Mộng Sinh Giới
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 201: Làm Khó Ta- Các Ngươi Chưa Có Tuổi
Đất vững chắc, ổn định, là nơi mọi vật nương tựa. Gió vô hình, tự do, có thể cuốn đi tất cả. Khi gió quá mạnh, đất sẽ bị bào mòn, biến thành cát bụi. Khi đất quá cứng, gió chẳng thể lay động được nó. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Muốn làm khó ta? Vẫn là chưa có tuổi!!!”
Mệnh tương khắc—quy luật vĩnh hằng của thế gian này. Nếu không hiểu thấu nó, chỉ cần một bước đi sai lầm, tất cả sẽ trở thành hư không. Nhưng đối với hắn, đây chẳng qua chỉ là một trò chơi trẻ con.
“Lòng tham và Lòng nhân từ.”
Những khớp xương mục rữa phát ra âm thanh răng rắc ghê rợn khi chúng ngẩng đầu lên đồng loạt, đôi mắt trống rỗng bỗng lóe lên ánh sáng quỷ dị. Nền đất dưới chân chúng nứt toác, rồi như có một sức mạnh ma quái nào đó, ba cái xác khô bị ép chặt vào nhau.
Kim loại không bị thời gian ăn mòn thì trở thành bất hoại. Kim loại bị thời gian tàn phá thì sẽ hoen gỉ, mục nát. Hai thứ này, quả nhiên là mệnh tương khắc.”
Hai ô vuông dưới chân Thi Quỷ đột ngột nứt ra. Những đường rạn lan rộng như mạng nhện, rồi trong tích tắc, toàn bộ bề mặt vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.
Thi Quỷ lập tức phản ứng. Từng khớp xương răng rắc chuyển động, bóng dáng của nó từ từ tiến lại gần hắn, mỗi bước chân nặng nề vang vọng trong không gian yên tĩnh. Một cơn gió lạnh lướt qua, ánh lửa từ những ngọn nến trong phòng khẽ dao động, hắt lên khuôn mặt vô hồn của nó một lớp bóng mờ đáng sợ.
Một cột sáng chói lòa bùng lên từ chính giữa ba cái xác—một thứ ánh sáng thuần khiết nhưng lại mang theo sự c·hết chóc, quét sạch mọi bụi bẩn, mọi tạp chất trong căn phòng.
Cây cối đâm rễ xuống đất, bám sâu vào lòng đất để sinh tồn, nhưng đá lại là vật cản khiến rễ cây không thể xuyên qua. Nếu cây cối đủ mạnh, nó sẽ đâm nứt đá mà vươn lên. Nếu đá quá cứng rắn, nó sẽ chặn đứng sự sống của cây cối. Một cặp đối lập rõ ràng, tương sinh cũng tương khắc.
Mặt đất rung chuyển lần nữa! Từ hai bên bàn cờ, những bức tượng khổng lồ bắt đầu nhô lên từ nền đá. Từng chiến binh mặc giáp theo phong cách Ai Cập cổ đại, gương mặt uy nghiêm, ánh mắt lạnh lùng tràn đầy sát khí.
Khi hắn mở mắt ra lần nữa, hắn không còn đứng trong căn phòng cũ nữa, mà đang ngồi trên một ngai vàng lộng lẫy, cao vời vợi giữa một chiến trường mênh mông vô tận.
Rồi khi ánh sáng dần dịu đi… (đọc tại Qidian-VP.com)
Một đế vương khác, ngồi trên ngai vàng đối diện hắn.
“Dẫm lên hai ô đó.” Hắn ra lệnh.
Băng Tử Huyên đứng lặng giữa căn phòng, ánh mắt sắc bén quét qua những ô vuông trước mặt. Sau những gì vừa trải qua, cảm giác chân thực đến tận cùng của ảo cảnh vẫn còn đọng lại trong từng đầu ngón tay, từng hơi thở. Hắn chậm rãi xoa cằm, suy ngẫm về những thử thách trước đó, rồi bỗng bật cười khẽ.
Trong khi hắn phải chật vật phân tích, suy đoán, rồi trực tiếp đối mặt với hiểm nguy, thì ngay bên cạnh hắn lại có một quân bài hoàn hảo để giải quyết vấn đề—Thi Quỷ.
Băng Tử Huyên đứng yên một lúc, nhìn chằm chằm vào nền đất đã vỡ vụn. Quả nhiên, trò chơi này không phân biệt giữa con người và sinh vật vô tri.
“Nếu đã không có vấn đề gì…” Hắn cười nhạt, ánh mắt ánh lên vẻ hứng thú. “…Thì ta cũng chẳng cần phải đắn đo nữa rồi.”
