Mộng Sinh Giới
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 232: Tu tiên giả-Luyện thần sư
— Một Hắc Long chín đầu.
---
Aria đứng treo ngược trong không trung, đã buông dây cung khổng lồ, và từ nơi đầu dây phát ra—
“Hừ...!” – lão ta nghiến răng rít lên, mắt bùng nổ tia máu.
Vòng kết giới vô hình bao quanh ngôi làng — thứ đã phong tỏa không gian hàng nghìn năm — không chịu nổi chấn động, nổ tung trong một tiếng vang trời long đất. (đọc tại Qidian-VP.com)
BẦU TRỜI LẶNG ĐI.
Khi hai lực lượng v·a c·hạm, quỷ vô diện rống lên thảm thiết, hai gối khuỵu xuống đất, tạo ra chấn động khủng kh·iếp.
Cửu Đầu Hắc Long gào lên từng đợt thảm thiết, tám đầu bị xé nát tức thì, đầu cuối cùng cố vùng vẫy, nhưng rồi cũng bị mũi tiễn đâm xuyên, nổ tung thành hắc vụ dày đặc.
Cô chỉ nhắm một mắt lại, một nụ cười lạnh lẽo nở trên môi.
Và rồi— từ không trung trước mặt cô, bóng tối tụ lại.
“Tên đó... rõ ràng là mệnh tận treo trên đầu, lại có thể trốn được kiếp sát này...”
Một vệt sáng đen lẫn huyết kim xé toạc không khí, như sao băng lướt qua tinh không.
Dứt lời, hồn thể lão nhân bắt đầu phồng to, như đang bóc ra từng lớp phong ấn xưa cũ.
Chỉ trong một khắc chạm, cả thiên địa nổ tung.
Sóng xung kích từ v·a c·hạm lan ra tựa s·óng t·hần đập vỡ cả chân trời. Mọi vật trong bán kính hàng trăm mét bị càn quét, bóp nát, nhà cửa, cây cối, tường đá, tượng thánh nữ — tất cả đều tan thành bụi mù.
---
Từ bốn phương tám hướng, vô số linh hồn yêu quái, quỷ sai, yêu linh chưa siêu độ bị lực hút điên loạn cuốn về. Chúng rít gào, khóc thét, nhưng đều bị hấp thu vào thân thể lão.
Lão giơ tay hét lớn, miệng hô vang một cổ ngữ đã bị thất truyền từ mười nghìn năm trước:
“Ngươi ép lão phu phải ra tay!” – tiếng lão vang lên như tiếng trống tận thế.
Trời cao biến sắc.
Lão ta, khuôn mặt vặn vẹo vì phẫn nộ và căng thẳng, hai tay lập tức chắp lại kết ấn, từ giữa không trung nổ ra từng vết nứt không gian sâu thẳm.
Từ một cô gái mảnh mai, giờ đây là một chiến thần hắc diễm
Từ khoảng không ấy, bằng linh hồn, ý chí và cấm chú cổ xưa — Aria triệu hồi ra một cây cung khổng lồ được tạo thành hoàn toàn từ hắc diện năng lượng.
“Cho dù ngươi là kẻ đó… LÃO PHU CŨNG KHÔNG CAM CHỊU!!!”
“Một kết giới khác?!” – Băng Tử Huyên nghiến răng, ánh mắt sáng quắc.
“Ngươi... tái sinh với thân thể khác sao!?”
Kết giới vỡ nát.
Mặt đất nứt toác.
Cây cối, vách đá, tất cả— hóa bụi.
---
---
Lão nhân gào lớn, nhưng trong sâu thẳm đôi mắt đã ánh lên tia sợ hãi.
ẦMMMMM—RẮCCCCCCCCCCCC!!!
“Coi như... lão phu xui xẻo lần này.”
---
Cung đen vạn tượng.
“Xích Hồn Thiên Tỏa!!” – Lão gầm lên, kết ấn điên cuồng.
Mũi tên đó vẫn không hề dừng lại.
Một tia khói đen v·út lên trời rồi biến mất hoàn toàn.
Hàng loạt tu sĩ, dị nhân, thế lực tranh đấu lao về phía khu vực vừa được khai phá như bầy sói đói phát hiện ra xác thần.
Và chính khoảnh khắc đó—
Làng cổ từng bị phong ấn giờ đây hòa nhập với không gian đảo, lộ ra trong mắt thế gian.
Mỗi đầu mang một biểu tượng tử linh khác nhau: hận thù, tham vọng, khát máu, si mê, oán linh, vô thức, đọa lạc, phản đồ, và diệt thế.
Trong đầu lão, hình ảnh của hàng vạn năm về trước — trận đại chiến viễn cổ huyết lệ — chợt ùa về như tia chớp xé ngang ký ức.
