Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 68: Bói Bài

Chương 68: Bói Bài


Băng Tử Huyên rót một chén rượu đầy, nâng lên nhấp một ngụm cạn sạch rồi đặt mạnh chén xuống bàn. Hắn nhìn thầy Lý, đôi mắt đầy vẻ u tối, nhưng trong sâu thẳm còn có gì đó như một nỗi thương cảm lẫn kiên quyết lạnh lùng. Giọng nói của hắn trầm lại, như âm thanh vọng ra từ nơi sâu thẳm trong lòng:

"Thầy cứ ngồi lại ở đây đi. Ba ngày sau, em muốn nghe một câu trả lời từ thầy. Đến lúc đó, em mong rằng thầy sẽ đáp đúng ý em muốn nghe. Nếu không, em e rằng sẽ phải chọn phương án thứ hai."

Dứt lời, Băng Tử Huyên chậm rãi đứng dậy, ánh mắt quét qua thầy Lý như nhắc nhở rồi quay lưng bước đi, định rời khỏi phòng. Nhưng khi hắn vừa cất bước, thầy Lý – người đang cúi gằm mặt, đôi tay vẫn nắm chặt lấy bức di thư của Thanh Lan, đột ngột ngẩng lên. Đôi mắt của thầy hiện lên vẻ kinh ngạc và lo âu lẫn lộn. Giọng thầy khàn đi, như nghẹn lại bởi một nỗi nghi hoặc chưa được giải đáp:

"Những chuyện này... sao em lại biết rõ đến vậy? Đã gần chục năm rồi, những bí mật ấy vốn chôn sâu, ngay cả người trong thời đó cũng không thể biết hết. Vậy tại sao... em lại biết?"

Bước chân của Băng Tử Huyên khựng lại ngay ngưỡng cửa. Hắn đứng đó, im lặng hồi lâu, như đấu tranh với bản thân về điều nên nói. Cuối cùng, hắn quay lại, ánh mắt sắc lạnh nhưng có chút trầm ngâm, nhẹ giọng đáp:

"Chuyện này..." Hắn ngừng lại, đôi môi hơi mím, ánh mắt thoáng vẻ đắn đo. Rồi hắn tiếp tục, giọng nói chậm rãi, từng từ rơi xuống như những viên đá nặng trĩu, "Thầy có thể tin hoặc không, nhưng chính Thanh Lan... cô ấy là người đã nói cho em biết."

Lời vừa dứt, trong không gian dường như chỉ còn lại sự im lặng, nặng nề và ngột ngạt. Băng Tử Huyên nhìn sâu vào mắt thầy Lý, tiếp tục trầm giọng, nói thêm:

"Đáng ra, em đã định sau khi nhận được câu trả lời từ thầy ba ngày sau thì mới tiết lộ chuyện này. Nhưng nghĩ lại, thầy cũng đã có ba năm ân nghĩa với em, coi như em nợ thầy một lời. Nên em sẽ nói... Đứa bé năm đó... vẫn còn sống."

Băng Tử Huyên dứt lời, ánh mắt lóe lên một tia quyết đoán cuối cùng rồi quay người đi, từng bước rời khỏi phòng. Trước khi hắn rời khỏi cửa, giọng của thầy Lý, dù rất khẽ, vẫn truyền đến tai hắn:

“Cảm ơn... cảm ơn em, Băng Tử Huyên!”

Nghe thấy câu nói ấy, Băng Tử Huyên thoáng dừng chân, không quay đầu lại.

Băng Tử Huyên từ từ tiến ra quầy thanh toán, dáng điềm tĩnh nhưng khuôn mặt có phần hơi đỏ do tác động của rượu. Khi hắn đứng trước người thu ngân, cô nhân viên nhìn hắn một cách nghi hoặc. Trong đầu cô thoáng qua suy nghĩ: Hắn là học sinh, lại còn trẻ thế này, đến quán và gọi những món ăn uống đắt đỏ như vậy? nhưng cô vẫn nghiêm túc báo số tiền thanh toán.

