Mộng Sinh Giới
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 236: Di Linh Cầm
Quả nhiên sau liên tiếp những lần thoát c·hết trong gang tấc, Băng Tử Huyên đã trở nên thận trọng đến cực điểm.
Một tiếng gió rít lệch tông, một cái lá rơi không đúng nhịp—đều khiến hắn lập tức lùi lại, tay chạm vào chuôi kiếm, mắt liếc dọc ba hướng còn lại.
Đảo này… không phải là nơi để có thể tồn tại bằng cảm tính.
Thế nhưng, giữa sự cẩn trọng ấy, một câu hỏi vẫn âm ỉ xoáy trong tâm trí hắn:
“Tại sao… quái vật đột nhiên lại xuất hiện nhiều đến thế? Không theo quy luật. Không báo hiệu. Cứ như thể... chúng vừa mới được sinh ra – hoặc được giải phóng.”
Cả hai lê bước qua một vùng rừng cằn cỗi.
Những thân cây trơ trụi, vỏ sần sùi như vết bỏng hóa chất. Không một tiếng chim, không côn trùng.
Ở một gốc cây khô, họ thoáng thấy vài cái bóng người – gầy trơ xương, mắt mờ đục, miệng còn nhai ngấu nghiến lá cành mục nát.
Băng Tử Huyên nhìn thấy vậy liền cau mày. Không phải đám điên – mà là những kẻ đói đến mất trí.
“Không còn gì để ăn. Thức ăn ở đây khan hiếm đến độ con người rút thành xác sống…”
Tình hình nghiêm trọng hơn hắn tưởng.
---
Ngay khi tâm trí dần bị nuốt bởi lo âu, Arla đập nhẹ vào cánh tay hắn.
“Nhìn bên trái kìa.”
Giữa lùm cây rậm rạp, một con gà trống lớn – toàn thân lông trắng điểm đốm đỏ – nằm dài bất động trên thảm cỏ mục.
Cánh bên trái bị mắc vào một đám dây leo vướng vất, mỏ há hốc, mắt lờ đờ như vừa trải qua một trận vùng vẫy tuyệt vọng.
Arla mắt sáng rỡ. Vừa bước tới nửa bước thì đã bị Băng Tử Huyên kéo tay giật lại.
“Khoan đã. Nhìn vậy thôi, biết đâu là có kẻ giăng bẫy.”
Giọng hắn không lớn, nhưng rõ ràng – và thận trọng.
Ánh mắt liếc qua bốn phía, rồi dừng lại nơi chân con gà, rà theo từng sợi dây leo một, từng tán lá… vẫn không thấy gì bất thường.
Arla thở dài nhẹ:
“Ay da… là lúc nào rồi anh còn suy nghĩ nhiều đến vậy chứ. Chẳng phải là rõ ràng nó ngu ngốc vướng vào dây thôi sao? Nhìn nó đi, còn sống cũng là kỳ tích ấy chứ.”
Bụng Arla khẽ sôi lên. Cô khẽ đặt tay lên bụng, rồi nói khẽ:
“Tôi chưa được ăn miếng thịt nào mấy ngày nay rồi… nếu cứ chần chừ, chúng ta c·hết đói thật mất.”
Băng Tử Huyên trầm mặc.
Đúng là… con gà kia trông chẳng có vẻ gì là mồi nhử.
Xung quanh tĩnh lặng bất thường – nhưng không phải cái tĩnh lặng rình rập, mà là cái vắng vẻ của một vùng hoang dã đ·ã c·hết từ lâu.
Không dấu hiệu quái vật. Không cảm ứng chuyển động. Chỉ là một khoảnh khắc như được ban phát may mắn – một món quà kỳ lạ giữa vùng đất tàn khốc.
“Có khi nào… chỉ là lần đầu tiên, mình gặp may?”
Cơ thể hắn đã yếu đi rõ rệt. Những ngày chỉ sống bằng vài quả mọng dại và nước đọng khiến hắn có cảm giác cổ tay cầm kiếm cũng không còn sức.
Một lần. Chỉ một lần thôi. Liều thử.
---
Hắn gật đầu nhẹ, tay rút dao găm nhỏ từ hông ra.
“Được rồi. Nhưng để tôi đi trước. Nếu là bẫy, tôi xử lý nhanh hơn.”
Arla mỉm cười, lùi một bước.
Băng Tử Huyên từ từ tiến lại gần con gà trống trắng bị mắc vào đám dây leo, từng bước cẩn trọng như thể từng nhịp thở cũng phải được tính toán. Tay phải hắn lặng lẽ rút đoản đao ra khỏi vỏ, ánh kim của lưỡi đao phản chiếu ánh sáng vàng xám nhợt nhạt từ những đám mây u ám phía trên.
Nhưng đúng lúc lưỡi đao chạm vào sợi dây leo, một luồng khí mát mịn – gần như thiêng liêng – lướt ngang qua không trung.
