Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Mộng Sinh Giới
Unknown
Chương 202: Trò chơi vương quyền
Trên ngai vàng hắc ám, Băng Tử Huyên trầm mặc quan sát chiến trường trước mắt.
Gió từ phương xa thổi mạnh, mang theo cát bụi cuồn cuộn, khiến tấm hoàng bào đen tuyền trên người hắn bay phần phật trong không khí, tựa như một cánh chim ưng khổng lồ tung cánh bao trùm cả chiến trường.
Phía trước, đại quân hai bên xếp thành hàng ngũ chỉnh tề, từng hàng giáp trụ sáng lóa dưới ánh mặt trời, trường mâu, cự kiếm phản chiếu ánh sáng sắc lạnh.
Một trận chiến vương quyền. Một ván cờ không khoan nhượng.
Trên chiến trường xa xôi, đối diện hắn là Bạch Hoàng, một kẻ khoác trên mình áo choàng trắng bạc, vương miện khảm ngọc lưu ly sáng rực như ánh sao.
Sau một thoáng trầm tư, Bạch Hoàng chậm rãi giơ cao tay.
Tiếng trống trận vang lên như sấm động!
Từ phía quân địch, hàng ngũ áo giáp trắng rẽ ra, một đội quân bước lên, người đứng đầu tay nắm chặt thương dài, chiến giáp sáng rực như ánh bình minh, ánh mắt sắc bén như lưỡi gươm lạnh.
“Đội quân tiên phong – Xuất chiến!”
Lập tức, chiến kỵ dậm vó xông lên, hàng loạt tiếng vó ngựa vang vọng khắp không gian. Làn bụi mù bốc lên che phủ bầu trời khi đoàn quân bạch sắc dũng mãnh tiến về phía trước!
Tốt e2 → e4!
---
Băng Tử Huyên nheo mắt, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo.
“Tấn công trực diện sao?”
Hắn giơ tay lên cao, ngón tay khẽ vung.
Ngay lập tức, từ phía sau lưng hắn, một toán quân giáp đen rời khỏi hàng ngũ, bước lên phía trước.
Lớp áo giáp đen tuyền như bóng đêm, cặp mắt sắc lạnh như thú dữ săn mồi trong đêm tối.
“Quân tiên phong—Đáp trả!”
Tốt c7 → c5! (Phòng thủ Sicilian)
Một hồi trống khác vang lên, những kỵ binh hắc giáp từ cánh trái lao tới, ánh đao lóe lên như những tia chớp tử thần.
---
Bạch Hoàng khẽ nhướn mày.
“Phòng thủ Sicilian sao? Quả nhiên không phải hạng xoàng.”
Hắn nhấc tay, trong nháy mắt, đội quân trung tâm của Bạch Hoàng ầm ầm tiến bước.
Làn sóng áo giáp trắng như thủy triều dâng lên dữ dội.
Tốt d2 → d4!
Một cuộc đối đầu chính diện – không lùi bước!
---
Chiến trường như sôi trào.
Băng Tử Huyên híp mắt lại, ánh nhìn sắc bén như dao cắt qua lớp sương mờ của trận chiến.
“Dám thách thức thế trận trung tâm của ta sao?”
Hắn hạ tay.
“Chém g·iết!”
Ngay lập tức, cánh quân hắc ám hùng hổ xông lên như đàn mãnh thú xổng chuồng, giáo mác đâm thẳng vào hàng ngũ đối phương.
Một tiếng kim loại v·a c·hạm chát chúa vang lên—
Tốt c5 x d4!
Binh sĩ hắc giáp vu·ng t·hương, đâm xuyên qua hàng ngũ trắng bạc, đánh sập một tuyến phòng ngự đầu tiên của kẻ địch!
Từng tiếng trống trận dồn dập vang lên, một trận chiến vương quyền thực thụ đã khai màn.
Trên cao, bầu trời như bị chia cắt thành hai nửa. Một bên là ánh sáng rực rỡ của mặt trời, nơi quân Bạch Hoàng ngạo nghễ sừng sững giữa vạn quân áo giáp trắng, một bên là bóng tối u ám bao phủ đại địa, nơi Băng Tử Huyên ngồi trên ngai vàng hắc ám, vương miện dát huyết ngọc phản chiếu ánh trăng lạnh lẽo.
Tiếng trống trận rền vang như sấm dậy!
Sau đợt giao tranh đầu tiên, Bạch Hoàng khẽ mỉm cười, đôi mắt lóe lên ánh nhìn thâm sâu.
Hắn nhẹ nhàng giơ tay, trong hàng ngũ áo giáp trắng, một chiến kỵ bước ra—
Người kỵ sĩ khoác áo choàng bạc, giáp trụ lấp lánh như ánh sao, ngồi trên lưng một con tuấn mã trắng thần thánh.
"Binh sĩ, tiến lên! Hãy kiểm soát chiến trường!"
