Mộng Sinh Giới
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 233: Đèn ma dẫn lối
Băng Tử Huyên cõng Aria trên lưng, thân thể cả hai loang máu, khói bụi vẫn còn bảng lảng sau trận chiến kinh thiên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tử Huyên quỳ xuống, tay run nhẹ, đưa lên mũi cô kiểm tra hơi thở. Khi cảm nhận được *nhịp thở mỏng manh nhưng vẫn còn, hắn thở phào một hơi dài:
Và rồi cả hai tiếp tục bước đi, chẳng buồn ngoảnh lại.
Không ai cất lời. Không ai gây sự.
Chỉ là một ánh nhìn, nhưng bên trong là tầng tầng lớp lớp cảnh giác.
Một kẻ cầm rìu lớn, vết chém chi chít khắp thân, ánh mắt lấp lánh như thú hoang trong đêm. Tên còn lại mặc áo da đỏ rách te tua, phanh ngực để lộ cơ bắp cuồn cuộn, mỗi bước đi đều phát ra tiếng rầm nhẹ như giẫm lên mặt đất bằng trọng lực gấp đôi người thường. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng Aria không tỉnh lại.
“Hai kẻ này… nếu ở thế giới của họ, có lẽ còn nhiều thứ còn đáng sợ hơn cả đòn vừa rồi…”
Nhưng từng ánh mắt, từng bước chân, đều là sự đe dọa ngầm được trau chuốt kỹ lưỡng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dưới đáy hố, Aria nằm b·ất t·ỉnh nhân sự, toàn thân rách nát, máu chảy từ khắp thân thể tạo thành một vũng nhỏ thấm vào đất. Những vệt ánh sáng lấp lóe quanh làn da cô tan dần, cho thấy cô đã trở lại hình thái thật sự—một tộc nhân elf huyết thống cổ xưa.
“Chờ đã… chưa phải lúc.”
Phía xa vọng lại những tiếng hét.
Ánh mắt người đó… âm trầm, lạnh đến tê sống lưng.
---
Nhưng cuối cùng, người đàn ông nón kim chỉ nhếch mép, không nói một lời, mà lướt thẳng qua. Hắn như một cái bóng dài, trượt qua mà chẳng để lại tiếng vang.
“Chỉ còn một viên thôi sao...?”
“May quá... vẫn còn thở.”
Không chần chừ lâu, hắn đưa viên đan dược đến miệng Aria, đút nhẹ vào rồi giúp cô nuốt xuống. Ánh mắt hắn trầm xuống, tay vẫn đặt nhẹ lên vai cô như để kiểm tra phản ứng.
Hắn cõng Aria lên lưng, bước từng bước nặng nề lên miệng hố, thân hình cô mềm như nước nhưng vẫn tỏa ra một luồng khí tức thanh thuần mà kỳ dị.
Lạch cạch.
Khói bụi còn chưa tan hẳn.
Hắn lẩm bẩm, ánh mắt dịu đi nhìn gương mặt Aria đang mờ mịt giữa máu và bụi bặm. Có chút gì đó trầm lặng và thương xót.
“Nơi này… không yên ổn như vẻ ngoài. Tốt hơn hết nên đề phòng.”
Tử Huyên siết chặt đoản đao trong tay, bàn tay nổi rõ gân xanh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 233: Đèn ma dẫn lối
Chỉ có cơn gió lướt qua, lặng lẽ cuốn một nhành cỏ khô lượn xoáy giữa hai người, rồi rơi xuống.
“AAAAA!!! Mau chạy… AARGH—!!”
Có kẻ mặc áo choàng dài, mũ trùm kín mặt, lưng đeo hai thanh kiếm chéo nhau, hơi thở như ẩn như hiện.
“Không ngờ một đòn như vậy mà vẫn sống nổi… Nếu là ta, chắc chỉ còn hai lạng tro rắc gió nơi này rồi…”
Tử Huyên ngẩng đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Kẻ cầm rìu liếc mắt nhìn về hướng âm thanh vọng đến, gằn giọng:
Khoác áo choàng đen, chất liệu tựa như lông quạ phủ ánh kim mờ, tà áo phất phới theo gió nhưng không phát ra một tiếng động nào.
