Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 216: Thần Khí Bị Lộ

Chương 216: Thần Khí Bị Lộ


Mặt đất còn chưa kịp nguội lạnh sau c·ái c·hết của tên dị năng không gian, Băng Tử Huyên vừa mới bước được nửa bước thì một điều dị thường đã xảy ra.

“Vút!”

Từ dưới mặt đất, vô số sợi dây leo đột ngột trồi lên như rắn độc lao ra khỏi ổ, cuốn chặt lấy chân của Băng Tử Huyên, thiếu niên thuấn di và Thi Quỷ.

Lực kéo từ dưới sâu vô cùng mãnh liệt, dây leo không phải dây thường mà là những m·ũi d·ao sắc ngầm, có gai và khả năng hút linh lực.

Phía xa, giữa bãi đổ nát, bóng dáng một người cao lớn bằng thân cây chậm rãi hiện ra.

Hắn không giống người, mà giống như cây cối đã hóa thành sinh linh, cả thân thể được cấu thành từ vỏ cây thô ráp và những cành lá đan xen.

Dị nhân hệ Mộc – Dị năng: "Tịnh Mộc Phược Tâm."

“Còn thiếu hai kẻ nữa...” – Hắn lẩm bẩm, giọng trầm đục như gỗ mục, đôi mắt âm trầm nhìn về phía thiếu niên và Tử Huyên – “...vừa hay hai tên này trông có vẻ yếu đuối...”

Hắn không nói thêm lời nào. Trong đầu vừa lóe lên ý niệm, mặt đất lập tức run lên.

Từ trong lòng đất, hàng trăm sợi dây leo đột ngột mọc ra, thẳng tắp như mũi kiếm, mũi nhọn hướng bụng đối phương mà đâm tới.

Đây chính là kỹ năng mà hắn tâm đắc nhất, một chiêu không chỉ là công kích vật lý mà còn có khả năng “khoá năng lực” ngăn chặn dòng chảy linh lực và dị năng trong cơ thể kẻ trúng chiêu.

Thiếu niên thuấn di hoảng hốt. Hắn cố gắng phát động năng lực, nhưng ngay lập tức thất bại.

“Không thể...! Dị năng bị khóa rồi...?!” – Ánh mắt cậu trợn trừng kinh hoàng.

Ngay cả Băng Tử Huyên cũng cảm nhận rõ linh lực trong cơ thể mình đang bị dây leo thôn phệ, từng chút một, như máu bị hút khỏi tĩnh mạch.

Tình thế nguy cấp. Không thể chờ đợi thêm nữa.

“Không còn lựa chọn nào khác...”

Băng Tử Huyên hít sâu một hơi, cánh tay phải nâng lên.

Một tia sáng bạc lóe lên từ cổ tay áo và trong nháy mắt hắn đã rút ra một thanh kiếm.

Huyền Vân Vũ—v·ũ k·hí tuyệt sát được phong ấn trong Linh Hư Hoàn.

Chưa ai từng thấy hắn rút kiếm này trước đó. Thậm chí... chẳng ai nhìn rõ được hắn đã rút ra từ lúc nào.

“Xoẹt—!!”

Một nhát kiếm. Chỉ một. Nhưng là một đòn phá tan tất cả.

Toàn bộ dây leo cuốn quanh tan nát thành từng mảnh vụn, không kịp kêu lên một tiếng đã b·ị c·hém nát như bụi rơi.

Không gian rung động mạnh mẽ—như bị một bàn tay vô hình xé rách.

“ẦM!!!”

Một luồng bạo khí kinh người bắn ra theo nhát kiếm, cuốn bay vô số kẻ xung quanh, cả những kẻ được xếp vào hàng mạnh nhất cũng bất giác phải lùi lại, che chắn linh lực để không bị sóng xung kích nghiền nát.

Mặt đất dưới chân Băng Tử Huyên nứt toác, từng đường rạn lan ra như mạng nhện.

