Mộng Sinh Giới
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 220: Đảo quên lãng
Thiếu niên dị năng thuấn di, do thân thể vốn yếu, và chấn động trước quái vật quá mạnh mẽ khiến chân tay run rẩy… chưa kịp phản ứng, thì—
Đầu của nó như một cái mũ sắt dị dạng, méo mó như nồi hấp gỉ sét, từ bên trong hở ra một cái miệng to bè như cá mập, hàm răng lởm chởm mà mỗi chiếc răng như vết chạm khắc gớm ghiếc của quỷ dữ.
“Đen đến mức này sao? Ngay cả những con sách có thể thay đổi vận mệnh… cũng tránh mặt ta rồi à?”
“Tử Huyên… chỗ này, ta cảm nhận được nguy hiểm không ít. Không giống nơi nghỉ ngơi hay thăm dò đơn giản. Chúng ta… vẫn nên đề phòng thì hơn.”
Đám người còn lại—ai cũng hiểu, không có dị năng, không có phép thuật, đối đầu là c·hết.
Tiếng gầm khàn khàn của dị nhân người sói vang lên, âm trầm nhưng đầy bản năng cảnh giác nguyên thủy.
Cả hai đều dẫn đến c·ái c·hết—không một lời trăn trối, không một cơ hội kháng cự, thậm chí... không kịp hiểu chuyện gì xảy ra.
Cái c·hết đến trong chớp mắt, nhanh đến mức không kịp hét lên.
Một tiếng sét vô hình dường như vừa xé tan toàn bộ lòng tin của những người nơi đây.
Một t·iếng n·ổ không gian nhẹ vang lên.
Cô ta không chạy như người sợ hãi, mà là lướt đi như một bóng ma xuyên qua rừng, mỗi bước đều tính toán khoảng cách, hướng né, thậm chí nhảy vọt qua cả một dốc đá mà không cần dừng lại—một minh chứng sống của huấn luyện đặc nhiệm.
Soạt—
Hàn Thái, lúc đầu còn chần chừ, ánh mắt dõi theo Tiểu Tiên như muốn đuổi theo bảo vệ, nhưng rồi ánh mắt hắn tối lại.
Hắn còn chưa kịp suy xét sâu hơn thì—Eleanor bất chợt động thân.
Ba thân ảnh như ba dải lụa lao thẳng vào cánh cổng không gian thứ năm, vừa kịp lúc nó bắt đầu co rút lại từng inch, phát ra âm thanh rắc rắc như xương cốt bị bẻ gãy.
Một tên khác thấy thế cũng không chịu chậm trễ—mặt mày hớn hở, miệng còn chưa kịp ngậm đã vọt theo như sợ phần thưởng sẽ vuột khỏi tay.
Chỉ còn lại một mảnh không khí tanh nồng, và sự im lặng nghẹn họng.
Trước đó, hắn không chỉ quan sát con quái vật, mà còn âm thầm dò xét địa hình, các khu rừng có độ dốc, mật độ cây rậm, và địa thế dễ lẩn trốn.
Không khí ẩm ướt, mặn mặn, thoang thoảng mùi rong rêu và gió biển. Thỉnh thoảng còn vang vọng tiếng chim lạ vọng lên từ nơi sâu trong rừng rậm, kéo dài và rền rĩ, như tiếng thét của thứ gì đó không phải sinh vật thông thường.
Cô ta cau mày, nhưng không chần chừ lâu, thân ảnh bạo phát dị lực, như một viên đ·ạ·n phá không phóng v·út vào cánh cửa—vừa đúng lúc nó co lại còn một vòng tròn cuối cùng.
Sau lưng họ, con quái vật vừa nuốt xong phần thịt cuối cùng, cái miệng đầy răng hở ra một nụ cười dị dạng, rồi rống lên một tiếng rợn người khiến mặt đất rung lên từng hồi—cuộc săn vẫn chưa kết thúc.
Ngay khi lời hắn dứt, mặt đất bắt đầu rung chuyển từng hồi nhỏ như có thứ gì đó rất to đang đạp nát rễ cây mà lao tới. Những thân cây cổ thụ phía trước bị hất tung, nghiêng ngả đổ xuống, phát ra tiếng rầm rầm vang vọng cả khu rừng.
Không tiếng hét. Không âm thanh.
