Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 209: Đồi trắng máu chảy

Chương 209: Đồi trắng máu chảy


Trong một khoảnh khắc…

Đến rồi!

Băng Tử Huyên nheo mắt, tập trung toàn bộ ý chí.

Hắn chờ đợi suốt hơn năm phút, chỉ vì một giây này!

Lớp thịt dày che phủ điểm yếu của con quái vật đã bắt đầu nhúc nhích, khe hở hé mở.

Cơ hội chỉ có một!

Không chút do dự, Băng Tử Huyên lập tức siết chặt s·ú·n·g trong tay.

Hắn gằn giọng, ánh mắt tràn đầy quyết tâm cháy bỏng.

"Cũng là nên kết thúc rồi!"

Trong nháy mắt, Thi Quỷ cúi người xuống, toàn thân căng như dây cung.

Băng Tử Huyên dẫm mạnh lên lưng nó, bật lên không trung như một mũi tên xé gió.

"Liên thanh!"

BANG! BANG!

Viên đ·ạ·n thứ nhất chuẩn xác như một tia chớp xuyên thẳng vào điểm yếu, phá hủy một lỗ.

Nhưng ngay khi viên đ·ạ·n thứ hai chỉ còn cách mục tiêu chưa đến nửa tấc…

Một con quái nhỏ đột ngột lao đến, lấy thân mình chắn đ·ạ·n!

"C·hết tiệt!"

Băng Tử Huyên khẽ cau mày.

Hắn đã không tính đến trường hợp này.

Và chính khoảnh khắc mất tập trung đó, tai họa lập tức ập đến!

ẦM!

Một xúc tua khổng lồ từ dưới phóng thẳng lên!

Mục tiêu— là hắn!

Thi Quỷ muốn lao đến ngăn cản.

Nhưng khoảng cách… quá gần!

Băng Tử Huyên đang lơ lửng trên không, hoàn toàn không có điểm tựa để né tránh.

Tất cả diễn ra như một thước phim quay chậm.

Trong một giây ngắn ngủi, hắn biết mình đã tính toán sai.

Hắn biết… c·ái c·hết là không thể tránh khỏi.

"Không còn cách nào khác…"

Băng Tử Huyên cắn răng, vận toàn bộ linh lực hộ thân, chỉ mong giảm thiểu sát thương.

Dù vậy… hắn hiểu rõ, một đòn toàn lực từ con quái vật này… cái giá phải trả, có lẽ chính là mạng sống.

Chẳng lẽ… đây là kết cục sao?

Nhưng ngay lúc đó—

Xoẹt!

Một tia sáng xanh lóe lên— một cây Bút Giá Xoa xé gió lao đến trước mặt hắn!

"Hoán Thể—!!"

Một tiếng hét vang lên như sấm nổ giữa trời đêm!

Ngay lập tức—

Không gian vặn vẹo!

Băng Tử Huyên chưa kịp phản ứng thì đã cảm nhận được một lực kéo mạnh mẽ cuốn lấy mình!

Trong khoảnh khắc tiếp theo—

BÙM!!!

Xúc tua khổng lồ đập xuống!

Thế nhưng, người bị nhắm đến… đã không còn là Băng Tử Huyên nữa!

Mà thay vào đó—

Cô gái cầm Bút Giá Xoa!

Ngay giây phút hoán đổi, cô dùng hai chân kẹp chặt lấy Băng Tử Huyên, dồn toàn bộ sức mạnh bật hắn văng mạnh ra xa!

Còn bản thân… đối diện trực diện với đòn đánh t·ử v·ong!

ẦM!!!

Đất đá bắn tung tóe.

Một thân ảnh bị chấn bay văng mạnh vào bức tường phía xa, tạo thành một hố sâu nứt vỡ.

Máu… nhuộm đỏ một mảng đất.

Băng Tử Huyên lăn mạnh trên nền đất, lồng ngực phập phồng dữ dội.

Hắn vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Một khoảnh khắc trước, hắn còn đứng trước lưỡi hái tử thần.

