Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 229: Hắc vụ lan tỏa

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 229: Hắc vụ lan tỏa


Ngay lúc ấy, quầng sáng từ tượng thần nữ trong phòng đột ngột mạnh lên, như có linh tính mà phát động. Ánh sáng trắng lan rộng, phủ lấy tường gỗ, trần nhà, cả lưỡi gió đang lẻn vào từ bên ngoài cũng bị ngăn cản lại. Bóng tối kia như bị chặn đứng trước lớp kết giới.

Những gì hắn thấy… những món đồ được ẩn giấu tinh vi quanh pho tượng nữ bị xích kia, không dễ gì phát hiện, nhưng với con mắt tinh tường của hắn, hắn đã nhận ra. Đó không chỉ là cổ vật hay báu vật, mà có thể là tín vật phong ấn, hoặc mấu chốt của một trận pháp cao tầng.

Nhưng thứ khiến Băng Tử Huyên thật sự chấn động, chính là bức tượng gỗ lớn phía trung tâm điện—một nữ nhân khổng lồ trong thánh y, hai tay bị xích vàng trói ngược ra sau, đứng giữa vòng kết giới bằng văn tự cổ khắc trên nền đá.

Và rồi, một trong số chúng dừng lại.

Một làn khí lạnh bùng lên, xuyên qua xương sống như một mũi giáo băng, khiến hắn vô thức lùi lại nửa bước. Trùng hợp đến đáng sợ — ngay khoảnh khắc hắn nhìn ra ngoài, thì con quái vật kia cũng hướng thẳng ánh nhìn vô hồn về khe cửa chỗ hắn.

“Một khi động đến… chưa chắc đã lấy được, nhưng chắc chắn sẽ đánh thức thứ gì đó.” – Hắn nhíu mày, hơi thở trầm xuống.

"Tôi có một chỗ này muốn dẫn anh đến. Không giống những nơi trước… nhưng có thể sẽ cho anh thêm manh mối." – Nàng nói, rồi quay người tiến bước.

Hàng trăm bóng đen khác cũng từ từ rút khỏi tầm nhìn, như thủy triều âm thầm lui xa.

Một đại điện âm u, tràn ngập cảm giác linh thiêng nhưng cũng nặng trĩu quỷ dị.

Con quạ chưa kịp vỗ cánh, chỉ có thể thốt ra một tiếng "Gá—!" nghẹn lại nơi cổ, thân thể nó bị đoản đao xuyên thẳng ngực, rơi bịch xuống mặt đất. Một vệt máu đen tím thẫm nhỏ giọt thành đường, nhuộm mặt đất loang lổ.

Băng Tử Huyên bước đến, ánh mắt chưa rời khỏi xác con quạ:

---

Dưới làn sương mỏng vẫn còn lảng vảng quanh làng cổ đổ nát, Aria dẫn đường, bước chân vội vã nhưng đầy chắc chắn, không ngừng liếc nhìn xung quanh như thể từng tấc đất nơi đây đều có thể ẩn giấu thứ gì đó không nên gọi tên.

Băng Tử Huyên đi sát phía sau, tay vẫn đặt gần chuôi đoản đao bên hông, vẻ mặt vừa cảnh giác vừa tò mò. Hắn không hỏi cô đang dẫn mình đi đâu — chỉ im lặng bước theo, bởi trong ánh mắt Aria giờ đây, không còn sự lạnh nhạt thường thấy, mà là một loại khẩn trương pha lẫn bất an khó gọi thành lời.

Từ tận chân trời phía tây, mây đen cuồn cuộn như một cơn thủy triều hắc ám bắt đầu tràn về, bao phủ lấy bầu trời trong một nhịp thở. Lúc đầu chỉ là những mảng mây tối màu, nhưng không đến một phút sau, cả bầu trời phía trên đầu đã hóa thành một vực sâu tối sẫm – đặc quánh, im lặng và nặng nề đến nghẹt thở. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Thực lực của những tượng gỗ này không phải là thứ anh dễ đối phó. Chúng không chỉ có lực mạnh, mà còn có thứ... gọi là oán khí. Và oán khí ấy có thể khiến anh... mất kiểm soát chính mình."

