Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 213: Thực sự là Chén Thành sao?

Chương 213: Thực sự là Chén Thành sao?


“Cô gái này… bề ngoài trông như thanh tâm lương mẫu, nhưng lòng dạ thế nào ai mà đoán được…”

Băng Tử Huyên khẽ liếc nhìn Tiểu Tiên, trong mắt không hề có lấy một gợn sóng.

Dẫu bề ngoài cô ta nhu hòa, lại cam nguyện vì hắn trả giá bằng sinh mệnh, nhưng bản năng sinh tồn trong hắn lại không cho phép mình quá tin người.

Hắn không phải kẻ vô ơn, nhưng càng không bao giờ là kẻ dại khờ.

---

“Nếu xảy ra bất trắc… vẫn nên chuẩn bị đường lui.”

Hắn thầm nghĩ, đưa tay ra phía sau lưng áo, lòng bàn tay lật lên, một hình nhân giấy cỡ lòng bàn tay hiện ra.

Tử sắc u ám lập lòe, mặt giấy thô mộc nhưng lại ẩn ẩn chấn động linh lực.

Băng Tử Huyên niệm thầm một đạo chú ngữ cổ ngữ, linh lực từ đan điền tràn ra, nhập thẳng vào hình nhân.

Chỉ thấy hình nhân giấy khẽ run nhẹ, lập tức phát sáng một tia sáng âm lãnh rồi từ từ tan biến vào không trung—lặng yên không một dấu vết.

---

“Hình nhân thế mệnh, một lần duy nhất có thể thay ta chịu lấy tử kiếp chí mạng.”

“Nếu cô ta dở trò, ít ra ta còn một cơ hội sống sót.”

Hắn khẽ thở ra, tay đặt lên chuôi đao nơi thắt lưng, cẩn trọng mà bình tĩnh.

“Theo như lời Kira, thuật pháp dùng sinh mệnh để phát động, trả giá không nhỏ… Nhưng thôi, tạm gác lại đi. Giữ mạng mới là ưu tiên hàng đầu.”

---

Ở phía đối diện, Tiểu Tiên vẫn âm thầm quan sát hắn.

“Tên này… thực sự thâm sâu khó lường.”

“Rõ ràng là đã đồng ý làm đồng minh, nhưng vẫn đề phòng đến mức đó…”

“…”

Cô thầm nghĩ, ánh mắt khẽ lay động nhìn hắn, nhưng đối diện lại chỉ là gương mặt không cảm xúc tựa mặt hồ đóng băng.

Không tài nào nhìn ra được hắn đang nghĩ gì.

“Loại mặt lạnh này… đúng thật là khó đoán.”

---

Ở một góc xa hơn, Hàn Thái đứng dựa tường, ánh mắt dõi theo cả hai từ đầu.

Khuôn mặt hắn tối sầm lại, đáy mắt lóe lên chút gì đó như không cam lòng.

“Tiểu Tiên… vậy mà lại lựa chọn kẻ đó?!”

Hắn siết chặt nắm đấm.

Nhưng hắn không dám làm gì.

Hắn đã tận mắt thấy thứ kia—

Thi Quỷ của Băng Tử Huyên.

Áp lực khi nó xuất hiện, khí tức c·hết chóc đó, dù là hắn—kẻ tự tin vào sức mạnh bản thân cũng không dám tùy tiện manh động.

Một bước sai, là c·hết chắc.

---

Ngay khi không khí còn đang trầm mặc giữa ba phía, “ẦM!!”

Một luồng khí nén khổng lồ bỗng bùng phát từ phía cánh cổng khu Tâm Kết!

Một luồng gió mang theo uy áp nặng nề như đè ép cả không gian tràn ra từ khe hở vừa mở.

Tiếng ầm vang như sấm nổ chấn động.

---

Những người đứng gần khu cửa—khoảng chục kẻ—lập tức bị thổi bay như diều đứt dây!

Bịch! Bịch! Bịch!

Thân thể bọn họ như những bao cát b·ị đ·ánh văng hàng chục thước, đập mạnh vào tường đá, tiếng xương gãy vang vọng khiến kẻ khác lạnh sống lưng.

Có kẻ rụng rời ngã xuống, toàn thân tím tái, máu mũi và máu miệng chảy ra, hoàn toàn mất khả năng chiến đấu.

---

Khí nén ấy không mang sát khí, nhưng lại như một cơn s·óng t·hần vô hình.

"Không ngờ sự kiện lần này lại kéo đến nhiều loại quái vật đến vậy…"

Giọng người đàn ông cất lên giữa bầu không khí căng như dây đàn, trầm khàn mà đầy uy lực.

