Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Mộng Sinh Giới
Unknown
Chương 210: Thời gian đã điểm- 11 căn phòng dẫn nối
Băng Tử Huyên tháo băng bịt mắt ra, cơ thể như mất hết sức lực mà ngả dài xuống nền đất lạnh lẽo. Hắn thở dài một hơi, cả người rã rời.
Nhưng dù đã nhắm mắt, những hình ảnh vừa rồi vẫn như khắc sâu vào tâm trí, không tài nào xua đi được—làn da trắng nõn, đường cong mềm mại, những gì vốn không nên nhìn thấy lại cứ ám ảnh trong đầu.
Hắn không phải là kẻ hảo sắc, càng không có ý đồ gì đê tiện. Nhưng nếu không nhìn, sao hắn có thể phân biệt được đâu là v·ết t·hương cần khâu, đâu là nơi cần băng bó? Chốc chốc, hắn lại mở bịt mắt ra xem, rồi lại vội vã cụp xuống như thể phạm phải sai lầm.
Nghĩ đến chuyện này, hắn có chút giằng xé nội tâm, không biết bản thân có nên cảm thấy tội lỗi hay không. Rốt cuộc, hành động của hắn là vì cứu người, hay nhân cơ hội nhìn ngực người ta đây?
Trong lúc hắn còn đang vẩn vơ suy nghĩ, bỗng nghe thấy một tiếng ho khan khe khẽ.
Hắn giật mình mở mắt, lập tức nhỏm dậy, đôi mắt sắc bén quét về phía cô gái. Cô đã tỉnh!
Không chần chừ, hắn nhanh chóng tiến đến, quỳ một gối bên cạnh, nhẹ nhàng nâng đầu cô lên, giọng trầm thấp mà ấm áp:
"Cô tỉnh rồi!"
Cô gái đôi mắt mơ màng khẽ mở, ánh nhìn có chút mê ly, tựa như vẫn chưa thực sự nhận thức được tình cảnh của mình. Mất vài giây, cô mới dần định thần, giọng nói yếu ớt vang lên:
"Anh… đã cứu tôi sao?"
Băng Tử Huyên khẽ gật đầu, đôi mắt sâu thẳm lộ ra vài phần chân thành.
"Cô lấy thân mình đỡ một đòn sát kích cho tôi, tôi sao có thể để cô cứ thế mà c·hết được chứ?" Hắn ngừng một lát, ánh mắt thoáng trầm xuống, giọng nói trở nên phức tạp: "Ân tình tôi nợ cô… quả thực quá lớn rồi."
Hắn nhìn cô, trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc khó tả. Một nữ nhân vì hắn mà liều mạng, dùng thân thể yếu đuối chắn trước tử thần, ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu nổi vì sao cô lại làm vậy.
Một người bình thường, gặp cảnh này có lẽ đã bỏ mặc hắn rồi. Nhưng cô… đã lựa chọn cứu hắn, không chút do dự.
Băng Tử Huyên siết nhẹ bàn tay, trong lòng có chút bức bối khó nói. Hắn không thích nợ người khác, nhất là những ân tình sâu nặng như thế này. Nhưng dù thế nào đi nữa, lần này, hắn nhất định sẽ trả đủ.
Băng Tử Huyên chợt cau mày khi nhận ra một điều bất thường—cô gái trước mặt hắn không mặc bộ áo tù nhân có đánh số như những kẻ khác. Hắn lặng lẽ quan sát, rồi chợt cất giọng trầm ổn:
“Cô… không phải tù nhân được đưa đến đây sao?”
Cô gái thoáng khựng lại, ánh mắt dao động một chút, nhưng rồi cũng gật đầu thừa nhận.
“Đúng vậy, tôi không phải là tù nhân giống như các anh.” Nhưng ngay sau đó, cô ta lại cười nhạt, giọng nói có chút chua xót: “Nhưng cũng không khác tù nhân là mấy.”
Lời nói ẩn chứa hàm ý sâu xa, mang theo vẻ u buồn mà Băng Tử Huyên có thể dễ dàng cảm nhận được. Hắn nhìn cô, định hỏi thêm, nhưng rồi lại thôi. Ai ở đây cũng đều có bí mật và nỗi khổ riêng, nếu cô ta không muốn nói, hắn cũng không miễn cưỡng.
Hắn im lặng vài giây, rồi dời chủ đề sang điều quan trọng hơn:
“Nếu vậy, cô cho tôi hỏi… chúng ta có hy vọng thoát khỏi nơi này không?”
