Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 180 : Huyền Vân Vũ

Chương 180 : Huyền Vân Vũ


Băng Tử Huyên hít sâu, đôi mắt nhắm lại để tập trung tinh thần. Một giây, hai giây trôi qua trong im lặng. Khi mở mắt ra, ánh mắt hắn đầy kiên định và rực lửa quyết tâm. Một tiếng hét lớn vang lên từ tận đáy lòng: “Đến đi!!!”

Hắn đưa tay ra, nắm chặt lấy chuôi kiếm của thanh katana – thanh kiếm thần mang tên Huyền Ngũ Vân. Ngay khoảnh khắc tay hắn chạm vào chuôi kiếm, Huyền Ngũ Vân như bừng tỉnh khỏi giấc ngủ dài, phát ra một luồng uy áp bá đạo đến kinh thiên động địa.

Thanh kiếm rung lên kịch liệt, sức mạnh từ nó như bạo phát không ngừng, tạo thành một c·ơn l·ốc x·oáy kình phong dữ dội.

Cả căn phòng rung chuyển dữ dội. Hai âm dương sư đứng gần đó không kịp phản ứng đã bị hất văng vào tường, lão trụ trì cũng không thoát khỏi luồng sức mạnh hủy diệt ấy, cả ba người đập mạnh vào tường rồi rơi xuống đất, cơ thể run rẩy vì chấn động.

Tsukuyomi là người duy nhất có thể trụ lại. Cô nhanh chóng dựng lên một kết giới để chống đỡ sức mạnh từ thanh kiếm, nhưng vẫn bị lùi lại hai bước. Đôi mắt sắc bén của cô chăm chú nhìn về phía trung tâm cơn bão sức mạnh – nơi Băng Tử Huyên vẫn đứng, tay không buông thanh kiếm dù cơ thể hắn đang gánh chịu sức ép kinh khủng.

Từng đợt kình phong thổi tung quần áo của Băng Tử Huyên, làm chúng rách nát và bay ngược về phía sau. Bạo khí từ thanh Huyền Ngũ Vân trào ra như sóng lớn, dường như muốn nghiền nát kẻ đang cố gắng nắm giữ nó.

Nhưng Băng Tử Huyên không hề từ bỏ. Mỗi lần sức mạnh của thanh kiếm tăng lên, hắn càng siết chặt tay hơn, đôi mắt rực lên ý chí không khuất phục.

“Thật không ngờ… tiểu tử này dám liều mạng như vậy!” Tsukuyomi lẩm bẩm, ánh mắt đầy vẻ tán thưởng pha lẫn chút lo lắng.

Lão trụ trì lúc này đã cố gắng ngồi dậy, sắc mặt tái nhợt, thở dốc: “Cậu ta… thực sự dám đối mặt với sức mạnh của Huyền Ngũ Vân sao? Nếu cậu ta không phải người mang cơ duyên, chỉ e rằng sẽ tan biến ngay tại chỗ…”

Tsukuyomi không trả lời, ánh mắt vẫn tập trung vào Băng Tử Huyên. Ngay lúc đó, cơ thể của hắn bỗng phát ra ánh sáng lạ kỳ. Năm luồng nguyên tố – Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ – từ thanh kiếm trào ra, bao bọc lấy hắn như một lớp giáp sống động, nhưng đồng thời cũng là những dòng năng lượng đang t·ra t·ấn cơ thể hắn.

Mỗi nguyên tố tựa như có sự sống riêng, chúng liên tục xâm nhập, quét qua kinh mạch của hắn, kiểm tra sự chịu đựng và ý chí.

Băng Tử Huyên cắn chặt răng, mồ hôi đổ xuống như mưa, nhưng ánh mắt vẫn không hề lay động. Đường gân xanh trên tay hắn nổi lên rõ rệt, như thể cả dòng máu cũng đang gào thét chống lại sức ép khủng kh·iếp này. Bỗng nhiên, thanh Huyền Ngũ Vân bạo phát một đợt kình lực mới, mạnh mẽ hơn trước gấp nhiều lần.

“Nghi thức nhận chủ sắp bắt đầu!” Tsukuyomi khẽ thốt lên, sắc mặt nghiêm trọng. Cô quay sang ba người đang bị hất văng vào tường, ra lệnh dứt khoát: “Mau rời khỏi đây, ngay lập tức!”

Không ai dám chần chừ. Lão trụ trì lập tức gượng dậy, kéo theo hai âm dương sư, rồi cùng Tsukuyomi phá mái phòng mà chạy ra ngoài. Vừa thoát khỏi căn phòng, một luồng ánh sáng rực rỡ bùng nổ từ bên trong, chấn động đến mức mặt đất rung chuyển.