Hắn là một gã cao lớn, mái tóc màu đồng rối tung, trên người khoác một áo da đen thêu phù văn ẩn hiện, từng bước dẫm trên nền đá như tạo ra chấn động nhỏ. Hai tay hắn đưa lên chắn trước mặt, cánh tay rắn chắc như thép rèn v·a c·hạm với khí nén từ cánh cổng mới mở, khiến hắn bị đẩy lùi lại hàng chục bước.

Dù vậy, người đàn ông vẫn giữ được thăng bằng, gót giày ma pháp cắm mạnh xuống nền đá, tạo thành vết nứt dưới chân.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa hầm đang hé mở phía trước—một hố đen tựa miệng vực sâu, tỏa ra hơi thở âm lãnh và mùi máu nhàn nhạt.

Khóe miệng gã nhếch lên, ánh mắt lấp lánh chiến ý:

"Phần thưởng lần này đúng thật là khó lấy…!"

---

Băng Tử Huyên, đứng gần đó, ánh mắt khẽ động khi nghe đến hai chữ ấy.

Phần thưởng?

---

Hắn chưa kịp suy tư sâu thì đột nhiên—

"Vụt! Vụt! Vụt—!!!"

Một đàn dơi khổng lồ, đen đặc như mực, đột ngột từ trong hầm tối lao ra, mang theo tiếng rít chói tai và một mùi tanh ngòm như máu cũ. Chúng đập cánh loạn xạ, bổ nhào về phía đám người đang đứng rải rác tại khu trung tâm.

Ngay lúc ấy—

Một giọng nữ vang lên giữa tiếng gió rít, âm thanh tưởng chừng mềm mại, nhưng lại ẩn chứa sát khí lạnh buốt sống lưng:

"Hahaha… Lần này… đúng thật là không ít cừu béo…"

Âm thanh vừa dứt, đám dơi bỗng tụ lại thành một khối.

Tất cả chúng xếp lớp, xoáy tròn trong không trung, rồi đột nhiên—"BÙM!"

Toàn bộ thân thể bầy dơi nổ tung thành hàng trăm tia máu đỏ tươi, bắn tung tóe giữa không trung như mưa máu.

Máu đó không rơi xuống đất, mà như được một lực lượng vô hình điều khiển—từng giọt, từng tia tụ lại tại một điểm duy nhất, giữa khoảng không.

---

Từ trong làn máu cuộn xoáy ấy, một hình bóng chậm rãi hiện lên…

Thân thể một người phụ nữ.

Máu như tan chảy, như đúc thành xương thịt, tóc, da, và trang phục.

Khi ánh sáng phản chiếu, hình hài hiện ra rõ ràng khiến không ít kẻ lùi về sau theo bản năng—

---

Một người phụ nữ với dung mạo khiến cả trời đất như sững lại.

Vẻ đẹp của nàng không thuộc về nhân gian.

Nét mặt sắc sảo như điêu khắc, làn da trắng như tuyết phủ ánh trăng, đôi môi đỏ mọng mang màu máu tươi đầy mê hoặc.

Ánh mắt nàng đỏ rực như ngọc thạch trong hỏa ngục, nơi đáy mắt không có lấy một tia ấm áp… chỉ có khát vọng máu thịt và sự thống trị cổ xưa.

Trang phục trên người là bộ lễ phục quý tộc phương Tây cổ đại, màu đen viền bạc với thiết kế cầu kỳ, thân váy ôm sát lưng eo như một tác phẩm nghệ thuật từ thời xa xưa, tay áo xòe dài thướt tha như dạ vũ bóng tối.

---

Người phụ nữ ấy khẽ đưa tay lên, che miệng bằng những ngón tay thon dài trắng muốt.

Chỉ thấy đầu ngón tay nàng vẫn còn dính máu tươi chưa khô hẳn, và phía sau bàn tay…

Đôi môi đỏ ấy khẽ cong lên thành một nụ cười—

mê hoặc. Tàn nhẫn. C·hết người.

---

Bầu không khí chợt như ngừng lại.

Khi nàng hiện thân, từng đợt áp lực như từ thời đại cổ xưa lan ra.

---

"Người phụ nữ này…"

Băng Tử Huyên khẽ nheo mắt.

Ánh mắt hắn trở nên nghiêm túc chưa từng thấy.

“Một Bá Huyết Cổ Tộc…!”

Một kẻ thừa kế dòng máu hút huyết cổ đại—

Thượng cổ huyết quý—nguy hiểm đến cực độ (Băng Tử Huyên từng được Kira kể qua về chủng loại này).

---

Hắn vô thức siết chặt chuôi đao.

Bên cạnh, Tiểu Tiên cũng biến sắc, thì thầm:

“Cô ta… không phải là nhân loại.”

“Và không đến đây chỉ để vui chơi đâu…”

Sóng lớn chưa dứt, sóng tiếp nối lại ập đến.

