Mộng Sinh Giới
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 223: Ba tên hề
ẦM!!!
Một thanh gỗ lớn như cột đình bất ngờ từ rừng sâu phóng v·út ngang ra, mang theo tiếng xé gió rợn người.
Chỉ trong khoảnh khắc, ánh mắt Băng Tử Huyên lóe sáng —
phản xạ cực nhanh, hắn lập tức dồn toàn bộ lực chân đạp đất, lao người tới đẩy bật Tiểu Tiên sang một bên.
"Cẩn thận!"
Hai tay bắt chéo trước ngực, đỡ thẳng lấy thanh gỗ đang bay tới như thiên thạch rơi.
RẮC!
Một tiếng nứt xương ghê rợn vang lên.
Khúc gỗ nện trúng hắn khiến thân thể hắn bị đẩy ngược về sau gần một trượng, rít lên trên mặt đất, tạo thành vệt trượt dài.
Xương tay trái nứt toạc, cơn đau truyền tới khiến sắc mặt hắn tái đi, môi khẽ mím lại, mồ hôi lấm tấm trên trán.
Dù vậy, ánh mắt hắn vẫn sắc lạnh, chưa từng mất đi sự tỉnh táo.
---
Tiểu Tiên và Arla giật mình, quay ngoắt nhìn theo hướng khúc gỗ bay tới.
Bóng ba kẻ lạ mặt từ trong rừng bước ra —
Cả ba đều mặc trang phục màu sặc sỡ như hề xiếc, khuôn mặt vẽ lên nụ cười kéo dài đến mang tai, ánh mắt vô thần nhưng lại ẩn hiện sát ý cuồng loạn.
Chúng cùng cười khe khẽ, âm thanh khàn đặc rợn người, tựa như tiếng kim loại ma sát đá:
"Khách quý đến mà không nghênh đón… thất lễ rồi~"
---
"Khốn nạn!"
Tiểu Tiên nghiến răng, hai tay siết chặt kiếm, ánh mắt đầy căm phẫn.
"Chúng dám hạ thủ với anh!"
Arla cũng tức giận, quyền trượng trên tay phát sáng.
Cả hai đồng thời bước tới, định lao về phía ba kẻ hề.
---
Nhưng…
"Dừng lại!"
Tiếng Băng Tử Huyên tuy khàn đặc vì đau, nhưng vẫn như thép lạnh đập vào tâm trí hai người.
Cánh tay phải của hắn giơ lên, ngăn cả hai lại, dù cánh tay trái đã buông thõng không thể cử động.
"Kệ bọn chúng."
Giọng hắn trầm thấp, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào ba kẻ địch.
---
"Nhưng mà…!"
Tiểu Tiên quay sang, mắt hoe đỏ, không cam lòng.
"Chẳng lẽ cứ để bọn chúng muốn làm gì thì làm sao?!"
Arla cũng bước tới, gằn giọng đầy phẫn nộ.
---
Băng Tử Huyên nheo mắt lại, tròng mắt như ánh dao cạo.
"Hai người không nhận ra sao...?"
Hắn nói, giọng rắn như sắt:
"Chúng không hề định g·iết ta — mà chỉ muốn đánh động để dẫn lối."
"Tất cả những hành động kia... là để dụ chúng ta bước vào cái bẫy đã chuẩn bị sẵn."
---
Dứt lời, tay phải hắn tung đoản đao ra, lưỡi đao sắc lạnh bay thành một vòng cung tuyệt đẹp, chém xoẹt một đường qua tán cây bên trên.
“Soạt!”
Một sợi dây leo b·ị c·hém đứt — ngay lập tức...
ẦM! ẦM! ẦM!
Từ trên cao hàng chục khúc gỗ nhọn, đá tảng, lưới kim loại gắn lưỡi dao… rục rịch đổ xuống, lộ ra cả một trận địa g·iết người được sắp đặt kỹ lưỡng.
Cạm bẫy tàn độc, vô thanh vô ảnh, điểm c·hết khắp nơi.
---
Tiểu Tiên và Arla sắc mặt tái đi, toàn thân lạnh toát.
Nếu họ vừa rồi bồng bột xông lên, thì giờ e rằng đã là những cái xác treo trên chông thép.
---
Băng Tử Huyên không nói thêm lời,
hắn quay sang, ánh mắt vẫn lạnh băng như sương giá.
Ba kẻ hề thấy kế hoạch bị phá, nụ cười trên miệng cứng lại, rồi chuyển sang điên loạn hơn, bắt đầu cười rít lên như tiếng cưa gỗ gỉ sét.
Nhưng Băng Tử Huyên không còn quan tâm.
Hắn ra hiệu tay:
"Đi."
Sau một quãng đường dài đẫm mồ hôi, hơi thở r·ối l·oạn và những v·ết t·hương rỉ máu, cuối cùng Băng Tử Huyên, Tiểu Tiên, và Arla cũng đã chạm đến khu vực nơi Dạ Ly cư ngụ — một hang đá lớn được che chắn khéo léo bởi các dải dây leo rủ dài như rèm màn, phía trước có suối cạn nước trong vắt chảy róc rách, lạnh lẽo và tuyệt nhiên không có dấu hiệu sinh khí ngoài.