Cô gái thoáng trầm ngâm, như đang cân nhắc điều gì đó, rồi chậm rãi lên tiếng:
“Để thoát khỏi đây, không phải là không có cách. Chỉ có điều…” Cô ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt đầy nghiêm trọng: “Nó rất khó. Vì càng về sau, những thử thách lại càng khắc nghiệt hơn, kẻ tham gia còn lại càng ít đi. Nếu không có đủ năng lực, người chơi sẽ c·hết trước khi kịp tìm ra lối ra.”
Băng Tử Huyên siết chặt nắm tay. Điều đó hắn đương nhiên có thể đoán được. Nếu nơi này dễ dàng rời khỏi, vậy thì đã chẳng ai phải vật lộn để sống sót đến lúc này.
Cô gái tiếp tục:
“Chúng ta hiện tại đang ở khu vực ‘Căn phòng mê cung’—một khu vực được thiết kế để giam cầm những kẻ bị đưa vào đây. Nó không chỉ là một mê cung đơn thuần, mà còn là một ma trận không ngừng biến đổi. Các căn phòng sẽ di chuyển liên tục, hoán đổi vị trí với nhau, khiến bất kỳ ai cũng có thể bị lạc lối vĩnh viễn.”
Nghe đến đây, Băng Tử Huyên không khỏi nhíu mày.
“Vậy cánh cửa thoát ra khỏi khu vực này nằm ở đâu?”
“Đó chính là vấn đề.” Cô gái khẽ thở dài. “Cánh cửa ấy không cố định. Nó chỉ xuất hiện trong một khoảng thời gian ngắn rồi biến mất. Nếu không kịp thoát ra trong khoảng thời gian đó, những ai còn lại bên trong sẽ bị nhốt lại vĩnh viễn.”
Tim Băng Tử Huyên trầm xuống. Hắn không sợ đối mặt với quái vật hay nguy hiểm, nhưng kiểu thử thách như thế này lại cực kỳ khó nhằn—đặc biệt là khi yếu tố may mắn cũng đóng vai trò rất lớn.
Băng Tử Huyên nghe cô gái nói vậy, chợt nhớ đến tấm bản đồ mà cô gái ám toán đã đưa cho hắn trước khi rời đi. Hắn nhanh chóng trải nó ra, dùng mắt quét qua từng ký hiệu, tọa độ, thời gian và những chú thích bí ẩn ghi lại thông tin về các căn phòng.
Quả nhiên, trên bản đồ có đánh dấu toàn bộ các phòng trong mê cung—một con số khổng lồ hơn 6000 phòng được kết nối với nhau bằng vô số lối đi đan xen phức tạp. Hắn cau mày, cố gắng tìm kiếm phương án thoát ra nhanh nhất.
Dựa vào bản đồ, hắn tính toán được rằng có bảy con đường có thể đưa họ đến cánh cửa thoát ra, nhưng không phải con đường nào cũng an toàn hoặc hiệu quả. Một số lối đi sẽ đẩy họ vào nguy hiểm không thể lường trước, một số thì lại mất quá nhiều thời gian.
Sau khi phân tích kỹ lưỡng, hắn nhận ra phương án tối ưu nhất chính là đi theo con đường nhanh thứ ba. Mặc dù không phải con đường ngắn nhất, nhưng nó có tỷ lệ thành công cao hơn và ít gặp nguy hiểm hơn.
Hắn nhìn vào ký hiệu trên bản đồ, xác định vị trí của căn phòng hiện tại. Căn phòng này có tên... ký hiệu tương ứng với tọa độ trên bản đồ, chính xác là điểm xuất phát thuận lợi nhất để thực hiện kế hoạch. Nhưng cho dù đây là tuyến đường tốt nhất, bọn họ vẫn phải băng qua 11 căn phòng khác trước khi đến được lối ra.
Vấn đề lớn nhất nằm ở chỗ các căn phòng trong mê cung này không cố định. Chúng liên tục thay đổi vị trí theo một chu kỳ nhất định, nếu hắn không căn chuẩn thời gian, 11 căn phòng kia có thể sẽ dịch chuyển và phá hỏng tuyến đường mà hắn vừa tính toán.
Hắn quan sát thật kỹ các dòng chữ nhỏ ghi chú trên bản đồ, trong đó có một cột ghi chép về thời gian điều chỉnh giữa các phòng. Từ đó, hắn suy luận ra thời điểm thích hợp để hành động:
Nếu muốn đi đúng tuyến đường này, bọn họ cần phải khởi hành vào đúng 11 giờ 32 phút 23 giây.
