Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 212: Lời đề nghị

Chương 212: Lời đề nghị


Tiểu Tiên nghe hắn nói vậy, ánh mắt thoáng hiện lên một tia dao động.

Hắn thực sự tin tưởng cô sao?

Nghĩ đến đây, khóe môi cô khẽ cong lên một nụ cười nhẹ—cảm giác như có chút vui vẻ len lỏi trong lòng.

Nhưng rất nhanh, cô thu lại biểu cảm, ánh mắt trở nên nghiêm túc.

“Nếu vậy, tôi sẽ không làm mất thêm thời gian chữa trị nữa.”

Giọng cô trầm xuống, ánh mắt sắc bén:

“Nhưng anh nên chuẩn bị tâm lý trước đi. Quá trình này… sẽ vô cùng đau đớn.”

---

Băng Tử Huyên nghe vậy, khẽ cười, nhưng nụ cười ấy đầy miễn cưỡng.

Như một kẻ đã quen đối diện với đau đớn tột cùng.

Như một kẻ đã sớm coi khổ nạn chỉ là chuyện thường.

“Không sao.” Hắn đáp, giọng khàn khàn nhưng dứt khoát.

“Cô cứ việc ra tay.”

Rồi hắn nhìn thẳng vào mắt cô, đáy mắt tối sâu không thấy đáy.

“Còn về phần đau đớn kia…”

“Nó vẫn là không đáng sợ bằng c·ái c·hết.”

---

Tiểu Tiên nghe hắn nói vậy, sắc mặt có phần thay đổi.

Cô biết hắn không nói suông.

Hắn thực sự đang gắng gượng giữa ranh giới sống c·hết.

Chỉ cần chậm một khắc, có thể hắn sẽ tổn thương kinh mạch vĩnh viễn, thậm chí khó mà giữ mạng.

Nghĩ đến đây, cô khẽ cắn răng, ánh mắt chợt trở nên lạnh lùng kiên định.

“Tôi bắt đầu đây.”

---

Cô không chần chừ nữa.

Từ trong tay áo, cô lấy ra một bộ kim châm màu kim sắc chói lọi.

Ánh kim sắc phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, tựa như những mũi kiếm nhỏ bé nhưng sắc bén vô cùng.

Cô rút ra một cây kim, ánh mắt trở nên sắc bén như dao.

Rồi—không hề do dự, cô đâm thẳng mũi kim vào huyệt đạo trên ngực hắn.

---

Xoẹt!

Kim châm xuyên qua làn da, cắm sâu vào huyệt vị.

Băng Tử Huyên cắn chặt răng, từng thớ cơ trên mặt khẽ co giật.

Nhưng hắn không hề kêu lên một tiếng.

Tiểu Tiên không dừng lại.

Cô nhanh chóng rút từng cây kim tiếp theo, đâm vào các huyệt đạo trên người hắn với độ chính xác tuyệt đối.

Mỗi lần kim châm cắm vào, khí huyết trong cơ thể hắn lại r·úng đ·ộng dữ dội.

---

“Là… ‘Huyền Kim Thánh Châm’?!”

Bất chợt, trong đám đông có kẻ hít sâu một hơi, sắc mặt kinh ngạc đến cực điểm.

Hắn ta lùi một bước, mắt mở to nhìn Tiểu Tiên như thấy quỷ thần.

Loại châm thuật này… hắn từng nghe qua!

Nhưng chỉ là trong truyền thuyết, chưa từng tận mắt thấy bao giờ.

Không ngờ… hôm nay lại có thể chứng kiến tận mắt!

---

Kim châm trên người Băng Tử Huyên khẽ rung động kịch liệt.

Cơn đau bùng nổ như vạn m·ũi d·ao cắt xuyên từng mạch máu.

Tựa như hàng ngàn con kiến lửa bò vào tận xương tủy, gặm nhấm từng chút từng chút một.

Toàn thân hắn rùng lên một cái, mồ hôi lạnh túa ra như suối.

Nhưng hắn vẫn cắn răng, không rên một tiếng.

Ánh mắt vẫn kiên nghị như sắt thép, như thể nỗi đau này chẳng là gì so với những gì hắn từng chịu đựng trước đây.

---

Tiểu Tiên thấy vậy, trong lòng khẽ run lên.

Tên này…

Đau đến mức này mà vẫn không rên một tiếng sao?!

