Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 191: Tù nhân số 1763

Chương 191: Tù nhân số 1763


Băng Tử Huyên cẩn trọng bước ra khỏi phòng giam, theo sát cô gái dẫn đường. Nhưng vừa rời khỏi cánh cửa, hắn lập tức bị nhấn chìm vào khung cảnh hỗn loạn đến mức khó tin.

Tứ bề là cảnh tượng kinh hoàng: tù nhân đánh nhau, chém g·iết, tiếng hét thảm, tiếng cười man rợ, và mùi máu tanh nồng nặc bốc lên khắp không gian. Một vài kẻ chạy trối c·hết, vài tên khác hung tợn lao đuổi theo, kẻ g·iết người, kẻ ngã xuống, những cái xác chồng chất như kiến vỡ tổ.

Băng Tử Huyên dừng bước, ánh mắt sắc lạnh nhìn xung quanh, rồi quay lại cô gái với vẻ nghi hoặc:

“Đây là con đường cô nói là an toàn sao?” – Giọng hắn bình tĩnh, nhưng ẩn chứa chút bực bội.

Cô gái quay lại nhìn hắn, mỉm cười hồn nhiên đến lạ thường:

“Tôi đùa anh chút thôi. Lấy đâu ra con đường đó cơ chứ?”

Lời nói của cô khiến Băng Tử Huyên nhất thời cạn lời. Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt đầy vẻ lạnh lẽo nhưng không nói thêm gì. Trong tình thế này, cãi vã là vô nghĩa. Hắn đành nhẫn nhịn và tập trung vào việc sống sót qua biển máu này.

Bất ngờ, cô gái đưa ngón tay chỉ về phía sau lưng hắn, giọng nói bình thản nhưng đầy ẩn ý:

“Phía sau anh kìa.”

Phản ứng của Băng Tử Huyên nhanh như chớp. Không cần quay đầu lại ngay, đoản đao trong tay hắn xoay nhẹ vài vòng, ánh kim loại lóe lên sắc bén. Hắn lập tức cúi người né đòn t·ấn c·ông chí tử từ phía sau, cảm nhận được lưỡi dao sượt qua không trung sát đầu mình.

Trong tích tắc, hắn phóng người lên, đoản đao trên tay đâm thẳng vào cằm đối phương, m·ũi d·ao sắc lạnh xuyên qua hộp sọ, từ dưới cằm lên tận đỉnh đầu. Kẻ vừa t·ấn c·ông không kịp kêu lên một tiếng nào, đôi mắt trợn trừng đầy kinh hoàng trước khi gục xuống ngay tại chỗ. Máu tuôn xối xả, nhuộm đỏ nền đất dưới chân hắn.

Băng Tử Huyên rút đoản đao ra, âm thanh nhỏ từ mảnh sọ vỡ vang lên rợn người. Một số tù nhân khác đang lao tới thấy cảnh tượng ấy, ánh mắt hắn lạnh lẽo như lưỡi dao vừa nhuốm máu, liền khựng lại. Sát ý từ hắn khiến chúng e sợ, lập tức lùi bước, tìm kiếm mục tiêu dễ dàng hơn.

Cô gái đứng bên cạnh, ánh mắt thoáng ánh lên vẻ bất ngờ. Cô bật cười, nhưng lần này là tiếng cười nhẹ nhàng, mang chút tán thưởng:

“Thế này mà anh bảo mình là kẻ yếu sao? Ra tay như vậy đã hơn khối kẻ ở đây rồi. Nhanh chóng, tàn độc, gọn gàng… Tôi phải thừa nhận là ấn tượng đấy.”

Băng Tử Huyên không bận tâm đến lời tán dương của cô, chỉ lạnh nhạt đáp lại:

“Phiền cô dẫn đường đến chỗ ông ta. Những kẻ còn lại, tôi sẽ tự lo liệu.”

Giọng hắn trầm và chắc chắn, không mang chút dao động. Cô gái nhìn hắn một lát, rồi gật đầu:

“Được rồi, đi theo tôi.”

Đoạn đường đến khu giam giữ Alexander Drake không hề dễ dàng như một lời hứa suông. Khắp các hành lang và góc khuất, tù nhân cuồng loạn như những con thú mất kiểm soát, sẵn sàng t·ấn c·ông bất cứ ai mà chúng nhìn thấy.

Những tiếng hét chói tai, tiếng dao đâm xuyên qua thịt, và cả những âm thanh cuối cùng của những sinh mệnh b·ị c·ướp đoạt hòa quyện thành một bản giao hưởng rùng rợn của sự hỗn loạn.

