Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 209: Cửa sinh cửa tử

Chương 209: Cửa sinh cửa tử


Quả nhiên, sự xuất hiện của cô gái mang làn da ngăm bóng khỏe, quyền trượng ánh kim như dìm toàn bộ không khí nơi đây vào một tầng khí áp nặng nề khó diễn tả. Cho dù là các dị nhân tinh anh đến từ các liên minh lớn, hay những dị năng giả cao cấp từng hô mưa gọi gió tại nhiều thành phố—giờ phút này cũng chỉ có thể lặng im mà nhìn, dè chừng không dám vọng động.

Băng Tử Huyên, thân thể vẫn còn đang âm ỉ đau nhức vì vừa thoát c·hết, ngẩng đầu khẽ thở ra một hơi.

Đúng lúc ấy, Ngũ Diệm Huyền Liên xung quanh người Tiểu Tiên khẽ run lên rồi tự động tản biến.

Tiểu Tiên gấp gáp lao tới, ánh mắt đầy lo lắng, giọng nói dịu dàng vang lên bên tai hắn:

“Anh không sao chứ...?”

Băng Tử Huyên nhìn ánh mắt cô, chợt thấy nơi lồng ngực nóng lên đôi chút.

Hắn khẽ gật đầu, giọng trầm ổn nhưng mang chút ngượng ngùng:

“Ta không sao cả… Chỉ là…” – ánh mắt liếc về phía cô gái da ngăm đứng gần –

“Nếu không có cô ấy… thì kết cục bây giờ… e là chẳng dễ nhìn đâu.”

Hắn nói xong khẽ bật cười gượng, như cố hóa giải không khí nặng nề.

Tiểu Tiên nghe vậy chỉ khẽ cụp mắt, rồi đưa tay kéo nhẹ lại phần áo trước ngực. Khuôn mặt như hoa đào nở rộ khẽ cúi xuống, ánh mắt thoáng tự trách. Nàng biết mình không thể giúp gì nhiều, chỉ có thể đứng nhìn hắn nguy nan, cảm giác ấy khiến lòng nàng như có kim châm.

Ngay lúc ấy—

Giọng nói mềm như lụa, nhưng lại có mấy phần áp lực vô hình vang lên phía sau:

“Tử Huyên… cô gái này—với anh là quan hệ gì vậy?”

Cô gái da ngăm, quyền trượng nhẹ nhàng chống đất, từng bước tiến lại gần. Trong ánh sáng ảm đạm của không gian tầng ngầm, vẻ đẹp cổ xưa mang dáng dấp thần linh khiến nàng nổi bật đến rợn người.

Băng Tử Huyên nghiêng mặt sang, thản nhiên đáp:

“Cũng chỉ là… có chút ân tình qua lại mà thôi.”

Lời nói như đơn giản, nhưng lại khiến lòng người gợn sóng.

Cô gái da ngăm khẽ “ồ” một tiếng, nụ cười dường như sâu thêm vài phần. Nàng không nói thêm, chỉ bước tới sát bên Tiểu Tiên.

Cả không gian như lặng lại.

Dưới ánh nhìn thẳng của nàng, Tiểu Tiên có chút ái ngại, hơi lui lại nửa bước. Ánh mắt của cô gái kia không mang ác ý, nhưng lại có một loại áp lực vô hình, giống như bị một vị thần soi chiếu linh hồn.

Sau vài giây ngắm nghía kỹ càng, nàng rốt cuộc cũng mỉm cười nói:

“Không tệ… sắc đẹp nhẹ nhàng, tinh khí thuần hậu. Chỉ có điều—thực lực còn quá yếu. Dấn thân vào nơi như thế này… chỉ có thể nói là, rất dũng cảm.”

Rồi ánh mắt nàng lại chuyển hướng sang Băng Tử Huyên, khẽ nhướn mày, nửa đùa nửa thật:

“Tử Huyên… Mức độ đào hoa của anh quả thực khiến không ít đàn ông trên thế gian này ghen tị đấy.”