Ban đầu, chỉ là bóng tối đặc sánh như mực, không trăng, không gió, không tiếng động. Nhưng rồi, khi đôi mắt hắn thích nghi với ánh sáng mờ ảo ấy… chúng bắt đầu hiện ra.

Vật thể. Hàng trăm, hàng ngàn. Đen kịt, không hình dạng rõ ràng.

"Chúng ta chỉ nên đứng ở đây quan sát, đừng chạm vào ranh giới kết giới kia." (đọc tại Qidian-VP.com)

Đột nhiên, trong tầm mắt nàng hiện ra một căn nhà gỗ nhỏ ẩn sau bụi cỏ cao và một thân cây ngã đổ. Cánh cửa gỗ mờ hé như đang đợi họ bước vào.

"Từ lúc chúng ta bước vào đây… ánh mắt này vẫn không rời khỏi ta." – Hắn thì thầm.

Băng Tử Huyên liếc quanh một vòng, không gian tối om đến mức khiến tầm mắt hắn chỉ còn trông thấy lờ mờ phần bóng lưng của Aria. Hắn bước lại, ánh mắt lạnh như băng:

Bất chợt, tiếng quạ kêu vang vọng khắp nơi khiến hắn khẽ nhíu mày. Trên những cây cổ thụ c·hết khô hai bên lối, hàng chục con quạ đen đậu rải rác, đôi mắt đỏ rực như máu.

Nhưng điều kỳ lạ là: từ bức tượng, một làn quang mang trắng nhạt như khói mỏng đang lan ra, chậm rãi nhưng rõ rệt, bao trùm toàn bộ gian phòng như một lớp màng bảo hộ vô hình. Cứ mỗi khi làn sương trắng ấy chạm tới tường, trần hay cửa, nơi đó lại sáng lên rất khẽ rồi im lìm ổn định, như đang giữ kín một thế giới bên trong.

Băng Tử Huyên gật đầu không chút do dự, cất bước theo sau cô. Vừa đẩy nhẹ cánh cửa gỗ mục, khung cảnh trước mắt khiến hắn sững người.

Băng Tử Huyên buông nhẹ hơi thở, trán toát mồ hôi lạnh. Hắn quay lại nhìn Aria.

Nàng ngẩng lên nhìn bầu trời — sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch như tuyết phủ, hai đồng tử co rút, rồi đột ngột hét lớn:

Suy nghĩ ấy khiến Băng Tử Huyên khẽ siết chặt ngón tay.

Aria khẽ bật cười, đầy trào phúng:

Dù tiếc nuối, nhưng ý chí sinh tồn và lý trí của hắn mạnh hơn lòng tham. Đó là điều giúp hắn sống sót lâu như vậy trong những nơi người khác bỏ mạng. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Là... nó?” – Hắn thì thầm.

“Thôi thì… biết lui cũng là một loại bản lĩnh,” – hắn thầm nhủ, ánh mắt cuối cùng đảo quanh bức tượng nữ bị phong ấn giữa kết giới – “Thật sự… là muốn lấy cho riêng mình những thứ kia… Đáng tiếc, đáng tiếc… vẫn phải để lại nơi đó.”

Không khí như bị rút sạch, khiến người ta có cảm giác thế giới xung quanh vừa bị nuốt chửng bởi một thực thể vô hình.

Không do dự, cánh tay phải đã nắm chắc đoản đao, một cú phóng dứt khoát—lực đạo như lốc cuốn xé gió, đường đi của lưỡi đao thẳng, sắc và c·hết chóc. Chỉ một âm thanh lạnh lẽo vang lên:

Ngoài kia... thế giới đã biến mất.

Băng Tử Huyên im lặng một lát. Rồi, như có linh cảm bất an, hắn chậm rãi bước tới gần cánh cửa gỗ — nơi vài khe hở nhỏ vẫn để lọt ánh sáng âm u kỳ dị từ bên ngoài.

"Chuyện này anh không cần biết. Tôi từng chứng kiến rồi, từng thấy cả một nhóm người bị xé xác ở đây vì coi thường cảnh báo. Anh không tin thì có thể thử… Nhưng hãy nhớ, tôi sẽ không cứu đâu."

