Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Mộng Sinh Giới
Unknown
Chương 83: Danh phận giáo viên
Băng Tử Huyên đứng dưới sân trường, cúi chào vị giáo viên Nakamura trước khi bước vào khuôn viên lớp học. Nakamura, với vẻ mặt vui vẻ và thái độ nhiệt tình, vừa tiễn hắn vừa không ngớt lời động viên. Băng Tử Huyên nhìn theo bóng dáng Nakamura rời đi mà trong lòng thoáng chút bồn chồn. Với thân phận là giáo viên tạm thời mang tên Saito Tatsuya, hắn sẽ phải đối mặt với một ngày đầy thử thách tại ngôi trường này.
Hắn chỉnh lại vạt áo, nhìn xung quanh sân trường với ánh mắt quan sát. Trường học được bao quanh bởi những tán cây xanh rì, sân trường rộng rãi với dãy hành lang dài và các lớp học nằm ngay ngắn hai bên. Ở đây có vẻ yên bình, nhưng với bản tính nhạy bén, Băng Tử Huyên cảm nhận rõ sự lặng lẽ này chỉ là bề nổi.
Khi bước vào tòa nhà chính, hắn đi qua hành lang mà không khỏi chú ý đến những ánh mắt ngỡ ngàng và tò mò từ các học sinh. Những nữ sinh, không giấu nổi vẻ thích thú khi thấy hắn, thì thầm với nhau, tay che miệng cười duyên, ánh mắt dõi theo từng bước đi của hắn. Trong khi đó, các nam sinh khác lại nhìn hắn với ánh mắt vừa nghi ngờ, vừa h·ăm d·ọa, như thể không thích sự hiện diện của một người lớn hơn, đẹp trai và có vẻ bề ngoài lạnh lùng.
Cuối cùng, hắn dừng lại trước cánh cửa lớp học được giao cho mình hôm nay. Khẽ đẩy cửa bước vào, khung cảnh trước mắt hắn hoàn toàn khác biệt so với những gì hắn tưởng tượng về một lớp học Nhật Bản. Đây đúng thật là lớp học nổi tiếng nghịch ngợm nhất trường, một lớp học toàn những học sinh "cá biệt" mà thầy Takeda có lẽ đã phải thở phào nhẹ nhõm khi có người thay thế mình.
Cảnh tượng bên trong lớp đúng là hỗn loạn. Một số học sinh nam đang tụ tập ở cuối lớp đánh bài, tiếng cười nói và đập bài xuống bàn ồn ào vang vọng khắp không gian. Có vài tên thì tựa lưng lên bàn, chân gác lên ghế, dáng điệu ngang ngạnh và bất cần, vừa thấy Băng Tử Huyên bước vào đã nhìn hắn bằng ánh mắt h·ăm d·ọa, như đang đợi chờ một cuộc đụng độ.
Ở phía bên kia, các nữ sinh cũng không kém phần "bận rộn". Một nhóm nhỏ đang ngồi ở bàn cuối lớp, cầm gương và mỹ phẩm, chăm chú trang điểm mà hoàn toàn không bận tâm đến sự hiện diện của giáo viên mới. Những tiếng thì thầm và những tràng cười khúc khích vang lên khi họ nhìn thấy hắn, ánh mắt lấp lánh sự tò mò và thú vị. Có vẻ như lớp học này đã quen với việc không có ai giá·m s·át nghiêm ngặt, và sự xuất hiện của Băng Tử Huyên chỉ khiến họ thêm phần hiếu kỳ.
Ánh mắt sắc lạnh của hắn quét qua từng học sinh một cách không kiêng nể, nhận ra ngay đây là tập hợp của những thành phần cá biệt, nghịch ngợm nhất trường. Bản thân Băng Tử Huyên chẳng lạ gì với việc đối mặt với những đám người không chịu quy củ, nhưng lần này, sự hỗn loạn và sự bất cần từ đám học sinh kia vẫn khiến hắn phải cau mày. Không chút nao núng, hắn tiến đến bàn giáo viên, cặp mắt bình tĩnh nhưng lại toát ra sự uy nghiêm và lạnh lẽo, khiến không khí lớp học bỗng chốc như bị kéo căng.
Dù vẫn chưa ngồi vào chỗ hay ổn định lớp học, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của hắn, một số học sinh có phần chột dạ, nhất là đám nam sinh đang đánh bài ở cuối lớp. Nhưng cũng có vài tên liếc hắn đầy thách thức, ra vẻ như không thèm quan tâm đến sự hiện diện của một giáo viên mới. Trong khi đó, các nữ sinh vẫn tiếp tục trò chuyện và trang điểm, tuy có vài ánh mắt ngạc nhiên khi thấy sự nghiêm túc của hắn.
Sau một khoảnh khắc im lặng, Băng Tử Huyên khẽ cất giọng, giọng nói trầm ổn nhưng chứa đầy quyền uy:
"Tôi là Saito Tatsuya, giáo viên dạy thay môn Toán của các em."
