Mộng Sinh Giới
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 237: Đại đao phóng đến
Cây quyền trượng trong tay lúc này, như phát sáng dưới ánh rừng.
Thứ hắn thấy là ánh mắt trầm mặc, sắc lạnh như băng, không một chút dao động.
Tên to con giơ đao đỡ!
“Vụt—!!”
“Khá lắm!” Gã to con gầm lên, xoay đao chém vòng, một vòng tròn khí lực ép xuống đất thành hố nông.
Arla nghe thấy từ “đi” thì vui như mở cờ, bước sát bên cạnh hắn, khẽ reo lên:
“Lực áp tốc độ! Nhìn đây!”
Một thân hình đồ sộ bước ra từ màn cây.
“Được! Được lắm! Lâu lắm rồi không ai dám thách thức lão tử! Để xem ngươi đỡ nổi mấy đao của ta!”
ẦM!!
Giọng nó run run, gương mặt ấm ức như n·ạn n·hân vừa chịu oan khuất.
Arla hơi sững lại, nhưng rồi lập tức gật đầu, đôi mắt đầy tin tưởng.
Dưới ánh trăng mờ xuyên qua tán rừng rậm, Băng Tử Huyên bước đến bên con gà trống.
Ánh mắt hắn đảo nhanh, đánh giá sơ lược đối phương:
“Đến đây!” – Gã to con hét lớn, như một tiếng sấm dội nát bầu trời.
“Cạch.”
Tên kia thở hổn hển, lưỡi đao sứt một mảng nhưng khí thế vẫn còn hừng hực.
Người đàn ông cao lớn vạm vỡ, toàn thân khoác áo choàng lông thú dày sù, ngực trần cuồn cuộn cơ bắp, gương mặt sạm nắng gồ ghề, ánh mắt sắc lạnh như lang sói.
Gã đàn ông kia liếc mắt nhìn Tề Nhi, rồi nhìn sang Thanh Linh đang trầm mặc.
Nếu Băng Tử Huyên thực sự muốn g·iết Tề Nhi… khi nãy đã là một đao đứt cổ.
“ẦM!!”
Cô ngẩng đầu lên, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng sau mưa:
Tử Huyên phóng người lên không, trượng xoay ngược về sau, mượn lực gió đạp một thân cây mà nhảy cao hơn nữa.
Cạch! Cạch! Cạch! – Trượng đánh liên hoàn ba thức trong chớp mắt, mỗi đòn như một cánh hoa ánh kim bung nở giữa không gian.
“Đây… là lần cuối cùng tao bỏ qua sự vô lễ này của mày.”
Cây cối xung quanh rạp xuống vì dư chấn. Đất đá bay loạn, chim muông bỏ chạy.
Khi đứa trẻ còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, một lưỡi đoản đao lạnh lẽo đã kề sát cổ nó, lưỡi thép run nhẹ, áp sát da thịt non nớt.
Băng Tử Huyên thì khác.
"Vụt!"
Nhưng hiện tại, sau bao ngày chỉ sống bằng vỏ cây, trái rừng, cơ thể đã mỏi mòn, thịt là sự sống. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Trượng Pháp: Tỏa Ảnh Liên Hoa!”
Đại đao vung lên từ dưới đất – một đường cuốn lưỡi như sóng bạc!
Nữ nhân áo trắng – Thanh Linh – vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhẹ giọng đáp lại bên tai đệ đệ:
Chương 237: Đại đao phóng đến
Ở phía sau, Thanh Linh cũng ngẩn người.
Chiến ý chưa hề suy giảm.
“Tỷ tỷ… chẳng lẽ cứ để hắn mang gà đi như vậy sao?”
Cô chẳng hiểu được ngôn ngữ của hai tỷ muội lạ mặt kia, chỉ biết từ thần sắc và ánh mắt của họ đang nói những lời không mấy vui vẻ.
Arla vụng về nhào tới, suýt ngã chúi mũi nhưng vẫn tóm gọn con gà trong lòng.
Không ngoảnh lại, không quay đầu.
Chính sự dửng dưng ấy lại càng khiến đứa trẻ kia tức nghẹn.
---
"Xoẹt!!"
Băng Tử Huyên gằn từng tiếng, như rút ra từ vực sâu:
Tử Huyên nhún chân bật lên không trung, quyền trượng xoay tròn quanh tay trái như một dải lụa vàng cuốn lấy bầu trời. Trong tích tắc, hắn lộn vòng giữa không trung, mũi giày chạm lên thân đao đối thủ “boong” một tiếng rồi đạp bật ngược về sau, thân hình lộn ba vòng trên không hạ xuống như cánh hạc, dáng đứng vững như tùng trúc.