Hoàng bào dát vàng, vương miện khảm ngọc, áo choàng thêu hoa văn của bậc đế vương tung bay trong gió. Bên dưới hắn, hàng vạn binh sĩ trong bộ giáp vàng rực đứng nghiêm trang, những chiến tướng cường đại tay cầm v·ũ k·hí, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thủng kẻ thù.
Không có tiếng gầm rú của biển sâu, không có ảo cảnh c·hết chóc, không có sự xuất hiện của những sinh vật khổng lồ như trước. Tất cả diễn ra vô cùng bình thản, giống như quy luật vận hành vốn dĩ phải thế.
“Ta đúng thật là ngu ngốc.” Hắn lẩm bẩm, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.
Hắn khẽ nhướng mày, xoay người nhìn về phía Thi Quỷ, kẻ vẫn đứng im lặng một góc như một bức tượng vô tri.
Con người từ thuở sơ khai đã săn lùng ma thú, dùng da lông, xương cốt chúng để phục vụ cho sự sinh tồn. Nhưng cũng chính con người lại trở thành con mồi của những con ma thú mạnh hơn mình. Một cuộc chiến vĩnh viễn không hồi kết giữa kẻ đi săn và con mồi, giữa trí tuệ và bản năng.
“Ngươi! Lại đây.”
Một trận chiến hoàng tộc, một ván cờ của thần linh.
Một tia phấn khích thoáng qua trong đôi mắt hắn. Có một kẻ thế thân bất tử như Thi Quỷ, hắn sẽ còn giải tiếp những ô vuông sau một cách dễ dàng hơn nữa!
Mà hắn đã trở thành một vị vua!
“Cây cối và Đá.”
Lửa cuồng nộ t·hiêu r·ụi tất cả, nhưng chỉ cần một giọt nước cũng có thể dập tắt ngọn lửa nhỏ. Nước hiền hòa, nhưng khi dâng tràn, nó có thể nhấn chìm mọi thứ, kể cả ngọn lửa hung hãn nhất.
Chương 201: Làm Khó Ta- Các Ngươi Chưa Có Tuổi (đọc tại Qidian-VP.com)
Một sinh vật bất tử, thân thể cứng tựa sắt thép, không sợ đau, không sợ độc, cũng chẳng hề biết đến khái niệm sống hay c·hết.
Chưa kịp phản ứng, mặt đất dưới chân hắn rung lên mạnh mẽ, cả không gian như muốn nuốt chửng lấy hắn. Một lực kéo vô hình cuốn hắn xuống bên dưới, kéo cả căn phòng vào một vòng xoáy không gian kỳ dị.
Phía trước, nơi chân trời xa tít—
Băng Tử Huyên mở to mắt, đôi con ngươi co lại khi nhận ra—
Tiếng thét vang vọng giữa không gian tĩnh mịch, từng cặp tương khắc bị phá giải một cách dứt khoát, như lưỡi dao sắc bén cắt đứt mọi nút thắt.
Binh lính, tướng quân, pháp sư, chiến xa… tất cả đều dần hiện hữu, tựa như vạn quân tề tựu trong trận chiến cuối cùng của thời đại. (đọc tại Qidian-VP.com)
BÙM!
Băng Tử Huyên đứng giữa căn phòng đầy rẫy những ô vuông bí ẩn, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm lướt qua từng ký tự cổ xưa. Hắn không còn chút do dự nào nữa. Có Thi Quỷ làm thế thân, mỗi nước đi của hắn đều trở nên vô cùng tự tin, không còn nỗi lo sợ của những lần thử nghiệm trước.
“Tên này… thân thể cứng như thép, sức mạnh vượt trội, để nó làm thay có lẽ sẽ ổn thỏa hơn nhiều.” Băng Tử Huyên trầm ngâm đánh giá.
Ánh sáng xua tan bóng tối, nhưng cũng chính nhờ có bóng tối mà ánh sáng mới tồn tại. Hai thái cực trái ngược nhưng không thể thiếu nhau. Một khi ánh sáng bừng lên, bóng tối sẽ tan biến. Nhưng khi ánh sáng tắt đi, bóng tối lại bao trùm tất cả.
“Kim loại… Thời gian…” Hắn lẩm bẩm, trong đầu nhanh chóng xâu chuỗi những ẩn ý.
Lòng tham là nguồn gốc của sự hủy diệt, là ngọn lửa thiêu đốt mọi đạo lý trên đời. Nhưng lòng nhân từ lại là thứ có thể cứu rỗi con người, dập tắt mọi ngọn lửa d·ụ·c vọng. Một bên là bóng tối vô tận, một bên là ánh sáng soi đường. Chọn con đường nào, đó là quyết định của mỗi kẻ trên thế gian này.