Theo lối cũ, ba người cẩn trọng lặp lại từng động tác như trước đó: bước qua phiến đá hình răng thú, lách nhẹ qua vách đá có rêu đen bám đầy... Và đúng như tính toán, lối vào mở ra không gây chút trở ngại.
---
Bên trong hang, ánh sáng từ lỗ thông thiên cao chiếu rọi xuống mảng nền đá phủ rêu, tạo thành một không gian nửa sáng nửa tối.
Giữa nền đất ẩm mốc, Dạ Ly ngồi vắt chân trên phiến đá cao, lưng tựa nhàn nhã vào một vách đá rêu phủ.
Trước mặt hắn là một tấm lá đại thụ, trên đó bày ra vô số loại trái cây tươi lạ, màu sắc rực rỡ, căng mọng, mùi hương ngọt ngào lan tỏa, khiến dạ dày trống rỗng của ba người giật lên từng cơn đói quặn.
Dạ Ly đang nhai dở một quả cam máu, miệng cắn nửa, ánh mắt lười biếng đảo sang phía ba người như thể chẳng hề bất ngờ.
---
Nhưng Tiểu Tiên thì khác.
Ánh mắt vừa chạm cảnh tượng ấy, cô lập tức bốc hỏa, song kiếm chưa rút ra đã phóng v·út như tia chớp, thẳng về phía cổ của Dạ Ly — sát ý ngút trời.
"Tên khốn—!!"
Nhưng Dạ Ly chỉ khẽ nghiêng đầu, phun ra một tràng hạt nhỏ như mưa lửa vỡ tung trên không.
"Tách tách tách..."
Chúng găm thẳng vào các huyệt đạo trọng yếu trên người Tiểu Tiên — từ trên vai, bụng dưới, gối — chuẩn xác đến lạnh người.
Cơ thể Tiểu Tiên đổ rạp xuống đất, tay kiếm rơi lả tả, chỉ kịp rít lên một tiếng nghẹn ngào đau đớn trước khi toàn thân bất động, mồ hôi lạnh vã ra như tắm.
---
"Tiểu Tiên!"
Arla giận dữ hét lên, quyền trượng trong tay lập tức sáng rực ma lực.
Cô gầm nhẹ, chuẩn bị lao vào quyết một trận sống mái. Nhưng chưa kịp nhấc bước...
Một bàn tay siết lấy vai cô.
Băng Tử Huyên.
Hơi thở hắn nặng nề, nhưng ánh mắt vẫn vô cùng tỉnh táo.
"Không được."
"Chúng ta không phải đối thủ của hắn." – hắn nói bằng giọng trầm thấp nhưng cứng rắn như thép lạnh.
"Giữ thân trước... tất cả chỉ mới bắt đầu thôi."
---
Dạ Ly bật cười, tiếng cười khàn khàn như gió rít qua khe đá:
"Đến rồi thì ngồi xuống mà ăn đi.
Các ngươi cũng đã đói rồi, đúng không?
Đừng phí sức.
Nơi này kiếm được thứ có thể ăn, không dễ đâu..."
Hắn đưa tay vuốt nhẹ qua đống quả lạ trước mặt, như thể đang mời mọc ân cần.
"Chuyện vừa rồi... ta chỉ nhờ các ngươi cầm chân đám quái vật để ta tiện tay hái trái.
Nếu các ngươi không đủ thực lực, thì chẳng thể sống nổi trong vùng đất này.
Còn nếu sống được, thì ít ra... ta cũng có thể đặt chút tin vào các ngươi để bàn chuyện đồng minh."
Băng Tử Huyên nheo mắt, chậm rãi tiến về phía trước.
Hắn cúi người, nhẹ nhàng đỡ Tiểu Tiên đang nằm co người đau đớn dậy. Dưới ánh sáng, mồ hôi lấp lánh như sương, sắc mặt cô tái nhợt nhưng vẫn kiên cường không kêu than.
Hắn nhìn Dạ Ly, khẽ cười nhạt:
"Lấy đồng đội ta ra làm mồi, còn mình thì thong dong thưởng thức trái chín.
Đúng là một kiểu đồng minh... đặc biệt.**"
Dạ Ly nhướng mày, nhưng không đáp, chỉ tiếp tục ăn quả như thể mọi chuyện chẳng liên quan.
---
Băng Tử Huyên đưa tay ra hiệu cho Arla, và cô – dù ánh mắt vẫn hừng hực giận dữ – cuối cùng cũng gật đầu, im lặng ngồi xuống phiến đá đối diện.
Hắn cũng đặt Tiểu Tiên ngồi dựa tường, rồi từ từ bước tới bên đống trái cây.
Không ai nói thêm gì.
Mỗi người cầm một ít trái cây, nhai trong lặng lẽ, tiếng gió rít ngoài khe đá thỉnh thoảng thổi qua, như nhắc nhở rằng…
Ở nơi khắc nghiệt này, ngay cả “bạn đồng hành” cũng là một kiểu thử thách sinh tồn.
Nhưng như Băng Tử Huyên thầm nghĩ:
“Có thực mới vực được đạo. Ăn trước, sống sót trước — rồi tính tiếp.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.