Chiến mã hí vang, vó ngựa xé nát mặt đất, chuyển động nhanh như ánh chớp lao vào trung tâm, khí thế uy nghiêm vô cùng.
Mã b1 → c3!
Bạch Hoàng đang từng bước kiểm soát trung tâm chiến trường!
---
Từ phía xa, Băng Tử Huyên khoanh tay, ánh mắt trầm lặng như vực sâu vô tận.
“Muốn tranh quyền trung tâm với ta sao?”
Hắn khẽ hất cằm, ánh mắt ra lệnh.
Từ trong bóng tối, một kỵ sĩ khoác hắc giáp xuất hiện.
Giáp trụ như đêm đen không đáy, thanh trường kiếm trong tay lạnh lẽo đến cực điểm.
Con chiến mã to lớn như dã thú tung vó, bốn chân giẫm lên mặt đất như thần linh giáng thế.
"Phản kích."
Mã g8 → f6!
Chiến mã lao vào chiến trường, như một bóng ma u linh giương nanh vuốt đe dọa quân tiên phong e4 của Bạch Hoàng.
---
Bạch Hoàng híp mắt lại.
"Hay lắm..."
Hắn khẽ cười, rồi chậm rãi nâng tay, chỉ về phía hàng ngũ phía sau.
Từ trong lòng quân trắng, một bóng áo dài xuất hiện.
Không phải kỵ sĩ, cũng không phải chiến binh.
Mà là một pháp sư—Một vị thần tri thức cầm trượng quyền uy.
Chiếc áo choàng trắng thêu hoa văn ánh kim bồng bềnh trong gió, đôi mắt lạnh như băng, tay nắm chặt trượng quyền lực, ánh sáng nhè nhẹ phát ra từ đầu trượng, tạo thành những luồng linh khí quỷ dị.
"Triển khai trận địa."
Bàn tay hắn vung lên, trong chớp mắt, hàng vạn ánh sáng thần thánh đan xen giữa chiến trường.
Binh lính giáp trắng nhường đường, pháp sư bước lên trung tâm, thanh trượng sáng lên như mặt trời rực cháy!
Tượng f1 → c4!
Một đòn t·ấn c·ông chính diện vào vị trí của vua Hắc Hoàng!
---
Trên ngai vàng hắc ám, Băng Tử Huyên nheo mắt lại.
Bạch Hoàng ngồi thẳng lưng, đôi mắt như hồ nước tĩnh lặng, nhưng sâu thẳm bên trong là cơn sóng ngầm của chiến thuật và sát khí. Từ trong hàng ngũ trắng tinh, hắn nhẹ nhàng đưa tay lên.
“Xây dựng phòng tuyến.”
Một binh sĩ khoác áo giáp bạc bước ra, tay nắm chặt thanh trường kiếm, giáp trụ sáng chói phản chiếu ánh nắng lóa mắt.
Hắn tiến lên phía trước, đứng sừng sững như một tường thành, từng bước chân nện xuống như những nhịp trống thúc giục c·hiến t·ranh.
Mã g1 → f3!
Hắn là người bảo hộ vững chắc cho vùng đất trung tâm, như một vị chiến tướng canh giữ cổng thành trước cơn sóng dữ của địch quân.
---
Phía đối diện, Băng Tử Huyên chỉ cười lạnh.
“Nếu đã vậy... ta sẽ dựng lên một bức tường thành kiên cố hơn.”
Hắn nhẹ nhàng nâng tay, từ trong lòng quân một hàng binh sĩ khoác giáp đen đồng loạt quỳ xuống, sẵn sàng chờ lệnh.
“Tất cả, vào vị trí.”
Một chiến binh to lớn từ hàng ngũ Hắc Giáp tiến lên, mặt nạ sắt không hề biểu lộ cảm xúc, đôi mắt vô hồn như vực thẳm sâu không đáy.
Hắn siết chặt khiên giáp, bước lên như một tòa thành bất khả x·âm p·hạm.
Tốt e7 → e6!
Một bức tường thép chắn ngang trung tâm, kiên cố như thành trì ngàn năm, chặn đứng mọi đòn đánh trực diện.
---
Gió trên chiến trường càng lúc càng mạnh hơn.
Chiến kỳ tung bay phần phật, cuồng phong rít gào như linh hồn những chiến binh ngã xuống nơi đây vẫn còn vất vưởng.
Bạch Hoàng quan sát đối thủ, khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Ngăn chặn sao? Vậy ta sẽ mở rộng thế trận.”
Hắn chỉ tay ra lệnh, từ trong lòng quân một kỵ sĩ mang giáp trắng bạc thúc ngựa lao lên, bão cát cuộn trào dưới vó ngựa, tấm áo choàng bay phần phật trong gió.
Chiến mã hí vang, lao thẳng lên tuyến đầu, như một mũi giáo nhọn xuyên thủng sự phòng ngự của quân địch!
Mã g1 → f3!
Bảo vệ vững chắc đội hình trung tâm, sẵn sàng triển khai thế t·ấn c·ông toàn diện.