Đó chính là khoảnh khắc mà căn phòng tiếp theo dịch chuyển, tạo ra một con đường liền mạch dẫn thẳng đến lối ra. Nếu đi sớm hơn hoặc muộn hơn dù chỉ vài giây, mê cung sẽ thay đổi cấu trúc và mọi tính toán của hắn sẽ trở thành vô nghĩa.
Nhưng có một vấn đề…
Hắn làm sao biết được chính xác thời gian hiện tại?
Vừa rồi, hắn chỉ vô tình liếc nhìn đồng hồ trên tay cô gái ám toán kia trước khi cô ta rời đi, nhưng bây giờ làm sao hắn có thể căn chỉnh từng giây một để không bị lệch thời gian?
Băng Tử Huyên nhắm mắt lại, trầm tư suy nghĩ. Một khi đã bước vào mê cung này, thời gian không còn là thứ dễ nắm bắt nữa. Nhưng nếu muốn sống sót, hắn phải tìm ra một cách để đo lường thời gian thật chính xác.
Băng Tử Huyên thu lại tấm bản đồ trong tay, ánh mắt nhanh chóng quét một vòng khắp căn phòng, tìm kiếm thứ có thể giúp hắn xác định thời gian. Ngay khi nhìn đến cổ tay cô gái, hắn liền phát hiện ra một chiếc đồng hồ da nhỏ đang đeo trên tay cô.
Không do dự, hắn nắm lấy cổ tay cô gái, khiến cô lập tức giật mình, ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn.
"Anh làm gì vậy…?" Cô khẽ thốt lên, có chút kích động khi thấy hắn đột nhiên chạm vào tay mình.
Băng Tử Huyên không đáp ngay, hắn chỉ lật ngửa mặt đồng hồ lên, ánh mắt khóa chặt vào kim giây đang chuyển động đều đặn. Vừa nhìn, hắn vừa nhẩm tính lại thời gian.
11 giờ 30 phút 12 giây.
"May thật, chậm thêm chút nữa là phải đợi tận ba tiếng!"
Hắn thở phào nhẹ nhõm. Khoảng hơn một phút nữa, cấu trúc mê cung sẽ thay đổi, tạo ra con đường duy nhất dẫn đến lối thoát!
Không kịp nghĩ nhiều, hắn quay người, cúi thấp xuống, hai tay luồn qua người cô gái rồi bế thốc cô lên, khiến cô chưa kịp phản ứng đã bị nhấc bổng khỏi mặt đất.
"A...! Anh làm gì thế!?" Cô bất ngờ kêu lên, đôi mắt mở to đầy hoảng hốt.
"Không kịp giải thích. Nếu không nhanh, chúng ta sẽ mắc kẹt ở đây."
Cùng lúc đó, hắn vung tay sử dụng Hấp Lực Thủ, kéo thanh đoản đao về tay. Chỉ trong chớp mắt, hắn lại đưa cả Thi Quỷ đứng một bên vào bên trong Linh Hư Hoàn để không bị cản trở trong lúc di chuyển.
Cô gái trên tay hắn nhìn lên khuôn mặt nghiêm nghị của hắn, cảm nhận được luồng khí tức mạnh mẽ tỏa ra, liền hiểu ngay rằng hắn đã có tính toán trong đầu. Tuy có chút e ngại vì khoảng cách quá gần gũi giữa hai người, nhưng vào thời điểm sinh tử này, cô cũng không vùng vẫy phản kháng nữa mà mặc kệ để hắn bế đi.
Băng Tử Huyên lao thẳng về phía cánh cửa đã mở sẵn, từng bước chân vững chắc nhưng tốc độ lại nhanh như gió lốc.
Ngay khi đến trước cánh cửa, hắn lập tức dừng lại. Cô gái cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của hắn khi hắn đứng yên, tay vẫn giữ chặt lấy cô, ánh mắt tập trung nhìn vào đồng hồ trên tay cô.
11 giờ 32 phút 18 giây.
Chỉ còn 5 giây nữa.
Không gian quanh họ rung nhẹ, báo hiệu sự dịch chuyển của mê cung sắp bắt đầu. Nếu qua sớm hoặc muộn hơn dù chỉ một giây, rất có thể họ sẽ bị cuốn vào một căn phòng khác đầy rẫy nguy hiểm.
11 giờ 32 phút 22 giây…
BÙM!
Ngay giây cuối cùng, hắn lập tức bật người, lao thẳng qua cánh cửa.
Cảm giác xuyên qua lớp không gian mờ ảo, cả hai ngay lập tức rơi vào một căn phòng mới, nơi cánh cửa sau lưng họ đóng sầm lại ngay tức khắc, chặn đứng bất kỳ đường lui nào.
Băng Tử Huyên đáp xuống nền đất, hơi thở dồn dập.