Ngay bên cạnh con gà, một sinh vật nhỏ bất chợt hiện hình.
Đó là một loại thánh thú bí ẩn, thân thể nhỏ nhắn như một con sóc rừng, nhưng được bao phủ bởi lớp lông ánh kim lấp lánh như sương sớm.
Đôi mắt tròn như hổ phách, có vẻ mang linh trí, long lanh mà trong suốt. Sau lưng nó là đôi cánh trong suốt như pha lê – mỗi cái vỗ nhẹ tạo ra làn bụi sáng li ti như ngân vụ. Loài sinh vật này có khả năng ẩn thân gần như tuyệt đối—chỉ khi tiếp cận ở khoảng cách rất gần mới có thể nhìn thấy.
Chỉ là… vừa nhìn thấy, Băng Tử Huyên còn chưa kịp nhận định rõ, thánh thú kia đã mờ đi như khói và biến mất hoàn toàn—chẳng để lại lấy một dấu vết.
Hắn vừa nghiêng đầu, lòng chưa kịp thoát khỏi cơn ngỡ ngàng thì—
“ĐÁNG C·H·Ế·T! NGƯƠI BIẾT CHÚNG TA ĐÃ ĐỢI NÓ BA THÁNG NAY RỒI KHÔNG?”
Một tiếng thét xé toạc không khí từ trên cao!
“Vụt—!!”
Một bóng người nhỏ nhắn lao xuống từ ngọn cây như một tia sét, kiếm quang rực sáng như chớp bạc xé trời.
Một đứa trẻ.
Mái tóc dài buộc cao, đạo bào trắng xám tung bay như cánh hạc.
Gương mặt non nớt nhưng ánh mắt sắc như dao, đậm nét sát khí cùng phẫn nộ.
Tay cầm trường kiếm, thân ảnh lướt qua như chim yến xuyên gió, kiếm phong gầm rú đầy sát khí.
Băng Tử Huyên xoay người như phản xạ bản năng, nghiêng người tránh đường kiếm chỉ trong tích tắc. Kiếm sượt qua vạt áo hắn, chém vỡ một nhánh cây phía sau tạo nên âm thanh "Rắc!" vang giòn.
Đứa trẻ kia không để hắn có cơ hội giải thích.
Một kiếm chém ngang tới như gió giật.
“KENG—!!”
Băng Tử Huyên hạ thấp người, lưỡi đoản đao trong tay đưa ra ngang bụng, đỡ lấy kiếm thế bằng cả cánh tay trụ lực.
Hai lưỡi kim loại chạm nhau, tia lửa tóe ra rực rỡ như hoa lửa đầu đêm.
Đứa trẻ không dừng lại.
Nó xoay mình trên không, động tác như vũ điệu tử thần.
Một cú đá xoay tròn giữa không trung—kết hợp hoàn hảo với kiếm pháp—như cơn lốc kiếm cuốn tới Băng Tử Huyên.
"Soạt! Xoạt! Xoẹt!"
Tiếng gió bị xé toạc. Mỗi đường kiếm như rạch vào không khí, tạo thành những khe hút mảnh—một loại kỹ pháp lợi dụng cả áp suất không gian.
Băng Tử Huyên liên tục lùi lại, đỡ từng chiêu một – đoản đao xoay vòng, phản kích bằng lực vừa đủ, hóa giải thế xoắn lốc của địch thủ.
“Tên nhóc này… thân thủ quá nhanh!”
“Thực chiến tốt hơn cả một số người trưởng thành.”
---
Sau ba chiêu chớp nhoáng, đứa trẻ cau mày, mắt lóe lên lửa giận.
ẦM!
Bất chợt một cú đạp xoáy với lực cực mạnh đánh thẳng vào bụng Băng Tử Huyên!
Hắn bị đá bay khỏi mặt đất, thân thể bắn đi như viên đ·ạ·n, cày một rãnh dài trên đất gần chục mét trước khi dừng lại nhờ va vào gốc cây đằng sau.
Khói bụi bốc lên, mảnh lá bay tung tóe.
---
Băng Tử Huyên nằm nghiêng, thở dốc, tay vẫn siết chặt chuôi đoản đao.
Lồng ngực đau rát, nhưng ánh mắt hắn không có nửa phần hoảng hốt – chỉ là thận trọng xen lẫn giật mình.
“Chỉ vì một con gà mà… g·iết người như vậy sao?”
“Phá hỏng chuyện của ta… NGƯƠI PHẢI C·H·Ế·T!!”
Tiếng hét giận dữ như xé toang rừng rậm.
Thằng bé tóc dài, dáng dấp như một thiếu niên trong truyện cổ phương Đông, bắn người lên như một mũi tên bạc, kiếm khí lồng lộng, sát khí bao trùm cả một vùng nhỏ.
Băng Tử Huyên khẽ híp mắt.
Một tia lạnh lẽo lóe lên trong đáy mắt.