"Đừng tiến sâu vào. Rất nguy hiểm." – Aria lên tiếng, giọng nhẹ nhưng đầy nghiêm trọng.

Hắn xoay người rời khỏi, tiếc nuối đọng lại trong từng bước chân, không bởi lòng tham, mà bởi thứ cảm giác thấy kho báu trước mắt nhưng đành bất lực buông tay. Aria liếc mắt nhìn theo, thấy hắn không tiếp tục mạo hiểm, trong đáy mắt thoáng lên một tia tán thưởng lặng lẽ. Nàng cũng xoay người, không nói thêm lời nào, cùng hắn rời khỏi đại điện.

"Sao cô biết chuyện đó?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng… nếu qua bao nhiêu thế hệ vẫn còn nguyên tại chỗ, thì thứ giữ chúng lại chắc chắn không phải thứ tầm thường.

Aria không trả lời ngay. Cô đi chậm đến chiếc bàn gỗ cũ kỹ nằm khuất ở góc nhà, cẩn trọng lấy ra một dụng cụ đánh lửa, tay run lên đôi chút nhưng vẫn nhanh chóng quẹt một tia lửa bén ngọn nến đã chuẩn bị sẵn. Ánh sáng vàng nhạt lập tức bùng lên, xua tan đi một phần bóng tối nặng nề đang nuốt chửng không gian.

Bóng tối phủ trùm quanh họ như tấm màn tang chờ sẵn. Chỉ còn hơi thở, mùi gỗ mục, và mùi mồ hôi pha lẫn sợ hãi.

Aria quay đầu, ánh mắt hơi giật mình:

---

"Phập!"

“Tôi không rõ chúng là gì... chỉ biết rằng mỗi lần mây đen đó kéo tới là một lần t·ử v·ong xảy ra. Những ‘thứ’ đó không giống sinh vật, cũng không hoàn toàn là hồn ma. Chúng như… bóng tối biết suy nghĩ, như một cơn ác mộng đang sống dậy.”

"Muốn vào bên trong đó xem thử không...?" – Aria khẽ hỏi, giọng bình thản như thể đã quen với cảnh tượng này từ lâu.

"Ban đầu ta nghĩ chỉ là một con vật, nhưng bây giờ thì không. Một ánh mắt… không phải của dã thú. Có thể có người điều khiển."

Trong tích tắc, một luồng gió lạnh buốt xuyên thẳng qua người họ như lưỡi dao băng đá — nhưng gió không đến từ phương nào cụ thể, mà như thổi lên từ chính mặt đất bên dưới họ.

Con quái vật kia vẫn đứng im. Nhưng sau vài nhịp tim — nó quay đi.

Hắn nhíu mày, lòng sinh nghi:

"Theo ta thấy... bên trong kia cũng chẳng có gì nguy hiểm đến mức như lời cô nói cả."

Không một tia gió. Không một tiếng chim. Không một cành cây lay động.

Ánh sáng mờ nhạt bên ngoài như mang chút hơi ấm hơn so với bên trong kia, nhưng tâm trí Băng Tử Huyên vẫn đắm chìm trong những suy ngẫm sâu kín.

“Không kịp rồi...!” – Aria nghiến răng.

Khoảnh khắc Băng Tử Huyên nhìn thấy bức tượng, hắn khựng lại.

Nó từ từ quay mặt về phía căn nhà.

“Bên kia!” – nàng không kịp giải thích thêm, lập tức rẽ hướng, kéo hắn phóng như bay về phía đó.

Chương 229: Hắc vụ lan tỏa

Băng Tử Huyên quay đầu, ánh mắt trầm xuống.

Không mặt, không mắt… nhưng Băng Tử Huyên biết rõ — thứ đó đang nhìn mình.

“Nguy hiểm thật...” — cô thở dốc — “Chỉ chậm thêm một chút nữa thôi… e rằng xác của chúng ta đã bị kéo lê trong thứ bóng đêm đó rồi.”

Không khí bên trong bỗng trở nên nặng nề và dày đặc, giống như cả căn phòng bị kéo sâu vào một lớp màn mộng mị c·hết chóc. Aria dựa vào cửa, sắc mặt trắng bệch như vừa từ cõi c·hết trở về, mồ hôi lạnh bám rịn hai bên thái dương.

