Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Mộng Sinh Giới
Unknown
chương 189: Cuộc chơi bắt đầu
Giọng của cô gái vang lên, nhẹ nhàng nhưng rõ ràng, mang theo một tia nghiêm nghị:
"Nếu anh đã đồng ý làm đồng minh của tôi, vậy tôi cũng chẳng cần giấu thêm những gì mình biết nữa."
Cô ta yên lặng vài giây, như đang cân nhắc cách diễn đạt hoặc liệu có nên nói ra toàn bộ sự thật. Cuối cùng, cô hạ giọng, giọng điệu đầy bí ẩn:
"Thực chất, nơi chúng ta đang bị giam giữ đây chỉ là bề mặt của một tấm màn che giấu sự thật kinh hoàng hơn phía sau. Nhà tù này không đơn thuần như những gì anh thấy. Theo như tôi biết, bên dưới tầng giam này còn có những khu vực khác – những khu vực đặc biệt hơn. Tôi chưa bao giờ tận mắt thấy, nhưng dựa vào những lời đồn đại, đó là nơi mà luật lệ còn tàn khốc hơn, và sự sống sót gần như là điều không thể."
Nghe đến đây, Băng Tử Huyên thoáng cau mày, ánh mắt sắc lạnh. Hắn không ngắt lời, chỉ im lặng lắng nghe, tập trung từng chữ cô nói.
"Anh đã nghe về cuộc ‘lọc người’ sẽ diễn ra đêm nay rồi, đúng không? Nhưng điều mà hầu hết các tù nhân không biết, hoặc có biết cũng không dám nói, đó là trong cuộc chém g·iết này, không chỉ đơn giản là để tù nhân g·iết lẫn nhau cho vui. Có một quy tắc đặc biệt mà nhà tù này áp dụng. Nếu một tù nhân g·iết được năm người khác, lập tức sẽ được xếp vào diện ‘tù nhân được chọn.’"
"Tù nhân được chọn?" – Băng Tử Huyên nhắc lại, giọng thấp nhưng mang theo sự tò mò.
"Phải." Cô gái đáp, tiếp tục giải thích:
"Những tù nhân được chọn sẽ ngay lập tức được đưa đến một khu vực bí mật khác, không còn ở lại khu vực giam giữ này. Họ được hứa hẹn rằng sẽ có cơ hội giảm án hoặc thậm chí được phóng thích sớm nếu đạt đủ chỉ tiêu tích lũy do nhà tù đề ra. Nhưng anh biết không? Đó chỉ là một trò bịp bợm."
Băng Tử Huyên vẫn im lặng, nhưng ánh mắt hắn ánh lên sự sắc bén.
"Hầu hết những kẻ tin vào lời hứa đó đều không bao giờ trở lại. Họ không biến mất vì được tự do hay giảm án, mà là vì những quy tắc khắc nghiệt hơn, hoặc vì họ trở thành vật thí nghiệm của những kẻ đứng sau nhà tù này. Thậm chí, ngay cả những tù nhân đạt được chỉ tiêu, đủ điều kiện để ‘thoát’ ra, cũng chưa một ai có thể thực sự rời khỏi nơi này."
"Cô chắc chắn chứ?" – Hắn hỏi, giọng lạnh nhạt nhưng mang chút áp lực.
"Tôi không chỉ chắc chắn, mà còn có bằng chứng. Nhà tù này, từ trên xuống dưới, đều là một trò l·ừa đ·ảo. Mọi thứ ở đây đều được sắp đặt để biến chúng ta thành những quân cờ. Tuy nhiên…" – Cô dừng lại một chút, giọng nói trở nên nặng nề hơn.
"Tuy nhiên, từng có ba người thoát khỏi nơi này. Chỉ ba người, trong toàn bộ lịch sử tồn tại của nhà tù."
"Ba người?" – Băng Tử Huyên lập tức nắm lấy điểm mấu chốt.
"Đúng. Ba người đó không phải kẻ tầm thường. Họ đều là những thiên tài thuộc các lĩnh vực khác nhau. Một người là siêu trộm khét tiếng, được mệnh danh là ‘Bóng ma không hình,’ người từng qua mặt cả hệ thống an ninh nghiêm ngặt nhất thế giới. Người thứ hai là một giáo sư hàng đầu, một nhà bác học với trí tuệ siêu phàm, từng làm việc với những dự án tối mật cấp quốc gia. Và người cuối cùng, một nhà ảo thuật đại tài, được biết đến với những màn thoát hiểm phi thường đến mức gần như không thể tin nổi."