Băng Tử Huyên không phải là ngoại lệ trong tấm màn hỗn loạn ấy, nhưng hắn khác với những kẻ đang điên cuồng tàn sát. Trên tay hắn, thanh đoản đao vẽ lên từng đường nét uyển chuyển như một vũ công đang trình diễn trên sân khấu.

Những động tác của hắn vừa mềm mại vừa chính xác, nhanh gọn và không chút dư thừa. Hắn không chỉ đơn thuần là g·iết người – hắn như đang thực hiện một nghi lễ, nơi mà c·ái c·hết của đối phương đến nhanh và êm ái, như một giấc ngủ mà không chút đau đớn.

Một tù nhân lao tới từ bên hông, con dao trên tay gã vung lên nhằm thẳng vào cổ hắn. Nhưng Băng Tử Huyên đã kịp nghiêng người, đoản đao lướt qua không khí lạnh lẽo, chớp mắt đã găm thẳng vào cổ đối phương. Gã tù nhân khựng lại, mắt trợn ngược, rồi gục xuống mà chẳng kịp hiểu tại sao mình lại c·hết nhanh đến vậy.

Một kẻ khác không biết từ đâu lao đến, hùng hổ giơ thanh gậy sắt định giáng vào đầu hắn. Băng Tử Huyên không cần quay đầu, chỉ xoay người tránh đòn, đoản đao lướt qua không trung và ghim thẳng vào tim kẻ địch. Gã ngã xuống như một thân cây đổ gục, bàn tay còn đang siết chặt gậy sắt mà chưa kịp rơi.

Cô gái dẫn đường, chứng kiến toàn bộ, không giấu được sự kinh ngạc. Dù không trực tiếp nói ra, nhưng ánh mắt cô đã lộ rõ vẻ ngỡ ngàng và thán phục.

"Thật không thể tin nổi," cô lẩm bẩm, vừa tránh né một đòn t·ấn c·ông của kẻ khác. "Anh nói mình không quen thực chiến? Nhưng ra tay như thế này, cũng quá mức dọa người rồi!"

Băng Tử Huyên không đáp, ánh mắt hắn lạnh lùng, tập trung hoàn toàn vào những kẻ địch trước mặt. Từng động tác của hắn như được lập trình sẵn: nhanh, chính xác khi có kẻ định tiến đến t·ấn c·ông.

Bất chợt trong đầu Băng Tử Huyên nhớ đến những ngày tháng rèn luyện bên ông ngoại, người đã dạy hắn tất cả những gì hắn biết về võ thuật và kiếm thuật. Ông thường nói với hắn rằng:

"Những thứ con học được chỉ để bảo vệ bản thân, không phải để làm điều ác. Đừng quên, sức mạnh không phải là thứ để khoe mẽ, mà là để bảo vệ những gì con yêu quý nhất."

Nhưng giờ đây, từng đường đoản đao của hắn lại vẽ nên sự c·hết chóc, mỗi nhát đâm đều tước đi sinh mạng của một kẻ khác. Hắn không hối hận, nhưng cũng không thể phủ nhận cảm giác mâu thuẫn đang âm ỉ trong lòng mình.

"Ông ngoại!" hắn thầm nghĩ, đôi mắt lóe lên tia sáng quyết liệt khi đoản đao trên tay lại xuyên qua một kẻ địch nữa. "Cháu không muốn làm trái lời ông dặn, nhưng bây giờ... cháu không còn lựa chọn nào khác, nếu muốn sống và cứu lấy Hàn Tuyết. Đây cũng là cách cháu bảo vệ những gì quan trọng nhất, phải không?"

Một nhóm ba tên tù nhân khác thấy hắn đang bận đối phó, liền lao tới như những con sói đói. Nhưng chỉ trong nháy mắt, Băng Tử Huyên đã quét sạch cả ba. Thanh đoản đao trên tay hắn như dòng nước lưu động, len lỏi qua những khe hở của đối phương, khiến chúng gục ngã mà không kịp hiểu chuyện gì xảy ra. Máu của chúng văng lên áo hắn, nhưng hắn không mảy may để tâm.

"Anh thật sự là quái vật đấy," cô gái vừa nói vừa cười, lắc đầu khi nhìn hắn hạ gục kẻ thứ mười chỉ trong vòng chưa đầy vài phút. "Đi thôi, tôi sẽ dẫn anh đến chỗ ông ta nhanh nhất có thể. Nhưng nhớ đấy, tôi chỉ dẫn đường, còn mọi kẻ cản đường, anh phải tự lo liệu."