Tựa như vận mệnh đang mở cánh cửa hỗn loạn, từ trong hầm sâu, một tiếng hú dài của sói vang vọng như xuyên thủng hư không.

"A-uuuuuu—!!!"

Âm thanh ấy vang lên đột ngột, sắc bén, chấn động đến tê dại từng dây thần kinh.

Nó mang theo một uy lực nguyên thủy khiến không khí như vỡ vụn, tường đá rạn nứt, mọi người trong khu vực phải vội bịt tai, nếu không e rằng màng nhĩ sẽ vỡ nát, đầu óc choáng váng đến ngất lịm tại chỗ.

---

Băng Tử Huyên nheo mắt, linh lực hộ thể vội vận hành bảo vệ lỗ tai, thần sắc trầm xuống.

Chỉ thấy từ trong bóng tối sâu thẳm của hầm, một cơn gió xoáy dữ dội cuốn tới, bụi đá cuộn trào như sóng vỡ bờ.

Vút—!!!

Trong chớp mắt, một thân ảnh khổng lồ xé rách không gian phóng thẳng tới trung tâm, uy thế như sấm nổ giữa trời quang.

Một con sói khổng lồ, với bộ lông xám ánh bạc, bốn chân to lớn vững như trụ sơn xuyên phá mặt đất, móng vuốt sắc nhọn cắm sâu vào đá nền tạo ra những vết nứt dài ngoằn ngoèo.

Đôi mắt sói đỏ ngầu, không mang chút thú tính cuồng dại, mà lại tràn đầy trí tuệ và uy nghiêm như bậc vương giả hoang dã.

---

Rồi trong nhịp thở kế tiếp—

Cơ thể con sói ấy chậm rãi thu nhỏ lại, lông rút vào da thịt, tiếng xương khớp chuyển động vang lên như tiếng kim loại uốn cong.

Ngay sau đó, một người đàn ông xuất hiện.

---

Anh ta cao hơn hai mét, vóc dáng vạm vỡ như tượng đồng tạc, cơ bắp cuồn cuộn như vẽ ra từ thần thoại Bắc Âu.

Trên thân không mặc gì ngoài một chiếc quần bò bạc màu cũ kỹ, cạp quần hơi rách lộ ra vết sẹo dài như dấu tích của hàng trăm trận chiến sinh tử.

Mái tóc dài bạc rối tung, đôi mắt màu hổ phách ánh lên tia sắc lạnh.

Anh ta xoay người, nheo mắt nhìn về phía người phụ nữ máu kia, khóe môi nhếch lên một nụ cười nửa thật nửa giễu cợt:

“Isolde von Crimson... Không ngờ sự kiện lần này lại có thể đánh thức cô dậy như vậy… đúng thật là hiếm thấy.”

Người phụ nữ ma cà rồng—Isolde von Crimson—khẽ nghiêng đầu.

Nàng che miệng cười nhẹ, ánh mắt đỏ máu nheo lại, như thể thích thú nhưng cũng đầy cảnh giác:

“Ragnar Wolfsbane… Chén Thánh ngàn năm mới xuất hiện một lần, ta làm sao có thể bỏ qua được chứ?”

“Huống hồ…” – Nàng liếm nhẹ ngón tay còn vương máu – “…mùi máu nơi đây thơm ngon đến vậy.”

Không khí giữa hai kẻ này tràn đầy khí cơ quỷ dị, nửa như tri kỷ, nửa như đối đầu lâu năm.

---

Nhưng ngay khi cả hai còn chưa nói thêm lời nào…

BẦM—!!!

Không gian đột ngột chấn động.

Cả thế giới như bị nén lại rồi giãn bung, lực lượng dị thường như có thể xé toạc linh hồn kẻ yếu, khiến mặt đất rung chuyển, đá vụn tung bay, toàn bộ trong khu tập kết đều lập tức dựng lên rào chắn bảo vệ bản thân.

Thậm chí—

8/10 người nơi đây, trong đó có cả Băng Tử Huyên, phải lập tức khuỵu gối xuống!

Bị đè ép đến nỗi máu trào ra từ miệng mũi, linh lực loạn lạc!

Chỉ một số ít cường giả thực thụ mới có thể cắn răng mà gắng gượng đứng vững.

---

Từ giữa trung tâm áp lực ấy—một thân ảnh nữ từ từ hiện ra giữa không trung.

Cô vận một bộ quân phục sĩ quan cấp tối cao, màu đen tuyền viền bạc, vai gắn huân chương dị năng, tay đeo găng trắng, thắt lưng là khẩu s·ú·n·g không rõ niên đại, từng đường cắt may đều gọn gàng và chuẩn xác đến tuyệt đối.

