ nhàng mở ra trước mặt hắn, những dòng ký tự cổ ngữ như sống dậy, phát sáng rực rỡ rồi nổi lên bề mặt. Băng Tử Huyên chưa kịp phản ứng thì cả người hắn đã bị hút vào một không gian hoàn toàn khác.

---

Hắn ngơ ngác nhìn xung quanh. Bốn bề là một khoảng không vô định, tựa như hư không của vũ trụ, không có điểm đầu, cũng chẳng có điểm cuối. Ánh sáng mờ ảo, thi thoảng loé lên những tia sáng như sao băng rơi xuống từ nơi vô tận.

“Đây là đâu?” Hắn khẽ nói, nhưng giọng mình như bị nuốt chửng trong không gian tĩnh lặng kỳ lạ.

Đột nhiên, một bóng mờ xuất hiện phía trước hắn. Đó là hình dáng của một người cầm kiếm, bao phủ bởi một luồng khí mờ ảo, không rõ khuôn mặt hay thân thể, nhưng từng động tác lại toát lên sự uy nghiêm và mạnh mẽ đến đáng sợ.

Không một lời nào được thốt ra, bóng mờ bắt đầu di chuyển. Người đó vung thanh kiếm trong tay, từng chiêu từng thức mượt mà như dòng nước chảy, nhưng mỗi đường kiếm lại sắc bén đến mức khiến không gian xung quanh rung chuyển.

Băng Tử Huyên đứng nhìn không rời mắt. Hắn đã từng học kiếm thuật từ nhỏ, nhưng thứ mà bóng mờ đang thi triển trước mặt hắn hoàn toàn vượt xa mọi thứ hắn từng thấy. Từng chiêu thức đều tinh diệu đến mức khiến hắn không khỏi ngỡ ngàng, như thể đây chính là kiếm pháp được chắt lọc từ tinh hoa của thiên địa.

Không cưỡng lại được sự hấp dẫn từ đường kiếm, hắn vô thức bắt đầu học theo. Bàn tay hắn nắm chặt Huyền Vân Vũ, mô phỏng từng động tác của bóng mờ. Nhưng mỗi lần hắn cố gắng, đều cảm thấy như cơ thể mình bị rút cạn sức lực.

Những chiêu thức đơn giản mà bóng mờ thực hiện lại khó đến mức khiến hắn mồ hôi túa ra như mưa, từng đường gân trên tay hắn căng lên như sắp đứt.

Thời gian trong hư cảnh dường như kéo dài vô tận. Băng Tử Huyên không biết mình đã luyện tập bao lâu, chỉ biết rằng mỗi động tác của hắn đều trở nên mượt mà hơn, chính xác hơn, như thể bóng mờ kia đang truyền thụ tất cả tinh hoa của kiếm pháp cổ đại vào trong người hắn.

Rồi bất chợt, khi bóng mờ hoàn tất lượt múa kiếm cuối cùng, nó ngừng lại, lặng lẽ nhìn Băng Tử Huyên một thoáng, như muốn gửi gắm một điều gì đó. Sau đó, nó tan biến vào hư vô, không để lại dấu vết gì ngoài sự tĩnh lặng của không gian này.

Hắn còn chưa kịp định thần thì từ trên cao, một loạt những cột trụ phát sáng vàng rực lao thẳng xuống. Những cột trụ ấy đều khắc chi chít cổ ngữ, tựa như những thánh lệnh của trời cao, bọc lấy hắn trong một áp lực khổng lồ, tưởng chừng có thể nghiền nát hắn bất cứ lúc nào.

Băng Tử Huyên hoảng hốt, nhưng ngay khi hắn định vận lực để chống cự, thì đột nhiên không gian xung quanh như vỡ vụn. Hắn cảm giác cơ thể mình bị kéo mạnh trở lại, để rồi trong nháy mắt, hắn quay về thực tại, vẫn đang đứng trong căn phòng cũ với Huyền Vân Vũ trong tay.

---

“Tiểu tử, ngươi học thế là đủ rồi.” Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Băng Tử Huyên quay đầu lại, thấy Tsukuyomi đứng đó, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt đầy nghiêm nghị. Dù lời nói có vẻ lạnh lùng, nhưng trong ánh mắt của cô lại lóe lên một tia tán thưởng.