Băng Tử Huyên lập tức đưa tay ra phía hông, đầu ngón tay nhẹ chạm vào chuôi đoản đao màu đen ánh xanh, ánh mắt trở nên sắc lạnh như băng.
Băng Tử Huyên đứng giữa quảng trường, tay phải khép hai ngón thành ấn, phù văn cổ xưa trên người Thi Quỷ khẽ lóe sáng một lượt rồi rung nhẹ, như được tiếp sức từ dòng pháp lực thuần khiết. Hắn liếc nhìn Tiểu Tiên và cô gái da ngăm, thanh âm trầm ổn mà không lạnh nhạt:
Ầm—!
“Chạy mau!!!” – Tiếng hét của Băng Tử Huyên như sấm vang giữa trời u ám, xé tan mọi hoang mang, kéo cả đám người tỉnh lại khỏi cơn kinh hãi.
Một thân cây đường kính hơn 1 mét bị xé toạc như que diêm, quăng thẳng về phía nhóm người, đập xuống mặt đất tạo nên một hố sâu cả mét, đất đá văng tung tóe.
Một cách đột ngột.
“Không ngờ đến phút này vẫn bị ám toán… Ta quả thực quá vội vàng rồi. Nhưng cái giá của sự vội vàng này… là mạng sống sao?”
Băng Tử Huyên khẽ gật đầu. Ánh mắt hắn lúc này không nhìn về rừng, cũng không nhìn về biển… mà là bầu trời đen phía xa, nơi có một làn sương mờ mờ như đang lặng lẽ giăng kín.
Đúng lúc ấy…
Cô mở mắt. Đôi con ngươi ánh thép lóe lên tia sắc lạnh như tia lửa từ đá lửa bị v·a c·hạm.
Dưới ánh sáng nhàn nhạt phủ lên quảng trường tĩnh lặng như mặt hồ trước bão, Eleanor—nữ dị năng giả mang khí chất quân nhân—khẽ nhắm mắt lại, thân ảnh nhẹ nhàng bay lên giữa không trung như một ngọn gió lặng lẽ.
Hắn quay người, không nói một lời, phóng về một hướng ngược lại. Dù không giỏi tốc độ, nhưng từng bước của hắn lại vững chãi, tận dụng địa hình gập ghềnh, như thể hắn đã lên kế hoạch cho một con đường sống riêng.
Hắn ngẩng đầu, mũi hít mạnh một hơi, đồng tử co rút lại cực điểm:
“Dị năng… không dùng được!”
Eleanor thu ánh mắt lại, nhẹ nhàng quay đầu, vẫn lơ lửng trên không, dáng vẻ như một nữ thần c·hiến t·ranh vừa tung ra một chiêu thức g·iết chóc mà không cần chạm tay.
Không gian tối om dần tan biến như màn sương bị gió xua đi, để lộ ra một khu rừng rộng lớn đến mức không thấy bìa, cây cối nơi này cao đến hàng chục mét, mỗi gốc cây rễ ngoằn ngoèo như móng vuốt quái vật, lá cây rậm rạp đan xen che phủ ánh sáng mặt trời.
“Chạy theo Tử Huyên!” – Cô gái da ngăm thốt lên, rồi không cần suy nghĩ, cả hai cắm đầu chạy sát sau hắn, bước chân đều, nhịp thở giữ vững, không hoảng loạn, mà giống như một nhóm tác chiến đã quen phối hợp từ lâu.
Không một phép phòng thân, không một cơ hội phản kháng—cơ thể thiếu niên ấy nát vụn, máu thịt bắn tung, xương trắng nhuốm máu văng lên cả thân cây bên cạnh.
Và rồi… “Nó” xuất hiện.
---
Cô gái căm s·ú·n·g, cơ thể gọn gàng, mắt đỏ hoe nhưng không hoảng sợ.
Phần thân dưới, không phải chân mà là ba cặp chi chân dạng nhện, nhưng đầu các khớp chân lại có thêm móc câu, khiến mỗi bước đi phát ra tiếng ‘rít’ ghê rợn như móng tay cào vào kim loại.
Băng Tử Huyên, lúc này cũng đã quan sát cô thật lâu. Khi thấy nụ cười khẽ lướt qua môi cô, hắn thầm nhủ:
Tiểu Tiên bước đến bên cạnh Băng Tử Huyên, ánh mắt sắc bén không kém bất kỳ ai, khẽ nói:
“Chính là nó!” Một tên dị năng giả phía sau hét lên mừng rỡ, lao v·út theo cô như một con thú vừa ngửi thấy mùi máu.
