Mộng Sinh Giới
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 230: Hóa thành Dark Elf
“Không ổn rồi! Hắn… hắn sắp phá được rồi!”
Băng Tử Huyên trầm mặc. Từng mạch máu dưới tay hắn khẽ căng lên. Linh hồn cường giả? Một oan hồn điều khiển hắc vụ, ẩn mình trong đám quái dị kia? Thậm chí còn thao túng cả lôi đình thiên phạt? Hắn không nói ra, nhưng trong lòng đã mơ hồ hiểu được: trận này — không phải thứ mà một người bình thường có thể sống sót vượt qua.
“Không ngờ lại kinh khủng đến mức này…” – Tử Huyên thầm thì, mắt ngẩng lên, hơi thở nặng nhọc, tim đập dồn dập. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ trong tích tắc, khoảng không phía trên ngôi nhà nhỏ tan vỡ như một tấm gương bị rơi xuống đất. Cánh tay quỷ ấy vừa chạm vào lớp kết giới bảo hộ do tượng thần nữ duy trì, sóng xung kích lập tức bạo phát ra bốn phía — cuộn tròn, xé gió, như có ngàn vạn đợt sóng xô bờ cùng lúc đánh thẳng vào cơ thể hai người đang ở trong. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiếng nói ấy không vang lên bằng âm thanh thông thường — mà như thể thấm vào tận đáy tủy, lạnh lẽo, già nua, nhưng lại mang một uy áp cổ xưa khiến cho không gian cũng như co rúm lại, thời gian tưởng chừng ngừng chảy.
Mái nhà bị xé toạc. Vật liệu gỗ mục văng tung tóe. Tựa như hai sinh linh nhỏ bé bị lật tung khỏi một hộp giấy dưới sức nghiền nát của gió lốc.
“Nếu đã… không thoát được nạn này…”
ẦM—!!
Nhưng tất cả chỉ là vô vọng.
Đây là Dark Elf — một huyết mạch cấm kỵ đã từng bị xóa tên khỏi lục địa hàng ngàn năm trước.
Một vết nứt như mạng nhện hiện ra trên màn quang mỏng bao phủ căn nhà.
“Một thân thể mang linh căn hoàn hảo, lại còn là kẻ được thần nữ phù hộ...” — hắn cười khàn khàn — “...đúng thật là thiên ý đã chọn ta để sống lại.”
Sấm sét giáng xuống liên tiếp.
Cô ngẩng đầu lên, mắt tràn đầy nặng nề:
Cả không gian rung lên. Đất dưới chân nó nứt toác. Không khí ngừng thở.
“Tha cho ta! Lão quỷ khốn nạn——!”
Rắc…!
Hắn rít lên. Cả bầu trời bỗng như bị xé làm đôi.
“...Có kẻ đã dở trò.”
Con chuột khẽ run lên, rồi bắt đầu phát ra tiếng rít khẽ, chập chờn như vọng lại từ một cơn gió thổi qua nghĩa địa đổ nát. Cô lắng nghe nó. Mắt Aria dần trở nên sắc lạnh, rồi... biến thành kinh hoàng.
Phía trên họ —
Băng Tử Huyên gục một chân xuống, bàn tay tì mạnh xuống đất để giữ vững thân thể đang run rẩy vì sức ép kinh hoàng. Áo choàng bị cuốn ngược lên, tóc đen rối tung trong bão khí.
“Tôi từng chứng kiến hắc vụ này một lần duy nhất trong đời. Lúc ấy, nó chỉ kéo dài sáu tiếng. Nhưng nay… nếu có kẻ cố ý duy trì, chúng ta có thể sẽ không bao giờ thấy lại ánh sáng mặt trời nữa.”
Bên trong, Băng Tử Huyên siết chặt chuôi đao, ánh mắt trở nên băng lãnh như vực thẳm. Tựa như đã cảm nhận được thứ gì đó đang nhìn vào linh hồn mình.