"Cô chỉ cần đảm bảo đường đi," Băng Tử Huyên đáp, giọng trầm nhưng chắc chắn. "Còn những kẻ khác, cứ để tôi xử lý."

Cả hai tiếp tục chạy xuyên qua mê cung hỗn loạn của nhà tù, từng bước tiến gần hơn đến Alexander Drake. Nhưng trong lòng Băng Tử Huyên, không có chút yên tâm nào. Mỗi giây trôi qua, hắn càng lo lắng hơn về mảnh tàn đồ cuối cùng – thứ mà hắn biết chắc sẽ là chìa khóa cho tất cả.

Trong khung cảnh hỗn loạn của nhà tù, một sự kiện bất ngờ bất chợt xảy ra. Hệ thống thông báo thành tích chợt bật sáng. Một màn hình khổng lồ trên trần nhà hiện lên, bắt đầu hiển thị danh sách những tù nhân đang dẫn đầu về số lượng người bị họ g·iết.

Từ vị trí không tên, bảng xếp hạng bất ngờ xuất hiện một cái tên hoàn toàn xa lạ: "Tù nhân số 1763" và con số phía sau tên hắn không ngừng nhảy vọt. Bắt đầu từ con số 0 kill, chỉ trong chớp mắt, số liệu phóng nhanh như một quả t·ên l·ửa, lao thẳng lên đầu bảng với tốc độ kinh hoàng.

Những tiếng xì xào, bàn tán vang lên khắp nơi:

"Tên 1763? Chẳng phải là gã yếu đuối vừa mới vào sao? Đám người của Mason đánh hắn đến thừa sống thiếu c·hết cơ mà?!"

"Không thể nào! Sao hắn lại g·iết được nhiều người như thế chứ?"

Mọi ánh mắt đổ dồn vào màn hình, nơi danh sách những kẻ đã bị hắn gạch tên xuất hiện. Điều khiến đám tù nhân kinh ngạc hơn cả là danh sách này không chỉ toàn những kẻ yếu ớt – chí ít, phân nửa trong số đó đều là s·át n·hân hàng loạt hoặc những tay máu mặt khét tiếng trong tầng ngục này. Cái tên của tù nhân 1763 không chỉ xuất hiện mà còn leo lên từng bậc một cách dứt khoát.

Từ 10 kill, con số không ngừng nhảy lên: 12, 15, 18.... Khi hắn đạt đến 25 kill, cái tên "Tù nhân số 1763" đã lọt vào top 3. Nhưng dường như chẳng có dấu hiệu nào cho thấy hắn sẽ dừng lại. Những con số trên bảng xếp hạng biến động không ngừng, từng cái tên bị gạch ngang và chuyển xuống cuối bảng, nhường chỗ cho một "ngựa ô" mới.

Trong hành lang nơi hắn bước qua, không khí bỗng chốc thay đổi. Những kẻ trước đó hùng hổ lao đến, giờ đây e dè đứng nép vào hai bên tường, ánh mắt đầy sợ hãi. Một vài tên thậm chí còn buông v·ũ k·hí, tránh ánh nhìn của hắn như sợ rằng chỉ cần gây chú ý thôi cũng đủ để khiến chúng rước họa sát thân.

Băng Tử Huyên, trong lúc vung đoản đao hạ gục một kẻ khác định t·ấn c·ông, nhận ra sự thay đổi bất thường này. Hắn cau mày, không hiểu tại sao lũ tù nhân bỗng chốc trở nên cẩn trọng đến vậy. Cô gái dẫn đường bên cạnh liền cười khúc khích, chỉ tay lên trần nhà:

"Nhìn phía trên đi. Anh là nhân vật chính của đêm nay đấy."

Băng Tử Huyên ngẩng lên, đôi mắt sắc lạnh lướt qua màn hình. Và rồi hắn nhận ra. Tên của hắn, con số thành tích của hắn, và cả danh sách những kẻ đã bỏ mạng dưới tay hắn đều được chiếu rọi lên một cách công khai.

"Ra là thế," hắn thầm nghĩ, ánh mắt thoáng qua một tia lạnh lùng.

Cô gái, như đọc được suy nghĩ của hắn, bật cười chế giễu:

"Sao? Anh không ngờ mình lại nổi tiếng nhanh như vậy à? Nhưng mà cũng đáng nể đấy. Anh nghĩ xem, bao nhiêu kẻ trong nhà tù này dám động đến mấy tên đầu bảng chứ? Vậy mà anh hạ chúng còn dễ hơn cắt cổ gà."