Thiếu niên thuấn di ngã quỵ xuống đất, toàn thân run rẩy. Thi Quỷ vẫn đứng yên như tượng, nhưng đôi mắt sáng rực hơn bao giờ hết.

Chỉ trong chưa đầy một giây, thanh Huyền Vân Vũ đã được thu hồi vào Linh Hư Hoàn, như thể chưa từng xuất hiện.

Đám đông đứng xa, những kẻ không tận mắt nhìn thấy, còn tưởng là ảo giác...

Tên dị nhân người cây đứng bất động.

Không ai biết hắn đã bị trúng chiêu hay chưa.

...Cho đến khi—“Bộp.”

Đầu hắn... từ từ rơi xuống khỏi cổ.

Vết chém mảnh đến nỗi đầu không kịp rời ra ngay mà vẫn bám trên cổ một lúc mới tách khỏi thân thể.

Tất cả im lặng. Mọi ánh mắt kinh hoàng dồn vào Băng Tử Huyên.

Một kẻ vừa bị khống chế, chỉ trong khoảnh khắc liền phản sát một cường giả dị nhân mà không ai kịp trở tay.

Băng Tử Huyên đứng yên giữa bãi đất nứt vỡ, ánh mắt lạnh nhạt liếc qua xác c·hết kia—

Khói bụi dần tan, dư âm từ cú chém vừa rồi vẫn còn lan nhẹ trong không khí, vệt kiếm khí như một lằn sét vừa rạch ngang bầu trời, khiến bầu không khí vẫn chưa thể lắng dịu hoàn toàn.

Ngay lúc ấy, Băng Tử Huyên khẽ động thân, tay áo lật nhẹ một cái. Một thanh đại đao sắc bén ánh lên ánh bạc được hắn lặng lẽ lấy ra, nhanh chóng đưa cho Thi Quỷ.

Thanh đao có hình dáng quen thuộc, không hoa văn cầu kỳ, vỏ ngoài không có lấy một dấu hiệu nào cho thấy là dị bảo hay thần binh. Nhưng chính vì quá “bình thường” nên lại dễ khiến người khác bỏ qua.

Thi Quỷ không nói một lời, đón lấy đao trong im lặng.

Khi ánh sáng từ lưỡi đao lóe lên một chút, bầu không khí quanh hắn liền trở nên ngột ngạt, như thể cả chiến trường cũng vừa mới cúi đầu một nhịp trước khí thế này.

Băng Tử Huyên nhắm hờ mắt.

“Sơ hở rồi..” – Hắn thầm nghĩ. “Cho dù vừa rồi ta rút Huyền Vân Vũ, chỉ hiện ra một thoáng, thì chắc chắn vẫn sẽ có kẻ để tâm. Nếu để tất cả chú ý đến ta, thì phiền phức sẽ đến không ngừng... Ngược lại, nếu đổ hết ánh nhìn lên Thi Quỷ... sẽ bớt việc hơn rất nhiều.”

Quả nhiên, cách che mắt này lập tức phát huy tác dụng.

Ở phía xa, nhiều kẻ bắt đầu xì xào, ánh mắt lóe sáng nhìn về phía Thi Quỷ đang lặng lẽ đứng cầm đại đao, tĩnh lặng như một pho tượng hung thần:

“Thì Quỷ kia... quả thực là khủng bố. Chỉ một chiêu vừa rồi, cả tên người cây cũng không thể đỡ nổi…”

“Uy lực này không giống Thi Quỷ bình thường... chẳng lẽ nó là một loại cổ Thi còn sót lại từ thời viễn cổ?”

Những lời bàn tán như gió rít bên tai, nhưng không ai dám lại gần.

Thay vì nhìn về phía Băng Tử Huyên, ánh mắt của phần lớn đều dồn về phía Thi Quỷ, kẻ vừa "thay hắn" thi triển tuyệt sát.