“Hóa ra là cô kéo ta ra khỏi đó,” Băng Tử Huyên thở dài, vẫn còn chưa hết bàng hoàng. “Nhưng bóng mờ đó… và những cột trụ kia… rốt cuộc là gì vậy?”

Tsukuyomi đứng khoanh tay, ánh mắt chăm chú nhìn Băng Tử Huyên. Sắc mặt cô nghiêm nghị, giọng nói trầm thấp vang lên:

"Tiểu tử, chuyện ngươi vừa trải qua chỉ là bước đầu tiên. Ngươi có biết không? Cái mà ngươi gọi là ‘học thuật kỹ’ ấy thực chất chỉ là một phần rất nhỏ, khoảng hai phần mười của tầng đầu tiên mà thôi."

Cô dừng lại một chút, ánh nhìn sắc bén như muốn xuyên thấu tâm can hắn, rồi tiếp tục:

"Thực lực hiện tại của ngươi không đủ để tiếp tục. Nếu ngươi cố chấp học tiếp, không chỉ là vô ích mà còn là tự đẩy mình vào con đường c·hết. Những gì vừa qua cũng chỉ vì ngươi may mắn có được sự bảo hộ của thần nữ mà thôi. Thôi, chuyện này tạm gác lại. Sau này, khi thực lực của ngươi đủ mạnh, tự khắc sẽ hiểu rõ."

Nói xong, ánh mắt Tsukuyomi khẽ lướt qua cánh tay phải của Băng Tử Huyên, nơi từng bị nghiền nát hoàn toàn trong thử thách. Giờ đây, cánh tay ấy đã hoàn toàn lành lặn, ngay cả một vết sẹo cũng không còn, biểu tượng rõ ràng của sự can thiệp thần thánh.

"Hừm... Xem ra thần nữ kia đã lo liệu tất cả cho ngươi rồi. Đúng là chu toàn. Ngươi có biết không, vừa rồi ngươi khiến bản tọa phải lo lắng."

Giọng Tsukuyomi tuy vẫn lạnh lùng, nhưng ẩn sâu trong đó là một chút nhẹ nhõm. Dường như cô đã thở phào khi thấy Băng Tử Huyên vượt qua tất cả và đứng đây, an toàn trước mặt cô.

---

Ngay lúc đó, từ phía xa, lão trụ trì và hai âm dương sư bước tới. Bóng dáng họ toát lên sự uy nghiêm nhưng cũng không giấu nổi nét nhẹ nhõm trên khuôn mặt.

Họ vừa trải qua một trận kinh hồn bạt vía, nhưng khi nhìn thấy Băng Tử Huyên đứng vững, tay cầm Huyền Vân Vũ, sắc mặt bình tĩnh, cả ba không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Kiếm Kỹ Okanai

Kiếm kỹ Okanai là một tuyệt học thượng thừa, mỗi tầng thức đều ẩn chứa sức mạnh vô song, đưa người tu luyện từng bước chạm đến đỉnh cao của kiếm đạo. Bộ kiếm pháp này được chia thành ngũ thức, mỗi thức không chỉ thử thách sức mạnh mà còn đòi hỏi người học phải phá vỡ giới hạn của chính mình, tiến vào những cảnh giới mà thường nhân khó lòng chạm tới.

---

Nhất thức: Đạo Quang Phát Khởi

Nhất thức là tầng đầu tiên, khai mở sức mạnh tiềm tàng bên trong kiếm khí. Khi vận dụng, thanh kiếm hóa thành một đạo quang như ánh sáng đầu ngày, sắc bén và c·hết chóc. Một đường kiếm khí từ nhất thức có thể xé toạc không khí, g·iết c·hết đối thủ cùng cấp tầm trung chỉ trong chớp mắt.

