Ngay khi Anlene vừa chọn sử dụng Gói Thần Chú Bổ Sung, quyển Sách Hướng Dẫn Của Bảy Câu Thần Chú Ngẫu Nhiên cũng tự động bay ra từ trong chiếc mũ.
Nó mở tung ra trước mặt hắn, lơ lửng phập phồng, các trang sách lật soàn soạt không ngừng.
Cùng lúc đó, Gói Thần Chú Bổ Sung đột ngột bay khỏi tay của hắn, tan thành thật nhiều trang sách, sau đó bay tới dung nhập vào bên trong quyển sách hướng dẫn.
Cũng trong lúc này, những dòng chữ mới bắt đầu xuất hiện trên tấm da dê hologram.
[Ngài đã sử dụng Gói Thần Chú Bổ Sung, số thần chú được bổ sung trong lần này là: 4]
[Bốn câu thần chú có được là: Incendio, Reparo, Brackium Emendo, Immobulus]
Sau khi tất cả các trang giấy đều nhập vào hết, Quyển Sách Hướng Dẫn Của Bảy Câu Thần Chú Ngẫu Nhiên, không, bây giờ là Tuyển Tập Thần Chú bỗng đóng lại và rơi xuống.
Anlene nhanh tay lẹ mắt bắt lấy nó, nhìn từ bề ngoài thì trông hình dạng của không có gì thay đổi.
Bìa không đổi, mà độ nặng dường như vẫn giống với trước khi bổ sung bốn câu thần chú mới.
‘Độ dày có vẻ cũng y như cũ.’
Hắn nâng hạ cánh tay, thử ước lượng một chút cân nặng của quyển Tuyển Tập Thần Chú, sau đó liền lật ra xem thử.
‘Ừm?’
Rất thần kỳ, hắn vậy mà lật ra không được.
May mà có Mũ Phân Loại lên tiếng nhắc nhở:
“Muốn tìm câu thân chú nào thì ngươi chỉ cần nghĩ tới nó là được!”
“Tiện dụng như vậy sao?”
Anlene khẽ nhướng mày một cái, sau đó bắt đầu nghĩ tới một câu thần chú.
Wingardium Leviosa.
Chiếc mũ lập tức cười lạnh:
“Muốn không làm mà vẫn có ăn? Vậy ngươi có thể thử Bùa Nôn Sên xem sao!”
“Ha ha…”
Anlene cười gượng một tiếng rồi nghĩ đến Bùa Chữa Xương - Brackium Emendo, một câu thần chú thú vị, nhất là khi người sử dụng nó là giáo sư Gilderoy Lockhart đáng kính.
Ngay lập tức, quyển Tuyển Tập Thần Chú tự động lật soàn soạt, mở ra ngay giữa, nội dung về Bùa Chữa Xương cứ thế xuất hiện trước mắt của hắn.
‘Sao nó lại nằm ở giữa quyển sách?’
Anlene không khỏi nghi ngờ, sau đó giống như nghĩ đến gì đó, một câu thần chú khác bỗng xuất hiện trong đầu.
Arresto Momentum.
Loạt soạt, loạt soạt!
Các trang sách một lần nữa tự động lật một cách chóng mặt, sau đó lại một lần nữa dừng lại ở giữa quyển sách, nội dung về Bùa Làm Chậm lúc này đã hiện ra trước mặt Anlene.
‘Cho nên kiểu gì cũng sẽ xuất hiện ở giữa sao, thú vị…’
Khóe miệng Anlene khẽ nhếch, cảnh tượng này không khỏi có phần quen thuộc, lúc người ta muốn tìm tư liệu gì đó trong sách đều thường sẽ phát hiện ở vị trí gần giữa, trong phim chẳng phải hay có tình tiết như vậy sao.
Hắn thử thêm một lần nữa, sau đó mới hài lòng khép quyển sách lại, bỏ vào trong Mũ Phân Loại.
‘Một chiếc bút, hai quyển sách, quả không hổ là những Mảnh Vá lấy được ở thư viện.’
Anlene quyết định sau này phải hết sức lưu ý đến những nơi như này, chủ yếu là bởi vì hắn thật sự yêu thích cảm giác đắm mình trong không gian của tri thức, tuyệt đối không phải vì Mảnh Vá gì cả.
“Giáo sư Snape phù hộ, giáo sư Snape phù hộ…”
Quay trở lại với việc rút thưởng, hắn được đà thắng liền hai keo, nên vẫn cứ lập lại bài cũ, niệm tên rắn chúa để cầu may mắn.
Nhưng có vẻ như lần này đã không còn ứng nghiệm nữa.
‘Ừm?’
Anlene chau mày lại, hắn cảm giác được thứ mình vừa mới chạm tới rõ ràng không có hình dạng của một quyển sách.
Nhưng cũng có phần hết sức quen thuộc, rất giống với một thứ mà hắn thường dùng ở thế giới cũ.
Anlene rút thứ đó ra, vừa mới nhìn thấy nó liền lộ ra thần sắc như đang nói “quả nhiên là mi”.
[Trelawney chúc phúc, phù thủy năm thứ nhất lấy được phần thưởng bậc Thường: Mắt Kính Nhìn Thấy Hào Quang]
Trong tay hắn lúc này là một cặp mắt kính gọng chữ nhật với khung kính kim loại màu đen, hai bên được khắc chìm hai hàng cổ ngữ mạ màu ám kim, tạo hình đơn giản mà cổ điển, các ký tự Rune thi thoảng lại lóe lên ánh sáng nhè nhẹ, khiến nó toát ra một vẻ huyền bí khỏ tả.
