Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Mộng Sinh Giới
Unknown
Chương 190: Mục đích thực sự
Băng Tử Huyên vẫn đứng yên, ánh mắt bình thản hướng về phía hành lang tối tăm trước mặt. Tên s·át n·hân người Hàn – kẻ đã g·iết bốn mạng và đang tìm kiếm n·ạn n·hân thứ năm – hiện lên như một bóng ma điên loạn, đôi mắt đỏ ngầu đầy khát máu. Không chút chần chừ, hắn lao tới với tốc độ kinh hoàng, lưỡi dao sắc lạnh trên tay lóe lên ánh sáng c·hết chóc dưới ánh đèn nhợt nhạt.
“C·hết đi!” – Hắn gầm lên như dã thú, đôi chân lao đi như một mũi tên, toàn thân tràn ngập sát ý.
Trong khoảnh khắc ấy, cả không gian xung quanh như co lại. Hơi lạnh từ hành lang nhà giam khiến không khí trở nên ngột ngạt, và tiếng dao xé gió vang lên sát bên tai Băng Tử Huyên.
Thế nhưng, khi lưỡi dao chỉ còn cách cổ họng hắn một khoảng cách nhỏ, đôi mắt của Băng Tử Huyên chợt lóe sáng. Ánh mắt ấy không còn là của một kẻ yếu đuối, mà là ánh mắt của một thợ săn thực thụ – sắc lạnh, điềm tĩnh, và c·hết chóc.
“Loại cảm giác này…!” – Trong đầu t·ên s·át n·hân, ý nghĩ lóe lên như tia chớp. Nhưng không phải hắn nghĩ về bản thân, mà là về Băng Tử Huyên.
Khi hắn lao đến, đôi mắt hắn bắt gặp ánh nhìn ấy – một ánh nhìn khiến cột sống hắn lạnh toát. Ngay lúc ấy, bản năng của hắn hét lên sự cảnh báo, nhưng đã quá muộn.
Từ tay áo của Băng Tử Huyên, một lưỡi đoản kiếm nhỏ nhưng sắc bén bắn ra như một tia sáng bạc, nhanh và chuẩn xác đến mức không thể tin nổi.
“Phập!”
Lưỡi kiếm găm thẳng vào trán của t·ên s·át n·hân, xuyên qua xương sọ với một lực mạnh mẽ đến đáng sợ. Hắn khựng lại giữa không trung, đôi mắt trợn trừng trong sự kinh hoàng tột độ. Cả thân người hắn đổ ập xuống như một con thú vừa bị b·ắn h·ạ, lưỡi dao trên tay rơi xuống đất tạo nên âm thanh chói tai, vang vọng trong không gian c·hết chóc.
Máu đỏ sẫm trào ra từ v·ết t·hương trên trán, chảy xuống khuôn mặt hắn, hòa lẫn với biểu cảm kinh sợ vẫn còn đông cứng. Đôi chân hắn run rẩy vài giây trước khi gục ngã hoàn toàn xuống nền nhà lạnh lẽo.
Băng Tử Huyên chậm rãi tiến đến, từng bước đi của hắn vang lên rõ mồn một giữa những tiếng la hét hỗn loạn bên ngoài. Hắn dừng lại trước cái xác, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống kẻ đ·ã c·hết. Một nụ cười nhạt nhưng mang đầy sự khinh bỉ thoáng hiện trên gương mặt hắn.
Hắn cúi xuống, tay nắm lấy chuôi đoản kiếm vẫn còn cắm chặt trên trán của t·ên s·át n·hân.
“Cạnh!”
Âm thanh sắc lạnh vang lên khi lưỡi kiếm được rút ra khỏi xương sọ, máu bắn tung tóe xung quanh. Băng Tử Huyên không hề dao động, chỉ dùng một mảnh vải sạch từ áo mình lau đi những vệt máu trên lưỡi kiếm.
Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt vô hồn của t·ên s·át n·hân, nhẹ giọng nói, nhưng giọng điệu lạnh buốt như băng:
“Mày nói đúng. C·hết là một sự giải thoát. Nhưng tao không cần mày giải thoát cho tao. Còn mày, xuống địa ngục mà tiếp tục làm kẻ ‘cứu rỗi’ của mày đi.”
Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc lạnh quét qua hành lang phía trước. Không có chút dao động nào trên gương mặt hắn, như thể chuyện vừa xảy ra chỉ là một việc nhỏ nhặt không đáng bận tâm.
Băng Tử Huyên đứng lặng trong không gian đầy mùi máu tanh. Hắn liếc nhìn cái xác lạnh ngắt của t·ên s·át n·hân người Hàn Quốc, máu từ trán chảy thành vũng lớn dưới chân. Đoản kiếm trong tay hắn vẫn còn đọng lại vệt máu đỏ sẫm, ánh thép lạnh lẽo phản chiếu qua ánh sáng mờ nhạt của hành lang.
Trong đầu hắn, cái tên Alexander Drake, vị tỷ phú người Mỹ từng thống trị thị trường tài chính toàn cầu, hiện lên một cách rõ ràng. Gã không chỉ là một tù nhân đặc biệt của nhà tù này, mà còn là người nắm giữ mảnh tàn đồ cuối cùng – chìa khóa dẫn đến Cổ Địa.
Băng Tử Huyên đã lên kế hoạch rất kỹ lưỡng đến nhà tù này để tiếp cận Alexander Drake. Thế nhưng, nếu gã chẳng may bỏ mạng trong sự kiện điên cuồng này trước khi tiết lộ thông tin về mảnh tàn đồ, thì chẳng phải chuyến đi của hắn sẽ trở thành công cốc hay sao? Thậm chí, chính hắn còn có nguy cơ phải bỏ mạng nơi đây. Ý nghĩ đó khiến đôi lông mày của hắn khẽ nhíu lại.