Người luyện đến tầng này sẽ cảm nhận được luồng khí lưu chạy dọc thanh kiếm, tụ lại nơi mũi kiếm, rồi bùng phát thành một tia sáng mạnh mẽ, xuyên thẳng vào kẻ địch với uy áp kinh hoàng. Nhất thức – Đạo Quang Phát Khởi không chỉ là thử thách sự chính xác mà còn đòi hỏi người luyện kiếm phải làm chủ nội lực và kiếm ý của mình, bởi chỉ một sai sót nhỏ cũng đủ khiến sát khí phản phệ.

---

Nhị thức: Tam Thanh Bức Phát

Nếu Nhất thức là sự tinh gọn của một đòn chí mạng, thì Nhị thức là sự hòa hợp của tốc độ và sức mạnh. Người đạt đến nhị thức có thể trong vòng một giây chém ra ba đường kiếm liên tiếp, mỗi nhát mang theo sát khí cuồn cuộn, tựa như sấm sét trên bầu trời bùng phát.

Ba đường kiếm này không rời rạc mà liên kết với nhau thành một chuỗi hoàn mỹ, khiến đối thủ không cách nào chống đỡ. Tam Thanh ở đây đại diện cho sự hợp nhất của ba yếu tố: tâm, ý và lực. Người học phải đạt đến cảnh giới tinh thần tuyệt đối, nơi tâm không loạn, ý chí vững vàng và lực đạo lưu chuyển tự nhiên.

---

Tam thức: Thanh Âm Cô Đọng

Bước vào tam thức, tốc độ kiếm thuật đạt đến một tầng cao mới, vượt qua cả tốc độ âm thanh. Mỗi nhát chém từ tam thức đều tạo ra tiếng xé gió sắc lạnh, mang theo uy áp kinh hoàng, khiến kẻ địch dù muốn phản ứng cũng không kịp.

Khi luyện đến tam thức, kiếm khí đã hòa quyện hoàn toàn với nội lực, tạo thành những đường kiếm mượt mà, nhanh đến mức mắt thường không thể nhìn thấy. Kiếm pháp lúc này như một bản nhạc cổ xưa được gảy lên, mỗi nhát chém là một nốt nhạc sắc sảo, lạnh lẽo, khiến đối thủ bị áp đảo bởi cả sức mạnh lẫn tinh thần.

---

Tứ thức: Đoạn Sơn

Tứ thức là biểu hiện tối thượng của sức mạnh kiếm đạo. Một nhát chém của người tu luyện đến tầng này có thể bổ đôi cả một ngọn núi mà không tốn chút sức lực nào. Kiếm khí phát ra từ tứ thức tựa như dòng sông bạc chảy xiết, cuốn trôi mọi vật cản trên đường đi.

Khi vận dụng tứ thức, kiếm khí không chỉ mang theo sát ý mà còn chứa đựng lực p·há h·oại khủng kh·iếp, khiến đất trời rung chuyển. Đây là thức thể hiện sự giao thoa giữa sức mạnh tuyệt đối và kỹ thuật điêu luyện, nơi mà kiếm đạo chạm đến đỉnh cao của quyền năng vật lý.

---

Ngũ thức: Kiếm Không

Ngũ thức là tầng cao nhất, nơi mà người tu luyện không còn bị giới hạn bởi không gian và thời gian. Một nhát kiếm từ ngũ thức không chỉ cắt qua vật chất mà còn xé toạc cả không gian, để lại những vết rách đen tối tồn tại trong chốc lát.

Đây không còn là kiếm thuật thông thường mà đã đạt đến cảnh giới hư vô. Thanh kiếm trong tay người luyện dường như tan biến, hòa vào trời đất, chỉ để lại những vết nứt giữa không gian như dấu ấn của thần linh. Sức mạnh từ ngũ thức không chỉ hủy diệt mà còn khiến vạn vật cúi đầu kh·iếp sợ.

Tuy nhiên, sử dụng ngũ thức không phải không có cái giá. Mỗi lần vận dụng, cơ thể và nội lực của người luyện sẽ bị bào mòn đáng kể. Chỉ những bậc đại tu hành giả, đã đạt đến cảnh giới kiếm tâm hợp nhất, mới có thể vận dụng ngũ thức mà không tự chuốc lấy diệt vong.

Chương 181: Kiếm kỹ Okanai