“Nơi này… vậy mà lại có thể áp chế tất cả các dạng năng lực siêu nhiên…!”
Nhưng đúng lúc hai kẻ ấy chỉ còn cách cánh cửa vài bước chân, Eleanor—dừng lại.
“Con điếm! Mày lừa bọn tao!?”
Một tên điên cuồng hét lên:
Tên cuốn sách hiện ra:
Ngay giây sau đó—một lực lượng nghiền nát như hư vô cổ đại ập đến, cuốn cả hai thân thể vào khoảng không đen đặc như mực, bóp nát họ không để lại một giọt máu.
Phía sau họ, âm thanh khủng bố từ quái vật vang lên, là tiếng gào rống quái dị pha lẫn tiếng xé thịt nhai xương khiến sống lưng từng người như bị đóng băng.
“Mùi máu tanh… còn có mùi thối rữa, cùng với tiếng đất bị xé toạc… nó rất lớn… rất nhiều chân…”
“Hai người… nếu tin tưởng, thì đi theo ta.”
Ngay lúc đó, bên trong tâm thức cô, những luồng hình ảnh xé toạc thực tại bắt đầu hiện lên. Từ thần kinh đến linh hồn, toàn bộ Eleanor như được hút vào một dòng sông tương lai hỗn loạn.
“Quả nhiên… cô ta biết đường sinh. Nhưng cũng quá tuyệt tình rồi.”
Nữ ma cà rồng – mái tóc dài đỏ thẫm như máu cuộn lại phía sau khi cô lao v·út đi như một làn khói. Dù bị áp chế sức mạnh, thể chất tộc nhân Huyết Tộc vẫn cho phép cô sở hữu tốc độ kinh khủng, nhịp tim gần như chậm lại, cảm quan được mở rộng.
Cho đến khi—
Tên dị nhân người sói, dù mất đi dị năng, nhưng thân thể nửa người nửa thú vẫn sở hữu cấu trúc xương và cơ bắp vượt trội. Ngay lập tức, hắn quát lên một tiếng, cơ thể phình ra, lông dày mọc lên, chân sau gập lại, móng vuốt bật ra, hóa thành bán thú, rồi vọt người lao đi, băng qua các gốc cây, cành lá như một con dã thú chạy trốn lưỡi hái tử thần.
Nhìn xác thiếu niên kia bị cắn nát như rác thải, hai chân cô co lại—các bó cơ hiện lên rắn chắc dưới lớp quần chiến đấu bó sát, rồi như lò xo bật mạnh, lao thẳng vào rừng rậm khi con quái vật còn đang ngoạm xác c·hết.
Hai hình ảnh đầu tiên hiện lên:
---
'Huyễn Giới Huyết Thú'
Eleanor cắn răng.
Dứt lời, không một lời giải thích, hắn xoay người lao thẳng về phía cánh cửa thứ năm, nơi mà những kẻ khác chưa kịp hành động vẫn đang chìm trong hoang mang.
Hắn đọc to cái tên, rồi… bật cười. Cười như kẻ điên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngay khi hắn rời đi, Tiểu Tiên và cô gái da ngăm lập tức phản ứng như bản năng:
“Đây là đâu…?” – một giọng nói trầm thấp vang lên từ Hàn Thái, sắc mặt gã nhăn lại, ánh mắt đảo qua bốn phía như muốn tìm đường thoát.
Chạy không phải là nhục—mà là chiến lược.
Từ rừng cây đổ nát, một sinh vật khổng lồ cao hơn 5 mét chầm chậm bước ra, hình thể như một nỗi ác mộng bị trộn lẫn giữa địa ngục và vũ trụ.
Cô không hề ngoái lại—vì cô biết, chỉ cần chậm nửa giây, cô sẽ trở thành bữa ăn tiếp theo.
Cô gái da ngăm lùi nửa bước, miệng lẩm bẩm:
Tiếp tục, cô triệu hồi toàn bộ khả năng chiếu xạ tương lai đa chiều—bảy dòng chảy tương lai tương ứng với năm cánh cửa còn lại bùng nổ trong đầu. Từng khung cảnh diễn ra như cơn mưa dữ: thân thể cô bị xé nát, bị thiêu cháy, bị hòa tan, bị trói trong không gian tĩnh mịch rồi hóa tro bụi…
Nhưng khi thấy cô không lập tức hành động, ánh mắt hắn khẽ trầm xuống: (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghe vậy, mọi người gần như đồng loạt thử vận linh lực, nội lực hoặc bất kỳ dạng năng lượng nào trong cơ thể mình—và rồi… lặng người.
