Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 235: Rừng Đêm Nguy Hiểm

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 235: Rừng Đêm Nguy Hiểm


Trong tích tắc, Băng Tử Huyên rút dây dẫn khí từ bao lưng, đổ một lượng nhỏ thuốc mê thảo mộc nặng vào nắm giấy, sau đó thắp cháy bằng tia lửa từ đoản đao.

“Phản ứng không có quy luật. Không tiếng động. Chuyển vị tức thời.”

Một tiếng động nhỏ phá tan bầu không khí im lặng đến ngột ngạt

Họ bắt đầu rút lui. Mỗi bước đều nhẹ như mèo đi trên băng mỏng, từng bước lui về phía bóng rừng.

Nó không lao đến – nó dịch chuyển như một bóng ma, không trọng lượng, không tiếng bước chân.

Không trả lời ngay, Băng Tử Huyên chỉ lặng lẽ nhìn về phía trước.

Nhưng rồi...

Mái cơ thể xoắn vặn lại, rồi phóng ngược về rừng rậm, nhanh như khi nó xuất hiện.

Mặt đất rung chuyển nhẹ, tiếng đá va đập, dây leo rít gào, ánh sáng loé lên từng hồi khi một trong hai bên tung kỹ năng.

Arla nghe thế, không hỏi thêm nửa câu. Bởi nàng biết, một khi Băng Tử Huyên nói “nguy hiểm” thì tức là chỉ c·ần s·ai một bước, mạng sống cũng không giữ nổi. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Có lẽ đây mới chỉ là khởi đầu thôi.”

Sinh vật kia vẫn đứng đó – bất động – nhưng sự căng thẳng là có thật, vì cả hai đều biết chỉ cần một người quay đi… nó sẽ lại hiện sát bên gáy như ác mộng sống dậy.

Mắt của từng bức tượng… đang chảy máu.

“CẠCH—!!!”

Tốc độ như tia chớp. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cái thân thể không mắt kia rướn lên, miệng cựa quậy một cách khó chịu.

Trận chiến kinh hoàng bùng nổ.

“Chúng không phải tượng đá bình thường.”

Ngay lập tức, mười hai tượng đá đồng loạt quay đầu... nhưng không về phía hắn.

Vòng vây dường như đang… thu hẹp lại từng chút một.

Chương 235: Rừng Đêm Nguy Hiểm

Từng nhịp thở như nén chặt trong cuống họng. Mồ hôi lạnh chảy thành dòng trên thái dương.

Cả hai đồng loạt buông vai nhau, quay người lao tới mép hồ như thiêu thân.

---

“Chút máu đó đổi lấy mạng sống. Giao cho kẻ khác chiến đấu… mới là chiến thuật sống sót.”

“300 km/h… không thể nào là tốc độ của thứ có thể nhìn thấy bằng mắt thường…”

Những bức tượng đá... vẫn đứng im.

Chất lỏng phản chiếu, lạnh lẽo, và không thể đoán được độ sâu – có lẽ là điều duy nhất mà giống loài này bản năng né tránh.

Huyên quát nhỏ:

Mỗi bức cao chưa đến nửa mét, hình dạng một đứa trẻ với gương mặt vặn vẹo, đường nét gồ ghề xô lệch như thể được nhào nặn bởi một kẻ mù tạc và điên loạn. Từng khối đá như đang nở nụ cười méo mó… nhưng không một nụ cười nào mang theo chút hơi người.

“Từ… từ bao giờ…?” – Arla thốt lên, giọng run, lùi lại sát lưng hắn.

Một trận đấu giữa quỷ tượng đá và quái vật cổ thụ – cũng đủ để vùng đất ấy biến thành tử địa.

Là máu mới.

Chỉ có tiếng gió rít khe khẽ lướt qua những nhánh cây khô giữa rừng tàn cuối thu, và hai nhịp thở nặng nề của con người – một nam, một nữ – như đang cố kìm nén cơn hoảng loạn trực trào bật ra khỏi lồng ngực.