Nhưng cô không có thời gian suy nghĩ thêm.

Bất chợt—tay cô kết ấn, triệu hồi ra Anh Linh hộ thân!

Một thân ảnh nữ nhân mơ hồ xuất hiện phía sau cô.

Bóng dáng ấy thanh tao thoát tục, khoác trên người bộ y phục y thánh thời cổ xưa.

Gương mặt nàng mơ hồ không rõ, nhưng ánh mắt lại sáng quắc như sao trời.

Nàng chầm chậm vươn bàn tay thon dài, trắng nõn như ngọc, nhẹ nhàng kết nối với từng cây kim trên người Băng Tử Huyên.

Từng luồng sức mạnh nhu hòa như suối chảy từ đầu ngón tay Anh Linh, len lỏi qua từng cây kim, chảy dọc theo các kinh mạch của hắn.

Tựa như một dòng nước mát lành, từ từ thẩm thấu vào cơ thể hắn.

---

Băng Tử Huyên khẽ rùng mình.

Cơn đau vẫn còn, nhưng xen lẫn vào đó là một cảm giác nhẹ nhàng khó tả.

Giống như một dòng suối mát rượi len lỏi vào từng tế bào đang bị đốt cháy.

Giống như một luồng sinh khí mới đang chảy dọc khắp cơ thể hắn.

Sau một lúc chữa trị, kinh mạch của Băng Tử Huyên đã phục hồi tám phần.

Nhưng đó… vẫn chưa phải mục tiêu chính của lần trị thương này.

Vết thương nghiêm trọng nhất vẫn là lục phủ ngũ tạng của hắn!

Nếu không chữa trị kịp thời…

Hắn có thể sẽ tàn phế suốt đời.

Thậm chí… c·ái c·hết cũng không phải chuyện xa vời!

---

Tiểu Tiên cắn chặt răng, ánh mắt quyết liệt.

Cô không còn thời gian để do dự.

Hai tay cô bắt ấn nhanh như gió cuốn, linh lực trong cơ thể dâng trào.

Bất chợt—một luồng ánh sáng màu lam nhạt lan tỏa ra từ đầu ngón tay, kết thành một ấn pháp phức tạp giữa không trung.

Cô trầm giọng quát:

“Thánh Thuật - Hỗn Nguyên Dưỡng Mạch!”

---

Anh Linh của Tiểu Tiên nhận được lệnh, lập tức thu hồi tất cả kim châm trên người Băng Tử Huyên.

Kim châm bay lên lơ lửng, xoay tròn giữa không trung, phát ra từng tia sáng nhu hòa rồi dần tan biến.

Ngay sau đó—

Anh Linh đột ngột phóng đến!

Hai tay thủ ấn nhanh như chớp, rồi bất chợt đâm thẳng vào phần bụng của Băng Tử Huyên!

---

Xuyên thấu!

Không có máu, không có v·ết t·hương bên ngoài, nhưng luồng sức mạnh kỳ lạ ấy đã trực tiếp xuyên qua da thịt, chạm đến lục phủ ngũ tạng bên trong hắn.

Cơn đau bùng nổ ngay lập tức!

Giống như có hàng vạn m·ũi d·ao bén nhọn cứa sâu vào từng tấc n·ộ·i· ·t·ạ·n·g.

Như thể có bàn tay vô hình siết chặt lấy tim, gan, phổi, ruột hắn… bóp nát từng chút một!

"Aaaaaa...!!"

Tiếng hét của Băng Tử Huyên vang vọng khắp không gian, chấn động đến mức làm rung động cả mặt đất.

Đau đớn đến tận xương tủy!

Ngay cả hắn… cũng không thể chịu đựng nổi.

---

Hàn Thái đứng bên cạnh biến sắc, sắc mặt tái nhợt.

Hắn chưa từng thấy Tiểu Tiên liều lĩnh như vậy vì bất kỳ ai!

Lúc này, trong mắt hắn, cô đã không còn là một Tiểu Tiên lạnh lùng và xa cách nữa.

Mà là một kẻ đang dốc toàn lực để cứu một người, không tiếc bất cứ thứ gì!

"Tiểu Tiên, dừng lại! Chỉ vì hắn… cô liệu có đáng không?!"

Hàn Thái gầm lên, giọng tràn đầy tức giận lẫn lo lắng.

Nhưng—

Tiểu Tiên hoàn toàn không để lời hắn vào tai.