Một chiêu che mắt đơn giản, nhưng đủ để xoá sạch gần như toàn bộ nghi ngờ về hắn.

Nhưng Băng Tử Huyên biết, không phải ai cũng dễ lừa.

Hắn liếc mắt nhẹ về phía một góc tối—nơi vài tên cường giả thật sự vẫn đang đứng yên, ánh mắt lạnh lùng và đầy ẩn ý, không chút dao động bởi những lời bàn tán bên ngoài.

“Mấy tên kia... bề ngoài như đang thờ ơ, nhưng thực chất lại là nhìn thấu cả hai lượt đánh tráo của ta. E rằng hành động vừa rồi, khó mà qua được mắt bọn họ...”

Hắn khẽ nhíu mày. Không thể quá bất cẩn. Không thể để bị nhìn thấu.

Trong đầu hắn lập tức vạch ra nhiều phương án thoát thân, hoặc ít nhất là phân tán sự chú ý nếu bị những kẻ kia dồn ép.

Dù sao, hắn cũng không có hứng b·ị t·ruy s·át bởi cả một bầy tham lam vì một món bảo khí vừa hé lộ.

"Thú vị thật…" – Eleanor khẽ cười, giọng nói như tiếng chuông ngân vọng trong tầng không mỏng manh đang treo lơ lửng giữa chiến trường tan tác.

Đôi mắt chăm chú nhìn về phía Băng Tử Huyên, nơi khí tức chưa kịp tan hết, nơi vẻ bình thản kia lại như có gì đó giấu giếm sâu thẳm.

Bên cạnh Eleanor, nữ ma cà rồng tóc đỏ, kẻ vẫn im lặng từ đầu đến giờ, ánh mắt đã dần nhiễm lên một tầng khát vọng nóng bỏng.

Nàng ta không chờ đợi thêm một nhịp. Cơ thể như hóa thành một dòng huyết thủy, uốn lượn lướt qua màn đêm, tự như máu chảy ngược giữa không trung, lao thẳng về phía Băng Tử Huyên.

Chỉ thoáng chốc, nàng đã hiện hình trở lại ngay sát sau lưng hắn.

"Hừm…"

Âm thanh khẽ khàng vang lên sát tai hắn. Giọng nói như rót mật nhưng lại thấm độc, mị hoặc đến mức trái tim người thường đã sớm loạn nhịp.

"Thứ ngươi dùng khi nãy..." – Nàng khẽ thì thầm, hơi thở lạnh như băng phủ qua cổ hắn, "...ta rất có hứng thú."

"Nếu ngươi chịu giao ra, điều kiện gì cũng được..." – Môi nàng kề sát tai hắn hơn nữa, lời nói mang theo khí tức huyết mạch rạo rực – "...dù là Chén Thánh, ta cũng sẽ dâng tận tay cho ngươi."

"Còn nếu không…"

Nụ cười trên môi nàng khẽ cong, răng nanh hé lộ mơ hồ – "Ta tin, ngươi không cần ta nói cũng biết... hậu quả sẽ ra sao."

Băng Tử Huyên vẫn đứng yên bất động.

Người khác có thể run sợ trước một nữ nhân ma cà rồng có thể dùng huyết làm thân, tiếng nói có thể đe dọa cả linh hồn.

Nhưng hắn thì không.

Trong đáy mắt hắn, tia ánh sáng thoáng lướt qua như lưỡi kiếm vừa ló khỏi vỏ, bén ngọt mà lạnh lùng.

Hắn hiểu. Mọi ánh mắt trong khu vực này đều đang đổ dồn về hắn.

Màn che trước đó đã lộ ra sơ hở.

Nhưng... cho dù có kẻ nhìn ra thì đã sao?

Linh Hư Hoàn trên người hắn là chí bảo không thuộc về trật tự của thế giới này. Một vật có thể ẩn tàng mọi khí tức, phong tỏa mọi cảm giác, khiến ngay cả thần thánh cũng không thể cảm nhận được vật đang được cất giữ trong đó nếu chưa được triệu hồi.