Giữa cơn bão sức mạnh đó, Băng Tử Huyên vẫn kiên cường giữ chặt thanh kiếm. Kình lực từ thanh kiếm không ngừng đẩy hắn lùi lại, nhưng hắn vẫn không buông tay. Cánh tay áo của hắn đã bị thổi bay, để lộ cánh tay trần, nơi những đường kinh mạch phát sáng rực rỡ như dòng chảy của sức mạnh nguyên thủy.

Đúng lúc hắn sắp không chịu đựng nổi nữa, một luồng ánh sáng khác từ trong cơ thể hắn phát ra. Một tiếng đinh vang lên, và một chiếc chuông đồng nhỏ bay ra khỏi ngực hắn, phát sáng lấp lánh.

Chiếc chuông từ từ xoay tròn trên không, tỏa ra kim quang rực rỡ, lập tức phóng lớn thành một chiếc chuông khổng lồ, lơ lửng trên đỉnh đầu của Băng Tử Huyên.

Những cổ ngữ cổ xưa từ chiếc chuông bắt đầu hiện lên, ánh sáng vàng từ chúng tạo thành một dải kim quang chạy quanh cơ thể Băng Tử Huyên, bao bọc lấy hắn trong một lớp kết giới vững chắc. Kết giới này không chỉ bảo vệ hắn khỏi sức mạnh hủy diệt từ thanh Huyền Ngũ Vân, mà còn cường hóa cơ thể hắn, giúp hắn chịu đựng được thử thách kinh khủng này.

Nhìn thấy chiếc chuông đồng nhỏ từ cơ thể Băng Tử Huyên bay ra, Tsukuyomi thoáng sững sờ. Ánh mắt sắc bén của cô nhìn chằm chằm vào bảo vật đang xoay tròn trên không, tỏa ra kim quang nhàn nhạt bao phủ lấy hắn. Cô nhíu mày, thấp giọng lẩm bẩm, ánh mắt đầy bất ngờ nhưng cũng pha chút khinh thường:

“Chiếc Thiên Linh Đồng này... không ngờ tiểu tử này lại có được món pháp bảo hộ thân này. Tuy không phải loại pháp bảo cao cấp, nhưng một kẻ như hắn mà sở hữu được… đúng là khó tin thật.”

Ánh mắt của Tsukuyomi vẫn chăm chú dõi theo. Chiếc Thiên Linh Đồng tỏa ra những luồng cổ ngữ kim quang, kết thành một kết giới vững chãi bao quanh Băng Tử Huyên. Nhìn từ xa, cả người hắn tựa như được nhấn chìm trong ánh sáng thần thánh, nhưng những cơn sóng năng lượng từ thanh katana Huyền Ngũ Vân vẫn không ngừng dội vào lớp kết giới, tạo nên những rung động mạnh mẽ.

Ở một nơi khác, lão trụ trì và hai âm dương sư đang đứng trên mặt đất, cách xa tâm bão sức mạnh để tránh b·ị t·hương. Từ xa, ánh sáng từ chiếc chuông đồng lọt vào tầm mắt khiến cả ba không khỏi ngạc nhiên. Lão trụ trì hơi nhíu mày, ánh mắt phức tạp:

“Tiểu tử này... thực sự là người mang cơ duyên sao? Chỉ có người được chọn mới có thể khiến Huyền Ngũ Vân phản ứng như vậy, mà bảo vật hộ thân cũng tự động nhận chủ bảo vệ hắn.”

Bên cạnh ông, nữ âm dương sư – khuôn mặt vẫn còn tái nhợt sau cú va đập – tròn mắt nhìn về phía kim quang rực rỡ, giọng nói không giấu được sự kinh ngạc:

“Sư phụ... liệu hắn thực sự là người đó? Người mang thiên mệnh mà ngài nói đến sao?”

Lão trụ trì không trả lời ngay. Ánh mắt ông nhìn chằm chằm vào cảnh tượng phía trước, đầy vẻ trầm ngâm.

---

Ở trung tâm của cơn lốc sức mạnh, Băng Tử Huyên vẫn gồng mình chịu đựng. Dù được Thiên Linh Đồng bảo hộ, nhưng áp lực từ thanh Huyền Ngũ Vân vẫn như hàng nghìn lưỡi dao sắc bén, xé rách từng tế bào trong cơ thể hắn.

Dòng năng lượng từ thanh kiếm điên cuồng tràn vào cơ thể, chạy dọc theo kinh mạch, như muốn phá vỡ mọi giới hạn của hắn.