[Một tạo tác luyện kim tinh xảo, có thể giúp phù thủy nhìn thấy hào quang của vạn vật, là tác phẩm vượt thời đại của một bậc thầy luyện kim]
[Mặc dù là sản phẩm của bậc thầy luyện kim, sinh ra trong một đêm sáng ý dâng trào, nhưng nó vẫn chỉ là bán thành phẩm, bởi người chế tạo ra nó đã vô tình làm vỡ một chậu Mandrake trong đêm đó, cho nên…]
‘Cho nên cái quỷ gì?’
Mí mắt Anlene giật giật hai cái, tác phẩm vượt thời đại nhưng chỉ là phần thưởng bậc Thường, hắn lập tức ngửi thấy mùi không thơm trong đó.
“Nhìn thấy hào quang…”
Hắn lẩm bẩm mấy chữ này, không khó để hắn đoán được cặp kính này là phần thưởng của Mảnh Vá lấy được ở văn phòng phân hạng năng lực.
‘Nhưng rốt cục là thứ hào quang gì đây, có thể phân biệt ra được một người mạnh hay yếu, hoặc là mức độ nguy hiểm của kẻ đó sao?’
‘Hào quang của vạn vật…’
Anlene chép miệng, sau đó đeo Mắt Kính Nhìn Thấy Hào Quang… chậc, quả nhiên là sản phẩm của người chết bất đắc kỳ tử, đến tên cũng không kịp đặt nên mới qua loa thế này, hắn thầm nghĩ thế.
Anlene đẩy kính một cái, sau đó đưa mắt nhìn về phía Mũ Phân Loại.
“Ồ, vậy mà thật sự có thể nhìn thấy?”
Trong mắt hắn lúc này, chiếc mũ đang tỏa ra một vầng hào quang bảy màu, hoặc phải nói là nhiều hơn bảy màu rất nhiều, như đèn RGB vậy, chỉ là ánh sáng khá là yếu ớt, ảm đạm như muốn tắt tới nơi.
‘Cơ mà… hào quang như vầy thì đại biểu cho cái gì?’
Anlene thầm nghĩ, đây quả thật là một vấn đề rất lớn, bởi nếu không hiểu hàm nghĩa của màu sắc hào quang thì nhìn thấy nó hay không liệu có ý nghĩa gì.
Thế là hắn mang chuyện này hỏi Mũ Phân Loại, hy vọng rằng nó có thể giải đáp cho mình.
Nhưng chiếc mũ đáp tỉnh bơ:
“Ngươi hỏi ta thì ta hỏi ai? Đến cái đồ xui xẻo chế tạo ra thứ này còn chưa kịp dùng nó nữa là, ngươi mong đợi gì ở một chiếc mũ như ta?”
“...”
Anlene không thể nói gì được, bởi lời của Mũ Phân Loại quá có lý, khiến hắn chỉ còn biết cười khổ.
“Cũng chỉ có thể lần mò từ từ.”
Hắn giơ cây đũa phép gỗ thông ra trước mặt mình, định xem hào quang của nó có màu sắc ra sao, nhưng mà…
‘Ừm, sao không có gì cả?’
Anlene thử gỡ Mắt Kính Nhìn Thấy Hào Quang xuống sau đó đeo lên lại, nhìn thêm một lần nữa, nhưng vẫn là không thấy chút xíu hào quang nào từ cây đũa phép.
Hấn cũng không tin tà, lấy thêm một số đồ đạc trong Mũ Phân Loại ra soi thử, bất kể là ma dược, chổi bay hay sách phép đều phải dùng cặp kính xem qua một lần.
Nhưng tất cả đều không ngoại lệ, hắn chẳng thể nhìn thấy bất cứ một vầng hào quang nào khác ngoài cái của Mũ Phân Loại.
‘Lúc linh lúc mất linh à Merlin ơi!’
Mặt của Anlene có chút đen, sau đó càng đen hơn khi hắn vô tình nhìn thấy một vòng hào quang màu xám xịt đến từ… cái bồn cầu sau lưng.
Anlene: “...”
Hắn còn có thể làm gì đây, chỉ có thể tự an ủi mình là cặp kính này ít ra cũng có thể dùng làm phụ kiện thời trang.
Anlene thở dài một hơi, mặt đầy trang trọng, chậm rãi thò tay vào trong Mũ Phân Loại.
Hắn chỉ còn lại một lần rút nữa mà thôi.
‘Hai hai rồi, là lời hay là lỗ, chỉ đành trông hết vào mi.’
Ore no tan, doro!
[Trelawney chúc phúc, phù thủy năm thứ nhất lấy được phần thưởng bậc Thường: Bùa Giải Thông Dụng & 101 Cách Dùng]
Anlene: ???
Hắn như không thể tin được vào tai mình.
Bùa Giải Thông Dụng?
Finite? Finite Incantatem?
Câu thần chú dùng để hóa giải… thần chú?
Ở cái thế giới mà chỉ một mình hắn là phù thủy?
Anlene chỉ còn biết thốt lên tên của một loại rau.
“Má…”
0