Hư ảnh linh hồn cổ lão ấy từ từ xuất hiện trong tầng hắc vụ. Hắn không có chân, chỉ có một phần thân thể bán trong suốt trôi nổi giữa trời đất, làn da xám tro, vằn những đường nứt phát ra ánh sáng oán linh tím u ám. Đôi mắt hắn… trống rỗng — nhưng lại như thấy tất cả.
Aria lúc này đã không còn là cô gái lặng lẽ e dè ban đầu. Làn da thẫm màu ánh lên vẻ đẹp huyền bí c·hết người. Đôi mắt đỏ máu phát sáng rực rỡ giữa màn đêm, và sát khí từ người cô… không hề thua kém sinh vật quỷ dị trên cao kia.
Bức tượng thần nữ gỗ cổ xưa — trung tâm niềm tin duy nhất còn sót lại — nứt ra từ giữa trán, từng mảnh nhỏ rụng xuống nền đất lạnh, khô khốc như tiếng phán xét cuối cùng.
Sau khi đã tận mắt chứng kiến thứ quỷ dị đang lượn lờ bên ngoài trong bóng hắc vụ, Băng Tử Huyên lặng lẽ thu lại ánh mắt sắc lạnh rồi rời khỏi cánh cửa gỗ cũ. Hắn không nói gì, chỉ chậm rãi bước về chiếc bàn gỗ phủ bụi ở giữa căn phòng — từng bước chân như chìm sâu vào sàn đất, nặng nề và âm trầm.
“Khụ…!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Không được… không thể để kết giới vỡ lúc này...! Hắn đang cố phá tan nơi trú ẩn cuối cùng của chúng ta!”
Một luồng khí tức ma diễm bốc lên từ thân thể cô, khiến không khí xung quanh run rẩy và cong vênh. Nơi Aria đứng, đất nứt toác ra như mạng nhện, hoa văn cổ ngữ ánh đỏ lan tràn dưới lòng đất như một đại trận cổ xưa vừa bị thức tỉnh.
“RẮC——————!”
Cột sét ấy gào thét xuyên qua bóng tối, giáng thẳng xuống trước ngôi nhà mà hai người đang trú ẩn!
“Cô… cô là…” – Hắn thốt lên, không giấu nổi kinh ngạc đến c·hết lặng.
ẦM RẦM—!!!!!!!
“Không thân thể?”
Phía bên ngoài ngôi nhà, giữa tầng tầng lớp lớp hắc vụ như không ngừng đẻ ra từ chính bóng tối nguyên thủy của thế gian, một âm thanh trầm khàn khắc nghiệt chợt vang vọng, như xuyên qua tầng không gian, lọt vào từng khe gỗ, từng sợi tóc người sống.
Lão nhân thể linh hồn vừa dứt lời, cánh tay khổng lồ của con quỷ vô diện lập tức chuyển động — một cú vung như dời sông lấp biển, như kéo theo cả trọng lực của trời cao, giáng thẳng xuống mặt đất tựa như thiên thạch rơi tự do.
Cơ thể nó cao đến mức có thể che khuất cả rặng núi phía xa, đầu chạm trời, chân chạm đất. Dù khuôn mặt nó trống rỗng, không mắt không miệng, nhưng ai nhìn vào cũng cảm thấy mình bị nhìn xuyên tâm can, bị soi thấu từng tội lỗi đã c·hôn v·ùi trong quá khứ.
“Đến đây đi... Thiên U Tụ Quỷ Ấn.”
Aria giật mình lao đến bức tượng, miệng tụng cầu.
Là con quỷ khổng lồ đang gầm thét không tiếng, gương mặt vô diện nhìn xuống như cái nhìn của thần c·hết. Bên cạnh là lão nhân linh hồn, mái tóc trắng bồng bềnh như khói, đôi mắt lạnh băng, tay chắp sau lưng, khí thế như có thể nghiền nát mọi sinh linh chỉ bằng một cái liếc.
ẦM!!!
Chương 230: Hóa thành Dark Elf
Từ hai bàn tay hắn, vô số dây xích hồn phách bắn ra, xuyên qua đầu từng oán linh, kéo chúng trở về như lũ cá mắc câu. Từng linh hồn một bị hút vào lòng bàn tay hắn, cơ thể vỡ nát, xương cốt ảo ảnh tan rã, hóa thành luồng khói đen đặc sệt, tụ lại thành một khối cầu oán khí khổng lồ, xoay tròn cuồng loạn trước ngực hắn.
