Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 188: Đồng minh- hay.....!!!!!

Chương 188: Đồng minh- hay.....!!!!!


Bóng tối dày đặc bao trùm phòng giam chật chội, nơi chỉ còn lại âm thanh nhỏ bé của những tiếng thở khò khè và tiếng cọt kẹt của các thanh sắt khi gió lùa qua khe cửa. Băng Tử Huyên ngồi tựa lưng vào bức tường lạnh ngắt, cơ thể đầy những v·ết t·hương chằng chịt, như một minh chứng rõ ràng cho "lễ chào mừng" khắc nghiệt mà hắn vừa trải qua.

Những vết bầm tím trải dài khắp thân người, từ vai, ngực đến cánh tay, bắp chân. Một vài vết sứt sát trên mặt hắn vẫn còn rướm máu, khiến khuôn mặt vốn đã xanh xao của hắn trông càng thêm nhợt nhạt.

Khóe miệng rách nhẹ, từng cơn đau nhói lên mỗi khi hắn khẽ mím môi. Cảm giác đau nhức lan tỏa khắp cơ thể, như từng mạch máu đều bị nén lại bởi áp lực không thể thoát ra.

Nhưng điều khiến hắn chán nản nhất không phải là thương tích trên người, mà chính là sự thật trần trụi rằng ở đây – nhà tù Blackthorn – không có một chút quyền lợi nào dành cho kẻ yếu thế, kể cả việc chăm sóc y tế. Tất cả đều tự lo lấy mạng sống của mình.

Bữa cơm trưa tệ hại duy nhất trong ngày đã qua đi, và giờ là khoảng thời gian dài bị nhốt kín trong bốn bức tường chật hẹp này. Nếu không có gì để chống đỡ, thì chỉ riêng cơn đói và những v·ết t·hương đang h·ành h·ạ này cũng đủ để khiến hắn gục ngã ngay ngày đầu tiên.

Hắn thở dài một hơi, ánh mắt lướt qua phòng giam tối tăm. Hắn biết rõ, chỉ dựa vào ý chí không thôi sẽ chẳng thể giúp hắn trụ lại được nơi này. May thay, hắn không phải một kẻ bình thường.

Trong sự tĩnh lặng, tay phải của Băng Tử Huyên khẽ nâng lên, lòng bàn tay chạm nhẹ vào cổ tay trái. Một luồng ánh sáng mờ ảo, dịu dàng như sương mai, bất ngờ lóe lên từ cổ tay hắn. Từ làn da hắn, một vật thể mờ nhạt dần xuất hiện – Linh Hư Hoàn.

Chiếc vòng cổ tay trông như được chế tác từ ánh sáng tinh thuần, phát ra một luồng linh lực nhàn nhạt nhưng đầy mạnh mẽ. Linh Hư Hoàn từ từ hiện rõ, tỏa ra những hoa văn huyền bí đan xen.

Băng Tử Huyên không chút do dự, chạm vào Linh Hư Hoàn, khẽ niệm một câu lệnh trong đầu. Từ trong vòng tay, một lọ ngọc nhỏ tinh xảo hiện ra, bề mặt láng mịn đến mức như muốn phản chiếu cả ánh mắt của người nhìn.

Hắn mở nắp bình ngọc, lấy ra một viên đan dược nhỏ, màu sắc trắng ngần tỏa ra mùi hương thanh mát. Đây là viên Hồi Thương Đan, thứ dược liệu quý giá có thể chữa lành thương tích và làm dịu cơn đau một cách nhanh chóng.

Không chần chừ thêm, hắn đưa viên đan dược vào miệng, nuốt trọn. Một cảm giác mát lạnh ngay lập tức lan tỏa từ cổ họng xuống toàn thân. Hắn nhắm mắt lại, để cảm nhận linh lực từ đan dược bắt đầu thẩm thấu vào từng tế bào cơ thể.

Chỉ trong chốc lát, hiệu quả rõ rệt hiện ra. Những cơn đau nhức âm ỉ trong cơ bắp dần dịu lại, vết bầm tím cũng mờ đi đáng kể. Máu từ các v·ết t·hương hở đã ngừng chảy, và cảm giác kiệt quệ trước đó như bị xua tan, thay vào đó là một luồng sinh khí mới.