“Nhỏ tuổi như thế mà ra tay đã độc ác như vậy…”
Hắn nắm chặt đoản đao, cơ bắp ở cánh tay nổi rõ.
“Nếu đã vậy… ta cũng không cần phải nhân nhượng với một kẻ ‘trẻ con’ như này nữa!”
Trong nháy mắt, một luồng sát khí bạo liệt bùng lên, khiến nhiệt độ không gian như hạ xuống.
“Soạt!”
Hắn vọt người tới, đoản đao trong tay như tia chớp xanh xé gió.
Đứa trẻ kinh hoảng, phải ngửa người lùi gấp, mũi chân ma sát mặt đất tạo thành một vệt dài hơn chục mét.
Lưỡi đao xẹt qua trước mắt nó, chỉ một chút nữa là rạch toạc trán.
“Nhanh quá…!”
Thằng bé lẩm bẩm, mắt mở to trong khoảnh khắc bất lực.
Nhưng Băng Tử Huyên không để nó hoàn hồn.
“ẦM!”
Trong tích tắc, hắn đã bức tốc tiếp cận, một quyền nặng như đá áp sát ngay cạnh.
Không khí rung lên, lá cây bị đẩy văng ra bốn phía.
Chỉ còn nửa nhịp nữa—nắm đấm sẽ đánh trúng.
Nhưng rồi…
“DỪNG LẠI — Nếu ngươi không muốn đồng bạn của ngươi bị g·iết!”
Một giọng nữ trong vắt nhưng lạnh lùng như tuyết mùa đông vang lên, phá tan sát khí.
Quyền của Băng Tử Huyên dừng lại trước trán đối phương chỉ vỏn vẹn hai phân, gió quyền khiến tóc thằng bé dựng đứng.
Băng Tử Huyên lập tức xoay đầu.
Ở cách đó vài chục bước, một nữ nhân áo dài lụa trắng, váy bay phấp phới theo gió rừng, đang đứng trên một tảng đá cao.
Nón vàng che nửa mặt, mắt bịt bằng một dải lụa trắng, tay cầm trường kiếm dài, lạnh như băng sương.
Lưỡi kiếm ấy, đang kề sát cổ Arla.
Ánh mắt Tử Huyên trầm xuống, sắc như dao găm.
Hắn gằn giọng, đầy khinh miệt:
“Hạ tiện.”
Nữ nhân kia hơi nghiêng đầu, không nói gì.
Đứa trẻ bị đẩy lùi phía xa giận dữ hét lên:
“Tỷ tỷ! Chính hắn phá đám chúng ta, suýt chút nữa đã bắt mất Di Linh Cầm rồi! Tên này đáng c·hết trăm lần!”
“Di Linh Cầm…”
Băng Tử Huyên thầm nhắc lại cái tên, lòng ngờ ngợ nhận ra, đó chính là con thánh thú nhỏ ẩn thân vừa rồi.
Lúc này, nữ nhân kia mới khẽ xoay đầu về phía đứa bé, giọng mềm mà nghiêm:
“Tề Nhi. Ta đã nói bao nhiêu lần rồi? Ở chốn này, chuyện gì cũng phải cẩn trọng. Đệ quá lỗ mãng rồi.”
Đứa trẻ nghiến răng, nhưng vẫn cúi đầu:
“Đệ biết sai.”
Ngay sau đó, cô gái kia nhẹ nhàng hạ thanh kiếm, rút khỏi cổ Arla, rồi thu lại tư thế sát khí, từ tốn bước xuống tảng đá.
Giọng nàng dịu lại, có phần mềm mỏng:
“Vị bằng hữu này, sự việc vừa rồi thực sự là hiểu nhầm. Tề Nhi còn nhỏ, nóng nảy, mong huynh lượng thứ.
Con Di Linh Cầm này, bọn ta đã chờ suốt ba tháng nay để dẫn dụ. Huynh đụng phải nó lúc nó sắp hiện thân… thật không may mắn. Nhưng ta biết… huynh không cố ý.”
Cô bước tới gần, tay trái đưa ra như một dấu hiệu thiện chí:
“Con gà trống kia, xin được xem như lễ vật chuộc lỗi. Nếu được, hy vọng có thể làm bằng hữu.”
Băng Tử Huyên nhìn chằm chằm vào nàng.
Dù đối phương che mắt bằng dải lụa trắng, khí chất từ nàng toát ra vẫn như tuyết giữa rừng – vừa thanh cao vừa đầy áp lực.
Hắn im lặng vài giây, thu đao về vỏ.
Rồi đáp:
“Nếu không phải vì Arla… có lẽ hôm nay n·gười c·hết không chỉ là một.”
Ánh mắt hắn quét qua hai người, rồi dừng lại nơi con gà trống vẫn còn đang giãy nhẹ.
“Gà ta nhận.”
“Nhưng ơn huệ… không cần.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.