Nhưng… nó khựng lại.

"C·hết tiệt…" – Hắn gằn trong cổ họng. "Nó chỉ cử động khi bị phớt lờ."

Băng Tử Huyên và Arla đứng đối diện một sinh vật cao hơn ba mét. Không mắt, không mũi, không tai – chỉ là những khối cơ sống động không ngừng co giật, phập phồng như đang thở. Chính giữa thân thể nó là một cái miệng khổng lồ, răng mọc vòng tròn như cưa máy.

Ánh mắt hắn lóe lên trong ánh trăng lờ mờ, bắt lấy chi tiết ít ai để ý: máu… vẫn còn loang đỏ tươi trên tay mấy bức tượng.

Mùi máu.

Chúng đã hiện ra—vây xung quanh họ thành một vòng tròn hoàn chỉnh.

“Không theo dõi hành vi, mà theo dõi ‘ý định’. Chúng cảm ứng sát niệm…!”

---

Chỉ cách mép nước vài mét, sau lưng họ đột nhiên vang lên một tiếng gầm khe khẽ, gần như không đủ để tai người nghe thấy – nhưng trực giác lại run rẩy mạnh mẽ.

“Chỉ cần máu là được.” – Hắn nghiến răng, rút ra một cây phi tiêu nhỏ, rạch nhẹ tay mình, nhỏ máu xuống mảnh áo cũ. Sau đó, ném mạnh về phía tán cây khô đằng xa.

Chạy được chừng trăm trượng, hắn dẫn Arla rẽ ngoặt về phía đông nam, nơi mà lần trước hắn từng đánh dấu lãnh địa của một sinh vật hạng trung – một con “Mộc hồn thụ yêu”: loài cây sống, cực kỳ hung hãn, t·ấn c·ông mọi sinh vật có mùi máu.

Băng Tử Huyên không chờ thêm giây nào. Tay kéo Arla, luồn người qua khe hở duy nhất chưa bị khép kín.

Đôi mắt Băng Tử Huyên ánh lên tia hiểu rõ. Chính sát khí từ tâm khiến chúng hành động. Như động vật cảm ứng với nỗi sợ, nhưng đây là tượng đá biết đọc sát tâm—ý niệm g·iết hoặc bị g·iết chính là cò s·ú·n·g khai hỏa.

Băng Tử Huyên cười khan, rồi ngước mắt nhìn lên rặng cây rì rào.

Trong nháy mắt, nó đã chạm đến mép hồ, phần cơ thể cong lại như một con thú điên dại chuẩn bị lao xuống. Mặt hồ còn rung động chưa kịp dứt sóng từ cú nhảy của Băng Tử Huyên và Arla.

Không phải vệt máu khô.

Mười hai bức tượng vẫn đứng im lặng, ánh mắt đá vô hồn nhưng tỏa ra một loại sát khí khiến da đầu tê dại. Băng Tử Huyên nắm chặt chuôi đoản đao, đầu óc vận chuyển nhanh như bão tố. Không thể liều. Đánh trực diện với thứ này chẳng khác gì t·ự s·át.

---

---

---

“Gì vậy…?” – Arla hỏi khẽ, mắt đảo qua hắn, giọng vẫn bình tĩnh nhưng ánh nhìn đã căng thẳng.

“Arla, nhắm mắt, giữ hơi thở.” – Hắn khẽ nói.

---

---

Bộ đôi như hai cái bóng, dịch chuyển từ tốn trong rừng rậm đang tối dần. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng Băng Tử Huyên thì khác.

Hai người dần rút khỏi khu rừng, tiếng đánh nhau vẫn còn vang vọng phía sau.

Hắn thầm ghi nhận. Trong đầu nhanh chóng tái hiện lại vị trí ban đầu của từng tượng. Chúng không đi—chúng dịch chuyển theo cách không bình thường. Không phải di chuyển vật lý... mà là ‘dịch thể’ cục bộ trong không gian.