Băng Tử Huyên không nói gì, chỉ nhẹ nhàng rút ra từ trong ví một chiếc thẻ màu đen bóng loáng, lấp lánh dưới ánh đèn vàng ấm áp của quầy thanh toán. Cô nhân viên thoáng ngây người trước vẻ sang trọng và quyền lực của chiếc thẻ, đôi mắt không giấu nổi sự ngạc nhiên. Hắn đặt thẻ trước mặt cô, bình thản nói, "Quán có hỗ trợ thanh toán bằng thẻ không?"

Cô nhân viên giật mình như tỉnh khỏi cơn mơ, vội gật đầu, đáp nhanh, “Dạ, có!” rồi lúng túng lấy máy quẹt thẻ ra, đưa cho hắn thanh toán. Cử chỉ của cô trở nên gấp gáp hơn, vì hoàn toàn bất ngờ trước sự hào phóng và tự tin của người thanh niên trẻ trước mặt.

Khi giao dịch hoàn tất, Băng Tử Huyên nhìn cô, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết, "Quán có thức uống nào giải rượu không?" Cô nhân viên thoáng nhìn khuôn mặt của hắn – vẫn còn vương sắc đỏ của rượu nhưng ánh mắt lại sắc lạnh và bình tĩnh lạ thường. Cô hiểu ý, gật đầu và nhanh chóng pha cho hắn một ly nước giải rượu.

Hắn nhận ly nước từ tay cô, uống từng ngụm chậm rãi, cảm giác mát lạnh lan tỏa khiến hắn tỉnh táo hơn. Khi đặt chiếc ly trống xuống quầy, hắn móc từ ví ra một tờ tiền lớn, đặt vào tay cô, nhẹ nhàng nói, "Coi như đây là tiền bo."

Cô nhân viên mở to mắt, ngạc nhiên trước sự hào phóng bất ngờ này, liền cúi người cảm ơn, giọng nói nhỏ nhưng chân thành, “Cảm ơn anh rất nhiều!”

Băng Tử Huyên khẽ gật đầu, nở một nụ cười nhẹ như gió thoảng rồi quay người bước đi.

Vừa bước ra khỏi quán, Băng Tử Huyên rút điện thoại từ túi áo khoác, bấm nhanh vào số của người tài xế đã đợi từ trước. Giọng nói bình tĩnh vang lên, “Tôi xong việc rồi. Giờ anh có thể đến đón tôi.” Dứt lời, hắn ngắt máy, ánh sáng màn hình hiện rõ thời gian gần chạm mốc 12 giờ đêm. Đêm muộn nhưng khu phố này vẫn sôi nổi, náo nhiệt hơn hẳn lúc hắn vừa đến, cảnh tượng này khiến hắn khẽ nhếch môi cười mỉa – đêm tối lại là khi phố phường trỗi dậy đủ loại hoạt động, cả những mặt trái ẩn sâu trong từng góc khuất của con phố.

Đi qua các hàng quán, Băng Tử Huyên không quan tâm nhiều, nhưng một số tên bảo kê đứng rải rác khắp khu vực bỗng để ý đến sự hiện diện của hắn. Ánh mắt của vài kẻ lướt qua hắn, sắc lạnh, dò xét đầy thăm dò, như muốn cảnh báo hắn rằng nơi này không thuộc về những người không phải khách quen.

Bất chợt, một cô gái trẻ xuất hiện, mái tóc xoăn nhẹ và đôi môi tô son đỏ quyến rũ, bước đến với dáng điệu cởi mở. Ánh mắt cô quét qua hắn, đầy tò mò pha lẫn thích thú. “Anh có muốn tận hưởng chút vui vẻ không?” Cô gái chỉ tay về phía tiệm bên cạnh, nơi những bảng giá dịch vụ cùng hình ảnh gợi cảm của các cô gái hiện lên rõ ràng. Băng Tử Huyên khẽ nhìn sang, ánh mắt thoáng chốc bình thản như đã hiểu ngay ngụ ý. Hắn không từ chối một cách thẳng thừng mà đáp, “Tôi chỉ là học sinh nghèo, tiền còn chẳng có, làm sao có thể nghĩ đến những thứ xa xỉ thế này được.”