Gương mặt cô ta trắng như tuyết, lạnh lẽo như băng đá vạn niên, đôi mắt màu bạch lam dõi xuống đám người bên dưới như ánh nhìn của thần phán quyết.

Cô không cần lên tiếng.

Chỉ đứng đó, không một động tác, nhưng toàn bộ không gian như bị khóa chặt—không ai dám nhúc nhích!

---

Từ dưới đất, một người đàn ông khàn giọng hét lớn, không giấu nổi sự sợ hãi:

"Là... Là Eleanor Frostgrave!"

"Kẻ Dị năng mạnh nhất thế giới...!"

Isolde nghe đến tên đó, nụ cười lập tức tắt hẳn.

Nàng khẽ cắn môi dưới, lùi một nửa bước, ánh mắt lộ rõ sự kiêng dè.

“Ngay cả Eleanor mà cũng đến đây… Chén Thánh lần này… đúng thật là khó dành!”

Dị nhân, ma cà rồng, người sói, kẻ mang dị năng…

Toàn bộ những kẻ đang tụ tập nơi đây, Băng Tử Huyên âm thầm quét mắt nhìn một vòng—không một ai là bình thường.

Bầu không khí dày đặc đến mức linh lực cũng bị ép chặt như sắp đông lại, mỗi một người nơi này đều mang khí tức như vực sâu, không đáy.

"Tùy tiện chọn ra một kẻ, nếu đối đầu với ta... e rằng, cũng là một trận sống c·hết đầy gian nan rồi."

Hắn thầm nghĩ, khóe môi khẽ mím, ánh mắt sâu không lường được.

---

Nhưng thứ khiến Băng Tử Huyên bất ngờ nhất không phải là sự hiện diện của các quái vật đó, mà chính là… bản thân hắn.

"Ta… vài ngày trước còn là tù nhân t·rọng á·n…"

Vậy mà giờ đây—

Hắn đứng giữa trung tâm một nơi không tưởng, nơi tụ họp của những cường giả quái dị nhất từ khắp thế giới, kẻ nào cũng có lai lịch kh·iếp người.

Một vài người mặc áo tù nhân như hắn lác đác xuất hiện, đa phần sắc mặt tái mét, ánh mắt hốt hoảng hoặc tuyệt vọng.

---

“Chén Thánh…”

Tâm trí Băng Tử Huyên chợt giật khẽ khi nhớ lại lời nói của Isolde, người phụ nữ ma cà rồng máu lạnh kia đã nhắc đến—Chén Thánh ngàn năm có một lần xuất hiện.

Hắn nhớ lại...

“Chén Thánh—The Holy Grail.”

Một tạo vật được cho là thánh vật của thế giới, chứa năng lượng thần thánh vô tận, từng xuất hiện trong vô số thần thoại châu Âu cổ đại.

Theo truyền thuyết Arthurian, Chén Thánh chính là chiếc ly dùng trong bữa Tiệc Ly cuối cùng của Chúa Jesus, và là vật đã hứng lấy máu của ngài khi bị đóng đinh trên thập giá.

Người nào sở hữu Chén Thánh sẽ có được trí tuệ vô biên, sự bất tử, sức mạnh vượt qua quy luật sinh tử, thậm chí… khả năng tái tạo thực tại theo ý muốn.

Nó từng được các hiệp sĩ Bàn Tròn như Lancelot, Percival, và Galahad săn lùng, băng qua bao thử thách, chiến đấu với rồng, vượt qua mê cung không gian, đấu trí cùng thần linh g·iả m·ạo—tất cả chỉ để một lần được chạm vào ánh sáng ấy.

Nhưng chưa từng có ai thật sự giữ được nó lâu.

Người nắm giữ Chén Thánh, hoặc là hóa thần, hoặc là hóa quỷ, hoặc là… tan biến như chưa từng tồn tại.

---

Băng Tử Huyên siết chặt nắm tay.

"Một vật có khả năng như vậy… Nếu thực sự có thật, chẳng trách khiến những kẻ như Isolde, Ragnar hay thậm chí Eleanor phải xuất hiện."

"Và nếu chuyện huyễn hoặc trong sách kia là thật, thì… sự tồn tại của những sinh vật như ma cà rồng, người sói, hay dị năng giả, cũng đâu còn là điều phi lý?"

Hắn cúi đầu nhìn chính mình.

Chiếc áo tù nhân cũ kỹ vẫn còn v·ết m·áu khô chưa rửa.

Hắn là ai? Một tù nhân ẩn giấu thân phận, không bè không bạn, không gia thế, cũng không hậu thuẫn từ thế lực nào…

Thế nhưng hiện tại, hắn đang đứng giữa ngưỡng cửa của một huyền thoại sống lại.

Chương 213: Thực sự là Chén Thành sao?