Không khí trong lớp chùng xuống. Một vài học sinh bắt đầu chuyển ánh mắt về phía hắn, tạm dừng những hoạt động riêng tư của mình.
Băng Tử Huyên bước vào lớp, nhưng thay vì sự im lặng chào đón, hắn lại đối mặt với một nhóm nam sinh nổi bật ăn mặc lôi thôi, áo sơ mi phanh ra lộ cơ thể, tóc nhuộm nhiều màu sắc. Chúng ngồi tụ tập ở cuối lớp, mắt liếc xéo hắn đầy vẻ khiêu khích. Một tên cầm đầu, với mái tóc đỏ nổi bật, nhếch mép cười lớn:
"Ồ, thầy giáo mới đến à? Thế mà trông còn trẻ nhỉ, tưởng cùng lứa với bọn tôi không đấy. Ai thèm học thầy đâu, cút đi cho rồi!"
Những tiếng cười hùa theo vang lên, vài tên khác còn buông lời khiếm nhã, cố tình chửi bới nhằm hạ uy phong của Băng Tử Huyên. Tên tóc đỏ, mắt sắc lạnh, đứng lên, giơ ngón tay cái xuống như đang trêu chọc:
"Nếu thầy còn đứng đây thì đừng trách bọn này không nể tình đấy nhé."
Những lời đe dọa trơ tráo của chúng lan ra khắp lớp, làm không khí bỗng dưng ngột ngạt. Băng Tử Huyên, dù nghe hết những lời khiêu khích đó, vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, không chút thay đổi. Hắn điềm nhiên nhìn thẳng vào đám học sinh, giọng trầm ấm nhưng đầy uy lực:
"Ai không muốn học thì ra ngoài ngay, đừng làm phiền người khác."
Tên tóc đỏ bước đến gần Băng Tử Huyên, khuôn mặt đầy vẻ khiêu khích. Hắn ta đứng sát, ánh mắt láo liên cùng nụ cười khinh bỉ. Tên này tự tin đến mức đưa tay lên, vỗ nhẹ vào má Băng Tử Huyên một cách ngạo mạn, kèm theo lời đe dọa:
"Thầy thực sự muốn dạy bọn tôi à? Cẩn thận đấy, kẻo lại chẳng đứng vững nổi trong lớp này đâu."
Băng Tử Huyên chỉ lặng nhìn tên học sinh, không chút phản ứng. Nhưng trong tích tắc, hắn bất ngờ nắm chặt lấy tay đối phương, bàn tay mạnh mẽ siết chặt đến mức khiến khớp xương của tên tóc đỏ kêu rắc rắc. Tên học sinh lập tức hét lên đau đớn, mặt tái mét. Chưa kịp để hắn hoàn hồn, Băng Tử Huyên dùng cả bàn tay b·óp c·ổ, nhấc bổng hắn lên khỏi mặt đất và đẩy mạnh sang một bên. Tên tóc đỏ ngã nhào, va mạnh vào bàn ghế khiến chúng lật đổ, tạo nên một tiếng động lớn vang dội khắp lớp.
Băng Tử Huyên đứng đó, mắt lạnh băng, giọng nói trầm thấp nhưng đầy uy lực:
"Trong lớp này, tôi là người đứng đầu. Ai không phục, cứ việc tìm tôi."
Cả lớp nín lặng, ngạc nhiên pha lẫn sợ hãi nhìn vào vị giáo viên mới. Không còn là sự khinh thường thường lệ nữa, mà là sự kinh ngạc xen lẫn dè chừng. Băng Tử Huyên tiếp tục, giọng nói điềm đạm nhưng mỗi chữ lại như một lời cảnh cáo sắc bén:
"Với tư cách là giáo viên, tôi không chỉ dạy các cậu môn Toán. Nếu cần, tôi cũng sẽ dạy các cậu đạo đức, phép tắc. Tôi không phải như những giáo viên trước. Tốt nhất, hãy cẩn thận với từng hành động của mình."
Ánh mắt Băng Tử Huyên lướt qua toàn bộ lớp học, khiến từng học sinh cảm thấy một luồng áp lực vô hình như đang đè nặng lên mình. Dường như từng cử chỉ, từng ánh nhìn sắc lạnh của hắn đều khắc sâu vào tâm trí họ, làm họ bất giác chùn bước, không còn dám thể hiện sự ngỗ ngược như trước.
Sau khi nói xong, hắn tháo chiếc áo vest cứng nhắc, gò bó, đặt lên ghế một cách bình thản. Rồi hắn tiến đến bàn giáo viên, cầm viên phấn, viết tiêu đề bài học hôm nay lên bảng với một vẻ điềm tĩnh đến lạnh lùng. Khi viết xong, hắn quay lại đối diện với lớp học, giọng nghiêm nghị vang lên:
"Nếu còn ai gây mất trật tự, thì nhớ kỹ, đừng trách tôi vì sẽ xử lý như viên phấn này."