---

Cô đã quyết.

Cô cược vào người này!

Cô nghiến chặt răng, hai tay run rẩy nâng lên, ánh mắt lóe lên sự kiên quyết.

“Thuật Huyết Tế!!”

Xoẹt!

Không hề do dự, cô rút ra một con dao nhỏ sắc bén, rồi mạnh tay cứa một đường dài lên lòng bàn tay!

Máu tươi bắn ra!

Dòng máu đỏ thẫm chảy xuống nền đất, nhưng không hề thấm vào cát bụi.

Mà ngược lại—

Nó bắt đầu lan rộng ra, vẽ thành một kết giới huyết sắc bao trùm lấy cơ thể Băng Tử Huyên.

---

Một kết giới hiến tế!

Lấy máu làm tế phẩm, lấy linh lực thọ nguyên làm dẫn dắt, đổi lấy sinh cơ!

Không khí bỗng nhiên trở nên nặng nề, áp lực đáng sợ đè nén khắp không gian.

Anh Linh của Tiểu Tiên bắt đầu sáng rực lên, hai bàn tay xuyên thấu trong cơ thể Băng Tử Huyên không ngừng chuyển động.

Khí huyết của hắn hỗn loạn đến cực điểm, nhưng cũng nhờ vậy mà từng dòng sinh lực mới đang được tái tạo!

---

Tiểu Tiên nhìn chằm chằm vào hắn, bàn tay đang chảy máu siết chặt lại, giọng nói khẽ vang lên trong đầu.

“Tên này… phải sống.”

“Hắn nhất định phải sống.”

“Coi như ta cược một lần vào ngươi… Đừng để ta thất vọng.”

Cách điều trị của Tiểu Tiên quả nhiên có tác dụng!

Càng lúc… cơ thể Băng Tử Huyên càng tràn đầy sức sống.

Hơi thở của hắn ổn định dần, khí huyết lưu thông mạnh mẽ, da dẻ vốn tái nhợt cũng bắt đầu hồng hào trở lại.

Nhưng—

Đổi lại, Tiểu Tiên lại càng trở nên yếu ớt.

---

Do đã dùng chính sinh mệnh lực của bản thân để trị thương, sắc mặt cô bây giờ tái nhợt không chút huyết sắc.

Đôi môi khô khốc, thần sắc yếu ớt tựa gió sương, mái tóc vốn đen nhánh cũng đã xuất hiện vài sợi bạc lưa thưa.

Anh Linh của cô—

Sau một hồi lâu duy trì thuật trị thương, rốt cuộc cũng không thể chống đỡ thêm.

Ánh sáng từ Anh Linh mờ dần, mờ dần... rồi chậm rãi tan biến.

Nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, nhưng… nó không thể tiếp tục được nữa.

---

Phụt!

Ngay khoảnh khắc Anh Linh biến mất, Băng Tử Huyên lập tức phun ra một ngụm máu đen đặc!

Chất độc tích tụ trong lục phủ hắn cuối cùng cũng bị bài trừ ra ngoài.

Hơi thở hắn thoáng chốc nhẹ nhàng hơn hẳn, thân thể vốn cứng nhắc cũng dần trở nên thư giãn.

Nhưng ngay lúc đó—

Cơ thể Tiểu Tiên mất hết sức lực, chao đảo ngã xuống.

---

Băng Tử Huyên giật mình, vội đưa tay ra đỡ lấy cô.

Cơ thể cô nhẹ bẫng, như một đóa hoa tàn úa héo rũ trong gió.

Hắn nhìn xuống…

Mái tóc cô—

Một vài điểm bạc…

Rõ ràng, cô đã hao tổn sinh mệnh vì hắn đến mức nào.

---

Băng Tử Huyên trầm mặc.

Trước đó hắn đã mang ơn cứu mạng của cô một lần chưa trả, vậy mà bây giờ lại nợ thêm một lần nữa.

Món nợ ân tình này…

Hắn thực sự không biết phải đền đáp như thế nào cho thỏa đáng.

Hắn khẽ lẩm bẩm, giọng nói trầm thấp:

"Cô gái này... lại vì ta mà làm đến mức này..."

"Không biết là do lòng tốt quá mức, hay vì một mục đích sâu xa nào đó…"

"Nhưng hai lần cứu mạng này, đúng thật khiến ta khó lòng trả nổi."