Hơi thở hắn trở nên gấp gáp, cả cơ thể run rẩy không ngừng. Một dòng máu đỏ thẫm chảy ra từ khóe môi, nhưng ánh mắt hắn vẫn rực lên ý chí không lùi bước.

Trong khoảnh khắc ngặt nghèo, Băng Tử Huyên đưa tay còn lại vào ngực, lấy ra một chiếc bình ngọc nhỏ. Không một chút do dự, hắn bật nắp bình, dốc toàn bộ đan dược bên trong vào miệng.

Những viên đan dược sáng lấp lánh rơi xuống như suối, vài viên còn lăn ra khỏi miệng khi hắn uống vội vàng, nhưng phần lớn đã trôi xuống cổ họng. Chúng là một loại đan nhất phẩm cường hóa thân thể, có thể tạm thời cường hóa cơ thể trong thời gian ngắn, nhưng đồng thời cũng mang lại tác dụng phụ cực kỳ khủng kh·iếp nếu dùng quá liều.

Tsukuyomi, từ xa quan sát, sắc mặt lập tức thay đổi khi nhìn thấy hành động của hắn. Đôi mắt cô lóe lên vẻ giận dữ, giọng nói như sấm rền vang lên giữa không gian đầy cuồng phong:

“Tiểu tử này – ngươi điên rồi sao?! Một lần ăn hết tất cả Cường Hóa Đan, ngươi không muốn sống nữa sao?! Thân thể phạm trần của ngươi làm sao chịu đựng nổi! Ngươi muốn tự mình nổ tung sao?!”

Tuy nhiên, Băng Tử Huyên phớt lờ những lời trách mắng của Tsukuyomi. Hắn cắn răng, cảm nhận từng viên đan dược hòa tan trong cơ thể, dòng sức mạnh cuộn trào ngay lập tức tràn vào từng tế bào, từng kinh mạch. Dưới tác dụng của đan dược, những vết rách do năng lượng gây ra trong cơ thể hắn bắt đầu tự lành lại. Sức mạnh của hắn tăng vọt, đủ để chống lại áp lực khủng kh·iếp từ Huyền Ngũ Vân.

Nhưng cơn đau đớn cũng đồng thời tăng lên gấp bội. Mạch máu dưới da hắn phát sáng rực rỡ, như thể bên trong dòng máu đã bị biến thành dung nham nóng chảy. Hơi nóng bốc lên từ cơ thể hắn, làm không khí xung quanh vặn vẹo.

Hắn cắn chặt răng, mồ hôi tuôn ra như suối, nhưng đôi tay vẫn không buông chuôi kiếm. Trong lòng hắn chỉ còn một suy nghĩ duy nhất: “Phải vượt qua... vì Hàn Tuyết, vì em gái ta... ta không được gục ngã!”

Chiếc Thiên Linh Đồng trên đỉnh đầu cảm nhận được quyết tâm của hắn, phát ra kim quang càng lúc càng sáng. Từ bên trong chuông, những luồng cổ ngữ cổ xưa phun trào, không ngừng củng cố kết giới bảo vệ xung quanh hắn. Tsukuyomi nhìn thấy cảnh này, đôi mắt lóe lên vẻ bất ngờ pha lẫn thán phục. Cô lẩm bẩm trong cổ họng:

“Không ngờ... chiếc Thiên Linh Đồng này lại hợp với hắn như vậy... tên tiểu tử này đúng thật là may mắn!”

Dù cố gắng và quyết tâm là vậy, Băng Tử Huyên vẫn chỉ là một phàm nhân nhỏ bé, không thể hoàn toàn đối chọi lại sức mạnh bạo ngược của thanh Huyền Ngũ Vân. Trong một khoảnh khắc, cánh tay phải của hắn – tay đang nắm chặt chuôi kiếm – chịu không nổi áp lực khủng kh·iếp, toàn bộ xương từ cổ tay đến cánh tay lập tức vỡ vụn.

Tiếng gãy răng rắc vang lên như xé nát không gian tĩnh lặng, theo sau đó là tiếng hét đau đớn xé lòng của hắn:

“AAAAHHH!!!”

Cơn đau lan tràn, nhưng hắn không buông tay. Máu từ cánh tay phải tuôn ra không ngừng, nhuộm đỏ cả chuôi kiếm và mặt đất dưới chân. Đôi mắt hắn mở to, ánh lên sự thất vọng lẫn bất lực khi cơ thể hắn bắt đầu run rẩy, gần như quỵ ngã:

“Thất bại rồi sao?! Không thể nào... ta rõ ràng đã kiểm tra rất kỹ! Sao lại không phải...Không đúng!”