“Bên ngoài đúng thật là rất nguy hiểm!''

Cả hai lao đi điên cuồng giữa những thân cây c·hết khô, đôi giày đạp lên nền đất ẩm mục phát ra âm thanh hỗn loạn. Ánh mắt Aria đảo loạn tứ phía như đang tìm kiếm thứ gì đó giữa bức màn đen đang trùm xuống — mây đen giờ đây không chỉ ở trên trời, mà dường như còn lan ra cả tứ phía, len lỏi theo những khe rừng, như những con rắn mù săn mồi.

“Nó... thấy ta rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ánh sáng lờ mờ lọt qua mái ngói thủng chiếu xuống vô số tượng gỗ nữ mặc giáo y trắng xám đang quỳ rạp thành hàng, tư thế hoàn toàn đồng nhất: một tay đặt lên ngực trái, đầu cúi, mắt nhắm, vẻ mặt cung kính tuyệt đối, như đang cầu nguyện với một đấng thiêng liêng nào đó. Không khí ngưng đọng, tựa như chỉ cần khẽ bước thêm một bước nữa, cả không gian này sẽ vỡ tan như tấm gương đang căng cứng.

Không thể nhầm lẫn được. Bức tượng này giống hệt với nữ thần bị xiềng xích trong đại điện hoang phế mà họ vừa rời đi. Từng đường nét tinh tế, thần thái thanh cao, mái tóc suôn dài, đều khắc vào trí nhớ hắn như in.

Chúng nằm đó—không danh phận, không ai tế, bị lãng quên trong một không gian đầy rợn rùng linh dị. Chỉ cần nhìn lướt qua thôi, hắn cũng đã có thể hình dung được: nơi này từng có người bước vào, cũng từng có kẻ mơ lấy đi những bí mật kia... và rồi nằm lại đây, vĩnh viễn.

---

Nhưng khi vừa bước khỏi bậc thềm đại điện, toàn thân Băng Tử Huyên bỗng căng cứng trong thoáng chốc. Một luồng sát ý lạnh như kim châm xuyên sống lưng khiến hắn lập tức xoay đầu nhìn chệch sang bên trái, ánh mắt sắc lạnh như băng.

Tiến sâu vào giữa lòng ngôi làng cổ quái dị, Băng Tử Huyên dừng lại trước một ngôi nhà gỗ khổng lồ sừng sững như tàn tích của một tòa điện thờ từng rất huy hoàng.

Trên cành khô của một cây đại thụ c·hết đứng, một con quạ đen to lớn với đôi mắt đỏ như máu đang đậu bất động. Nhưng điều khiến hắn chú ý không phải là thân hình của nó, mà là ánh nhìn kia—một ánh nhìn xuyên thấu, cố chấp, tựa như có trí tuệ và mục đích.

Tóc dài rũ xuống, thân thể mỏi mệt nhưng không hề mất đi vẻ cao quý. Chiếc váy trắng thanh khiết phấp phới trong làn gió nhẹ lùa qua khe tường. Tuy thân gỗ đã sậm màu thời gian, nhưng ánh hào quang toát ra từ tượng ấy khiến Băng Tử Huyên như lạc vào một nghi lễ cổ xưa đầy bi kịch.

Chúng di chuyển chậm rãi, lê lết như những mảng khói đậm đặc có chân, phủ kín mặt đất như đàn sâu đang trườn. Có kẻ bò sát đất, có kẻ lơ lửng như treo ngược giữa không trung, tất cả không phát ra âm thanh nào, chỉ có sự im lặng c·hết người đè nén mọi giác quan.

Aria không nói gì thêm, nhưng ánh mắt cũng trở nên nghiêm trọng.

"Không được! Chạy! Mau chạy—!!!!"

"Tưởng anh là người thận trọng, hóa ra chỉ là một đứa trẻ tò mò."

"Chỉ cần anh bước vào rìa kết giới, những bức tượng đang quỳ này sẽ bừng tỉnh, như có linh hồn bên trong, và t·ấn c·ông bất kỳ kẻ nào dám x·âm p·hạm."

Hắn ghé mắt nhìn ra.