Con đường tiến đến phòng giam của Alexander Drake từ lúc Băng Tử Huyên dẫn top 3 bảng thành tích quả thực trở nên thông thoáng lạ thường. Những tù nhân nhìn thấy hắn đều hoặc lùi lại tránh xa, hoặc giả vờ như không nhìn thấy. Sự e dè rõ ràng hiện lên trong ánh mắt của họ – không ai muốn dây dưa với "kẻ g·iết chóc mới nổi" này.

Cô gái dẫn đường dừng chân trước một hành lang rộng, phía cuối là một phòng giam với ánh đèn mờ ảo. Cô chỉ tay về phía trước và nói với giọng nửa thận trọng, nửa thờ ơ:

"Đó là phòng giam của ông ta. Nhưng tôi nói trước, một người như ông ta sống sót qua cuộc hỗn loạn này... quả thật là điều không dễ dàng."

Những lời này khiến lòng Băng Tử Huyên thoáng dậy lên một cơn sóng bất an. Sự lo lắng len lỏi trong ánh mắt hắn, nhưng vẫn bị hắn giấu đi bằng vẻ ngoài điềm tĩnh. Không đợi thêm một giây, hắn bước nhanh về phía phòng giam.

Thế nhưng, ngay khi tiến lại gần, một cảnh tượng trước mắt khiến lòng hắn bùng lên lửa giận.

Phía trước phòng giam của Alexander Drake, một nhóm tù nhân đang tụ tập. Giữa bọn chúng, dáng người cao lớn khổng lồ của Mason, kẻ đã ra lệnh đánh hội đồng Băng Tử Huyên vào ngày hôm trước, nổi bật như một ngọn núi đen ngòm. Hắn vừa từ trong phòng bước ra, ánh mắt lạnh lùng nhưng tràn đầy thỏa mãn.

''Chẳng nhẹ ông ta bị hắn g·iết rồi sao?!''

Băng Tử Huyên siết chặt đoản đao trong tay, ánh mắt sắc như dao quét qua đám người trước mặt. Một vài tên trong nhóm tù nhân, nhận ra hắn là người đang dẫn đầu bảng thành tích, lập tức sững sờ. Sắc mặt bọn chúng tái mét, vài kẻ thậm chí không kiềm chế được mà lùi lại, tránh ánh nhìn lạnh như băng của hắn.

Nhưng Mason – gã khổng lồ cao hơn hai mét, với cơ bắp cuồn cuộn và khuôn mặt hung tợn – lại không hề hay biết. Hắn vẫn giữ trong đầu hình ảnh về một Băng Tử Huyên yếu ớt, bất lực như ngày hôm qua, và hoàn toàn không để ý đến bảng xếp hạng trên cao.

Hắn bước lên trước, nhìn Băng Tử Huyên với nụ cười khinh miệt:

"Lại là mày sao? Tao tưởng mày c·hết rồi chứ. Sống sót được đến lúc này, quả thật là may mắn đấy. Nhưng mà hôm nay, tao vẫn còn thiếu một người nữa để vui vẻ. Mày đến thật đúng lúc."

Những tên đàn em đứng bên cạnh Mason, nhìn thấy Băng Tử Huyên, đều tái mặt. Một tên run rẩy lên tiếng:

"Mason... tốt nhất đừng động đến hắn... nhìn kìa..."

Hắn chỉ tay lên trần nhà, nơi bảng thành tích lớn đang chiếu sáng. Nhưng Mason không thèm nhìn theo, chỉ liếc ngang với ánh mắt đầy đe dọa:

"Câm miệng!"

Lời nói vừa dứt, hắn nắm chặt nắm đấm như búa tạ và bước thẳng đến Băng Tử Huyên.

"Đúng thật là không tìm mà đến, đỡ phải mất công đi tìm mục tiêu."

Gã khổng lồ không mang theo v·ũ k·hí, nhưng với thân hình đồ sộ cùng sức mạnh của mình, hắn hoàn toàn tự tin có thể nghiền nát đối thủ chỉ bằng tay không.

Bước chân hắn nặng nề nhưng nhanh như chớp, cơ bắp cuồn cuộn rung lên mỗi lần di chuyển. Khi khoảng cách giữa hắn và Băng Tử Huyên chỉ còn vài bước, Mason bất ngờ gầm lên, nắm đấm lao xuống như một quả tạ sắt muốn nghiền nát tất cả.

Nhưng Băng Tử Huyên đã sẵn sàng.