Băng Tử Huyên bật cười khan, hơi lắc đầu:

“Đào hoa gì chứ… loại ‘đào hoa’ này… tổn thọ lắm đấy!”

Cô gái da ngăm nghe vậy phá lên cười giòn tan, nụ cười của nàng không kiêng dè ai, tự nhiên tựa như đang ở một nơi không người. Nhưng dù tiếng cười trong trẻo, những kẻ xung quanh nghe vào—lại không ai dám hé miệng hay tỏ thái độ bất mãn.

Bởi họ biết—chỉ cần một ánh mắt từ người con gái ấy… là đủ khiến cả bọn biến thành tro tàn.

lại nói thêm, chậm rãi:

“Trên đời này… cái gì càng đẹp thì càng khó giữ. Anh đã cứu một mạng, ắt có ngày phải trả cả tấm thân. Đó là luật bất thành văn giữa các mối nhân quả.”

Tử Huyên bật cười, nhưng trong lòng lại không khỏi thấy sóng dậy. Câu nói ấy—rất giống với lời một vị tiền bối từng nói với hắn… chẳng lẽ…?

Ánh mắt hắn vô thức nhìn sang Tiểu Tiên, cô gái lúc này vẫn đang lặng lẽ đứng một bên, ánh mắt mang theo chút hoảng hốt, có chút mất tự nhiên.

Không ai nói thêm gì.

Không ai dám chen ngang.

Bởi cuộc trò chuyện giữa ba người bọn họ, dù không có khí thế áp đảo như chưởng phong lật đất… nhưng lại khiến cả không gian bị đè xuống một cách đầy kính sợ.

Vì—họ đều biết. Bất kỳ một câu nói nào vang ra từ miệng những kẻ này, đều không đơn giản chỉ là “trò chuyện”.

---

---

Không bao lâu sau… tiếng gào thét đầu tiên vang lên từ trong một cánh cửa màu lam lục—xé toạc không gian tĩnh lặng như một nhát dao rạch qua màn đêm.

“Aaaa—KHÔÔÔÔNGGGG!!!”

Thanh âm tuyệt vọng, đau đớn và thê lương đến mức khiến da đầu người nghe phải tê dại. Một tên dị nhân sở hữu dị năng hệ âm thanh bị hút vào đó ban đầu còn giãy dụa, giờ đây chỉ còn lại tiếng gào hòa với tiếng xé rách thịt da, tựa như linh hồn đang bị lột sạch khỏi thể xác.

Rồi một giọng gào khác từ cánh cửa màu vàng kim vang lên.

“Trả ta ra ngoài! Ta không… muốn c·hết!!”

Hắn là một dị năng giả hệ quang ảnh—sở hữu năng lực tạo và xuyên qua không gian bằng gương phản chiếu. Trong cơn hoảng loạn, hắn kích hoạt kỹ năng cuối: triệu hồi hàng chục tấm gương quanh mình, ánh sáng lập lòe lóe lên từ tay hắn, rồi—chui vào một tấm gương để cố gắng thoát ra ngoài thông qua bản sao đã chuẩn bị sẵn từ trước, nơi khu tập kết.

Mọi người lúc ấy đều nín thở.

Một tấm gương gần đó khẽ rung lên—có người đang ra!

Nhưng rồi—RẮC!!!

Toàn bộ gương vỡ tan thành bụi sáng, giống như những mảnh hy vọng bị bóp nát không thương tiếc. Cùng lúc đó, giọng nói của hắn vọng ra như một hơi thở cuối cùng:

“…Hóa ra cái gọi là hành trình khám phá di tích cổ… trong các bộ truyện cổ tích thời thơ ấu… với những cái kết đẹp… cũng chỉ là mộng tưởng của riêng ta mà thôi…”

Một nụ cười khổ vẽ lên môi hắn—vừa bi ai, vừa bất lực.