Khoảnh khắc sau, một lực tác động bất ngờ đã hất hắn văng ra xa, thoát c·hết trong gang tấc.

Hắn ngước nhìn lên, vừa định cử động…

ẦM!!

Xúc tua khổng lồ lại quét đến!

Băng Tử Huyên cắn răng, linh lực chưa kịp hồi phục, hoàn toàn không thể né tránh.

C·hết tiệt!

Nhưng ngay khoảnh khắc đó—

Xoẹt!

Một bóng đen nhanh như chớp lướt qua chiến trường.

Là cô gái ám toán!

Không ai ngờ rằng, ngay từ lúc lao ra cứu Băng Tử Huyên, cô đã âm thầm sắp đặt sát chiêu.

Một nụ cười nhạt hiện lên nơi khóe môi cô.

"Cuộc chiến này… kết thúc rồi."

Từ đâu đó…

Ba con rắn nhỏ, đen kịt như bóng tối, từ từ bò trên cánh tay cô.

Chúng di chuyển không một tiếng động, tốc độ nhanh như cơn gió, nhẹ như hơi thở của tử thần.

Không ai— kể cả chính con quái vật— nhận ra rằng, nó đã bị cắn trúng từ lâu!

Chất độc không màu, không mùi, lặng lẽ xâm nhập vào máu thịt.

Con quái vật không hề hay biết.

Nó vẫn điên cuồng chiến đấu, cho đến giây phút này…

Ngay trước khi xúc tua nó gần chạm đến Băng Tử Huyên—

Cơ thể nó chấn động dữ dội!

ẦM!

Xúc tua đột ngột khựng lại trên không trung.

"G-GHUUAAAAAARGH!!"

Con quái vật gầm rú thảm thiết!

Toàn thân co giật điên cuồng, những xúc tua dài ngoằng giãy giụa loạn xạ, tựa như một con rối mất kiểm soát.

Chất độc bắt đầu phát tác.

Nó len lỏi qua từng mạch máu, ăn mòn từng thớ thịt.

Từng mảng da thịt bỗng trở nên nhầy nhụa, rữa nát, lộ ra bên trong một lớp n·ộ·i· ·t·ạ·n·g thối rữa đang bị phân hủy.

Những chiếc xúc tua từng mạnh mẽ vung vẩy, giờ rủ xuống như những cọng rơm mục nát.

Toàn thân quái vật run rẩy kịch liệt, đau đớn quằn quại trên mặt đất.

Ba con rắn nhỏ từ từ rời khỏi xác quái vật, bò dọc lên tay cô gái, cặp mắt đỏ ngầu lạnh lẽo, như vừa hoàn thành một sứ mệnh tử thần.

Cô gái nhìn chằm chằm vào con quái vật, ánh mắt lạnh lẽo nhưng lại tràn đầy thỏa mãn.

''Kết cục này cho ngươi quả thật là rất xứng đáng...!''

ẦM!!!!

Một v·ụ n·ổ kinh hoàng bùng lên!

Cả cơ thể con quái vật… nổ tung thành từng mảnh!

Máu thịt bắn tung tóe, từng khối nhầy nhụa văng khắp mặt đất, bốc lên một thứ mùi h·ôi t·hối kinh khủng.

Băng Tử Huyên ngã ngồi ra sau, thở dốc, kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt.

Chất độc này… quá kinh khủng!

Hắn cau mày, lẩm bẩm một cách vô thức:

"Loại độc gì… mà có thể g·iết c·hết con quái vật này dễ dàng như vậy…?"

Cô gái ám toán khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve một trong ba con rắn nhỏ trên tay, thì thầm đầy bí ẩn:

"Độc của ta… không phải thứ mà bất kỳ sinh vật nào cũng có thể chống lại."

Không ai biết c·hất đ·ộc đó thực sự đáng sợ đến mức nào.

Nhưng có một điều chắc chắn—

Con quái vật… đã bị xóa sổ vĩnh viễn.

Khi cơn ác mộng kết thúc, Băng Tử Huyên bất giác nhận ra một điều đáng sợ—

Một người đã biến mất.