---

Không do dự thêm, hắn lập tức lấy ra một viên đan dược nhỏ, rồi nhẹ nhàng đặt vào môi Tiểu Tiên.

Viên đan tan ra ngay khi chạm vào đầu lưỡi, nhanh chóng lan tỏa linh lực khắp cơ thể cô.

Một lát sau—

Mí mắt cô khẽ động.

Rồi từ từ mở ra.

---

Tuy vẫn còn rất yếu, nhưng ít nhất... sinh khí của cô đã khá hơn trước.

Đôi mắt trong trẻo nhưng mơ hồ của Tiểu Tiên nhìn hắn chằm chằm, giọng nói nhẹ như gió thoảng:

"Anh đã đỡ hơn rồi chứ?"

Băng Tử Huyên nhìn cô, khẽ gật đầu.

Băng Tử Huyên im lặng, ánh mắt sâu thẳm nhìn Tiểu Tiên.

Hắn không phải kẻ vô tri.

Từ trước đến giờ, cô gái này đã bỏ ra quá nhiều vì hắn.

Dẫu biết nàng có lý do riêng, nhưng đến mức liều mạng vì một kẻ xa lạ như hắn…

Quả thực là không thể không khiến hắn sinh lòng hiếu kỳ.

---

Băng Tử Huyên thở ra một hơi thật dài, thu lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, ánh mắt mang theo sự trầm ngâm nhìn Tiểu Tiên.

“Cô và ta vốn là hai kẻ không quen không biết.”

“Nhưng cô lại vì ta làm đến mức này…”

“Thực sự ta thấy không đúng cho lắm.”

Hắn dừng lại một chút, ánh mắt hơi híp lại, giọng điệu trầm ổn mà nhẹ nhàng, nhưng lại lộ ra một tia dò xét:

“Cô rốt cuộc là có ý gì? Xin hãy nói thẳng.”

“Nếu ta có thể đáp ứng được sự kỳ công này của cô dành cho ta, ta nhất định sẽ giúp.”

“Thành thật mà nói…”

“Ta không thích mang ơn người khác, đặc biệt là loại ân tình lớn như thế này.”

---

Tiểu Tiên nghe vậy, thoáng trầm mặc.

Cô khẽ siết chặt tay, ánh mắt dao động một chút, sau đó lại nhanh chóng khôi phục vẻ bình thản.

Hắn nói không sai.

Cô cứu hắn, không phải vì lòng tốt vô hạn.

Nếu nói hoàn toàn không có ý với hắn thì cũng không đúng, nhưng để đến mức liều cả tính mạng để cứu một kẻ xa lạ, đó chắc chắn không phải là phong cách của cô.

Bây giờ…

Nếu hắn đã hỏi thẳng, vậy thì cô cũng không cần phải giấu diếm nữa.

---

Sau vài giây yên lặng, Tiểu Tiên ngẩng đầu, ánh mắt thẳng thắn nhìn vào hắn, giọng nói mang theo sự nghiêm túc hiếm có:

“Nếu anh đã nói như vậy, thì tôi cũng không ngại nói rõ.”

“Liệu những vòng tiếp theo… anh có thể làm đồng minh với tôi không!?”

---

Câu nói này, như một tiếng sấm đánh thẳng vào không gian vốn yên tĩnh.

Băng Tử Huyên khẽ nhướng mày, trong mắt lóe lên một tia sắc bén.

---

Tiểu Tiên sau khi nói ra lời này, bỗng cảm thấy có chút ngại ngùng.

Cô im lặng vài giây, rồi lại nhanh chóng bổ sung thêm, giọng điệu hơi bối rối nhưng vẫn giữ vẻ trấn định:

“À… nếu anh không đồng ý, tôi cũng không ép.”

“Còn về phần ân tình kia, cũng đừng nghĩ nhiều nữa.”

“Nếu không nhờ anh vác tôi ra khỏi đó, tôi cũng đ·ã c·hết rồi.”

“Sống được đến bây giờ, cũng nhờ vào anh…”

“Nên cứ coi như… chúng ta không ai nợ ai nữa.”

---

Nói thì nói vậy.

Nhưng trong lòng cô lại vô cùng mong chờ câu trả lời của hắn.

Cô biết rất rõ, nếu có kẻ này bên cạnh, tỷ lệ sống sót của cô chắc chắn sẽ cao hơn rất nhiều.

