Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 224: Đá cầu vồng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 224: Đá cầu vồng


Lấp lánh bảy sắc, chuyển động như chất lỏng, nhưng lại mang hình cầu rắn chắc.

Hắn túm lấy đầu người đàn ông, miệng mở rộng như loài rắn, để lộ hàm răng nhọn dài đen kịt, từng chiếc như mọc từ địa ngục. Một luồng ánh sáng trắng nhợt, mờ mờ như khói sương, bị rút ra khỏi miệng và hốc mắt n·ạn n·hân — chính là linh hồn.

Tên hề thấp bé — với nụ cười dài ngoằng và con dao đỏ máu — xuất hiện ngay bên cạnh.

Người đàn ông cầm chầy gầm lên một tiếng, hai chân trượt rộng tạo thế trụ t·ấn c·ông vững chắc, rồi mạnh mẽ vung cây chầy như cột trụ trời bổ từ trên cao xuống.

"Ha... ha... haaaaaa...!!!"

Không lời nào trao đổi. Không một dấu hiệu báo trước.

Tên thứ hai – gã lùn với nụ cười há ngoác, nắm trong tay hàng chục kim châm màu đen như gai nhím, tốc độ phóng nhanh đến mức mắt thường không kịp bắt, mỗi lần giơ tay là kim bay rít gió, bắn thẳng vào các khớp gối, gân tay — nhắm thẳng điểm yếu để khóa động tác.

---

Nhưng như thường lệ, sát thương chí mạng luôn dừng lại... cách da thịt hắn một phân.

Tầng chắn này không đơn giản là mê ảo — nó có tính sát thương thực thể.

Chúng di chuyển như có thần giao cách cảm.

Nó đâm sầm vào tầng chắn vô hình bao quanh đảo — "BÙM!!!"

Ba tên hề tạm thời lùi lại, vọt ra xa, đứng ba góc tạo thành thế tam giác vây, rồi cùng nhau phát ra tiếng cười quái dị, đồng thanh một cách rợn người như vọng từ cõi c·hết:

"Vút!"

Ngay sau đó, tên hề cao gầy lừ đừ bước đến, ánh mắt trống rỗng nhưng chứa đầy tham lam.

Một số quái vật cấp thấp ở xa giật mình lục tục ngẩng đầu, nhưng chỉ vừa cảm nhận được sát khí ngập trời từ ba tên hề, chúng lập tức run lẩy bẩy, rút sâu vào ổ, không dám đến gần.

Ngay khi hắn định quay đi, ánh mắt khẽ động.

Hắn không biết tên đàn ông kia là ai, nhưng với thứ gì đó hắn đang giữ trong áo — chắc chắn có giá trị nào đó rất lớn.

Thứ vây quanh hòn đảo này không chỉ là một tầng cấm chế phong ấn, mà còn là một màng ảo ảnh quy mô cao cấp, có khả năng xáo trộn nhận thức thực tại, biến hướng thành mê, biến trời thành đất.

"ẦM!!"

Trang phục lòe loẹt đỏ trắng, nụ cười dài ngoác như khắc lên mặt bằng dao, bước đi nhẹ như lướt nhưng lại mang theo sát khí ngầm đáng sợ.

Cả tứ chi của người đàn ông lập tức bị chặt lìa khỏi thân, máu bắn ra như suối phun, hòa thành một vũng đỏ sẫm dưới chân hắn.

Băng Tử Huyên lập tức hạ thấp trọng tâm, nép người dưới tán lá rộng như cánh dù, ánh mắt như lưỡi kiếm lạnh lẽo khóa chặt cả bốn phía.

Ngay lúc đó, từ bên phải — ba bóng người quen thuộc hiện ra từ màn sương mù.

"Nếu chỉ muốn g·iết... bọn chúng đã ra tay từ lâu."

"BA CON C·H·Ó ĐI THEO ĐUÔI—"

Sát ý trong mắt hắn lập loè — không phải vì muốn cứu, mà là… thứ vật mà gã kia đang ôm, rõ ràng có gì đó không tầm thường.

Khi ánh sáng mặt trời chiếu xuống, nó phát quang theo đủ màu: đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím... như tinh hoa của cả thiên địa hội tụ.

Hắn mở miệng… và lại mở thêm nữa… rồi mở rộng đến mức không tưởng, như một vực sâu không đáy.

Một tay nhấc bổng cái xác đã cụt tứ chi, rồi nhét vào miệng như nuốt một món ăn vặt — từng chút, từng chút — cho đến khi cái xác biến mất hoàn toàn.

"Chúng đang chơi trò mèo vờn chuột…"

Lớp sáng lóe lên. Tiếng nổ như xé toang không gian.

Tên hề mập nhếch miệng cười, hai má rung rung như đang thưởng thức món tráng miệng đặc biệt.

Rồi đột nhiên—

Trận chiến vẫn chưa dừng.

Vung mạnh cây chầy xuống đất — "ẦM ẦM ẦM!!!"

"Là... đá cầu vồng...?" – Hắn khẽ lẩm bẩm.

“Tên kia là ai…? Và rốt cuộc... đang giữ thứ gì trong tay?”