Tử Huyên nắm lấy, và trong cùng lúc đó—
“Nếu không muốn c·hết, đừng làm chuyện ngu ngốc.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Gã to con bị ép lùi liên tục, gương mặt biến sắc. Lưỡi đao chém ra để đỡ, nhưng mỗi lần v·a c·hạm là một lần ánh lửa tóe sáng như pháo hội giữa rừng đêm.
vào sống đao đối thủ, phát ra tiếng ngân dài như chuông gió giữa cơn giông. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trượng tụ lực, từ trên cao giáng xuống như một tia sét vàng kim!
Nơi lưỡi đao cắm xuống, mặt đất lõm sâu.
Trong khu rừng âm u, cây cối rì rào như chứng kiến một trận chiến sắp nổ ra giữa hai kẻ đứng ở hai đầu đối lập.
"Hừ... cười cái gì chứ..."
Một bên là Băng Tử Huyên, thân hình gầy nhưng săn chắc, tay cầm quyền trượng vàng, ánh mắt lạnh lùng như mặt hồ mùa đông, khí chất như tuyết trắng phủ đỉnh sơn.
Tề Nhi vừa thấy người kia, gương mặt như vừa gặp được thần hộ mệnh, mếu máo chạy lại:
---
Nhờ thứ dược dịch phiên âm từ Kira, hắn có thể hiểu rõ từng lời.
Cả thân hình hắn bỗng hóa thành tàn ảnh, như một luồng chớp lạnh xé rách không khí, vọt thẳng về phía đứa trẻ.
Tên to con kia nhếch môi, nắm chặt đại đao, gân tay nổi cuồn cuộn.
Là loại người không dùng đến lý lẽ.
Tay nàng khẽ siết chuôi kiếm, nhưng rồi lại buông ra.
Trên vai là vết sẹo dài cắt ngang gò má trái, nắm chặt chuôi đao, hắn rút mạnh đại đao lên, "soạt!" một tiếng đầy sát khí.
Chiều cao hơn 1m9, thân thể thô ráp, lực đạo cánh tay mạnh dị thường…
“Muốn đánh? Đến đi!”
Hai v·ũ k·hí chạm nhau – trời đất như lặng đi một nhịp.
Dù là cao thủ, nàng cũng không ngờ kẻ trước mặt lại có thể bộc phát nhanh và dứt khoát đến thế.
“Vậy thì đã sao?”
“Cuối cùng cũng có thịt ăn rồi!”
BÙM!!!
---
Cảm xúc dồn nén cuối cùng cũng bùng nổ—
Chỉ quay người lại, vắt con gà trống lên vai, cười nhạt:
Băng Tử Huyên không đáp ngay.
Ánh mắt hai người chạm nhau như lưỡi dao trong đêm.
Lưỡi đoản đao lóe sáng, "soẹt" một tiếng, sợi dây leo bị cắt đứt. Con gà trống chẳng còn sức vùng vẫy, chỉ thở hổn hển trong tay hắn.
Phía sau, giọng nói trẻ con đầy bất mãn vang lên khe khẽ:
Viên đá được ném mạnh về phía sau gáy của Băng Tử Huyên, mang theo toàn bộ nỗi uất ức.
Vì chính nàng cũng hiểu:
Hắn giậm mạnh chân, đất dưới chân nứt toác ra như vừa bị trâu rừng dẫm nát, thân hình như một cơn lốc thịt phóng về phía Tử Huyên.
Tề Nhi và Thanh Linh cũng kinh hãi dạt ra hai bên.
Một bên là gã to con như dã thú, thân khoác áo lông, tay nắm đại đao to như cột đình, cơ bắp căng phồng, sát khí dâng trào.
Tên to con kia lập tức cười lớn, âm thanh dội khắp khu rừng:
Giọng hắn lạnh lùng như băng tuyết đêm đông.
Chỉ thấy Băng Tử Huyên giơ tay ra sau, năm ngón tay siết lấy viên đá ngay giữa không trung, lực đạo mạnh đến mức khiến lòng bàn tay hắn rướm máu, ửng tím.
“Xem đây!” – Hắn quát khẽ, rồi quyền trượng hóa thành chuỗi ảo ảnh, như rồng uốn lượn giữa tầng mây.
ẦM!!!
Hai người sóng vai rời đi, không thèm liếc lấy một cái về phía hai tỷ muội kia.
Cả hai đều không ai chiếm được thượng phong.
Một tia sát khí sáng loáng bắn ra từ ánh mắt hắn, không hề che giấu.
Gã gầm lên:
Trận chiến… sắp bắt đầu.
“Tỷ tỷ! Rõ ràng hắn là kẻ phá đám, hắn đáng lý không được chạm đến Di Linh Cầm! Với sức của tỷ và muội, diệt hắn đâu có khó. Cứ thế để hắn mang con gà cuối cùng này đi... chúng ta chịu thiệt mất!”