Huống hồ…

Ở nơi này, không phải có đồng minh là điều quan trọng nhất hay sao?

---

Tiểu Tiên yên lặng nhìn hắn, chờ đợi câu trả lời.

Không khí xung quanh trở nên căng thẳng.

Băng Tử Huyên không vội trả lời ngay.

Ánh mắt lạnh lùng của hắn quét qua những kẻ xung quanh—đám người này, ai cũng không phải hạng tầm thường.

Những kẻ này thâm sâu khó đoán, lòng người hiểm ác, đồng minh hay kẻ địch chỉ cách nhau một sợi tóc mỏng manh.

---

"Làm đồng minh sao...?"

Hắn khẽ lặp lại câu nói của cô, nhưng trong lòng lại đầy suy tính.

---

Hắn đến nơi này vốn vì một mục đích khác, nhưng càng đi sâu vào vòng xoáy này, hắn lại càng nhận ra…

Cái giá của mạng sống, so với tưởng tượng của hắn còn khắc nghiệt hơn gấp bội.

Mỗi một giây trôi qua, mỗi một bước đi về phía trước, đều như đang thử thách ranh giới giữa sự sống và c·ái c·hết.

---

Băng Tử Huyên thu hồi ánh mắt, đưa mắt nhìn cô gái trước mặt.

Tiểu Tiên.

Thực lực của cô không tính là quá mạnh, nhưng lại có những thủ đoạn quỷ dị mà hắn không thể xem thường.

Có cô ta theo cùng, ít nhất cũng không phải không có lợi.

Nhưng…

Hắn là kẻ không tin bất kỳ ai.

Đặc biệt là những kẻ xa lạ chỉ mới gặp lần đầu.

---

Nếu một lúc nào đó…

Hắn không còn giá trị lợi dụng nữa, liệu cô ta có đâm sau lưng hắn không?

Nếu bị chính đồng minh phản bội, c·hết như vậy thực sự là quá mức nhục nhã và tức tưởi.

---

Băng Tử Huyên im lặng, suy tính mọi khả năng có thể xảy ra.

Nhưng Tiểu Tiên ở một bên lại đang nhìn hắn, rõ ràng có chút lo lắng.

Cô không ngốc.

Cô biết hắn đang đắn đo, đang tính toán.

Nhưng cô vẫn muốn hắn đồng ý.

---

Sau một lúc suy xét đủ thứ hậu quả, Băng Tử Huyên cuối cùng cũng lên tiếng.

Giọng hắn trầm thấp, mang theo một tia dò xét khó lường:

"Cô thực sự tin tưởng mà muốn ta làm đồng minh đến vậy sao?"

"Với chút bản lĩnh liều mạng như thế này, cô quả thực là quá đề cao ta rồi."

"Ta vẫn là khuyên cô suy nghĩ cho kỹ..."

"Làm đồng minh với ta—không tốt như cô nghĩ đâu."

Hắn dừng một chút, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười nhạt:

"Biết đâu ta còn là kẻ tâm cơ, không chừng…?"

---

Tiểu Tiên nghe vậy, lại đột nhiên mỉm cười.

Một nụ cười nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo sự kiên định đến kỳ lạ.

"Không sao."

"Tôi tin tưởng anh không phải loại người đó."

---

Băng Tử Huyên thoáng sững sờ.

Hắn không ngờ cô ta lại đáp lời nhanh đến vậy.

Hơn nữa…

Câu trả lời này, lại hoàn toàn không có một chút do dự nào.

---

"Cô gái này... thực sự lại dễ tin người như vậy sao?"

"Hay là, đằng sau nụ cười thánh thiện này, còn ẩn giấu một thủ đoạn nào khác?"

Hắn cười nhạt.

Không biết vì buồn cười trước sự ngây thơ của cô ta, hay là buồn cười trước chính cái tình thế trớ trêu này.

---

Nói là đồng minh…

Nhưng thực chất chẳng phải là muốn hắn làm lá chắn bảo vệ cho cô ta đến cuối chặng đường của cuộc chơi này hay sao?

---

Làm đồng minh?

Hay là làm người gánh chịu nguy hiểm thay cô?

Băng Tử Huyên khẽ cười trong lòng.

Nhưng cuối cùng, hắn vẫn nhẹ giọng đáp:

"Tùy cô."

Chương 212: Lời đề nghị