Máu bắt đầu chảy. Hơi thở của người đàn ông kia càng lúc càng nặng nề, ánh mắt đầy tơ máu, thở hổn hển như bò cạn sức.

Xa xa bên rìa khu rừng sương độc, một người đàn ông thấp người đang lén lút cúi người làm gì đó, thỉnh thoảng quay đầu nhìn quanh, ánh mắt đầy hoảng loạn và ngờ vực.

---

"Chúng biết thứ này là gì..." – Băng Tử Huyên nghĩ, đôi tay từ từ khép chặt đoản đao bên hông.

Không một vệt máu. Không một mẩu xương. Không một hơi thở còn lại.

Dù đã dùng hết những gì mình biết: từ địa lý, thiên văn, đến thuật phân tầng năng lượng không gian — hắn vẫn không thể xác định được nơi mình đang đứng là đâu. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Aaaa–ARGHH!!"

Tiếng cười chúng không phải của con người, mà như tiếng dao cạo vào kim loại, ma sát vào não bộ.

---

Tên cầm chầy lao tới một lần nữa, điên cuồng đập nát một mảng cây cối, hất bay cả đá tảng, gào lên như thú dữ b·ị đ·âm thương.

---

Mặt đất nứt ra thành từng khe dài sâu hoắm, tạo thành một vùng địa hình gập ghềnh như sau đ·ộng đ·ất.

Chương 224: Đá cầu vồng

Tên thứ ba – vóc dáng cao lêu nghêu, tay cầm chiếc mặt nạ quái dị mà mỗi lần đeo vào một cái là khí thế lại thay đổi. Lúc lạnh băng, lúc cuồng loạn, lúc như trẻ con hý hửng — nhưng luôn là kẻ tung sát chiêu vào đúng thời điểm nguy hiểm nhất.

Hắn ôm chặt một vật gì đó bọc kín trong áo — Băng Tử Huyên không thể nhìn rõ, chỉ thấy vật đó thỉnh thoảng phát ra ánh sáng yếu mờ như nhịp thở.

“Ba tên kia… định á·m s·át gã kia sao?”

---

Trên cao, Băng Tử Huyên khẽ nheo mắt.

---

Ba tên hề đêm trước.

Mỗi lần người đàn ông vung chầy, chúng lại tan ra như sương, lách qua khe hở trong chiêu thức rồi lại nhập vòng, t·ấn c·ông liên hoàn vào bả vai, hông, cổ chân.

Đúng lúc ấy, từ tầng trời phía xa, một con chim lớn v·út lao tới, sải cánh khổng lồ như chiến ưng cổ đại.

Hắn gầm lên, toàn thân bung phát một luồng khí bạo liệt, từng mạch máu như muốn nổ tung.

---

Bên dưới là một biển quái vật, chen chúc di chuyển như một bầy kiến điên cuồng, hình thù hỗn tạp: có con lông lá phủ kín như nhím, có con thân người đầu rắn, thậm chí có con chỉ là khối nhầy di chuyển bằng cách... rung lên từng đoạn.

"C·hết tiệt... tụi mày là lũ chuột hèn, chỉ biết trốn chạy!!!"

Nhưng rồi ánh mắt hắn bị hút chặt về thứ vừa rơi khỏi ngực của người đàn ông xấu số kia, đang lăn lóc trên thảm cỏ đẫm máu.

---

Thay vào đó là sự nghiêm túc. Lạnh lẽo. Tĩnh mịch.

Mặt đất nổ tung như bị sét đánh, đất đá văng tung tóe, cây cối gần đó bị lực chấn động chấn nứt vỏ, rạt đổ như bão quét. Một thân cây to bằng vòng tay người lớn chỉ bị chạm khẽ liền vỡ làm hai đoạn, bắn ra tiếng răng rắc như xương gãy.

Rồi lại cười.

Một vệt sáng xé gió lao đến như thiểm điện. (đọc tại Qidian-VP.com)

Một truyền thuyết mà tưởng đã bị mai một, thứ đá chỉ được nhắc đến trong sách cổ, được xem là ‘phần hồn kết tinh của những chiều không gian chồng lấn’.

Từng con chim nhỏ bay hoảng loạn khỏi tán cây, lá rơi lả tả như mưa rừng giật đổ.

Hắn giật mình xoay lại, ánh mắt quét thấy ba bóng người đang từ từ áp sát, môi run lên rồi nghiến chặt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiếng thét chứa đầy đau đớn, oán độc, và sợ hãi vọng vang khắp cánh rừng, lan đi như tiếng gọi hồn.

Người đàn ông kia dường như cũng cảm nhận được hiểm họa.

Tên bên trái tung người lên không, thân thể uốn cong như dây thừng, múa chiếc vòng dao sắc bén như lưỡi hái tử thần.

Linh hồn – bị tên hề mập nuốt trọn. Không sót một tia.

"MUỐN CƯỚP ĐỒ CỦA ÔNG À?! CÓ GIỎI THÌ NHẢY VÀO!"

Sỏi đá văng tung, bụi đất bốc lên như khói pháo, khí thế hung tàn chẳng khác nào một con mãnh thú cùng đường phản kích.