Hắn quét mắt nhìn xung quanh, lòng dâng lên một cảm giác bất an khó tả.

Ngay khi hắn quay sang nhìn cô gái ám toán, cô chỉ nhún vai nhàn nhạt, giọng nói thản nhiên nhưng mang theo một tia trào phúng:

"Chả phải vì cứu anh mà thập tử nhất sinh đằng kia sao?"

Khoảnh khắc đó—

Tim hắn như siết chặt.

Hắn mở to mắt, trong lòng bỗng tràn ngập một cơn chấn động dữ dội.

Không chần chừ, Băng Tử Huyên xoay người lao đi!

Bàn chân hắn dẫm trên nền đất đẫm máu, lướt nhanh qua những tàn tích còn sót lại sau trận chiến.

Khi đến nơi—

Một cảnh tượng kinh hoàng hiện ra trước mắt hắn.

Cô gái nằm đó, máu thấm đẫm cả người, thân thể gần như không còn lành lặn.

Lồng ngực hắn căng chặt, ánh mắt hắn trở nên phức tạp vô cùng.

Hắn quỳ xuống cạnh cô, đôi tay run rẩy đưa ra, nhưng lại không dám chạm vào.

"Tôi với cô không quen không biết… Cô vì tôi mà liều mạng đến mức này… có đáng không?"

Giọng nói của hắn khàn đi.

Không ai trả lời.

Cô chỉ còn thở thoi thóp, ý thức mơ hồ giữa lằn ranh sinh tử.

Băng Tử Huyên cắn chặt răng.

Hắn không thể để cô c·hết ở đây!

Bàn tay hắn nhanh chóng rút ra từ trong Tử Linh Hư Hoàn một lọ đan dược.

Tam phẩm trị liệu đan.

Loại đan này vô cùng quý giá, khả năng chữa thương phi phàm, nhưng...

Với mức độ trọng thương này—

Liệu có đủ không?

Không kịp suy nghĩ nhiều, Băng Tử Huyên dùng hai ngón tay nhẹ nhàng mở đôi môi nhợt nhạt của cô.

Sau đó, hắn chậm rãi đưa viên đan dược vào miệng cô.

Chút hy vọng cuối cùng…

Hắn không dám chớp mắt.

Một giây.

Hai giây.

Rồi—

"Khụ…!"

Cô gái ho mạnh một tiếng, một dòng máu đỏ tươi phụt ra từ khóe miệng.

Nhưng ngay sau đó—

Một tia sự sống yếu ớt bắt đầu trở lại.

Hơi thở dù mong manh, nhưng ít nhất vẫn còn tồn tại.

Cô đã từ cõi c·hết trở về.

Băng Tử Huyên thở phào, nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy nặng nề.

Hắn không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhìn cô.

Một người không thân không thích, lại sẵn sàng đánh đổi cả mạng sống vì hắn.

Hắn… nợ cô một ân tình.

Băng Tử Huyên vẫn quỳ bên cạnh cô gái trọng thương, ánh mắt hắn trầm lặng, chưa từng dời khỏi thân thể nhỏ bé đang thoi thóp kia.

Hơi thở cô ấy mong manh, nhưng ít nhất vẫn còn sống.

Ngay lúc ấy—

“Cô ta vì ngươi mà ra nông nỗi này...”

Giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.

Hắn quay lại, thấy cô gái ám toán đứng đó, ánh mắt phức tạp nhìn hắn rồi thản nhiên nói tiếp:

“Những ải tiếp theo, có lẽ ngươi phải giúp cô ta đi tiếp rồi.”

Nói xong, cô lấy ra một tấm bản đồ cũ kỹ, viền ngoài có vẻ đã bị thời gian bào mòn, bên trên vẽ chằng chịt những biểu tượng kỳ quái như một ma trận vô tận không lối thoát.

“Nơi này có tên là...” (Tên địa danh – Một nơi đầy rẫy những căn phòng nguy hiểm liên kết với nhau, tạo thành một mê cung c·hết chóc gần như không có điểm dừng, nơi mà những người bước vào… chỉ có con đường c·hết.)