Hắn giơ viên phấn lên, bóp chặt trong tay. Viên phấn lập tức vỡ nát thành bụi trắng, rơi lả tả trên mặt bàn. Từng hạt bụi phấn rơi xuống trong sự im lặng, khiến tất cả học sinh trong lớp lặng người, không dám thốt lên lời nào.
Không còn những tiếng ồn ào, không còn lời cười đùa hay ánh mắt khiêu khích. Cả lớp im phăng phắc, chỉ có ánh mắt lo lắng lén lút dõi theo vị giáo viên mới đầy bí ẩn này. Băng Tử Huyên nhìn khắp lớp thêm một lần nữa, rồi quay lại bảng, bắt đầu bài giảng, để lại một không khí căng thẳng, tĩnh lặng tràn ngập khắp lớp học.
Băng Tử Huyên đảo mắt nhìn quanh lớp, ánh mắt dịu lại đôi chút sau màn uy h·iếp ngắn ngủi. Hắn khẽ nhún vai, nửa như tự nhủ, nửa như nói với cả lớp:
“Thôi được rồi, chơi như vậy là đủ rồi. Cũng nên vào học thôi, dù sao cũng đã đến đây rồi, có thầy thì cũng cần có trò. Các em cũng đừng làm khó tôi nữa.”
Lời hắn nói tuy nhẹ nhàng, nhưng giọng điệu cứng rắn khiến không một ai dám phản kháng. Một vài nam sinh còn nhướng mày, lẩm bẩm với nhau: “Tên này thực sự là giáo viên sao?” Nhưng Băng Tử Huyên vẫn giữ nét mặt bình thản, không mảy may đáp lại. Hắn ngó ra cửa sổ, ánh mắt lấp lánh thoáng chút trầm ngâm.
Thực ra, Băng Tử Huyên chẳng hề muốn dùng vũ lực. Hắn hiểu rằng ở độ tuổi này, sự nổi loạn và ngông cuồng là bản chất, chỉ vì bọn trẻ luôn muốn thử thách giới hạn của người lớn. Nhưng hắn cũng thừa biết, nếu không dùng “đòn phủ đầu” thì đám học sinh này sẽ càng lấn tới, biến lớp học thành chiến trường cho những trò quậy phá. Hắn nhớ đến những lần đối mặt với những học sinh ngỗ nghịch trước đây – giống như lớp học này, những kẻ mà có lẽ chẳng ai muốn dạy. Nhưng điều này cũng đồng thời khiến ký ức về lớp cũ của chính hắn hiện lên, cùng với cảm giác lặng trĩu trong lòng khi nghĩ đến em gái mình, Hàn Tuyết. Có lẽ cô bé cũng đang đâu đó trong ngôi trường này, gần hắn hơn bao giờ hết. Ý nghĩ đó khiến hắn không khỏi bồn chồn. Nhưng Băng Tử Huyên buộc phải kìm nén cảm xúc lại, tập trung vào vai trò của mình hôm nay.
Lớp học giờ đã ổn định hơn, tiếng ồn ào cũng dần lắng xuống, tất cả học sinh đều đã vào chỗ ngồi. Đám nam sinh khi nãy tuy mặt vẫn còn tỏ rõ vẻ bất mãn, nhưng không ai dám lên tiếng nữa, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn Băng Tử Huyên với ánh mắt lấm lét.
Thấy không khí lớp học đã trở lại yên ắng, Băng Tử Huyên khẽ gật đầu, tỏ vẻ hài lòng rồi xoay người về phía bảng, mở đầu tiết học bằng một giọng điềm đạm nhưng vẫn toát ra sự nghiêm nghị:
“Được rồi, hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu với môn Toán. Tôi hy vọng các em có thể cùng nhau học tập nghiêm túc. Nếu có vấn đề gì, tôi ở đây để giúp đỡ các em.”
Từ giọng nói đến từng cử chỉ của hắn đều không còn sự lạnh lùng như ban đầu, thay vào đó là một sự chuyên nghiệp của một người thầy thực sự. Bầu không khí lớp học bắt đầu đi vào quỹ đạo bình thường, không ai nghĩ rằng vị giáo viên mới này lại có thể kiểm soát được một lớp “bất trị” như thế.
Những ánh mắt đổ dồn vào bảng đen, lắng nghe từng lời giảng của Băng Tử Huyên. Một vài học sinh thoáng chốc dường như quên mất những gì vừa xảy ra và chăm chú vào bài học, không ai dám lơ là. Băng Tử Huyên lướt mắt qua từng học sinh, cảm thấy lòng mình dịu đi phần nào. Mọi thứ dường như đã đi vào quy củ, như một cỗ máy được điều chỉnh lại, từng bánh răng đang ăn khớp vận hành trong trật tự và yên ả.