Một viên đá nhỏ không biết từ lúc nào đã nằm trong tay nó.
Không khí căng như dây đàn.
Ở gần đó, Arla vẫn đứng nhìn không hiểu chuyện gì.
“Đại ca! Huynh về rồi! Chính hắn là kẻ đã bắt nạt đệ với Thanh Linh tỷ! Hắn còn dám rút đao kề cổ đệ nữa… huynh phải đòi lại công bằng cho chúng ta!”
Hắn không thể bỏ qua.
Áp lực vừa rồi… nếu chậm một nhịp, đầu rơi máu đổ.
Ánh mắt hắn dần chuyển lạnh, cả người toát lên khí thế như một chiến thần chờ trận.
Cơ bắp hắn căng cứng, bàn tay to tướng siết chặt chuôi đao, đại đao rít lên từng tiếng như thú dữ gào thét.
Từng câu cay nghiệt của đứa trẻ kia khiến hắn nheo mắt.
---
Một thanh đại đao lớn như cột nhà phóng thẳng xuống, cắm phập vào mặt đất ngay sát cạnh cả hai, đất đá vỡ tung, bụi cát bay mù trời.
“Là ngươi… bắt nạt đệ muội của ta?”
Sóng xung kích lan ra như địa chấn!
Tiếng chân nặng nề đạp lên đất rừng truyền đến.
“Arla, đi thôi. Dù sao chuyến đi này… cũng coi như không uổng công.”
“Đã lâu rồi không có ai buộc ta dùng hết sức!”
Sát khí trỗi dậy.
Ánh mắt hắn lóe sáng – tóc tung bay trong gió.
Nếu là trước đây, với hắn, một con gà thế này chẳng đáng để động đao.
Đứa trẻ cứng đờ, mặt tái xanh.
“Bắt lấy!” hắn quát.
—con gà trống bị ném trở lại, lông vũ bay loạn giữa không trung.
Giọng hắn trầm thấp, dứt khoát:
Gương mặt nhỏ nhắn co rúm, ánh mắt như muốn phun lửa.
“Tử Huyên! Anh nhớ cẩn thận…!”
“Kiếm kỹ Okanai – Thức thứ nhất: Thanh Âm Bức Phát.”
Hai người tách ra sau v·a c·hạm, mỗi người trượt dài cả chục bước trên đất, mặt đất dưới chân in sâu từng vệt máu và bụi mù.
Nhưng thằng bé kia không cam lòng. Gương mặt lộ vẻ ấm ức, giọng nói dồn dập, mang theo sự tức tối:
"Vụt!"
Tốc độ không thể nhìn bằng mắt thường.
“Cho ta mượn trượng của cô.”
Hắn quay đầu lại, khẽ gật.
Song, hắn không đáp.
Ngay sau đó, ánh mắt hắn quay ngoắt lại, găm thẳng vào Tử Huyên như muốn thiêu đốt.
Chân tay run lẩy bẩy, ánh mắt hoảng loạn nhìn thẳng vào gương mặt đang cận kề.
Dưới tán cây âm u, ngay khoảnh khắc Băng Tử Huyên vừa định thu đoản đao khỏi cổ Tề Nhi, một tiếng xé gió dữ dội đột ngột vang lên từ xa.
“Thú vị!” – Gã cười khùng khục.
ẦM!!!
Tử Huyên nghiêng người né, áo choàng lướt nhẹ như mảnh khói. Ngay sau đó, tay phải khẽ nhấc trượng, “Vút!” – đầu trượng quét ngang, chạm nhẹ
Nụ cười cô rạng rỡ như trẻ con được quà, tay suýt chút nữa còn huơ lên vui mừng.
Hắn hít nhẹ một hơi, sát khí dâng lên trong mắt.
Tử Huyên phản ứng trong tích tắc, lập tức bật lùi mạnh về sau, thân ảnh nhẹ như lông chim né khỏi vòng sát thương.
---
Gió rừng thoáng lặng lại.
Cô đưa cây quyền trượng vàng óng ánh về phía hắn.
---
Lần này đến lượt Tử Huyên chủ động.
Hắn dậm mạnh cả hai chân, đại đao được vận toàn lực – chém xuống mặt đất một đường chém nứt đôi lòng đất. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tề Nhi, đệ sai trước. Là chúng ta chậm chân, để hắn phá việc cũng là lẽ thường. Cưỡng đoạt lúc này chỉ càng khiến chúng ta thêm mất mặt.”
--- (đọc tại Qidian-VP.com)
Tử Huyên mím môi, lòng bàn tay rớm máu nhưng ánh mắt vẫn lạnh như băng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.