Cô dừng lại một chút, rồi nói tiếp:
"Những người đó, bằng cách nào đó, đã vượt qua tất cả các tầng lớp bảo vệ, các quy tắc c·hết người và những âm mưu thâm độc của nơi này. Nhưng kể từ khi họ trốn thoát, nhà tù đã tăng cường bảo mật lên mức tối đa. Những người lãnh đạo ở đây không cho phép thêm một sai lầm nào nữa. Nói cách khác, bây giờ thoát ra gần như là bất khả thi."
Băng Tử Huyên ngả người ra sau, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bức tường trước mặt, suy nghĩ một cách sâu xa. Những thông tin này không chỉ giúp hắn hiểu rõ hơn về nơi đây mà còn mở ra những khả năng cho kế hoạch của chính hắn.
Thời khắc 00:00 giờ vừa điểm, một tiếng "tạch" nặng nề vang lên từ hệ thống khóa tự động của nhà tù, kéo theo tiếng rít kim loại chói tai. Từng cánh cửa phòng giam đồng loạt mở ra, để lộ khoảng tối mịt mù và sự yên lặng c·hết chóc bên ngoài.
Không khí bên trong khu nhà tù, vốn đã ngột ngạt, giờ trở nên căng thẳng như một sợi dây đàn chực chờ đứt. Trong thoáng chốc, một tiếng hét thảm thiết vang lên từ đâu đó, kéo theo đó là âm thanh loạn xạ của những bước chân chạy vội vã, tiếng đập phá, tiếng kim loại va vào nhau, và những tiếng rên rỉ đau đớn đến ám ảnh.
Băng Tử Huyên đứng im lặng trong phòng giam của mình, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm ra hành lang tối om phía trước. Hắn không cần bước ra cũng có thể cảm nhận được không khí c·hết chóc bao trùm nơi này.
"Người mới, nghe đây!" – Giọng của cô gái phòng bên vang lên từ vách tường, lần này có chút khẩn trương hơn. "Cuộc t·hảm s·át bắt đầu rồi. Cứ ở yên đó, đừng dại mà ra ngoài. Ở bên cạnh anh, phòng giam còn lại chính là t·ên s·át n·hân hàng loạt người Hàn Quốc. Hắn đã tích điểm được ba mạng rồi, và tôi chắc chắn hắn đang nhắm tới mục tiêu tiếp theo. Nếu có thể, tránh hắn càng xa càng tốt."
Cô dừng lại một chút, rồi nói tiếp, giọng vẫn bình tĩnh lạ thường trong hoàn cảnh hỗn loạn:
"Tôi cần chuẩn bị một vài thứ. Xong sẽ qua phòng anh."
Băng Tử Huyên nghe vậy chỉ khẽ đáp một tiếng: "Biết rồi."
Nhưng trong lòng hắn không khỏi có chút bất ngờ. Giữa bối cảnh khủng kh·iếp thế này, sự bình thản đến kỳ lạ của cô gái khiến hắn khó đoán định. Hắn không rõ cô ta có thực sự đáng tin không, nhưng trước mắt, thông tin cô cung cấp vẫn rất hữu ích tuy chưa biết có phải sự thật hay không.
Bỗng nhiên, ánh mắt của Băng Tử Huyên bị thu hút bởi một bóng người chạy vụt qua hành lang trước mặt phòng giam của hắn. Đó là một tên tù nhân, gương mặt đầy hoảng loạn, đôi mắt trợn trừng như một con thú bị dồn vào đường cùng. Tên này chạy vội vã, như thể đang cố thoát khỏi điều gì đó phía sau.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, một tiếng "v·út" xé gió vang lên. Một con dao bầu sắc nhọn từ đâu lao tới với tốc độ kinh hoàng, xuyên thẳng qua lưng gã tù nhân. Gã khựng lại, miệng phát ra một tiếng rên rỉ nghẹn ngào trước khi khuỵu xuống, máu từ v·ết t·hương loang ra sàn nhà.
Băng Tử Huyên không kịp phản ứng, chỉ đứng nhìn cảnh tượng ấy, đôi mắt hơi nheo lại.
Một tiếng cười điên loạn vang lên từ phía xa, kéo theo tiếng bước chân nặng nề dần tiến lại gần. Không khí bên ngoài phòng giam của hắn giờ đây tràn ngập mùi máu tanh.
Tên phóng dao bầu – một gã to béo đến mức kinh hãi, thân hình hắn toát ra mùi tanh nồng của mồ hôi và máu khô, tiến đến gần xác của người tù nhân xấu số vừa bị hắn hạ sát. Gã cúi xuống, dùng đôi tay to như chân voi nắm chặt cán dao bầu, giật mạnh để rút con dao khỏi lưng cái xác. Một âm thanh
"phụt" vang lên khi lưỡi dao sắc bén được kéo ra, mang theo những tia máu nhỏ bắn tung tóe xuống nền đất lạnh.