Bất chợt, ánh mắt sắc bén của hắn dừng lại ở một bóng hình mảnh khảnh đang xuất hiện trước cửa phòng giam. Dưới ánh sáng lờ mờ, một cô gái trẻ với mái tóc vàng óng ả và đôi mắt xanh thẳm hiện ra, đứng yên nhìn vào hắn. Gương mặt của cô mang vẻ đẹp quyến rũ nhưng lại pha chút sắc lạnh, như một lưỡi dao được mài bén.
''Anh đây là… đã g·iết hắn rồi sao?” – Giọng nói quen thuộc vang lên, không cần nhìn kỹ, Băng Tử Huyên cũng nhận ra đó chính là cô gái từ căn phòng giam bên cạnh.
Ánh mắt xanh thẳm của cô đảo qua cái xác nằm dưới đất, rồi trở lại nhìn hắn. Thái độ của cô không có vẻ gì ngạc nhiên, mà lại pha chút thích thú, như thể cô đang kiểm tra khả năng của hắn.
Băng Tử Huyên chậm rãi xoay người lại, giấu đi ánh mắt sắc bén vừa lóe lên, trả lời với vẻ bình thản:
“Chỉ là may mắn g·iết được hắn lúc hắn lên cơn điên mà thôi.”
Cô gái dựa lưng vào khung cửa, khoanh tay trước ngực, ánh mắt chăm chú nhìn hắn:
“May mắn? Tôi lại không nghĩ vậy đâu. Từ lúc mới nghe giọng anh, tôi đã đoán anh không hề đơn giản.”
Băng Tử Huyên không trả lời, chỉ giữ vẻ mặt trầm lặng và bình tĩnh. Sau một lúc, hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào cô:
“Cô biết gì về Alexander Drake không?”
Cái tên ấy khiến đôi mắt của cô gái lóe lên tia bất ngờ trong thoáng chốc, nhưng cô nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh.
“Alexander Drake à? Tên tỷ phú bị cáo buộc tội rửa tiền và âm mưu lật đổ chính phủ Mỹ? Tôi biết ông ta. Nghe nói ông ta vừa được chuyển đến đây cách đây hơn hai tháng. Nhưng…” – Cô dừng lại, ánh mắt nheo lại như muốn dò xét hắn – “…cậu hỏi ông ta làm gì? Chẳng lẽ cậu cũng nhắm đến ông ta?”
Băng Tử Huyên nhìn cô gái trước mặt, đôi mắt của hắn thoáng ánh lên sự sắc bén nhưng nhanh chóng bị thay thế bằng vẻ bình thản. Câu nói của cô vừa rồi như một lời thăm dò, nhưng hắn không để lộ bất kỳ sơ hở nào.
Hắn nhún vai, đáp với vẻ điềm tĩnh:
“Chỉ là có chút quen biết trước kia mà thôi. Dù sao để một người quen biết c·hết ở nơi này đúng là có chút không phải lẽ. Nên là, tôi muốn đi giúp ông ta xem sao.”
Lời nói của hắn nghe có vẻ nhẹ nhàng và hờ hững, nhưng tận sâu bên trong, Băng Tử Huyên không thể giấu được cảm giác nóng như lửa đốt. Ý nghĩ về mảnh tàn đồ mà Alexander Drake nắm giữ khiến tâm trí hắn căng thẳng. Nếu gã tỷ phú kia c·hết trước khi tiết lộ bất kỳ thông tin nào, thì mọi kế hoạch của hắn sẽ sụp đổ.
Cô gái nghe vậy, nửa tin nửa ngờ, đôi mắt xanh thẳm khẽ nheo lại như muốn đánh giá lời nói của hắn. Sau một lúc, cô nhếch môi cười nhẹ:
“Vậy sao…” – Giọng nói của cô kéo dài, vừa như khích bác, vừa như châm chọc.
Sau đó, cô khoanh tay trước ngực, dựa lưng vào khung cửa, rồi bất ngờ nói:
“Được thôi. Nếu anh thực sự muốn tìm ông ta, tôi có thể chỉ cho anh vị trí phòng giam của ông ta. Nhưng…” – Cô dừng lại, ánh mắt lóe lên tia ranh mãnh – “…dù sao chúng ta cũng đã là đồng minh, phải không? Tôi sẽ đi cùng anh.”
Lời đề nghị của cô khiến Băng Tử Huyên thoáng nhíu mày. Hắn không muốn có bất kỳ ai đi cùng mình, nhất là trong tình huống nguy hiểm này. Tuy nhiên, lý do mà cô đưa ra lại không thể phản bác được.
“Tôi nghĩ rằng hai người đi cùng nhau sẽ an toàn hơn một người. Và tôi lại quen thuộc nơi này hơn anh. Nếu tôi dẫn đường, anh sẽ ít phải chạm mặt với mấy tên nguy hiểm khác. Chẳng phải như vậy sẽ thuận lợi hơn sao?” – Cô nói thêm, giọng điệu tự tin pha chút thách thức.
Băng Tử Huyên cân nhắc trong giây lát. Dù hắn không muốn cô đi cùng, nhưng trong tình thế hiện tại, việc cô quen thuộc địa hình có thể giúp hắn tiết kiệm được nhiều thời gian. Hắn khẽ gật đầu, ra hiệu đồng ý.
“Tùy cô. Nhưng đừng làm tôi chậm trễ.”
Cô gái bật cười nhẹ, ánh mắt lấp lánh vẻ thích thú:
“Yên tâm. Tôi còn muốn sống sót rời khỏi đây hơn anh đấy.”
Dứt lời, cô ra hiệu cho hắn đi theo mình.