“Những căn nhà bình thường thì không có hiệu quả...” — Aria nói tiếp, giọng nghiêm trọng — “...chỉ khi có tượng thần nữ trấn giữ mới có thể chống lại bọn chúng. Không phải ngẫu nhiên mà dân làng cũ nơi đây thờ cúng vị thần này khắp mọi ngóc ngách. Thứ bóng tối đó... nó sợ cô ta.”

"Con quạ này có vấn đề. Từ lúc bước vào làng đến giờ, ánh mắt của nó chưa từng thay đổi. Không cử động, không kêu, không bay đi—chỉ nhìn."

Nhưng khi cả hai vừa mới đi được nửa quãng đường theo con đường đất nhỏ, trời đất bỗng đột ngột thay đổi.

"Ta không biết là ai, và từ đâu, nhưng… cẩn tắc vô áy náy."

Cô vừa nói vừa chỉ tay về phía sâu trong căn nhà — nơi ánh nến mới hé lộ một bệ thờ gỗ nhỏ, trên đó là một bức tượng thần nữ phủ bụi mờ, nét mặt điềm tĩnh, đôi mắt nhắm nghiền, một tay đặt trên ngực trái như đang lắng nghe nhịp tim ai đó.

Dù tường vách đã bong tróc, mái ngói cong vênh vì gió sương tháng năm, nhưng từng cột trụ khắc hoa văn cổ ngữ vẫn giữ vững oai nghiêm hùng vĩ. Chỉ cần nhìn thoáng qua, hắn cũng có thể hình dung ra—nơi này từng là trung tâm của làng, có thể là đại điện tế tự hoặc chính điện của một tông phái bí ẩn đã lụi tàn.

Cô gái tộc elf nhìn hắn, ánh mắt khó dò:

Băng Tử Huyên đứng lặng nhìn lần cuối vào đại điện trước mặt—ánh mắt sâu thẳm như gió lặng giữa đêm đen. Dưới lớp bụi thời gian phủ dày, những bộ xương trắng hếu mục nát rải rác bên dưới nền đá lạnh lẽo, ngay sát dưới chân những pho tượng gỗ quỳ rạp.

"Đây là...?" – hắn thốt lên, giọng thì thầm, như sợ phá vỡ sự yên tĩnh trầm mặc.

Cánh cửa bị đẩy tung, cả hai lao thẳng vào bên trong căn nhà nhỏ đúng lúc một luồng gió đen sắc như lưỡi đao cắt ngang qua không gian phía sau lưng họ. Không đợi thêm giây nào, Aria lập tức đóng sầm cánh cửa, lưng tựa vào gỗ, hơi thở gấp gáp như vừa chạy trốn khỏi quỷ môn quan.

Khi mây đen kịp kéo đến, cả hai người đã vừa kịp phóng vào bên trong căn nhà gỗ nhỏ nằm nép mình bên rìa con đường vắng. Aria không kịp thở, lập tức đẩy sập cánh cửa nặng nề bằng vai, chốt gỗ vang lên tiếng “rắc” khô khốc, vừa đúng lúc bóng tối đặc quánh như chất lỏng hắc ám ập tới — phủ trùm toàn bộ khu vực xung quanh họ.

“Bên ngoài rốt cuộc là cái gì? Mây đen đó… chẳng lẽ không phải mây thật?”

Ầm—!!

"Có chuyện gì sao?"

Nhưng điều khiến Băng Tử Huyên lạnh sống lưng không phải là số lượng quạ, mà chính là thanh âm kỳ lạ phát ra từ chúng: không còn là tiếng "quạ quạ" thông thường, mà là tiếng thét bi thương, khản đặc, như tiếng khóc u uẩn của linh hồn bị dày vò suốt nghìn năm. Âm thanh ấy vang vọng, lặp đi lặp lại, len lỏi như lưỡi dao băng xuyên thấu da thịt, khiến sống lưng hắn ớn lạnh từng cơn.

Hắn cúi người, rút đoản đao khỏi xác con quạ, máu vẫn còn âm ấm. Hắn lấy vạt áo lau máu, ánh mắt sắc lạnh chưa tan, như thể đang cảm nhận một sự theo dõi vẫn chưa kết thúc.

Aria khựng lại.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 229: Hắc vụ lan tỏa