Khoảnh khắc hai thế lực chạm nhau, thời gian như ngừng trôi.
Trước khi rời đi, lão quay đầu liếc nhìn về phía xa — nơi Băng Tử Huyên đã chạy mất dạng theo con đường mở ra từ đầu.
Vết nứt không gian rạn dọc theo chân trời. Từng khe đen xé toạc ra, như những vết chém của một thanh kiếm cổ xưa lên chính tấm da của vũ trụ.
Chương 232: Tu tiên giả-Luyện thần sư
Trên cao, mũi tên Hắc Diễm khổng lồ – Thần Tỏa Diệt Hồn Tiễn – vẫn đang giáng xuống như trụ trời hủy diệt. Nhưng lão già chưa chịu đầu hàng.
Một cảnh tượng vượt ngoài mọi định nghĩa thường thức, khiến trái tim hắn co rút lại vì chấn động.
Lão già kia cũng lảo đảo bước lùi về phía hư không, hóa thành một làn khói đen tàn độc, quần áo rách rưới, một nửa thân thể đã bị xé mất. Linh hồn hắn chập chờn như sắp tan biến.
Bầu trời đổi sắc.
“Ta không giống ngươi. Và vĩnh viễn không bao giờ giống.”
Không đợi thêm giây nào, thân ảnh Aria bật lên trời cao.
Một tế lễ sống. Một đại hiến pháp. Một nghịch chuyển sinh diệt.
Trên đỉnh một tòa nhà đổ nát, Aria vẫn đứng đó, áo choàng rách phần tà nhưng ánh mắt chưa từng lay động.
ẦM—ẦMMMMMMM—!!
Lập tức điều khiển quỷ vô diện khổng lồ hai tay vươn lên trời, chống lại mũi tên như cột trụ phán xét của cửu thiên.
“Có nơi nào mới mở ra sao?”
Mây đen tụ lại, cuồng phong xoáy tròn thành những cột lốc xoáy mang hình thái lưỡi liềm tử thần.
Từ bên ngoài hòn đảo, một luồng sáng khổng lồ bắn lên trời — kéo theo đó là một cơn chấn động cực mạnh lan tỏa khắp không gian đảo.
Hắc lôi đan xen, nổ giật từng hồi như sấm nổ xé hồn. Và từ trung tâm cơn bão, một sinh vật khổng lồ gầm vang tách trời:
Con rồng xé toạc tầng mây, hét vang một âm thanh long trời lở đất, vần vũ lao xuống từ bầu trời, cả thế giới như bị dìm trong màn đêm thảm khốc.
Dây cung bung thẳng.
Băng Tử Huyên lao đi trên con đường hắc diễm, mỗi bước chân như đạp lên sấm chớp, lửa đen ngùn ngụt vẫn cháy bừng bên dưới gót giày. Nhưng rồi, một cảm giác uy áp đè ép đến tận linh hồn từ phía sau ép hắn phải ngoái đầu lại.
“Tu tiên giả các ngươi…” – giọng cô vang vọng lên tầng mây như tuyên ngôn của thần linh giữa cõi phàm.
Hắn nhận ra — nơi đây là một kết giới riêng biệt, bị phong tỏa trong một trận đồ cổ xưa có sức mạnh vượt ngoài phạm vi tu luyện thông thường.
Nhưng ánh mắt cô, trước khi nhắm lại, vẫn nhìn về nơi mũi tên đi qua — ánh mắt không hối hận.
Những dòng sông khô cạn.
“Chúng ta đều là những kẻ lạc lối, bị vận mệnh nguyền rủa... Ngươi, thay vì hợp sức, lại chọn phản kháng?! Đúng là ngu dốt, đáng thương, đáng c·hết!!”
Tầng sóng khí ngay khi chạm đến một ranh giới nào đó giữa không gian, nó liền bị một tầng chắn vô hình ngăn lại — kính trong suốt nhưng vững chãi như tinh thể thần cấp.
Sóng năng lượng bạo phát tầng tầng lớp lớp như chấn động của cả hành tinh đang nứt gãy từ bên trong.
ẦM ẦM ẦMMMMMMMM—!!
Ánh mắt hắn như bị đốt cháy.
Hắc vụ tan biến.
Cô lộn người giữa không trung, thân thể treo ngược như sao rơi ngược dòng trời đất. Áo choàng rách bay ngược về phía đầu, để lộ ra cả thân thể được phủ kín bởi huyết văn tỏa sáng âm u.
“Đó là... một ngôi làng? Không— nhìn kìa! Là một không gian hoàn toàn khác bị phong tỏa!!”
— thiêu đốt mọi thiên mệnh.
Cả ngọn núi bao quanh ngôi làng bị xé đôi.
Ngay cả mũi tên khổng lồ đang cắm xuống dưới kia, vẫn chưa kịp hoàn toàn chấm dứt, nhưng Aria đã chuẩn bị đòn tiếp theo.