Băng Tử Huyên mở mắt ra, ánh nhìn trầm tĩnh nhưng sâu sắc hơn trước. Hắn thầm cảm ơn bản thân vì đã mang theo Linh Hư Hoàn và những vật phẩm cần thiết này, nếu không, e rằng giờ đây hắn chỉ có thể nằm bất động, chờ đợi từng giây trôi qua trong đau đớn.

Hắn cẩn thận đặt lại lọ ngọc vào Linh Hư Hoàn. Khi chiếc vòng tay sáng lên một lần nữa, lọ ngọc lập tức biến mất, trở lại nơi ẩn giấu bên trong không gian kỳ bí của nó. Linh Hư Hoàn dần dần tắt đi ánh sáng, hòa vào cổ tay hắn như chưa từng xuất hiện.

Sau khi cơn đau đã dịu bớt, Băng Tử Huyên tựa lưng vào bức tường lạnh giá của căn phòng giam chật chội, ánh mắt u ám nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ nhỏ trên cao, nơi chỉ le lói vài tia sáng từ ngọn đèn xa xăm của hành lang.

“Nơi này không thể nào chỉ đơn giản như vậy được...” – hắn thầm thì, ánh mắt trầm ngâm.

Là một cựu thành viên hạ cấp của Hội Ngũ Đế, Băng Tử Huyên không lạ gì những câu chuyện đen tối về Blackthorn – nhà tù được mệnh danh là "điểm cuối của tội ác".

Những lời đồn thổi trước đây nói rằng nơi này không chỉ là chốn giam giữ những kẻ nguy hiểm nhất thế giới, mà còn là một trung tâm ngầm của những âm mưu đen tối vượt xa trí tưởng tượng. Thậm chí, những tin tức về sự can dự của chính phủ Mỹ cùng các giao dịch ngầm quốc tế cũng từng đến tai hắn.

Thế nhưng, sau ngày đầu tiên ở đây, Blackthorn lại trông có vẻ… quá bình thường. Những kẻ côn đồ hiếu chiến, những cuộc tranh giành b·ạo l·ực, và sự vô tâm của các cai ngục – tất cả những thứ đó hắn đều đã từng thấy ở những nhà tù khác. Điểm khác biệt duy nhất có lẽ là mức độ canh phòng nghiêm ngặt và số lượng t·ội p·hạm với lý lịch khét tiếng đông đảo hơn một chút.

“Nhưng chắc chắn… vẫn còn gì đó khác.” – hắn nhắm mắt, cố ghép nối những mảnh ký ức rời rạc mà hắn từng nghe được trước đây với trải nghiệm thực tế ở nơi này.

Bất chợt, một âm thanh nhỏ vang lên từ vách tường bên cạnh.

“Người mới… cậu có nghe tôi nói không?”

Giọng nói đó… là của một người phụ nữ.

Băng Tử Huyên hơi khựng lại, trong đầu thoáng qua sự cảnh giác. Nhưng với bản năng vốn có, hắn nhanh chóng trả lời, giọng nói bình thản:

“Có chuyện gì sao?”

Cô gái ở phía bên kia vách tường như không hề chần chừ, giọng nói tiếp tục truyền qua bức tường mỏng:

“Đêm nay là ngày lọc người… anh đã chuẩn bị gì chưa?”

Băng Tử Huyên nhíu mày. “Ngày lọc người?” – câu hỏi vang lên trong đầu hắn, kèm theo một sự tò mò xen lẫn cảnh giác.

Hắn cất giọng hỏi lại, cố gắng giữ vẻ bình thản:

“Ngày lọc người? Ý cô là sao?”

Bên kia bức tường, cô gái thoáng im lặng một lát, như thể ngạc nhiên trước sự phản ứng của hắn. Sau đó, giọng nói của cô vang lên, mang theo chút ngỡ ngàng:

“Anh… chưa được bọn họ nói cho biết sao?”