"Cô đây hình như là hiểu nhầm điều gì rồi chăng..."

Băng Tử Huyên khẽ xoay người, đối mặt với nữ ma cà rồng đang đứng sát, nụ cười bên môi hắn mang vẻ ngượng ngùng, nhưng ánh mắt thì vô cùng tỉnh táo.

"Nếu cô thích... cây đao kia... ta có thể tặng không cũng được."

Nói rồi, hắn nhẹ nhàng giơ tay về phía Thi Quỷ, nơi thanh đao sắc bén kia đang nằm yên lặng trong tay như một món đạo cụ vô hại.

Thi Quỷ lập tức hiểu ý.

Dưới ánh nhìn chăm chú của đám đông, nó lặng lẽ đưa thanh đao về phía Băng Tử Huyên như thể đó là một món đồ không hơn không kém.

Một món hàng... mà chủ nhân sẵn sàng "tặng không" để thể hiện thái độ thân thiện.

Nữ ma cà rồng thoáng ngạc nhiên, ánh mắt khẽ nheo lại.

Không khí lúc này trở nên đặc quánh.

Từ vẻ trêu ghẹo mị hoặc ban đầu, nữ ma cà rồng kia giờ đây hoàn toàn biến đổi.

Sắc mặt nàng vặn vẹo trong cơn giận dữ bị dồn nén, mạch máu nổi lên đỏ rực quanh viền mắt, răng nanh trắng nhọn cũng trồi ra rõ ràng, phản chiếu ánh sáng thành tia lấp lóe ghê rợn.

"Ngươi… đừng có giả vờ nữa!" – Giọng nói nàng vang lên như tiếng rít xuyên qua gió đêm –

"Ngươi biết rõ ta nói đến cái gì… không phải thanh đao rách nát kia…"

"Mà là Ngoại Thần Khí thứ tồn tại trước cả khi tinh cầu này được hình thành, trước cả Thiên Địa, trước cả Luật Nhân Quả!"

"Khí tức đó… cho dù ta có c·hết cũng không thể nhầm được!"

Dứt lời, nàng giật mạnh lấy thanh đao lớn mà Băng Tử Huyên đang định trao. Không dùng dị năng, không dùng pháp lực.

Chỉ là bàn tay trắng ngần kia trực tiếp bóp chặt lưỡi đao.

RẮC!

Tiếng kim loại vỡ vụn vang lên lạnh buốt, lưỡi đao tưởng sắc bén bỗng chốc gãy nát như đồ chơi trẻ con.

"Miếng sắt vụn này... cùng lòng tốt của ngươi..."

"...Ta không cần!"

Xung quanh nhất thời lặng ngắt như tờ.

Ánh mắt mọi người lại lần nữa đổ dồn về phía Băng Tử Huyên, kẻ vẫn giữ nguyên gương mặt bình tĩnh đến lạ lùng như thể mọi thứ vừa xảy ra không hề liên quan đến hắn.

"Nếu cô vẫn không tin…" – Hắn chậm rãi nói, thanh âm không nhanh không chậm, như dòng nước chảy qua đá tảng –

"Ta đây cũng không ngại để cô khám xét. Nếu tìm thấy đúng vật cô nói, ta xin lập tức dâng cả hai tay, không chút oán than."

"Còn không, mong cô nên để yên… mà coi như chuyện này chỉ là hiểu nhầm nhỏ thôi."

Nữ ma cà rồng thoáng khựng lại.

Ánh mắt nàng lóe lên tia nghi hoặc.

Là thật? Hay là hắn tự tin đến mức cho rằng nàng không thể phát hiện ra?

Nàng gật đầu.

"Được… theo ý của ngươi!"

Bốn phía lập tức trở nên căng thẳng cực độ.