Từ trên cao, hai cánh tay khổng lồ — đen đặc và sần sùi như thân cây cổ thụ ngàn năm, xuyên qua mây đen mà vươn xuống — vén sang hai bên như mở ra một cánh cổng địa ngục.
“Hắc vụ... không phải tự nhiên kéo dài thế này. Có kẻ đang giữ nó lại. Và theo như thông tin nó thấy được — kẻ đó... không có thân thể.”
“Thứ hắc vụ đó... cô có biết nó sẽ kéo dài bao lâu không?” — giọng hắn trầm tĩnh như mặt hồ trước cơn bão.
Băng Tử Huyên trừng mắt, ánh nhìn đầy sững sờ.
Cô nắm lấy con chuột bằng hai tay như thể sợ nó tan biến rồi nói nhanh:
ẦMMMMMMMMMMMM—————!!!!!!
Cô cúi đầu, đưa miệng sát tai con vật rồi thì thầm bằng một thứ cổ ngữ hầu như không còn tồn tại trong thế giới này.
Từ giữa những đám mây đen vần vũ cao ngút, một cột sét khổng lồ tụ lại, mang theo sức mạnh như có thể xé rách cả không gian. Ánh sáng nó phát ra không đơn thuần là tia chớp — mà là một thanh trường thương bạc trắng, được ném xuống bởi tay thần linh giận dữ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Aria thì đang toàn lực tụ chú tại tượng thần nữ, sắc mặt trắng bệch. Kết giới đang yếu dần. Quầng sáng bảo hộ vốn ổn định nay đã như nến giữa gió bão.
“Phá cho ta…!”
“Một linh hồn lang thang. Một oan hồn xưa cũ. Có lẽ từng là một cường giả cực kỳ mạnh mẽ, c·hết ở nơi này — và c·hết với oán niệm không tan. Giờ hắn không còn xác, nhưng vẫn điều khiển được một phần không gian và khí tức nơi đây... Điều đó giải thích vì sao đám hắc vụ kia nghe lời hắn.”
Soạt…!
Tia điện màu tím chằng chịt, đánh loạn xạ vào không trung — như những vết roi của thiên phạt. Mỗi lần sét đánh xuống, lớp kết giới quanh ngôi nhà nhỏ lại rung lắc như muốn vỡ tan.
Băng Tử Huyên cau mày:
Không, không phải elf thường.
Tầng trời nứt toạc như tấm kính bị đập vỡ bằng búa thần.
Aria khi ấy đang đứng lặng lẽ nơi góc phòng, ánh mắt như đăm chiêu vào điều gì. Nghe câu hỏi, cô chợt như bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, đôi mắt ánh lên nét trầm trọng. Cô không trả lời ngay, mà thay vào đó lôi ra từ vạt áo mở ra — bên trong là một con chuột lông xám tro, cặp mắt xanh lục lấp lánh như hai viên mã não sống.
Từ dưới chân Aria, những hoa văn kỳ dị bắt đầu xuất hiện — đỏ như máu, ngoằn ngoèo như rễ cây cổ thụ. Chúng dần dần bò lên bắp chân, rồi bắp đùi, rồi eo, lưng, ngực và cuối cùng là gương mặt. Da thịt trắng ngà chuyển dần thành màu tro tím sẫm, đôi tai trở nên nhọn hoắt, mái tóc đen tuyền dài ra, tung bay cuồng loạn theo gió.
Mặt đất nứt toác. Đất đá bay tung. Cây cối lân cận bị thiêu cháy ngay lập tức. Sóng xung kích khủng kh·iếp cuộn lên như thủy triều, hất tung lớp bụi mù mịt lên không trung.
“Dạng… elf hắc ám…?”
“Lần này… đúng thật là không còn đường thoát.”
Từ chính giữa khe trời mở toác ấy, một sinh vật kinh hoàng trôi xuống — một con quỷ khổng lồ vô diện, toàn thân bao phủ trong lớp khói u linh đặc quánh.