Băng Tử Huyên cau mày, dù vẫn giữ giọng nói điềm tĩnh:

“Thực sự là chưa. Nếu được, phiền cô có thể nói rõ cho tôi biết được không?”

Căn phòng giam lại chìm vào im lặng một lúc. Tiếng thở của người phụ nữ phía bên kia vách tường vang lên, nhẹ nhưng đủ để hắn nhận ra sự do dự trong hơi thở ấy.

“Ngày lọc người…” – cô gái chậm rãi nói, giọng nhỏ dần như không muốn ai khác nghe được.

“Ngày lọc người… diễn ra theo chu kỳ ba tháng một lần. Nếu anh không biết, cũng không có gì lạ. Những người mới như anh, đến sát ngày như thế này, thường không được ai nói trước cả. Có lẽ… họ muốn anh tự tìm hiểu theo cách đau đớn nhất.”

Băng Tử Huyên hơi nhíu mày, nhưng hắn không ngắt lời, để cô gái tiếp tục.

“Tôi cũng chỉ mới đến nơi này hơn một tháng trước, nhưng những gì tôi biết… đều là từ những người khác kể lại. Đêm nay, đúng 00:00, anh sẽ hiểu tại sao nơi này được mệnh danh là địa ngục trần gian.”

Cô gái ngừng lại một chút, như để lấy hơi, hoặc để chắc chắn rằng không ai khác đang nghe thấy cuộc trò chuyện này. Giọng cô hạ thấp hơn, mang theo một sự gấp gáp:

“Đến đúng nửa đêm, toàn bộ cửa phòng giam sẽ tự động mở bằng hệ thống điều khiển trung tâm. Khi đó, tất cả tù nhân – không phân biệt phạm tội gì – đều sẽ được thả ra cùng một lúc. Nhưng đây không phải là một sự ân xá hay cơ hội để chạy trốn… mục đích duy nhất của việc thả tất cả ra là để…”

Cô ngừng lại, giọng nói hơi run.

“…để tự thanh trừng nhau.”

Băng Tử Huyên vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng ánh mắt hắn trở nên sắc bén hơn.

“Thanh trừng sao?” – hắn hỏi lại, như muốn chắc chắn mình không nghe nhầm.

“Phải.” – cô gái tiếp tục, giọng nói giờ đây chứa đầy vẻ nghiêm trọng. “Trong hai tiếng đồng hồ, từ lúc cửa mở cho đến khi còi báo vang lên, bất kỳ ai cũng có quyền g·iết c·hết người khác bằng bất kỳ cách nào. Không có luật lệ, không có giới hạn, không có sự can thiệp. Cai ngục và quản lý chỉ đứng ngoài quan sát, như thể chúng đang xem một trò tiêu khiển.”

Băng Tử Huyên im lặng, nhưng bên trong đầu hắn, những mảnh ghép của bức tranh lớn dần dần hiện lên.

“Những người mới như anh, nếu không biết gì trước, thường không có cơ hội sống sót. Họ bị cuốn vào cuộc t·hảm s·át trước khi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Những kẻ mạnh hơn, tàn nhẫn hơn, luôn là những kẻ sống sót sau mỗi đêm như thế này.”

Cô gái hít sâu một hơi rồi tiếp tục:

“Đó là cách nhà tù này hoạt động. Một hình thức… sàng lọc. Chỉ những kẻ đủ mạnh, đủ độc ác, hoặc đủ may mắn mới sống sót qua những đêm lọc người. Cậu đã chuẩn bị gì chưa?”

Băng Tử Huyên không trả lời ngay, ánh mắt hắn dán chặt vào bức tường trước mặt, như thể đang xuyên thấu qua đó để nhìn vào một thế giới khác.

Cô gái dường như nhận ra sự im lặng ấy, giọng cô thoáng chút ngờ vực:

“Anh… thực sự không được ai nói gì về việc này trước đó sao?”

Băng Tử Huyên chậm rãi trả lời, giọng điềm tĩnh nhưng mang theo một tia lạnh lùng:

“Thực sự là chưa. Nhưng giờ cô đã nói cho tôi biết. Cảm ơn. Vậy… cô có lời khuyên gì không?”