Hắn dùng chút tàn lực còn lại, thi triển chiêu cuối cùng của đời mình—toàn bộ gương quanh hắn đồng loạt phản chiếu vào thân thể, một luồng bạch quang bùng lên. Trong chớp mắt, cơ thể hắn vỡ vụn như pha lê—từng mảnh thủy tinh trong suốt tan ra, không còn dấu vết.

Không còn máu.

Không còn xương thịt.

Chỉ còn sự tịch mịch.

Còn tên thứ ba, một dị năng giả hệ lôi điện, trong tuyệt vọng, gào lên như sấm nổ:

“Tôi không muốn c·hết!!! Tôi còn mẹ tôi đang chờ tôi về…!!”

Cơ thể hắn hóa thành tia sét, phóng về phía cánh cổng nơi mình đã vào, ý đồ đảo ngược dòng thoát ra ngoài. Nhưng từ giữa màn hắc ám sau cánh cổng, vô số sợi chỉ đen mảnh như tóc, nhưng chứa sức mạnh của vực sâu, quấn chặt lấy tia sét như tóm lấy một con mồi đang vùng vẫy.

Dòng điện không còn sáng rõ nữa. Nó rút lại, yếu dần, chớp tắt.

Cuối cùng, chỉ còn lại một cánh tay vươn ra, với về phía những người đang dõi theo, gương mặt hắn—ướt đẫm nước mắt, không vì đau đớn thể xác, mà là nỗi bất lực tột cùng trước sự phản bội của cuộc sống.

Trong ánh mắt cuối cùng đó, chứa cả ngàn câu hỏi không lời, cả ngàn tiếc nuối chưa thể hoàn thành… Rồi hắn cũng bị kéo vào bóng tối, tan biến như chưa từng tồn tại.

Ba cánh cửa khác, cũng không khá hơn.

Người ta chỉ thấy bên trong xuất hiện những làn khói đen đặc quánh, có nơi còn văng ra một cánh tay cụt, một mảnh áo rách, hoặc giày vấy máu, rồi cũng bị cuốn trở lại như bị bàn tay vô hình gom sạch… như thể c·hết còn không được toàn thây.

Chỉ còn lại hai cánh cửa—cửa màu xám bạc và cửa tím u linh—là vẫn chưa có động tĩnh gì.

Không ai biết—đó có phải là cửa sinh?

Hay đơn giản là c·ái c·hết ở trong ấy… đến quá nhanh, đến mức không kịp phát ra một lời trăn trối?

Giữa quảng trường, bầu không khí đông cứng, tĩnh mịch như nghĩa địa. Những ánh mắt từng tràn đầy tham vọng, giờ đây… chỉ còn kinh hoàng, nghi kỵ, và nỗi s·ợ c·hết đang lặng lẽ gặm nhấm.

Một vài kẻ bắt đầu lùi lại, vài kẻ khác nhìn nhau đầy dè chừng, lo sợ mình bị biến thành “vật tế thử đường” tiếp theo.

Lòng người—chỉ trong chớp mắt, đã nhuốm máu.

Sự thật đã rõ ràng:

Đây không phải chuyến phiêu lưu tìm bảo vật.

Đây là một sàn diễn đẫm máu… của những kẻ điên vì sức mạnh.

---

Giữa không gian đậm mùi c·hết chóc, hai cánh cửa cuối cùng đứng trơ trọi như hai mắt vực thẳm đang đợi chờ linh hồn tiếp theo bước vào.

Băng Tử Huyên lặng lẽ nhìn chúng, ánh mắt nheo lại, sắc bén như đang muốn bóc trần từng tầng sát khí ẩn sau đó. Bỗng dưng—một tia khác thường lóe lên trong ký ức hắn. Hắn nhớ lại—kẻ cuối cùng bước vào cánh cửa thứ sau, một dị nhân người sắt, trước khi bị hút vào, ánh mắt hắn lóe lên một tia ngỡ như… hiểu rõ điều gì đó. Một tia nhìn không có sợ hãi, không kháng cự—mà gần như cam chịu, hoặc… chắc chắn.

Tử Huyên đang định bước tới thì—

“Cả hai đều là cửa tử, không được vào.”