Hắn đứng thẳng người lên, nhìn con dao nhuốm máu trong tay với ánh mắt tràn ngập sự thích thú, miệng nhếch lên một nụ cười méo mó, đáng sợ. Gương mặt tròn đầy, phủ mồ hôi lấp lánh trong ánh sáng mờ ảo, trông chẳng khác nào một tên đồ tể khát máu đang say mê với "tác phẩm" của mình.
Bất ngờ, hắn nghiêng đầu sang phía phòng giam của Băng Tử Huyên, nụ cười méo mó càng kéo dài, để lộ hàm răng vàng ố và hơi thở nồng nặc mùi thối rữa. Đôi mắt nhỏ ti hí sáng lên như vừa phát hiện ra một con mồi mới. Tên đồ tể khẽ vung dao trên tay, bước từng bước nặng nề tiến về phía Băng Tử Huyên, ánh mắt không rời khỏi hắn một giây nào.
Nhưng ngay khi hắn chỉ còn cách phòng giam của Băng Tử Huyên vài bước, một bóng đen gầy gò từ phía sau bất ngờ xuất hiện. Chưa kịp nhận ra điều gì, tên béo lập tức cảm nhận một cơn đau nhói xuyên qua đầu.
"Phập!"
Lưỡi dao sắc nhọn trong tay kẻ gầy gò đâm thẳng vào hộp sọ của tên béo, xuyên từ sau đầu ra phía trước. Đôi mắt hắn mở to, miệng khẽ há ra như muốn thốt lên điều gì đó, nhưng chỉ có một dòng máu đỏ sẫm chảy ra từ miệng. Cơ thể nặng nề đổ xuống đất với một tiếng "rầm" làm nền nhà rung chuyển nhẹ. Con dao bầu vấy máu trên tay hắn rơi xuống, lăn vài vòng rồi nằm im lìm dưới ánh sáng yếu ớt.
Kẻ gầy gò rút con dao của mình ra khỏi đầu tên béo, máu bắn tung tóe lên tay hắn. Dáng người hắn mảnh khảnh, khuôn mặt sắc lạnh nhưng tràn đầy sự méo mó của một kẻ điên. Đó chính là t·ên s·át n·hân hàng loạt người Hàn Quốc – kẻ khét tiếng từng khiến cả cảnh sát Mỹ và Hàn đau đầu suốt nhiều năm. Chỉ vì á·m s·át nhầm một viên chức cấp cao của Mỹ mà hắn b·ị b·ắt vào đây.
Hắn đứng nhìn cái xác của tên béo một lúc, rồi từ từ xoay người lại, ánh mắt hướng thẳng về phía phòng giam của Băng Tử Huyên. Đôi môi hắn nhếch lên, nở một nụ cười nửa miệng đầy vẻ đắc ý.
"Không ngờ tên thứ năm lại dễ như thế này..." – Hắn khẽ nói với chính mình, giọng điệu pha chút điên loạn. "Chỉ là một tên yếu đuối không chút phản kháng nào, dễ đến mức nhàm chán. Hay là tha cho hắn nhỉ?"
Hắn bật cười như một kẻ mất trí, rồi lại lẩm bẩm: "Không, không. Thà giải thoát hắn còn hơn. Nhìn hắn đáng thương quá. Tao là người tốt mà, đúng không? Tao chỉ muốn cứu các người thôi..."
Hắn bước tới gần phòng giam của Băng Tử Huyên, đứng ngay trước cửa, cầm con dao nhỏ trong tay. Đôi mắt hắn ánh lên vẻ thương hại giả tạo, giọng nói đầy kịch tính và sự điên loạn:
"Tội nghiệp mày thật đấy. Tao nói cho mày biết, những kẻ tao 'giải thoát' trước đây họ rất hạnh phúc. Họ không phải chịu khổ đau của thế giới này nữa, không phải sống trong địa ngục trần gian này thêm một giây nào. Tao là kẻ cứu rỗi, tao mang họ đến thiên đường, mày có hiểu không?"
Hắn ngừng lại, nhìn Băng Tử Huyên từ đầu đến chân như thể đang đánh giá giá trị của một món đồ vật.
"Đừng sợ. Tao sẽ giúp mày. Xuống dưới đó, mày sẽ cảm ơn tao rất nhiều đấy." – Hắn nhếch mép cười, tay siết chặt con dao sắc lạnh, rồi bất ngờ lao thẳng vào phòng giam của Băng Tử Huyên.
Ánh dao lóe lên trong ánh sáng mờ ảo, hướng thẳng về phía ngực của Băng Tử Huyên.