“Chẳng lẽ… đã ăn no?” – Arla khẽ thì thầm bên tai hắn.

“Chúng vẫn đuổi… ta chỉ lừa được chừng một phút.” – Băng Tử Huyên nói nhỏ.

Chúng dịch thể thẳng vào giữa bìa rừng—và ngay lập tức bị Mộc hồn thụ yêu phát hiện.

Một lúc sau.....

---

Nó không nhúc nhích. Không lấy một bước.

--- (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tôi thề… đây là lần cuối cùng tôi đi hái hoa quả…”

Không khí căng như dây đàn.

Không cần phân biệt. Quái vật gặp quái vật. Không cần lý lẽ.

Một cành cây khô gãy dưới chân. Không biết của ai—hoặc có thể của cả hai.

Arla tuy không hiểu gì nhưng tin tưởng tuyệt đối, lập tức làm theo.

Chúng đứng thành một vòng tròn, chính giữa là vô số xác người—đã khô máu, có cái b·ị c·hém nát, có cái vẫn còn mở to mắt như c·hết trong kinh hoàng.

Mỗi bước lùi là một lần đổi vai. Người này giữ ánh mắt dính chặt vào quái vật, người kia dò đường lùi phía sau.

---

Không tiếng động. Không dấu hiệu di chuyển. Không có tiếng gió rít.

Nhưng chỉ mất một nhịp thở.

Băng Tử Huyên đứng sững, sắc mặt thoắt cái tái đi. Mồ hôi lạnh thấm dọc sống lưng. Ánh mắt sắc bén giờ đây dán chặt vào từng bức tượng, tay đã nắm chặt chuôi đoản đao, sẵn sàng liều mạng.

---

Dưới hồ, trong dòng nước lạnh cắt da cắt thịt, Băng Tử Huyên và Arla ngoi đầu lên thở hồng hộc.

Chúng bước—không, dịch chuyển thẳng đến đám khói kia. Tay chân giật giật như đang lục tìm kẻ phát sát ý.

Chạy. Không quay đầu. Hơi thở nhịp đều. Không được nghĩ tới chiến đấu. Không được phát ra sát niệm.

Nếu là người thường, có lẽ đã tin những c·ái c·hết ấy là do một con quái thú nào đó gây ra. Vì rõ ràng những “tượng đá” kia bất động, vô tri, lạnh ngắt như từng viên mộ bia.

--- (đọc tại Qidian-VP.com)

Khi gót chân họ vừa chạm vào mặt nước – sinh vật kia bùng phát.

Và rồi, họ bắt đầu lùi.

Lúc này, hắn hít một hơi thật sâu. Đoản đao nhẹ nhàng rút ra khỏi vỏ, nhưng không phải để chiến đấu—mà để hành động thật chính xác.

“Đừng nhìn sang chỗ khác nữa. Ánh mắt của chúng ta phải dính lấy nó.”

---

Từng vệt khói mỏng, mang theo mùi máu và sát ý bị bóp méo từ dược vật, tỏa ra như một cơn mộng ảo.

Băng Tử Huyên thoáng quay đầu về phía Arla—chưa tới ba giây.

Không khí xung quanh trở nên nặng nề đến đáng sợ. Gió ngưng thổi. Lá không lay. Trăng lạnh như kim châm xuống da thịt.

Toàn bộ không gian như đông cứng lại.

Dưới tán rừng rậm rạp phủ rêu xanh và sương mỏng, nơi ánh trăng chỉ còn là những vệt sáng yếu ớt xuyên qua kẽ lá, hai thân ảnh lặng lẽ tiến bước. Gió lạnh phả từng cơn vào mặt, và rồi… một mùi tanh nồng đột nhiên ập tới.

Arla hiểu. Không phản đối.

Khi Băng Tử Huyên quay đầu lại…

Tim Băng Tử Huyên như đập hụt một nhịp.

“Nhảy! Hồ nước!”