Nhưng—
Mặt đất bên dưới nứt toạc như mạng nhện, rạn ra từng mảng lớn như sắp bị xé khỏi thế giới này.
Nhưng—
Mặt đất bên dưới rung chuyển như đang hấp hối.
Dù xích quấn hàng tầng lớp, dù có hàng chục sợi như hàng ngàn con rắn dữ cố giữ lại—
ẦMMMMMMMMMMMMMMM—!!!
“…để ta xem với Luyện Thần Sư chúng ta, ai mới là người đứng trên đỉnh!”
Ánh sáng chiếu rọi.
Ánh mắt hắn mở to, run rẩy.
Sự hỗn loạn bắt đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng—
Bầu trời xé nứt.
Cả trời đất rung chuyển!
Tại trung tâm điểm v·a c·hạm—
Chỉ trong một khắc ngắn ngủi, từng sợi xích bị t·hiêu r·ụi, xé toạc, nổ tung thành tro tàn trong luồng năng lượng dữ dội như lửa trời giáng thế.
“Không gian làng này... khác biệt với thế giới bên ngoài!”
"Tử Ma Trấn Long — Hồn Bạo Thập Phương!!"
Lão nheo mắt, rồi cười khô khốc:
Giữa bóng tối b·ạo l·oạn đó, Aria – vẫn treo ngược giữa tầng không, tay giữ dây cung căng cứng như kim tuyến thiêng.
Cùng lúc ấy— (đọc tại Qidian-VP.com)
ẦMMMMMMMMM—!!
Từ trong đó, những sợi xích đen uốn lượn như hắc xà, rít gào như oan hồn, lao ra từ từng hố đen vũ trụ, trói chặt lấy mũi tên đang lao xuống như thiên thạch.
ẦM!!!
ẦMMMMM—!! (đọc tại Qidian-VP.com)
Lớp “vỏ bọc không gian” bị phá hủy hoàn toàn.
Quỷ vô diện, khổng lồ như núi đổ, gầm lên thống khổ khi hai tay phải gồng mình chống đỡ lấy mũi tiễn Hắc Diễm vẫn thiêu đốt trời cao. Sóng xung kích từ chấn động v·a c·hạm tiếp tục *tỏa lan như sấm sét địa chấn, cuốn phăng tất cả những gì từng tồn tại trong bán kính hàng trăm trượng.
Không đáp lại.
Một vầng sáng tối đen như vực thẳm hiện hình, căng dây theo nhịp động của cánh tay Aria. Từng dòng năng lượng, từng luồng linh khí, từng giọt nguyên tố ma lực từ khắp bầu trời bị kéo lại, như vạn vật bị hố đen hấp thụ, hội tụ về một điểm duy nhất— tâm dây cung.
Mũi tiễn vô hình lao đi, nhanh đến mức không một ai thấy được hình dạng, chỉ cảm nhận được sự biến mất của ánh sáng ở nơi nó đi qua. Đó không còn là một đòn t·ấn c·ông, mà là một bản án tuyệt đối do quy tắc hủy diệt khắc vào bản thể.
“Không thể nào… cây cung đó… là ‘nó’ sao…?”
"Cung — Thiên Diệt Luân Hồi!"
Thân thể Aria bị đẩy ngược xuống như một thiên thạch, v·a c·hạm mặt đất tạo thành một miệng hố sâu hàng chục mét. Máu văng tung tóe. Toàn thân đầy thương tích, xương cốt gãy vụn, hơi thở yếu dần.
Từ bầu trời cao ngất ấy, Aria không dừng lại.
“Thiên Diệt Luân Hồi!!”
Cửu Đầu Hắc Long — một hung vật vượt qua cả luật thiên đạo — gầm lên điên cuồng, mang theo mỗi tiếng rống là một cơn hắc lôi giáng thế. Chín cái đầu khổng lồ đồng loạt lao thẳng xuống, như bóng đen của diệt vong từ tầng trời thứ mười ba giáng trần.
Áo choàng bay phần phật, văn tự đỏ máu chạy khắp toàn thân, hóa thành từng luồng phù văn sống động xoay quanh cô như dải ngân hà thần chú.
Dù sức mạnh ngập trời, mũi tên kia vẫn không thể phá tan giới hạn.
Phía dưới, lão nhân kia — giữa sóng gió loạn lạc của quyền lực vô minh — bỗng sắc mặt biến đổi.
Một tiếng rầm nặng nề vang lên.
Cư dân của các phái, những kẻ đang dò đường trong đảo, đồng loạt quay đầu nhìn về một hướng — nơi chưa từng xuất hiện trên bản đồ.
Lão ta không còn cách nào khác.
“Cái gì vậy...?!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.