Băng Tử Huyên khẽ nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, mặc kệ gã Mason với thân hình đồ sộ cùng uy áp toát ra như một con mãnh thú sẵn sàng nghiền nát hắn. Trong khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủi đó, hắn như trút bỏ mọi cảm xúc, để lại một tâm trí hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn sự tập trung tuyệt đối vào mục tiêu duy nhất.

Bất chợt, đôi mắt hắn mở bừng ra – ánh nhìn sắc như lưỡi dao lạnh lẽo cắm thẳng vào người Mason. Không một lời báo trước, đoản đao trên tay Băng Tử Huyên thoắt cái được phóng ra, xuyên thẳng vào phần cổ bên phải của Mason, nơi động mạch chủ ẩn hiện dưới lớp da thịt dày.

Mason khựng lại. Gã khổng lồ chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì Băng Tử Huyên đã lao v·út lên như một con báo, lợi dụng chính thân hình đồ sộ của Mason làm điểm tựa. Hắn nhanh chóng leo lên vai gã, bàn tay nhanh như chớp rút đoản đao từ cổ đối phương ra, máu tươi bắn tung tóe.

Không để Mason kịp phản ứng, Băng Tử Huyên liên tục vung đoản đao, những nhát đâm chuẩn xác cắm sâu vào yếu điểm trên cổ, bả vai và gáy của gã khổng lồ. Mỗi nhát đâm đều sắc gọn và không chút do dự, vừa dứt khoát vừa lạnh lùng.

"Grraaahhh!!" Mason gầm lên đau đớn, cơ bắp khổng lồ co giật điên cuồng khi cơ thể hắn cố vùng vẫy thoát khỏi những nhát đâm chí mạng. Hắn loạng choạng, đôi tay vung vẩy như muốn túm lấy kẻ đang đu bám trên vai mình. Nhưng mọi nỗ lực đều vô ích – Băng Tử Huyên đã bám chặt như một bóng ma, hoàn toàn không cho đối phương bất kỳ cơ hội phản kháng nào.

Sau những nhát đâm cuối cùng, cơ thể của Mason bắt đầu suy kiệt, đôi chân to lớn không còn đủ sức trụ vững. Gã khổng lồ lảo đảo, hơi thở nặng nhọc, máu chảy ròng ròng như suối, mỗi bước chân của hắn đều rung chuyển cả sàn nhà.

"Rầm!!"

Mason gục ngã, toàn thân đổ sụp xuống mặt sàn như một ngọn núi sụp đổ. Nhưng trước khi cơ thể khổng lồ của gã chạm đất, Băng Tử Huyên đã nhanh chóng bật người lên, sử dụng Mason như một bàn đạp.

Thân thể hắn v·út lên không trung, đoản đao trên tay khẽ xoay một vòng đầy điệu nghệ trước khi lao thẳng về phía những tên đàn em của Mason đang đứng c·hết lặng.

Đám đàn em, vốn đã kinh hãi tột độ sau khi chứng kiến màn ra tay lạnh lùng của Băng Tử Huyên, lập tức tan tác như đàn chim vỡ tổ. Một vài tên hoảng loạn quay đầu bỏ chạy, nhưng đã quá muộn.

Băng Tử Huyên đáp xuống đất với một tư thế vững chãi, thân thể ngay lập tức bức tốc. Từng bước chân hắn nhẹ nhàng nhưng nhanh nhẹn, như một bóng ma lướt qua những tên tù nhân.

"Xoẹt!" Một tên b·ị đ·âm xuyên yết hầu, máu phun thành vòi trước khi hắn kịp kêu lên.

"Phập!" Tên thứ hai gục ngã với đoản đao cắm sâu vào tim, đôi mắt trợn trừng c·hết không nhắm nổi.

Từng nhát chém, từng cú ra tay của Băng Tử Huyên đều chính xác đến đáng sợ, không chút dư thừa hay sai sót. Những kẻ còn lại, trong cơn hoảng loạn, không kịp phản ứng.

Tên thứ ba b·ị c·hém gãy cổ tay khi cố gắng cầm v·ũ k·hí chống trả. Tên thứ tư bị đá ngã xuống sàn, đoản đao rạch ngang động mạch chủ nơi cổ hắn. Máu chảy tràn như suối đỏ.

Cuối cùng, tên thứ năm – kẻ xui xẻo nhất, bị dồn đến góc tường, run rẩy nhìn Băng Tử Huyên tiến lại gần. Hắn muốn hét, muốn cầu xin, nhưng cổ họng như bị nghẹn lại.

Băng Tử Huyên không g·iết hắn ngay. Đoản đao khẽ xoay trên tay, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào kẻ đáng thương đang run lẩy bẩy.

Chương 191: Tù nhân số 1763