Bên trong căn nhà, toàn bộ vách gỗ rung lắc dữ dội, các thanh xà ngang phát ra tiếng rít răng rắc như sắp gãy.
“Đã hơn… năm ngàn năm…” — giọng nói ấy tiếp tục, lúc thì như ngâm xướng, lúc như gầm rít — “...nơi phong ấn mục nát này giam cầm ta như kẻ bỏ đi, như thứ ô uế của thần linh... Nhưng cuối cùng... cuối cùng trời xanh cũng đã thương xót.”
Lớp mạng che mặt bay lên trong gió, tấm khăn mỏng như lụa sương tung khỏi gò má, để lộ một gương mặt tuyệt mỹ nhưng sắc lạnh như tuyết băng.
Toàn bộ những oán linh, bóng ma, quỷ ảnh đang bay lượn trong bóng tối thét lên, một vài trong số chúng phát ra tiếng người:
Aria gật đầu chậm rãi: (đọc tại Qidian-VP.com)
Băng Tử Huyên đứng bật dậy, ánh mắt lúc này không còn vẻ điềm đạm thường ngày. Trong mắt hắn là lửa, là băng, là đao quang chưa rút. Tay hắn đặt lên đoản đao, mũi đao khẽ lóe tia sáng tím dưới ánh chớp.
Và rồi… như để xác nhận nỗi lo ấy là đúng…
Tiếng vỡ vụn của thủy tinh vang lên như tử âm. Lớp kết giới bảo hộ — vầng sáng mỏng như lớp sương mù bao phủ ngôi nhà — nứt toác ra hàng vạn vết, rồi *vỡ tan như pha lê rơi từ vách núi.
Ánh sáng thần thánh run rẩy như sắp bị thổi tắt.
Cùng lúc đó…
“Muốn đoạt xá hắn thì xem ngươi có bản lĩnh đến đâu?!”
Phía bên kia, Aria không chống đỡ kịp, thân hình mềm mại ngã nhào, lưng đập mạnh vào vách gỗ mục đã nghiêng ngả, đôi mắt hoảng loạn hiện rõ cơn chấn động.
“Ta đến vùng này... đúng là không chọn ngày. Một kẻ đ·ã c·hết mấy ngàn năm... giờ còn có thể gọi quỷ triệu sét — thì e là trận này... không chỉ là họa, mà là kiếp.”
Băng Tử Huyên khẽ nhíu mày, ánh mắt vẫn nhìn về phía ngoài khe cửa:
“Uy lực lớn quá…!!!” – Cô hét lên, âm thanh run rẩy pha lẫn kinh hãi tuyệt đối.
“Thật không ngờ...” — Aria nghiến răng, mồ hôi thấm ướt tóc mai — “...oán linh kia lại có thể dẫn động được thiên địa khí tức… Ở vùng đất này mà vẫn còn duy trì được liên kết với sức mạnh nguyên sơ... thì rõ ràng... hắn không còn đơn thuần là oan hồn.”
Ánh mắt cô lúc này như hai viên hồng ngọc thấm máu, sáng lên tia nhìn của kẻ đã lựa chọn tử chiến.
“Ngươi muốn đoạt xá hắn…?” – Aria khẽ cười lạnh.
“KHÔNG! Ta không muốn bị hóa kiếp!”
Lớp kết giới do bức tượng thần nữ tỏa ra sáng bừng lên, vỡ òa như một quả cầu ánh sáng. Nhưng chỉ một khắc sau...
Vừa dứt lời, hai tay hắn dang ra — to lớn như màn trời — rồi bất ngờ siết lại!
Và rồi…
Hắn ngồi xuống, tựa người vào lưng ghế, rút đoản đao khỏi hông, nhẹ nhàng lau lưỡi kiếm đã khô máu. Một ánh chớp bập bùng bên ngoài hắt qua khe nứt, phản chiếu lên mắt hắn ánh sáng màu kim loại băng lạnh.
“Chỉ là… một chút tàn niệm của Thánh Nữ… Ta xem ngươi có thể chống cự được bao lâu nữa.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.