“Khôn ngoan. Và… độc đáo.” Eleanor khẽ cười.
Ngay khi tiến vào bên trong, Băng Tử Huyên lập tức vung tay phải, Linh Hư Hoàn trong lòng bàn tay xoay chuyển, một ánh sáng lam nhạt cuộn tròn như làn sương, thu Thi Quỷ trở lại bên trong vật chứa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một vuốt sắc lưỡi rìu của con quái vật quét ngang.
---
Ngay sau Eleanor, năm người còn lại, sau khi tận mắt chứng kiến Eleanor cũng chọn cửa đó, liền không chút do dự đồng loạt phóng theo. Từng bóng người hóa thành tàn ảnh, vượt qua làn ranh cuối cùng trước khi cánh cửa thứ năm biến mất hoàn toàn.
“Nhận ra rồi sao?”
Ở một góc, Eleanor – nữ quân nhân với dị năng cao cấp – sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, giọng nói xen lẫn kinh hãi và tức giận vang lên:
Ở phía sau, Eleanor nheo mắt nhìn theo, ánh mắt mang theo một tia ngạc nhiên sâu sắc. Nữ quân nhân dị năng với kỹ năng chiêm tương lai vốn tưởng bản thân đã là kẻ nắm rõ toàn cục, nhưng không ngờ kẻ trước mặt lại nhận ra cửa sống trước cả mình.
Mọi người đều giữ im lặng. Không ai có câu trả lời.
“Cô ta vẫn chưa đi. Có toan tính gì đó… Cẩn trọng đến vậy sao…?”
---
“Không thể c·hết ở đây…!”
Chỉ là c·ái c·hết sạch sẽ đến rợn người.
“C·hết tiệt—có thứ gì đó… đang tới gần!”
Cơ thể của nó không giống một loài nào cụ thể, nhưng mỗi phần lại gợi nhắc đến sự kinh tởm bản năng của nhiều chủng loài gộp lại:
“Đây là… thứ gì vậy? Không giống sinh vật tự nhiên, mà cũng chẳng giống dị thú không gian…”
Cuối cùng…
Thân ảnh cô khựng lại trên không trung, nụ cười mỉm trên môi nở rộ như đóa sen độc trong vũng lầy. Đôi mắt lạnh lẽo liếc nhìn hai kẻ đang không thể dừng lại, thân thể họ mất đà, đâm sầm vào cửa không gian thứ sáu—chẳng khác nào chui đầu vào lưỡi hái của tử thần.
Cửa số sáu. Cửa số bảy.
Còn thứ tệ hại nhất—mùi của nó.
Cuốn sách b·ốc c·háy trên tay hắn, hóa thành tro bụi.
Mỗi bước chạy của cô nhẹ nhàng, gần như không phát ra âm thanh, đôi mắt đỏ lóe lên như tia sáng xuyên đêm, bóng hình lướt giữa những thân cây như một vệt máu sống động.
Tiểu Tiên che mũi, sắc mặt xanh lét.
---
Phía xa, Băng Tử Huyên khẽ gật đầu.
---
Một thoáng lặng.
“Không đơn giản. Rất không đơn giản. Có lẽ trước kia ta đã đánh giá hắn thấp đi nhiều…” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Con quái vật này rất mạnh, vẫn nên tránh mặt trước!”
“RẦM!!!”
Tiểu Tiên và cô gái da ngăm, gần như không hề do dự, ánh mắt chỉ thoáng qua nhau một cái rồi ngay lập tức đuổi theo. Không cần lý trí phân tích, chỉ bằng trực giác và niềm tin mơ hồ, họ biết rằng nếu có ai đáng để đặt cược giữa ranh giới sinh tử này—chính là Tử Huyên.
Hàn Thái siết nắm đấm, nhưng mồ hôi lạnh nhỏ giọt xuống má.
Toàn bộ sinh vật này như một khối u·ng t·hư sống, mùi máu tanh, xác c·hết, phân hủy và kim loại nóng chảy hòa quyện, ép toàn bộ không khí xung quanh trở nên nồng đặc như nhà xác bị đốt cháy.
Cánh cửa thứ năm.