“Tên này… sát khí thật đậm. Như từ một chiến trường chưa từng kết thúc…”
Tiếng kêu chát chúa giữa rừng cây tàn lụi khiến cả ba đều khựng lại trong khoảnh khắc. Tên áo da đỏ nghiêng đầu, ánh mắt tối lại. Hắn nói khẽ, nhưng đầy trọng lượng:
Là bí mật. Là chân lý. Là cơ duyên... hoặc là nơi an táng chính mình.
Từng nhóm người – có kẻ đi đơn độc, có kẻ đi theo đoàn nhỏ ba bốn tên – từng bước tiến đến như thiêu thân bị hút về phía ngọn đèn ma. Không ai chịu bước lùi. Không ai nói rõ mục đích. Nhưng tất cả đều hiểu—bên trong ngôi làng đó, là thứ vượt xa vàng bạc, tài nguyên, hay quyền lực.
Không ai lên tiếng.
Cơ thể vẫn lạnh lẽo, chỉ có hơi thở nhè nhẹ, như tàn lửa trong gió.
Cứ thế, họ lướt qua nhau như những lưỡi kiếm được tra vỏ, chưa kịp chạm nhau đã buông bỏ—nhưng không ai thực sự lơi lỏng.
Đặc biệt là ***chiếc nón rộng vành bằng kim loại đen thẫm đội trên đầu—giống như tán của một tượng thần c·hiến t·ranh đã ngủ quên.
Hắn ngồi xuống, lục từ áo ra một lọ đan dược nhỏ. Chỉ còn một viên. Một viên duy nhất, loại hắn phải đánh đổi cả sinh mệnh để giữ được.
Tử Huyên và hắn – cùng lúc dừng bước.
Ánh mắt hắn nghiêm lại, nhìn lên bầu trời đang bắt đầu chuyển trong. Hắn nhớ lại cảnh mũi tên Thiên Diệt bắn xuyên hắc long, cảnh không gian rạn nứt, kết giới sụp đổ, và ánh mắt cuối cùng của lão già kia trước khi tan biến.
Có người thì mặc giáp sắt cổ xưa, trên giáp in hoa văn của một vương triều đã diệt vong từ mấy trăm năm trước.
Tử Huyên tiếp tục bước.
---
Con đường dẫn đến ngôi làng cổ hiện ra rõ ràng hơn.
Không một lời, không một tiếng thở mạnh.
Khoảnh khắc đó—thời gian dường như đóng băng.
Tử Huyên dõi theo bóng lưng họ cho đến khi khuất hẳn trong màn bụi mờ, đôi mắt vẫn ánh lên sự cảnh giác sâu thẳm. Không phải vì sợ hãi, mà vì hắn biết—mỗi người đặt chân đến đây đều không đơn giản.
Mỗi bước đi lại lướt ngang một vài kẻ khác đang tiến về phía ngôi làng lộ ra sau kết giới vỡ tan.
…Đáng tiếc thật… Nhưng dù sao, cô ấy cũng đã cứu mình…
Gió nhẹ lướt qua vùng đất tan hoang, từng cơn thổi lật lên lớp đất cháy sém. Trong lòng một hố sâu hoang tàn, giữa đ·ống đ·ổ n·át, Băng Tử Huyên từ từ bước xuống, đôi mắt vẫn còn ánh lên nét chấn động sâu sắc.
“Thứ vừa được phơi bày… không khác gì miếng mồi lớn. Đủ khiến cả đám quỷ đội lốt người lao đến như thiêu thân.”
Lách cách.
Rồi, từ phía đường mòn vỡ vụn, một người đàn ông khác xuất hiện.
Trên nền trời xám tro, năm bóng người xuất hiện, đứng trên vách đá cao nhìn xuống. Ánh nắng chiếu ngược chỉ khiến họ hiện lên như những cái bóng mơ hồ—nhưng khí tức từ mỗi người đều không tầm thường.
“Nếu mình ra tay lúc này… tám phần sẽ ngã xuống cùng Aria.”
Cả ba ánh mắt giao nhau một thoáng.
Lúc vừa leo lên tới miệng hố, một tiếng bước chân nhẹ vang lên phía xa.
Tử Huyên dõi theo sau lưng hắn, mồ hôi lạnh rịn ra sau gáy.
Ánh mắt chạm nhau trong không khí đặc quánh sát khí.
“Tôi biết rồi.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.