Bên ngoài, lão trụ trì đứng từ xa nhìn cảnh tượng ấy, ánh mắt ông tràn đầy tiếc nuối và thất vọng. Thở dài một hơi, ông lắc đầu, giọng nói trầm buồn:

“Vẫn là ta đã quá hy vọng ở cậu ta... Thanh Huyền Ngũ Vân chưa bao giờ chấp nhận một ai. Kết cục của cậu ấy, có lẽ đã an bài từ trước. Cái c·hết, khó mà tránh khỏi.”

Hai âm dương sư đứng bên cạnh ông cũng trầm mặc. Một người trong số họ nhẹ nhàng nói, giọng pha lẫn nỗi buồn:

“Sư phụ... ngài nói đúng. Dù đã đi xa hơn bất kỳ kẻ nào trước đây, nhưng cuối cùng... cậu ta cũng không vượt qua được.”

“Thật đáng tiếc...” – Người còn lại khẽ thở dài.

---

Trong khi đó, giữa cơn lốc bạo khí đang cuồng bạo phát ra từ thanh kiếm, Băng Tử Huyên vẫn không gục ngã. Dù đau đớn đến tột cùng, dù cánh tay phải giờ đã hoàn toàn vô dụng, hắn vẫn nghiến chặt răng.

Những giọt mồ hôi lạnh chảy dài trên gương mặt nhợt nhạt, nhưng trong ánh mắt của hắn vẫn ánh lên một ý chí không thể lay chuyển.

Bằng tất cả sức lực còn lại, hắn đưa cánh tay trái lên, cắn răng nắm chặt lấy chuôi kiếm. Máu từ bàn tay trái lại một lần nữa chảy ra, hòa vào những luồng sáng rực rỡ từ thanh kiếm, nhưng hắn không hề buông tay.

“Không... ta sẽ không gục ngã...! Sắp được rồi... chỉ cần cố thêm một chút nữa...” – Hắn gầm lên, giọng nói lạc đi vì đau đớn, nhưng từng chữ vẫn rắn rỏi như thép nguội. “Nhất định... nhất định phải thành công!”

Ngay khi lời hắn vừa dứt, bầu trời phía trên đột nhiên thay đổi. Những tầng mây đen cuộn xoáy như bị một thế lực vô hình xé toạc. Ánh sáng chói lòa từ trên cao chiếu xuống, soi rọi cả không gian đang chìm trong hỗn loạn.

Từ trong ánh sáng ấy, một thân ảnh mơ hồ của một nữ thần xuất hiện. Dáng người uyển chuyển, tà váy dài tung bay trong gió, gương mặt thanh thoát không rõ ràng, nhưng lại tỏa ra một luồng khí tức thần thánh khiến mọi thứ xung quanh như ngừng lại.

Đôi mắt dịu dàng của thần nữ nhìn xuống Băng Tử Huyên – kẻ đang gồng mình chống đỡ b·ạo l·ực của thanh kiếm. Không nói một lời, nàng nhẹ nhàng đưa một ngón tay thanh mảnh lên, chậm rãi chỉ xuống nơi hắn đang đứng.

Từ ngón tay của nàng, một tia sáng dịu dàng nhưng uy nghiêm phóng xuống, chiếu thẳng vào thanh Huyền Ngũ Vân. Ánh sáng ấy như một cơn gió mát lành giữa ngọn lửa hung bạo, nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ áp chế sức mạnh đang cuồng loạn của thanh kiếm.

Luồng bạo khí vốn dĩ đang bùng nổ xung quanh Băng Tử Huyên dần dần bị đè nén lại. Ánh sáng ngũ sắc từ thanh kiếm trở nên ổn định hơn, không còn dữ dội như trước. Áp lực lên cơ thể hắn cũng dần giảm xuống, đủ để hắn có thể lấy lại hơi thở, nhưng vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm.

Khi đã làm tròn nhiệm vụ, thần nữ trên cao khẽ mỉm cười – nụ cười như hoa nở trong sương sớm, mang theo vẻ dịu dàng nhưng xa cách. Nàng từ từ tan biến, như một làn mây khói, để lại không gian chìm trong im lặng.

Tsukuyomi từ xa quan sát toàn bộ sự việc, ánh mắt cô tràn đầy kinh ngạc. Cô thì thầm, giọng nói đầy nghi hoặc:

“Đó là... thần nữ...sao?”

Chương 180 : Huyền Vân Vũ