Giọng nói của cô gái vang lên từ phía bên kia bức tường, lần này có chút gấp gáp nhưng không hề do dự, như thể cô đã suy nghĩ kỹ càng từ trước:

“Nếu anh thực sự muốn nâng cao cơ hội sống sót, tôi có một đề nghị. Nếu anh không chê một cô gái yếu đuối như tôi, chúng ta có thể làm đồng minh. Dù sao, thêm người cũng thêm sức mạnh. Anh nghĩ sao? Nếu anh đồng ý, tôi sẵn sàng tiết lộ thêm một vài thông tin mà không phải ai ở đây cũng biết được…”

Băng Tử Huyên nghe vậy, ánh mắt khẽ nhíu lại, như để cân nhắc. Ý định chủ động đề nghị liên minh này của cô ta thoạt nhìn có vẻ chân thành, nhưng đối với một người như hắn, quen sống trong thế giới đầy rẫy âm mưu và nguy hiểm, lời đề nghị ấy cũng có thể là một chiếc bẫy. Một cô gái xa lạ, cách hắn chỉ bởi một bức tường, liệu có thật sự đáng tin? Hay cô ta đang ẩn giấu một ý đồ nào đó?

Hắn hít sâu một hơi, thả lỏng cơ thể đau nhức, rồi nhẹ nhàng trả lời:

“Tự cô muốn làm đồng minh với tôi sao? Cô thực sự đã quá coi trọng tôi rồi. Chúng ta cách nhau bởi một bức tường, cô còn chưa nhìn thấy tôi, làm sao chắc chắn tôi có thể giúp gì cho cô?”

Cô gái cười khẽ, giọng nói mang theo chút thoải mái, như thể những nghi ngờ của hắn không khiến cô phiền lòng:

“Tôi không quan tâm anh trông thế nào hay có mạnh mẽ ra sao. Ít ra, anh là người duy nhất trò chuyện với tôi một cách bình thường. Với lại, hai người luôn tốt hơn một. Nếu tôi sai lầm, thì đó là rủi ro tôi chấp nhận.”

Băng Tử Huyên im lặng một lúc lâu, sự cẩn trọng trong lòng khiến hắn không dễ dàng đưa ra quyết định. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô gái này rõ ràng nắm được nhiều thông tin hơn hắn. Một người như hắn, vừa mới đến, còn mù mờ về quy tắc sống còn tại nơi này, không thể tùy tiện từ chối một cơ hội như vậy.

Sau một hồi cân nhắc, hắn nhẹ nhàng thở ra rồi đáp:

“Nếu cô không ngại một kẻ yếu kém như tôi làm đồng minh, tôi cũng không có lý do gì để từ chối. Nhưng nói thật, tôi không mạnh như cô nghĩ đâu, nên nếu đồng ý, có lẽ cô sẽ phải chịu thêm gánh nặng rồi.”

Nghe lời hắn, cô gái phá lên cười khẽ, tiếng cười nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự khích lệ:

“Không sao, không sao. Như nhau cả thôi. Ít nhất anh còn là đàn ông, vậy cũng hơn phận yếu đuối như tôi nhiều rồi. Nếu chúng ta không thể dùng sức, thì dùng trí. Hai cái đầu suy nghĩ bao giờ cũng nhanh nhạy hơn một, đúng không?”

Băng Tử Huyên mỉm cười nhạt, dù cô không nhìn thấy, nhưng trong giọng nói của hắn cũng không giấu được chút nhẹ nhõm:

“Nếu cô đã nói vậy, tôi đây cũng không có ý kiến gì thêm. Dù sao, tôi cũng cần những thông tin cô nắm được. Nếu cô biết điều gì quan trọng, xin hãy nói ra, để chúng ta có thể phối hợp tốt hơn.”

Cô gái im lặng vài giây, như thể đang cân nhắc cách trả lời, hoặc chuẩn bị những gì cần nói. Giọng của Băng Tử Huyên lúc này thấp, nhưng mang theo sự nghiêm túc và một chút chờ mong.

Chương 188: Đồng minh- hay.....!!!!!