Tên thứ nhất – gã gầy ốm, mặt dài, chuyên sử dụng lưỡi dao cong như trăng khuyết, mỗi bước di chuyển đều vẽ thành một vòng máu trong không khí. Hắn không t·ấn c·ông trực diện mà luôn lướt sau lưng, tay dao vạch thành những đường sát khí rợn người, chỉ cần trượt một nhịp, kẻ kia đã không còn mạng.

Gào lên một tiếng, hắn nện mạnh cây chầy xuống đất — "RẦM!!!"

Băng Tử Huyên nheo mắt.

Hắn nhíu mày.

"Aaaaaa—!!!"

"Đây... chính là cái gọi là ‘tàn sát hoàn mỹ’..." – Băng Tử Huyên nhíu mày, giọng nói lạnh xuống một độ.

---

---

Chỉ với một cây chầy đơn giản, nhưng mỗi cú vung ra đều mang theo khí lực nặng như núi.

Hắn bước đến gần kẻ đang quằn quại dưới đất, rồi khom người xuống, khuôn mặt nhợt nhạt, nụ cười nứt toác dài đến tận mang tai, như thể hắn chẳng khác gì một cơn ác mộng đang hiện hữu.

"Ngươi... có mùi rất đặc biệt..." – hắn lẩm bẩm, giọng nói the thé như kim cào lên kính.

Hắn hùng hổ như mãnh thú nổi điên, cặp mắt đỏ ngầu, trên người từng vết rách rỉ máu, cơ bắp gồng cuồn cuộn, mạch máu nổi đầy da.

Ba tên hề lúc này cũng đã xoay đầu lại, đồng loạt nhìn viên đá.

Tên bên phải đập tay xuống đất, từ lòng bàn tay phun ra hàng chục sợi chỉ mảnh như tơ nhện, tỏa ra vây chặt lấy khoảng không quanh người đàn ông kia.

---

Mặt đất chấn động như trâu rống.

Băng Tử Huyên từ trên cao quan sát, ánh mắt lóe lên như lưỡi dao lặng thầm trong vỏ.

Một viên đá—

Nhưng từng đòn phối hợp lại ăn khớp như cơ cấu cỗ máy g·iết người đã được lập trình.

Không một quy luật nào tồn tại ở nơi này. (đọc tại Qidian-VP.com)

Băng Tử Huyên đứng bất động trên một cành cây đại thụ khổng lồ, cao hơn mười trượng, ánh mắt sắc lạnh như đang xuyên thủng tầng mây.

Người đàn ông gào rú lần cuối, toàn thân rút lại như xác khô, thần thái bị rút cạn, mặt méo mó đến kinh tởm.

Nhưng cũng không thể ngồi yên.

Nhưng trước mặt hắn, ba tên hề lại như cơn gió thoắt ẩn thoắt hiện.

Bốn nhát. Một hơi thở.

Không còn chần chừ, hắn lập tức giấu gọn vật kia vào trong lớp áo ngực, rồi rút ra một cây chầy lớn như một khúc gỗ lim chạm bạc, tay siết chặt đến gân tay nổi phồng.

---

"Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!"

Không thể tùy tiện nhảy vào.

Tên giữa rút ra từ tay áo một chiếc mặt nạ khác, đeo chồng lên mặt, sát khí lập tức bộc phát như quỷ nhập hồn.

Chúng không vội hạ sát. Ngược lại, cứ như đang trêu đùa — vừa đánh vừa cười phá lên như lũ điên.

Đã hơn hai ngày trôi qua trong vùng đất quái đản này, nơi bầu trời luôn u ám như sắp sập xuống và không khí đậm mùi rừng ẩm, mùi máu, và những thứ không thể gọi tên.

Lực chấn động lan ra, đất dưới chân nứt toác thành một đường rạch dài như khe núi nhỏ.

"Chúng đang bào sức hắn... ép hắn phải bung hết lực... rồi mới g·iết."

Hắn đã hiểu.

---

“C·hết chỉ vì v·a c·hạm...”

Nụ cười của chúng... đồng loạt biến mất.

Ba tên hề lại như bóng ma, xuất hiện phía sau lưng hắn, sát chiêu lóe lên —

Con chim rơi xuống, c·hết ngay tức thì, t·hi t·hể bị thiêu đen cháy khét, rơi bên ngoài tầng chắn.

Không phải cõi thường. Không phải dị vực.

Người đàn ông cầm chầy cuối cùng cũng không thể chống đỡ nổi nữa. Một chân khuỵu xuống đất, cây chầy trên tay hắn vung loạn xạ trong tuyệt vọng, chẳng còn giữ được thế lực như trước.

"Hoặc là… đang chờ một thời điểm nào đó." (đọc tại Qidian-VP.com)

"Đây là thứ gì?" – Hắn thầm hỏi. Nhưng ánh mắt đã đầy sự cảnh giác.

---

Bất chợt, tiếng hét vang rền như xé toang cả khu rừng.

Tình huống này —

Rồi lại biến mất.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 224: Đá cầu vồng