Cô gái nghe vậy, đôi mắt sáng lên vẻ hài hước, cảm nhận sự khác biệt nơi hắn so với những gã đàn ông thường thấy ở đây. “Anh dễ thương thật đấy. Vậy nếu tôi giảm giá thì sao? Chả mấy khi có một chàng trai như anh đi ngang qua đâu. Là đàn ông, phải biết tận hưởng khoái lạc một chút chứ!”

Băng Tử Huyên nghe câu nói đó, chỉ khẽ cười rồi nói, “Khoái lạc nhất thời ấy, nhiều người chẳng thể dứt ra nổi. Đắm chìm trong khoái lạc rồi đọa đày, không phải cuối cùng chỉ là một vòng luẩn quẩn mãi không dứt sao?” Cô gái thoáng sững sờ trước câu nói đầy triết lý ấy, đôi mắt hiện lên vẻ mông lung.

Hắn nhìn cô một hồi, rồi nói, “Nhắm mắt lại, đếm đến ba, mở mắt ra nhé.”

Cô gái ngập ngừng, rồi làm theo, chậm rãi nhắm mắt và bắt đầu đếm, “Một… hai… ba…” Khi cô mở mắt ra, Băng Tử Huyên đã biến mất như một cơn gió thoảng. Cô bối rối nhìn quanh, miệng khẽ lẩm bẩm, “Tên này… đúng là đẹp trai mà lại có vấn đề thì phải…”

Đột nhiên, mắt cô dừng lại ở tấm bảng quảng cáo cầm trên tay. Một tờ tiền gọn gàng được gắn vào đó, như một lời chào tạm biệt từ hắn. Cô gái đứng đó ngỡ ngàng, không kịp phản ứng, chỉ kịp nhìn dáo dác tìm bóng hắn trong làn người đông đúc trên phố. Nhưng rồi, giữa dòng người qua lại, hắn đã đi xa, bóng dáng lạnh lùng và ung dung biến mất khỏi ánh đèn phố, để lại trong cô một chút bất ngờ và thảng thốt, như khoảnh khắc thoáng qua của một điều gì đó không thể níu giữ.

Băng Tử Huyên khi vừa mới thoát khỏi cô gái vừa rồi thì lúc ánh mắt bỗng dừng lại trước một cửa tiệm bói toán nho nhỏ khuất sau tấm màn đen thẫm, ánh sáng bên trong rọi qua khe cửa chỉ đủ để thấy một bà lão ngồi sau bàn gỗ, trông ăn mặc có phần kỳ quái, giống như một phù thủy thời xưa. Bình thường, hắn chẳng bao giờ tin vào những chuyện huyền bí như bói toán. Nhưng sau những trải nghiệm không ngờ gần đây, lòng hắn cũng là có chút giao động, hắn nghĩ bụng, có lẽ hôm nay thử xem bói bài một lần cũng không phải là ý tồi.

Băng Tử Huyên bước vào trong tiệm. Không gian chật hẹp, tĩnh lặng lạ thường, chỉ còn âm thanh khe khẽ của một chiếc chuông nhỏ nơi bà lão ngồi. Bà lão ngẩng lên nhìn hắn, đôi mắt thâm trầm lóe lên chút kinh ngạc khi lướt qua vẻ mặt trầm mặc của hắn. Bà nhíu mày, đưa mắt đánh giá hắn một hồi, rồi nhẹ gật đầu, như đã quyết định điều gì đó.

Băng Tử Huyên không đợi lâu, bình tĩnh nói, “Tôi muốn xem vận mệnh của mình.”