Hắn nhận lấy bản đồ, đồng thời lắng nghe giải thích của cô ta.

Theo lời cô gái ám toán, những căn phòng ở đây không ngừng di chuyển và thay đổi vị trí, khiến cho lối đi không bao giờ cố định.

Nếu không có bản đồ và không biết cách suy luận ra quy luật, hắn và cô gái trọng thương kia sẽ bị kẹt lại trong mê cung này mãi mãi.

Nhưng đáng sợ hơn—

“Con quái vật vừa rồi chỉ là loại tầm thường thôi.”

“Nếu chẳng may ngươi bước vào một căn phòng thực sự nguy hiểm… thì c·ái c·hết là điều không thể tránh khỏi.”

Cô ta nói câu đó với vẻ lạnh lùng, nhưng trong mắt lại ánh lên một tia cảnh báo đầy ẩn ý.

Sau cùng, cô khẽ nhếch môi, ném một ánh nhìn cuối cùng về phía Băng Tử Huyên rồi nói:

“Chúc ngươi may mắn.”

Nói xong, cô xoay người, thân ảnh lập tức biến mất vào bóng tối.

Nhưng khi bước đến bậc cửa, cô ta dừng lại, như thể vừa nhớ ra điều gì đó.

Cô khẽ quay đầu, đôi mắt mang theo chút giễu cợt và… một tia hứng thú.

“À đúng rồi…”

“Cô ta b·ị t·hương rất sâu ở phần ngực, nếu ngươi còn không kịp ra tay thì chỉ e rằng cô ta sẽ không qua khỏi.”

Rồi cô ta cười khẽ—

“Là đàn ông… ngươi cũng nên mạnh mẽ lên một chút chứ?”

Câu nói hàm ý sâu xa của cô vang vọng trong không gian tĩnh lặng.

Sau đó, thân ảnh cô hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt hắn.


Băng Tử Huyên siết chặt bản đồ trong tay, đôi mắt thẫm lại.

Hắn cúi xuống, nhìn cô gái đang yếu ớt thở từng hơi dưới đất.

Dòng máu đỏ thẫm vẫn không ngừng rỉ ra, nhuộm đẫm bộ y phục của cô gái.

Băng Tử Huyên cắn chặt răng, ngón tay hắn siết chặt đến trắng bệch.

Cô ta—

Ân nhân cứu mạng của hắn.

Nếu không chữa trị kịp thời, mất máu quá nhiều, chắc chắn cô ta sẽ c·hết.

Thế nhưng—

Băng Tử Huyên chưa từng có kinh nghiệm tiếp xúc thân mật với nữ nhân, nói chi đến việc động vào phần ngực của một người con gái.

Tay hắn run nhẹ, suy nghĩ trong đầu hỗn loạn.

“Kiểm tra v·ết t·hương ở ngực cô ấy sao…?”

“Không được! Quá mức vô lễ rồi!”

“Nhưng nếu cứ đứng đây mà do dự… chẳng phải cô ta sẽ m·ất m·ạng sao?”

Cảm xúc dằn vặt kéo dài từng giây—

Nhưng cuối cùng, hắn hít một hơi thật sâu, đưa ra quyết định.

“Dù có thế nào… thì mạng người vẫn quan trọng hơn.”—

Hắn nhanh chóng lấy ra một dải vải trắng, dùng nó bịt chặt hai mắt mình để tránh phải nhìn thấy những gì không nên nhìn.

Sau đó, một loạt tiếng loạt xoạt vang lên—

Hắn mở Linh Hư Hoàn, lấy ra tất cả vật dụng y tế cần thiết:

- Thuốc cầm máu đặc biệt

- Dược phấn kháng khuẩn

- Châm bạc y thuật

- Chỉ khâu đặc chế dành cho v·ết t·hương sâu

Những thứ này vốn dĩ hắn chuẩn bị cho chính mình, để đề phòng những lúc b·ị t·hương nghiêm trọng.