Mỗi người đều thể hiện rõ sự hoang mang—từ Hàn Thái lạnh lùng đến Tiểu Tiên trầm ổn, từ cô gái da ngăm lanh lẹ đến tên dị nhân người sói với giác quan nhạy bén—tất cả đều lâm vào trạng thái chân thật nhất của sự sợ hãi.
Một luồng áp lực sắc bén tỏa ra như một lưỡi dao rạch toạc màn không khí, Eleanor phóng thẳng về phía cánh cửa số sáu, ánh mắt tập trung đến mức tưởng như không gì có thể ngăn nổi cô.
Hai tay chính của nó như móng vuốt của côn trùng cổ đại, nhưng lại được bọc bởi lớp da rắn l·ở l·oét, nơi nào bị rách là nơi sâu bên trong thấy cả huyết mạch đang đập.
Xa xa, từng lớp mây đen vần vũ phía chân trời, một bên là biển, một bên là rừng, bao quanh bốn phương tám hướng, hoàn toàn cô lập—một hòn đảo biệt lập ẩn trong tầng không gian r·ối l·oạn. Nếu có thể định vị địa lý… thì nơi này hẳn đang trôi dạt gần tam giác quỷ Bermuda.
Ở một hướng khác, Eleanor, dù dị năng bị phong ấn, vẫn giữ bình tĩnh tuyệt đối.
Bộ quân phục bó sát cùng mái tóc buộc gọn khiến bóng dáng cô tựa như một thanh gươm giấu trong vỏ thép.
Trong khoảnh khắc gió rừng ngừng thổi, bầu không khí chợt trở nên dày đặc, tựa như có thứ gì đó siết chặt lấy không gian, khiến ngay cả tiếng hít thở cũng trở nên khó khăn.
Nó hít mạnh không khí, rồi lao theo dấu vết của nhóm người như một cơn bão máu đang đến gần.
Rồi… (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiếng gào đau đớn vang lên.
---
Chương 220: Đảo quên lãng
Trong tích tắc, hắn triệu hồi kỹ năng cuối—từ cơ thể hắn bùng lên hàng trăm cuốn sách, mỗi cuốn mang một loại dị năng ngẫu nhiên. Hắn tiện tay rút một quyển—hi vọng một phép mầu nào đó xảy ra…
“Tên này… vậy mà còn đi trước cả ta một bước.”
Khi tất cả đã đặt chân xuống đất vững vàng lần nữa, cảnh tượng trước mắt khiến toàn bộ bọn họ lặng người.
Trên thân mọc lên những cái xúc tu nhớp nháp màu đen, ở đầu mỗi xúc tu lại có một con mắt chớp chớp, máu mủ rỉ ra từ mí mắt đỏ lòm.
Không đợi bất kỳ ai phản ứng, hắn đã phóng người lao đi như một mũi tên rời cung, thân hình lướt đi với tốc độ gần như xé gió, vòm ngực đều đặn hít thở, chân đáp đất dứt khoát mà nhẹ nhàng.
Băng Tử Huyên cau mày, nội tức toàn thân hắn như bị hút rỗng, linh lực không thể khởi động, dòng chảy pháp lực trước giờ hắn vận dụng dễ như trở bàn tay nay bỗng như bị một màng phong ấn vô hình khóa chặt lại.
Cuộc trốn chạy chính thức bắt đầu.
《Kỹ năng: Tăng tốc phát triển cây trồng trong đất phèn》.
Hình ảnh cô vượt qua được, dù trong đó vẫn có những thử thách kinh khủng, nhưng ít nhất là sống. Trong dòng chảy tương lai đó, một bóng người bằng đá hiện lên mờ nhạt—dị nhân người đá, kẻ đã từng bị cho là đ·ã c·hết. Nhưng giờ đây cô mới nhận ra: hắn không hề c·hết. Hắn đã chủ động hi sinh một phần cơ thể, dùng dị năng tự phân tách và hủy diệt chi thể để đánh lừa toàn bộ mọi người—tạo nên một c·ái c·hết giả hoàn hảo.
Nỗi sợ sinh tồn bùng cháy mạnh mẽ, khiến tốc độ của cô vượt qua cả giới hạn thể chất thường ngày.
Tên còn lại, dù không nói lời nào, ánh mắt cũng tràn đầy oán độc, nhưng rồi chỉ biết cười khổ trong tuyệt vọng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.