Những kẻ mạnh nhất đứng quanh không ai dám chen vào.

Dù là t·ranh c·hấp, nhưng thứ đang được nói tới chính là 'Ngoại Thần Khí' — loại vật vượt khỏi hiểu biết, thứ có thể khiến bất cứ thế lực nào nổi l·ên đ·ỉnh phong trong một đêm.

Nữ ma cà rồng chậm rãi giơ tay.

Mắt nàng khẽ nhắm... rồi bất ngờ mở to.

Đôi mắt đỏ rực phát sáng như hai vầng mặt trời máu.

Một đạo năng lượng xuyên thấu tràn ra, lặng lẽ.

Toàn bộ cơ thể của Băng Tử Huyên trong tầm mắt nàng như bị lột bỏ tất cả, không một lớp che đậy.

Huyết mạch – từng dòng hồng cầu chuyển động.

Linh lực – từng dòng xoáy ẩn trong đan điền.

Thậm chí, cả khí tức thần hồn cũng bị soi rọi ra từng tầng từng lớp.

Nhưng càng nhìn, gương mặt nàng càng hoang mang.

Biểu cảm dao động từng chút một, từ ngờ vực… sang kinh ngạc… rồi cuối cùng là không thể tin nổi.

"Không thể nào..." – Nàng lẩm bẩm.

"Rõ ràng là ta thấy hắn thu lại… thu lại vào trong cơ thể... Vậy tại sao... lại không còn một tia khí tức nào?"

"Nếu đã dung hòa vào thần thức… thì… chỉ còn một cách…"

Nói rồi, nàng nghiến răng, lấy từ bên hông ra một món vật kỳ lạ.

Một chiếc chuông nhỏ làm từ xương trắng, được khảm đầy hoa văn cổ ngữ và cắm bảy chiếc gai màu bạc xung quanh.

Vật này chính là một trong những bí khí cổ xưa nhất — “Minh Huyết Linh Chung” – chuyên để dò tìm khí tức có liên kết với thần thức, bất kể vật đó được cất giấu ở không gian nào, thậm chí đã ẩn giấu trong tầng thức thứ mười ba của Linh Hải.

"Ta sẽ cho ngươi biết…"

"...dù là Ngoại Thần Khí, cũng không thể thoát khỏi con mắt của ta!"

Bầu không khí như đóng băng.

Đám đông nín thở.

Bầu trời đen đặc tựa như sắp sụp đổ.

Giữa quảng trường đá vụn, trong ánh trăng mờ nhạt xuyên qua những tầng mây xám, nữ ma cà rồng khoan thai bước đến, mái tóc đỏ như máu bay nhẹ sau lưng.

Trên tay nàng là một món đồ cổ quái lạ — Minh Huyết Linh Chung, chiếc chuông trắng lấp lánh, khảm đầy ký hiệu cổ xưa, bảy mũi gai bạc lóe sáng như nanh sói dưới ánh trăng.

"Ngươi đã nói dối..."

Giọng nàng vang lên, từng chữ như vang vọng từ trong cổ mộ xa xăm, lạnh lẽo và rùng rợn.

"Và ta... ghét nhất là kẻ nói dối."

Nói dứt lời, nàng giơ cao Minh Huyết Linh Chung.

Cả không gian tức thì rùng mình, gió lốc cuộn trào, đá vụn trên mặt đất bị hút bay lên lơ lửng.

Bảy mũi gai bạc từ chuông rung lên nhẹ nhàng ting ting ting… rồi bất ngờ xoay tròn trên không, tạo thành một vòng tròn phép cổ đại với tâm điểm chính là Băng Tử Huyên.

---

ẦM!

Một t·iếng n·ổ linh lực vô hình phát ra.

Bảy đạo huyết quang mảnh như kim tuyến từ mũi gai bắn thẳng vào huyệt đạo toàn thân Băng Tử Huyên.

Hắn lập tức khựng lại, toàn thân run lên dữ dội.