“Đất và Gió.”
Ảo cảnh bùng lên.
Băng Tử Huyên hít sâu một hơi, ánh mắt sắc bén lướt qua những ký hiệu cổ đại được khắc trên từng ô vuông. Hắn nhận ra bản thân đang đứng ở vị trí bên cờ —vị trí của một vị vua.
“HA HA HA!!!”
Ngay khoảnh khắc Băng Tử Huyên thu Thi Quỷ vào Linh Hư Hoàn, toàn bộ không gian bỗng rung chuyển dữ dội. Tiếng đá nghiến vào nhau, những cột trụ cổ xưa rùng rùng chuyển động như thể cả thế giới này đang cựa mình tỉnh giấc.
Làn sóng ánh sáng tràn ra như một cơn bão thần thánh, càn quét qua từng viên đá cổ xưa, từng ngóc ngách của căn phòng. Bụi bẩn tan biến, tường đá bạc màu giờ lại hiện lên những hoa văn cổ đại sắc nét, chói lọi ánh vàng. Những ngọn đèn và hàng chục ngọn nến đồng loạt bùng cháy mãnh liệt, xua tan bóng tối, chiếu rọi toàn bộ không gian.
Băng Tử Huyên cười lớn, từng bước chân tràn đầy tự tin. 64 ô vuông, 32 cặp tương khắc, tất cả đã bị hắn phá giải một cách hoàn mỹ.
“Lửa và Nước.”
ẦM ẦM!
Hắn đưa mắt nhìn xuống nền đất trước mặt, nơi hai ô vuông tiếp theo hiện lên với những ký tự cổ quái. Một ô mang hàm ý “Kim Loại” một ô còn lại tượng trưng cho “Thời Gian.”
''Được- đến đây hết đi..!?''
Bỗng—
Hắn không còn là chính mình nữa.
Căn phòng rung chuyển nhẹ, từng dòng ký tự trên nền đất dần mờ đi. Hắn đã chiến thắng.
Ba cái xác khô quắt quỳ trước bức tượng nhân sư bỗng nhiên cử động!
Nhưng trước khi hắn kịp suy nghĩ gì thêm—
“Rắc… rắc…”
Ba cái xác khô hóa thành tro bụi!
“Trò chơi của các ngươi đúng thật là chỉ đáng để cho trẻ năm tuổi chơi mà thôi.” Hắn nhếch môi, giọng nói đầy kiêu ngạo, xen lẫn sự khiêu khích.
“Lại gì nữa đây… Vẫn chưa hết sao?”
Ở phía trên, đồng hồ cát trong miệng nhân sư bất ngờ dừng lại, hạt cát cuối cùng còn chưa kịp rơi xuống đã hóa thành tro bụi. Nhân sư khép miệng, đôi mắt vô hồn của nó lóe lên một tia sáng kỳ dị. Cùng lúc đó, hai bức tượng lính canh bằng đá bắt đầu di chuyển, tiến gần về phía Băng Tử Huyên theo một nhịp điệu kỳ lạ, như thể bị điều khiển bởi một thứ sức mạnh vô hình nào đó.
Một đội quân khác, hệt như phản chiếu của hắn, cũng đang đứng sừng sững với khí thế ngút trời. (đọc tại Qidian-VP.com)
Giọng nói lạnh lẽo của Băng Tử Huyên vang lên, không lớn, nhưng đầy quyền uy.
Thi Quỷ không chút do dự, bước chân nặng nề của nó dẫm thẳng xuống hai ô vuông chứa ẩn ý tương khắc. Một khắc sau, mặt đất đột nhiên rung chuyển.
Không chần chừ thêm, Băng Tử Huyên nâng tay, linh lực khẽ động, từng sợi dây vô hình quấn quanh Thi Quỷ, điều khiển nó tiến lên phía trước.
Nhưng—
“Con người và Ma thú.”
---
Băng Tử Huyên nheo mắt, bàn tay khẽ siết chặt. Hắn không chắc liệu trò chơi này có áp dụng quy luật tương sinh tương khắc cho cả những sinh vật như Thi Quỷ hay không. Nếu hắn tính sai, có lẽ bản thân sẽ lại phải đối mặt với một màn t·ra t·ấn thực sự từ ảo cảnh như trước.
“Ánh sáng và Bóng tối.”
64 ô vuông xuất hiện trên mặt đất, tạo thành một bàn cờ khổng lồ—bàn cờ của thần linh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.