Bà lão chầm chậm gật đầu, bảo hắn làm theo những chỉ dẫn. Theo lời bà, hắn xòe tay đặt lên bàn, nhắm mắt tĩnh tâm trong vài giây. Bà lão bắt đầu thực hiện những thao tác kỳ lạ, tay cầm lấy một xấp bài tarot cũ kỹ, lật từng lá một cách cẩn trọng. Nhưng khi từng lá bài hiện lên trước mắt, sắc mặt bà lão dần biến đổi, từ chút kinh ngạc đến vẻ sợ hãi không giấu nổi. Trên mặt bà thoáng hiện lên những nếp nhăn sâu đậm, từng ánh mắt bà hướng vào các lá bài khiến đôi tay bà run rẩy. Mỗi lá bài như từng chiếc gương phản chiếu tai ương, hoạn nạn bao phủ vận mệnh của người trước mặt. Hết lá bài xấu này đến lá bài khác, tất cả đều mang điềm báo nặng nề, như thể cuộc đời của hắn là một chuỗi những bão tố dữ dội.

Cuối cùng, khi bà lật lên một lá bài có hình nữ thần bảo hộ, bà như thể được thở phào, sắc mặt bà dịu lại một chút. Lá bài duy nhất mang sắc thái sáng sủa, thần hộ mệnh, một ánh sáng hy vọng nhỏ nhoi giữa hàng loạt điềm đại hung. Nhìn lâu thêm, bà lão thầm nghĩ, nếu không có nữ thần này bảo hộ, có lẽ hắn đã chẳng thể sống bình yên đến lúc này.

Hắn im lặng nhìn bà, ánh mắt kiên định chờ đợi câu trả lời. Bà lão hít sâu, bắt đầu kể lại những điều mình thấy nhưng cố nói giảm nói tránh. Bà bảo, “Lá bài này... chỉ rằng vận mệnh của cậu đầy thử thách, có những khó khăn lớn đang chờ đợi. Nhưng nữ thần hộ mệnh này sẽ giúp cậu qua khỏi những lúc hiểm nguy. Đừng quá lo lắng, cũng đừng bi quan…”

Nghe xong, Băng Tử Huyên cau mày, hỏi ngay, “Có cách nào hóa giải không?” Bà lão lặng đi trong giây lát, ánh mắt đăm chiêu. Rồi bà lấy ra một tràng hạt gỗ từ ngăn tủ nhỏ bên cạnh, thở dài rồi nói, “Đây là một tràng hạt quý, có thể giúp hút bớt vận rủi, cân bằng lại số phận. Giá của nó… khá cao…”

Băng Tử Huyên chẳng cần suy nghĩ thêm. Hắn rút từ túi một xấp tiền, đặt ngay ngắn lên bàn, ánh mắt bình tĩnh nhưng kiên quyết. “Chừng này có lẽ là đủ.”

Bà lão thoáng ngỡ ngàng, nhìn xấp tiền dày cộp, liền nói, “Số tiền này… thực ra là quá nhiều, cậu chỉ cần đưa một ít là được.”

Hắn vẫn giữ nguyên vẻ trầm ngâm, giọng lạnh lùng, “Không sao. Coi như phần dư là cảm ơn của tôi.” Bà lão nhìn hắn, thoáng chút xúc động trước sự hào phóng và điềm đạm này. Bà cẩn trọng gỡ tấm bùa dán trên chiếc hộp gỗ nhỏ, bên trong có tràng hạt gỗ thơm mùi nhè nhẹ, bà lão ra hiệu hắn đưa tay ra.

Băng Tử Huyên đưa cổ tay ra để bà lão đeo tràng hạt gỗ lên, ánh mắt điềm tĩnh theo dõi từng động tác của bà. Những hạt gỗ tỏa mùi hương nhẹ nhàng, mang lại cảm giác thư thái, khiến hắn có chút hài lòng. Hắn khẽ mỉm cười, nâng tay lên ngắm nghía cổ tay đeo chiếc vòng, cảm thấy nó vừa vặn, hoàn hảo như thể làm riêng cho hắn vậy.

