Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Mộng Sinh Giới
Unknown
Chương 217: Lâu rồi không gặp!
“Ngươi thực sự đã giấu thứ đó đi đâu... Ta không tin ta có thể nhìn nhầm được...”
“Còn không tự thân mang ra... ta ngay lập tức có thể một tay bóp c·hết ngươi.”
Một cái phẩy tay nhẹ.
Không gian vỡ vụn như gương nứt.
Thân thể Băng Tử Huyên lập tức bị một cỗ lực lượng vô hình nhấc bổng lên không trung. Toàn thân hắn rung bần bật, mạch máu dưới da như vằn rồng gầm rít, co giật từng hồi.
Linh lực trong người hắn, như bị cưỡng ép p·hát n·ổ từng đợt nhỏ, máu trong mạch như sôi lên, đầu óc hắn đau nhức như bị hàng vạn kim châm cùng lúc xuyên qua.
---
“Ta đếm từ một... đến ba.”
“Một...”
“Hai...”
Trong tích tắc ấy, khi chỉ còn một nhịp thở giữa sống và c·hết, Băng Tử Huyên như nhìn thấy trước hai con đường.
Một: giao ra Huyền Vân Vũ, không chỉ là một pháp khí mạnh mẽ, mà là chìa khóa để tiến vào Cổ Địa Linh Vực, nơi Tsukuyomi từng nói có manh mối cứu em gái hắn.
Nếu đưa nó ra, hắn có thể giữ mạng, thậm chí Isolde có thể thật sự thực hiện lời hứa—
Chén Thánh, sức mạnh, điều kiện hắn đặt ra, nàng ta sẽ thỏa mãn tất cả.
Nhưng…
Liệu có thực sự là như thế không?
Isolde vốn là quý tộc trong giới huyết tộc, lời hứa của nàng có thể đáng tin, nhưng…
thế gian này, có mấy ai sẽ chịu từ bỏ một thứ có thể nghịch chuyển cả vận mệnh, nếu đã nắm được nó trong tay?
Và không chỉ Isolde.
Còn những kẻ khác đang đứng trong bóng tối kia thì sao?
Chúng không lên tiếng, nhưng mỗi ánh mắt đều như dao găm, thăm dò, chờ đợi, rình rập.
Một khi hắn để lộ Huyền Vân Vũ, sóng gió sẽ không ngừng kéo đến.
Thậm chí Isolde có khi còn là kẻ... dễ đối phó nhất.
---
“Nếu vậy…”
Một ý nghĩ lóe lên, như tia sét cuối cùng trước khi mọi thứ chìm vào bóng tối.
"Ta sẽ đánh cược."
Trong một nhịp hít thở đứt quãng, hắn kích hoạt thần thức vi tế, thầm kết nối với hình nhân với linh hồn của hắn được hắn gắn vào Thi Quỷ từ rất lâu trước đó.
Một quân cờ dự phòng.
Không ai biết, kể cả Isolde.
Thi Quỷ, vẫn luôn chỉ là một con rối trung thành, nhưng nếu hắn thực sự bị ép đến tuyệt cảnh, chỉ cần một tia thần niệm cuối cùng, hắn có thể đoạt xá – chiếm lấy thân xác đó, hồi sinh, tái thiết tất cả từ đầu.
Xác suất thành công?
Ba phần mười.
Nếu thất bại, thần hồn tan rã.
Nhưng nếu sống…
hắn vẫn còn hy vọng, vẫn còn con đường để cứu lấy em gái, vẫn có thể bước vào Cổ Địa, và tiếp tục con đường hắn chọn.
“Đây là đánh cược, không phải bỏ cuộc.”
“Và ta—không bao giờ chọn quỳ xuống.”
Ngay khi Isolde mở miệng đọc:
“Ba—”
“ỨC H·I·Ế·P NGƯỜI QUÁ ĐÁNG RỒI ĐẤY!!”
Tiếng thét của Băng Tử Huyên rít lên như lôi đình phá tan bầu trời, linh lực vỡ tung quanh thân hắn!
Năm đạo phù văn từ trong cơ thể hắn đồng thời hiện ra, xoáy tít quanh hắn như thiên tinh vận chuyển.
“Huyền Địa Ngũ Tượng—Giải Thể Ấn!!”
ẦM!!!
Một trận bạo tạc kinh thiên động địa.
Toàn bộ lực khống chế của Isolde bị ép tan như khói trước gió.
Băng Tử Huyên rơi xuống mặt đất, hai chân ma sát tạo rãnh sâu dưới đất, thân hình hắn lùi liên tiếp bảy bước mới đứng vững, hơi thở như rách toạc, máu từ mũi và miệng chảy xuống nhưng mắt vẫn kiên định, không chút dao động.
Hắn không nói thêm lời nào.
Thân thức lập tức kích phát liên kết thần hồn với Thi Quỷ.
Trong tích tắc, mắt Thi Quỷ phát sáng, mờ mờ huyết quang, khí tức như rực cháy từ trong xương cốt.