Một cái hồ lớn nằm lọt giữa bãi trũng rừng già, ánh nước mênh mang như con mắt khổng lồ của thần linh đang ngủ yên. Không chút do dự, Băng Tử

---

Mặt đất bên dưới vẫn yên lặng. Không một tiếng động. Không dấu vết.

Quen thuộc đến mức khiến người ta sởn tóc gáy.

Có tất cả... 12 bức tượng.

Toàn bộ 12 bức tượng đá—đã biến mất khỏi vị trí cũ.

Chúng vừa g·iết người không lâu.

Áp lực dồn nén đến cực độ.

Chỉ một âm thanh nhỏ.

Ngay lúc đó, mười hai tượng đá kia cũng đến.

Nó không dám chạm nước. Không phải vì nước làm nó c·hết – mà là vì… nước khiến nó sợ.

Tuyệt đối tĩnh mịch.

---

Một cảnh tượng như bước ra từ cơn ác mộng.

Băng Tử Huyên nheo mắt, nhìn chăm chăm vào sinh vật đó.

Quả nhiên, tán cây lập tức rung lên.

Khoảng cách không đến ba bước chân.

Nó gầm khẽ lần nữa rồi lùi bước.

Đi được hơn trăm mét, ánh trăng loé lên mặt nước bạc.

Phía sau, chỉ nghe tiếng rít đá lướt trên đất, rất nhỏ nhưng từng nhịp lại gần thêm từng tấc.

Ánh mắt Băng Tử Huyên vẫn không rời khỏi đám tượng—chỉ cần một trong số chúng nhúc nhích, hắn sẽ lập tức tung ra đòn phản kích.

“Chúng ta đi thôi. Chỗ này… rất nguy hiểm.” – Hắn nói, giọng trầm thấp nhưng dứt khoát.

Tận dụng thời gian đó, Băng Tử Huyên kéo Arla lùi lại xa hơn, thở phào một hơi. Hắn lẩm bẩm:

Chỉ là thoắt một cái… chúng đã ở đó.

Một vài cái đầu rơi lệch khỏi thân, vẫn còn dấu móng đá ghim sâu vào hộp sọ.

Nhưng giờ đây, ánh trăng rọi xuống đúng lúc, Băng Tử Huyên nhận ra…

“Chúng đang... chờ một động tác.” – Băng Tử Huyên lẩm bẩm.

Nhưng chính lúc ấy… chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủi.

Một tiếng gào quái dị vọng ra từ rừng sâu. Tán cây như sống dậy, những dây rễ khổng lồ trườn ra như rắn, đánh thẳng về phía mùi máu mới xuất hiện.

---

“Không cần lúc nào cũng là kẻ mạnh. Chỉ cần là kẻ thông minh nhất trên chiến trường là đủ.”

Trong tay trái hắn là một vật nhỏ: một nắm giấy khô tẩm máu từ lần chiến đấu trước.

---

“Tôi bước, cô giữ mắt. Đến lượt cô, tôi thay phiên.” – Băng Tử Huyên ra lệnh.

Băng Tử Huyên khựng lại, mày nhíu chặt như có một bàn tay vô hình vừa đặt lên gáy. Hắn lập tức giơ tay ra, chặn ngang Arla.

---

Ngay lập tức, Băng Tử Huyên kéo mạnh Arla áp lưng vào mình, thì thầm sát tai:

Hai cẳng chân người đang bị nhai dở thò ra giữa lớp răng đó, run nhẹ như vừa trải qua phút cuối đời.

Arla run bần bật, nhưng vẫn thốt ra được:

Khi hắn nhìn lại—con quái vật kia đã áp sát chỉ còn chưa đầy bảy mét.

Giữa khoảng trống rừng lưa thưa ánh sáng, lộ ra một hình ảnh khiến cả hai người đều bất giác siết chặt v·ũ k·hí trong tay.

Chỉ trong khoảnh khắc đó—

Nhưng hắn đã có kế tiếp theo.

Trên môi, không có nụ cười – mà là một lời thì thầm lạnh lẽo:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 235: Rừng Đêm Nguy Hiểm