Thế nhưng, niềm vui chưa kéo dài được bao lâu thì bất chợt, những chiếc chuông xung quanh gian phòng bắt đầu rung lên dữ dội. Không có một ngọn gió nào lùa qua, nhưng âm thanh kì dị vang lên không ngớt, từng tiếng chuông lanh lảnh như tiếng thét yếu ớt giữa bóng tối. Sắc mặt bà lão lập tức biến đổi, từ bình thản chuyển sang kinh hoàng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc vòng trên cổ tay hắn. Đôi tay bà run rẩy chưa kịp chạm vào chiếc vòng, thì bùa chú vừa tháo khỏi chiếc hộp liền cháy vụn thành tro bụi, tan biến ngay trước mặt họ, như thể sức mạnh ẩn giấu trong nó vừa bị một thứ gì đó áp đảo hoàn toàn.

Bà lão lùi lại một bước, ánh mắt hoang mang nhưng nhanh chóng cố gắng trấn tĩnh. Bà lập tức rút ra một lá bài kỳ lạ từ bộ bài trên bàn, lá bài có hình một con mắt, rồi thì thầm niệm chú, giọng trầm khàn khẽ vang lên, và ngay lập tức, con mắt trên lá bài khẽ phát sáng, dường như đang soi thấu thứ gì đó ẩn giấu trong bóng tối.

Khi ánh sáng từ con mắt trên lá bài rọi thẳng vào người Băng Tử Huyên, sắc mặt bà lão tái mét. Trước mắt bà, một luồng hắc khí đen đúa, nồng nặc bao quanh thân thể hắn, cuồn cuộn như những mảng bóng tối đang cố len lỏi qua từng kẽ hở, tỏa ra một luồng u ám đáng sợ. Tràng hạt gỗ trên tay hắn bất ngờ đứt ra, từng hạt gỗ lăn xuống sàn, phát ra những tiếng v·a c·hạm lạnh lẽo trong không gian tĩnh lặng.

Bà lão lùi xa thêm vài bước, ánh mắt hãi hùng nhìn Băng Tử Huyên như nhìn thấy một con quỷ từ địa ngục, khiến hắn cũng phải khựng lại. Băng Tử Huyên cảm thấy không khí trở nên ngột ngạt, như thể bà đang dùng ánh mắt buộc hắn giữ khoảng cách, và hắn cũng không còn lý do để nấn ná lâu thêm. Bỗng chốc, luồng hắc khí quái dị dường như được kiềm lại, rồi từ từ tan biến vào không khí như chưa từng tồn tại. Tiếng chuông ngừng hẳn, không gian trở lại yên tĩnh, nhưng trong lòng mỗi người dường như vẫn còn một bóng tối mơ hồ bao phủ.

Bà lão nhìn hắn một lát, rồi đột ngột cất giọng trầm, “Cậu có thể rời đi rồi.”

Băng Tử Huyên hiểu ngay ý bà, đây rõ ràng là một lời đuổi khéo, nên hắn chẳng muốn làm phiền thêm. Khi hắn vừa quay người bước ra, giọng bà lão bất chợt cất lên từ phía sau, gọi hắn quay lại. “Đợi đã, cậu hãy lấy lại tiền rồi hẵng đi.” Bà đưa ánh mắt cương quyết về phía hắn, vẻ mặt cho thấy bà không muốn nhận một đồng nào.

Hắn nhíu mày, thấy lạ nhưng cũng không cố thuyết phục. “Vậy thì, xin nghe theo ý bà.” Hắn lấy lại số tiền, thoáng ngạc nhiên nhưng không nói thêm gì, quay bước rời khỏi tiệm.

Ra khỏi cửa, hắn thấy một làn gió nhẹ thoảng qua, như muốn cuốn đi mọi thứ vừa xảy ra, nhưng trong lòng vẫn không khỏi cảm giác lạ lùng.

Chương 68: Bói Bài