Nó lập tức lao đến, chắn trước mặt hắn, cầm chắc thanh đao lớn – không còn là tầm thường nữa – mà là đại diện cho quyết tâm không chịu khuất phục.
---
Isolde khựng lại.
Đôi mắt đỏ như máu nheo lại.
“Xoẹt” rách toạc không gian khi Huyết Thái xé gió bổ xuống cổ Băng Tử Huyên, sắc bén lạnh lẽo như tử thần gọi tên.
“Chỉ dựa vào chút thực lực kém cỏi này cũng dám phản kháng trước ta sao?”
Giọng của Isolde tràn đầy sát ý, từng từ như chứa hàng vạn lưỡi dao, lạnh buốt đến tận xương.
ẦM!
Một loạt phù văn trận do Tử Huyên bày bố b·ị đ·ánh tan trong nháy mắt như những tấm kính mỏng trước cuồng phong.
Hắn vừa chạm gót chân xuống đất để lấy đà phản ứng, nhưng lực chấn áp từ kiếm khí khiến cả thân hình hắn khẽ chấn động, n·ộ·i· ·t·ạ·n·g như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt.
Ngay lúc đó, Thi Quỷ lập tức phóng đến, đao lớn xoáy lên linh áp dữ dội, đứng chắn trước hắn.
Nhưng Isolde chỉ khẽ nghiêng đầu, ánh mắt sắc như dao băng, lạnh lùng cất tiếng:
“Cút.”
Một chữ nhẹ nhàng—
Bùm!!
Thi Quỷ như bị thiên thạch đập trúng, cả thân hình khổng lồ bị ép nát bay ngược, cắm sâu vào bức tường đá đen đến gần nửa thân.
Huyết Thái mang theo sát khí hủy diệt, sắp sửa chạm đến cổ Tử Huyên—
Thời gian như ngưng lại trong sát na đó.
---
Rắc...
Một giọng nói trầm thấp, như tiếng dội về từ quá khứ vang lên giữa đám đông. Nhẹ, không mang uy áp, nhưng lại khiến toàn bộ hư không trong đại điện khẽ rung lên một cách khó hiểu.
“Mới đó không gặp... ngươi thực sự đã mạnh lên không ít rồi.”
Mọi ánh mắt lập tức quay về hướng phát ra giọng nói ấy.
Giữa đám người, một bóng nữ nhân thong thả bước ra, tay cầm một cây quyền trượng vàng rực, đầu trượng khắc hình mắt thần cổ đại Ai Cập, xung quanh cuộn lấy những ký tự thần chú cổ uốn lượn như linh hồn sống.
Cô gái ấy dậm quyền trượng xuống đất—
ẦM!!
Một lực lượng vô hình như thiên uy giáng xuống, ép không khí trầm đến nỗi toàn bộ phiến đá nền dưới chân Isolde nứt toác, bụi mờ tung lên.
Isolde thân thể khụy xuống, một chân gối đất, ánh mắt kh·iếp hãi lộ ra trong khoảnh khắc—
“Không thể nào… áp lực này…!”
Phía sau lưng nữ nhân ấy, một hình bóng thần thánh mơ hồ chậm rãi hiện lên—
Vầng hào quang của một vị thần cổ đại Ai Cập, đầu chim ưng, thân hình người, tay cầm thập tự Ankh. Một trong những vị thần quyền năng nhất trong truyền thuyết—Thần Horus.
---
Isolde kinh hãi, sắc mặt trắng bệch như tuyết:
“Ngươi… ngươi là… Truyền nhân của Thần?!”
Cô gái ngăm đen ấy mỉm cười, khí chất hoàng tộc cổ đại toát ra từng hơi thở—
Áo choàng dài phủ kim tuyến, hoa văn hình kim tự tháp và dòng sông Nile, làn da nâu bánh mật ánh lên sắc đồng huyền bí, mắt phượng sâu như đá Obsidian.
Mỗi bước cô tiến tới, toàn bộ linh khí trong không gian như lùi lại, kính cẩn nhường đường.
Cô dừng trước mặt Tử Huyên.
Giọng nói nhẹ như gió sa mạc đêm, nhưng sâu thẳm lại mang theo cảm giác vô cùng thân quen:
“Lâu rồi không gặp anh, Băng Tử Huyên.”
Tử Huyên đứng yên, mồ hôi lạnh vẫn rịn trên trán sau đòn t·ấn c·ông vừa rồi.
Nhưng khi nhìn vào gương mặt xinh đẹp ấy—dù cố gắng thế nào, hắn vẫn không tài nào nhớ ra nổi.
Hắn khẽ cau mày, ánh mắt mang theo sự ngờ vực, hỏi:
“Cô là…?”
Cô gái ấy khẽ cúi đầu, đôi môi nhếch lên một nụ cười, không đau thương, không oán trách, chỉ có sự tĩnh lặng dịu dàng như nước chảy ngàn năm:
“Vẫn không nhớ ra sao... Không sao cả.”
“Dù sao… lần trước chúng ta gặp nhau, ta là hình dạng khác...”