---
Bên kia chiến tuyến, Băng Tử Huyên vẫn lặng im.
Đôi mắt hắn khẽ híp lại.
“Cứ thế này... sẽ không sớm thì muộn hắn sẽ chiếm quyền kiểm soát.”
Hắn hất cằm một cái, từ sâu trong lòng quân, một kỵ sĩ áo giáp đen bước lên.
Nhưng lần này, hắn không lao thẳng vào chiến trường như một chiến thần—mà thay vào đó, hắn giữ vị trí ở cánh trái, như một con thú săn mồi ẩn nấp trong bóng tối, chờ đợi sơ hở của đối thủ.
Tốt a7 → a6!
Bố trí một cánh tay phòng thủ vững chắc, chặn đứng mọi ý đồ phản công từ cánh Hậu của đối thủ.
---
Trên bầu trời, mây đen vẫn lặng lẽ vần vũ, như những vết mực loang trên bức họa thiên không.
Chiến trường vẫn chìm trong tĩnh lặng, nhưng đó chỉ là vẻ ngoài—bên trong, từng binh sĩ, từng tướng quân đều đã sẵn sàng vì Hoàng Đế của mình mà g·iết chóc hoặc ngã xuống.
Bạch Hoàng ngồi uy nghi trên chiến xa, đôi mắt hắn như đại dương sâu thẳm, ẩn chứa trăm ngàn cơn sóng ngầm.
Hắn khẽ nâng tay, một nữ chiến thần khoác giáp trắng bạc liền bước ra từ hàng ngũ.
Ánh hào quang bao phủ quanh nàng, vương miện trên trán phản chiếu ánh sáng rực rỡ.
Bước chân nàng nhẹ nhàng, nhưng mỗi bước đều như khắc vào nền đất chiến trường một dấu ấn của quyền lực tuyệt đối.
Hậu d1 → e2!
Vị quân vương tối cao của bàn cờ đã tiến lên, mở đường cho đại thế nhập thành—một nước đi sắp đặt cho thế công hủy diệt.
---
Băng Tử Huyên vẫn ngồi bất động.
Đôi mắt hắn sắc bén tựa gươm đao, nhìn xuyên thấu toàn bộ ván cờ như một chiến thần lạnh lùng quan sát chiến địa.
“Chuẩn bị nhập thành sao? Nhưng ngươi quên rồi... c·hiến t·ranh không dành cho kẻ quá vội vàng.”
Hắn khẽ vẫy tay.
Từ lòng quân, một chiến binh khoác giáp đen chậm rãi bước ra.
Hắn không phải chiến mã phi nước đại, không phải kiếm sĩ rút gươm t·ấn c·ông, mà là tảng đá nặng nề đè nát mọi âm mưu của kẻ địch.
Tốt d7 → d6!
Một bức tường thành kiên cố nữa lại được dựng lên—từng viên đá xếp chồng lên nhau, từng hàng khiên thép dựng đứng, vững vàng như một pháo đài bất khả x·âm p·hạm.
“Cứ thế đi... ta chờ ngươi tiến thêm một bước.”
---
Nhưng Bạch Hoàng không để đối thủ kịp nghỉ ngơi.
“Tốt, nếu ngươi đã phòng thủ... ta sẽ tạo ra áp lực.”
Hắn nghiêng đầu, từ trong lòng quân một chiến thần áo trắng bạc sải bước ra, gương mặt cương nghị như đá tạc.
Trong tay hắn không phải kiếm sắc, mà là cây quyền trượng ánh lên huyền quang, biểu tượng của tri thức và tôn giáo.
Hắn cất giọng, lời nói vang vọng khắp chiến trường như lời tiên tri của một bậc thần thánh.
“Bóng tối không thể che giấu được sự thật.”
Tượng c1 → g5!
Hắn tiến lên, chĩa thẳng quyền trượng về phía chiến mã của Hắc Hoàng, khiến ánh sáng tỏa ra một cơn áp lực khủng kh·iếp, đè nặng lên bầu trời trận địa.
Băng Tử Huyên híp mắt.
“Ngươi muốn gây áp lực lên ta sao? Nhưng... ánh sáng khi quá mạnh, sẽ bị chính bóng tối nuốt chửng.”
Hắn khẽ nâng tay, từ trong lòng quân, một chiến binh khổng lồ giáp đen đứng lên.
Cả cơ thể hắn được bọc trong những lớp giáp sắc lạnh, tay nắm chặt một thanh kích dài đen kịt, toàn thân như một cơn bão tố c·hết chóc.
Hắn bước lên, mũi kích chĩa thẳng về phía chiến thần ánh sáng, ép hắn phải lùi về hoặc chuẩn bị nghênh chiến.
Tốt h7 → h6!
Bóng tối phản kích.
Cơn gió lạnh thổi qua, mang theo mùi vị của c·hiến t·ranh và t·ử v·ong.
---
Hai bên giao tranh ngày càng quyết liệt.