Linh hồn như bị xé rách.

Ý thức như bị xuyên thủng từng tầng.

Đây không còn đơn thuần là đau thể xác — mà là đau tận nguyên thần, đau như có hàng ngàn móng vuốt bằng máu lôi kéo từng sợi ký ức trong hắn, xé ra thành từng mảnh.

Hắn quỳ xuống một chân, máu từ mũi trào ra, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ.

Nhưng đôi mắt hắn vẫn không rời khỏi nữ ma cà rồng kia.

Ánh mắt cứng cỏi và bất khuất — như một thanh thép được nung đỏ, vừa rực vừa kiên cố.

"...Ta đã nói rồi..."

Hắn nói, giọng khàn đặc trong đau đớn, từng từ như lưỡi dao cắt qua cuống họng.

"Thứ đó mà cô nói… thực sự... không có ở trên người ta."

Máu từ khóe miệng hắn rỉ ra từng giọt, nhưng vẫn nở một nụ cười nhẹ — miễn cưỡng, mỉa mai, đầy trêu ngươi.

---

Gió ngừng thổi.

Minh Huyết Linh Chung rung mạnh.

Nữ ma cà rồng nhìn hắn, gương mặt nàng tối sầm lại, đôi mắt rực đỏ như máu tràn đầy phẫn nộ và nghi hoặc.

"Ngươi giỏi chịu đau..."

"Vậy để xem ngươi chịu được bao lâu nữa!"

ẦM!

Bảy mũi gai bạc đột ngột rút ngược về rồi lao ra lần nữa, lần này trực tiếp cắm xuyên qua bóng linh hồn của Băng Tử Huyên, liên kết chặt chẽ với thần thức của hắn, kéo căng từng sợi tinh thần như dây đàn.

Một tiếng gào im lặng vang lên trong tâm trí hắn.

Băng Tử Huyên nghiến răng đến bật máu, hai tay chống xuống đất — nhưng sống lưng vẫn giữ thẳng, không một lần khuỵu xuống.

Xung quanh, không ai dám lên tiếng.

Kẻ yếu thì kinh hoàng.

Kẻ mạnh lại nghiến răng — bởi họ biết rõ, chỉ c·ần s·ai lệch một tia thần hồn trong kỹ thuật dò khí này... người chịu sẽ bị phế hoàn toàn, hoặc... hồn phi phách tán.

---

Thế nhưng hắn — vẫn đứng đó.

Máu đổ. Hồn chấn. Nhưng ánh mắt chưa từng rơi.

"Tới khi nào... thì cô mới tin lời ta nói..."

Hắn thở dốc, giọng nói run rẩy trong máu và linh hồn tan rã.

"Hay... cô muốn thấy ta... nổ tung ngay tại đây... thì mới chịu tin?!"

Một cơn gió quét qua.

Minh Huyết Linh Chung... bỗng nhiên rung lên một tiếng ngân dài, rồi dần tắt.

Bảy mũi gai bạc đồng loạt rút về.

Nữ ma cà rồng… ánh mắt dao động dữ dội.

Nàng cảm nhận rõ: vẫn không hề có một tia khí tức nào liên kết với thần thức của hắn. Không có, một chút nào.

"...Không thể nào..."

"Lẽ nào… ta thực sự nhầm?"

Mà nếu vậy — thì kẻ này... là ai?

Hoặc… thứ hắn giấu... vượt ngoài cả năng lực dò xét của Minh Huyết Linh Chung?!

Gió lặng. Không gian đóng băng.

Nhưng giữa trận tra xét tàn bạo đó… Băng Tử Huyên vẫn chậm rãi đứng dậy.

Trên người hắn, máu đầm đìa, đôi mắt ánh lên sự điềm tĩnh đến rợn người.

Như thể, chính hắn mới là bóng ma đang bước ra từ giữa mây máu.

Chương 216: Thần Khí Bị Lộ