Một âm thanh vang vọng—mềm mại nhưng nghiêm khắc như lưỡi dao khảm trong lụa, vang lên từ sâu trong tâm trí hắn.

Trong khoảnh khắc, thần thức hắn lập tức bị hút vào một không gian mờ sáng, nơi bầu trời vĩnh viễn bình yên và gió thổi nhẹ như khúc thánh ca cổ xưa. Tại đó, người con gái ấy—nữ thần trong hắn—lơ lửng trước mặt, tỏa ánh sáng mềm như ánh trăng đêm đầu thu.

Đôi mắt cô ấy nhìn hắn không lạnh, cũng không thân—mà tựa như đã quen thuộc từ rất lâu, như sự yên ủi âm thầm của một kẻ đã dõi theo hắn từ khi mới sinh ra.

Băng Tử Huyên nhìn cô, bình thản hỏi:

“Cô là ai? Tại sao lại liên tiếp ra tay giúp ta trong những lúc ngặt nghèo nhất…?”

Ánh sáng xung quanh cô ta run lên nhẹ. Nhưng cô không trả lời ngay, chỉ đáp bằng giọng nói trầm thấp mà ấm áp như giấc mơ thời thơ ấu:

“Ta là ai… sau này ngươi sẽ biết. Giờ thì hãy nhớ, chọn cánh cửa thứ năm, nơi tên dị nhân người đá đã bị hút vào.”

Tử Huyên chau mày. Hắn chưa kịp hỏi thêm thì—nữ thần kia lại tan ra thành muôn vàn ánh sáng, bay ngược vào cơ thể hắn. Biến mất như chưa từng hiện hữu. Hắn cười khổ, thấp giọng lầm bầm:

“Thoắt ẩn thoắt hiện… đúng là cố tình chơi ta mà…”

Lúc hắn mở mắt, đã thấy hai người bên cạnh—Tiểu Tiên và cô gái da ngăm—đang nhìn mình đầy nghi hoặc. Hắn chỉ khẽ lắc đầu, không giải thích gì thêm. Thoạt nhìn, cả hai định hỏi, nhưng rồi lại thôi. Ánh mắt họ, thay vì nghi ngờ, lại dường như… tin tưởng.

Phía xa, một tên dị nhân cao gầy, sau khi quan sát đủ lâu, bỗng gầm lên:

“Liều ăn nhiều!”

Hắn lập tức phóng thẳng vào cánh cửa thứ sáu, một bóng người như mũi tên—rồi biến mất không dấu vết.

Những kẻ còn lại cũng bắt đầu rục rịch. Có kẻ cắn răng, có kẻ gào lên trong tuyệt vọng, như những con thú bị dồn vào đường cùng. Họ lao vào từng cánh cửa như những kẻ đánh cược số phận, không còn chần chừ. Không ai trong số họ—trở lại.

Không một âm thanh. Không một hồi báo.

Chỉ còn lại 11 người đứng lại. Những kẻ được cho là biết kiềm chế. Hoặc đơn giản hơn—là quá s·ợ c·hết.

Cô gái da ngăm lúc này nhìn sang Băng Tử Huyên, khẽ nghiêng đầu, giọng đầy tin tưởng:

“Tử Huyên, thử xem. Một trong hai cánh cửa kia… đâu là đường sống?”

Tiểu Tiên bên cạnh cũng khẽ nhìn qua, ánh mắt như muốn nói "Chúng tôi tin anh."

Tử Huyên im lặng. Hắn khẽ đưa tay xoa cằm, mắt lặng như đá cổ, rồi chậm rãi nói nhỏ—đủ để chỉ hai người bên cạnh nghe thấy:

“Cả hai… đều là tử.”

Một câu nói nhẹ như gió—nhưng khi rơi xuống tai, nặng như thiên thạch đổ xuống đỉnh đầu. Tiểu Tiên và cô gái da ngăm sững người, không kịp phản ứng.

Thế nhưng… cơn chấn động chưa dừng ở đó.

Chương 209: Cửa sinh cửa tử