Thế nhưng, giờ đây—

Hắn lại đang dùng nó để cứu người khác.


Hơi thở của cô gái dần yếu đi, báo hiệu cô ta sắp không trụ được nữa.

Không thể chần chừ!

Băng Tử Huyên nhanh chóng cúi người xuống, đôi tay hắn dù run nhẹ, nhưng vẫn kiên định bắt đầu cởi bỏ phần y phục dính máu để kiểm tra v·ết t·hương.

Một trận chiến… không v·ũ k·hí, nhưng lại khiến tim hắn đập dồn dập không yên.

Không gian lặng ngắt, chỉ có tiếng hơi thở mong manh của cô gái đang dần yếu đi.

Băng Tử Huyên siết chặt tay.

Mồ hôi lạnh rịn ra trên trán hắn.

Hắn không phải bác sỹ, cũng chưa từng có kinh nghiệm chữa trị v·ết t·hương nghiêm trọng thế này. Những kiến thức y học hắn biết chỉ là sơ sài, nhưng lúc này—

Chỉ có hắn có thể cứu cô ta.

Không chút do dự, hắn lần mò cởi bỏ lớp y phục dính đầy máu.

Vừa chạm vào làn da cô ta, Băng Tử Huyên thoáng giật mình—

“Mềm mại đến vậy…”

Hắn rõ ràng trước đấy thấy thân thể ắt sẽ cứng rắn, chai sạn.

Nhưng thực tế lại khác hẳn.

Thật mâu thuẫn.

Hắn cắn răng, vứt bỏ mọi suy nghĩ thừa thãi.

“Ta đang cứu người, không có thời gian nghĩ đến thứ khác.”

Hắn bịt mắt để giữ sự tôn nghiêm cho cô ta, nhưng với tình trạng này—

Không thể mù quáng được nữa!

Hắn gỡ dải vải bịt mắt xuống, đôi mắt kiên định nhìn v·ết t·hương.

Một vết rách dài chạy dọc phần dưới xương quai xanh, máu vẫn đang ri rỉ từng giọt, sắc đỏ nhuộm cả bờ ngực trắng nõn.

Tình hình vô cùng nguy cấp!

Băng Tử Huyên lập tức hành động—

Hắn mở nắp lọ thuốc bột màu lam, rắc một lớp mỏng lên v·ết t·hương. Chỉ trong nháy mắt, máu dừng chảy, nhưng v·ết t·hương vẫn hở sâu.

Hắn đổ nhẹ dược thủy lên miếng vải gạc, nhẹ nhàng lau sạch vùng xung quanh. Cô gái nhíu mày khẽ rên, thân thể giật nhẹ vì cảm giác xót buốt.

Băng Tử Huyên cầm lấy cây châm bạc, bắt đầu khâu từng mũi cẩn thận. Bàn tay hắn ổn định một cách đáng kinh ngạc, từng đường khâu vừa nhanh vừa chuẩn xác.

Dù là lần đầu tiên, nhưng hắn làm rất thuần thục—cứ như thể hắn có thiên phú về y thuật. Sau khi khâu xong, hắn bọc lại bằng một lớp vải y tế sạch, cố định v·ết t·hương. Đảm bảo rằng cô ta sẽ không bị nhiễm trùng, và có thể hồi phục dần dần.

Làm xong tất cả, hơi thở Băng Tử Huyên có phần dồn dập. Mồ hôi lấm tấm trên trán hắn, cánh tay cũng có chút run nhẹ vì căng thẳng.

Nhưng… hắn đã làm được.

Cô gái đã vượt qua cơn nguy kịch.

Hắn nhẹ nhàng kéo lại y phục cho cô, giữ gìn sự tôn nghiêm của cô gái đã liều mạng cứu mình.

Rồi hắn lặng lẽ ngồi xuống, tựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, nhắm mắt hít một hơi thật sâu.

“Quả nhiên không dễ dàng chút nào…”

Dù toàn thân mệt mỏi rã rời, nhưng ít nhất—

Hắn đã cứu được cô ấy.

Chương 209: Đồi trắng máu chảy